Chương 118: Lão Giao Nhân
Người dịch: Quýt
—
Ngu Chiêu đưa mắt quan sát xung quanh.
Ngô Lão Đại cùng những người khác mặt mũi méo mó, mồ hôi chảy đầy trán, hiển nhiên cũng đang đấu tranh với tâm ma của mình.
Chỉ có Quý Hàn Chu là vô sự, do đã kiệt sức nên ngũ giác tạm thời mất hiệu lực. Nhờ vậy, hắn tránh được ảnh hưởng từ tiếng hát của Giao Nhân và ngủ ngon lành.
Thấy vậy, Ngu Chiêu yên tâm, khóe môi khẽ nhếch lên, sải bước về phía hậu điện.
Vài nhịp thở sau, nàng đã đi vòng ra phía sau.
Hít hà hít hà...
Trong hậu điện, một con sò khổng lồ đang nỗ lực vẫy vùng. Bên trên vỏ sò già cỗi phủ đầy dấu vết của thời gian, có một lão nhân gầy gò tóc trắng như cước đang ngồi. Chính xác hơn, đó là một lão Giao Nhân tuổi tác đã cao.
Chiếc đuôi cá dài gần một trượng của lão vẫy qua vẫy lại, phối hợp cùng sự khép mở của con sò, tạo thành một cảnh tượng loạng choạng đến buồn cười. Nhưng khuôn mặt lão thì đầy vẻ sốt ruột.
Ngu Chiêu tựa lưng vào trụ cửa, hai tay khoanh trước ngực, thích thú quan sát màn trình diễn của bộ đôi "đã yếu còn bệnh" này.
Cuối cùng, sau một hồi loay hoay mà vẫn không thoát khỏi hậu điện, lão Giao Nhân đành bỏ cuộc.
Lão vỗ vỗ lên vỏ sò bên dưới, ngẩng cao đầu, gào lên đầy phẫn nộ:
“Các ngươi, đám nhân tộc vô liêm sỉ, giết hại đồng bào ta, còn muốn cướp đoạt bảo vật của chúng ta! Các ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Ngu Chiêu giả vờ ngạc nhiên, nói:
“Lão tiền bối, chẳng phải chính ngài dùng bản đồ dụ chúng ta đến cung điện dưới biển này sao? Sao lại đổ tội lên đầu chúng ta?”
Ánh mắt lão Giao Nhân thoáng dao động, lộ vẻ chột dạ:
“Ngươi nói gì ta không hiểu!”
Ngu Chiêu tặc lưỡi:
“Lão tiền bối, lần sau chế bản đồ nhớ đừng dùng vảy trên người mình. Lộ liễu quá.”
Lão cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy ở phần đuôi cá có một khoảng vảy thiếu hụt rõ rệt, dưới ánh sáng rực rỡ trong cung điện lại càng nổi bật.
Lão đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh:
“Bản đồ đúng là ta làm, nhưng là bị các ngươi - đồ nhân tộc độc ác cưỡng ép cướp đi!”
Ngu Chiêu vốn định vạch trần lão, nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết, nên đổi giọng:
“Được rồi, cứ cho là chúng ta cướp đi. Nhưng giờ chúng ta đã tìm được cung điện, vậy thì bảo vật ở đây thuộc về chúng ta, có đúng không?”
Nghe vậy, lão Giao Nhân giận đến mức không thở nổi.
Ban đầu lão nghĩ là "thả lưới bắt cá", ai ngờ lại thành "rước sói vào nhà"!
Nhân tộc gian xảo trước mắt này chẳng những không bị ảo cảnh ảnh hưởng, mà còn nhanh chóng phát hiện ra kế hoạch của họ.
Lẽ nào đây chính là thiên đạo muốn diệt tộc Giao Nhân chúng ta?
Lão Giao Nhân mắt ngấn lệ, vẻ mặt bi phẫn.
“Ngài định khóc sao?” Ngu Chiêu nghiêng đầu hỏi, giọng chậm rãi:
“Ta nghe nói nước mắt của Giao Nhân là thần dược chữa thương, vừa hay ta chưa được tận mắt thấy bao giờ. Ngài phát tâm từ bi, để ta mở mang tầm mắt chút đi.”
Lão Giao Nhân rùng mình, vội vàng nén nước mắt trở lại.
Dù chết, cũng không thể để nhân tộc ghê tởm này được lợi!
“Lão tiền bối, trong cung điện này chỉ còn mình ngài là Giao Nhân thôi sao?”
Ngu Chiêu tò mò đảo mắt nhìn quanh.
Nàng luôn có cảm giác nơi này còn có những Giao Nhân khác, chỉ là nàng không nhìn thấy.
“Đúng vậy, tộc nhân của ta từ hàng trăm năm trước đã bị các ngươi giết sạch. Giờ đây trên đời chỉ còn lại một mình ta!” Lão Giao Nhân trừng mắt căm hận, dữ dằn nhìn Ngu Chiêu.
Nhưng lão quá già, làn da nhăn nheo xệ xuống, thân hình vừa thấp vừa gầy, trông chẳng khác gì một ngọn nến sắp cháy hết, đang cố cạn kiệt những tia sống cuối cùng.
Ngu Chiêu bất giác cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Ý định chọc ghẹo lão cũng tan biến, nàng nghiêm túc nói:
“Lão tiền bối, ta không hề có ác ý với ngài hay cả tộc Giao Nhân. Trước đây, ta từng gặp một người trong tộc của ngài và nghe một số câu chuyện về các vị từ người ấy.”
Lão Giao Nhân ngoảnh mặt đi, hừ lạnh đầy khinh bỉ.
Tộc nhân của Giao Nhân đã sớm quay về với Nam Minh, làm sao còn sót lại ai sống lưu lạc bên ngoài?
Nhân tộc thật xảo trá, dùng lời lẽ này để làm lão mềm lòng.
Mơ đi! Lão già này sẽ không mắc lừa đâu!
“Ta không thể tả lại diện mạo của hắn, nhưng có thể nói cho ngài biết một điểm rất đặc biệt: hắn là một Giao Nhân không biết khóc.”
Ban đầu, lão Giao Nhân vẫn tỏ vẻ khinh thường, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, thân thể lão bỗng cứng đờ, chiếc đuôi cá đang chậm rãi vẫy bỗng gia tăng tốc độ.
Ngu Chiêu tiếp tục:
“Máu của hắn có màu xanh, giống như ngài. Hắn cũng biết hát Giao Nhân ca, nhưng giọng hát của hắn kém xa ngài.”
“Hiện giờ hắn ở đâu?”
Lão Giao Nhân không giữ được bình tĩnh nữa, đôi mắt đầy vẻ khẩn cầu lẫn mong mỏi, chăm chú nhìn nàng.
“Ta chỉ có thể nói rằng hắn vẫn còn sống, nhưng tình trạng không được tốt.” Ngu Chiêu đáp thật thà.
Nàng cảm thấy nếu nói rõ toàn bộ sự thật, e rằng lão Giao Nhân sẽ không chịu nổi. Vì thế, nàng chọn cách trình bày mập mờ hơn.
Tuy nhiên, chính vì lời nói nửa vời của nàng mà lão Giao Nhân đã tự tưởng tượng ra hàng loạt cảnh tượng thê thảm trong đầu, lòng đau như dao cắt.
“Ngươi không phải muốn bảo vật của Giao Nhân tộc sao? Chỉ cần ngươi đưa hắn trở về, ngươi muốn gì ta cũng cho, đồ trong cung này tùy ngươi lấy!”
Lão Giao Nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực.
Ngu Chiêu lắc đầu:
“Xin lỗi, ta không làm được.”
Lão nổi giận:
“Ngươi còn chưa thử, sao đã nói không làm được!”
“Nơi giam giữ hắn là do một lão quái Nguyên Anh canh giữ.”
Vừa dứt lời, không gian hậu điện lặng ngắt như tờ.
Lão Giao Nhân há sao lại không hiểu sự nguy hiểm của lão quái Nguyên Anh?
Năm đó, chính vì những kẻ tu sĩ Nguyên Anh dẫn đầu đội quân tàn sát mà tộc Giao Nhân bại trận nhanh chóng, không còn sức phản kháng.
Giọng hát đáng tự hào của Giao Nhân tộc trước mặt tu sĩ Nguyên Anh chỉ như gió thoảng qua tai, chẳng gây được chút uy hiếp nào.
Đến tận bây giờ, lão vẫn còn nhớ rõ sự bất lực và sợ hãi khi đối mặt với chúng.
Biết được rằng không thể cứu tộc nhân, lão như già đi thêm chục tuổi, vẻ mặt phảng phất chút tử khí.
Ngu Chiêu cảm nhận được điều đó, lòng chợt trĩu nặng.
Nàng đã nhận ra từ lần đầu gặp, rằng lão Giao Nhân đã đến mức dầu cạn đèn tàn, thời gian còn lại chẳng nhiều nhặn gì.
Có lẽ vì biết rõ mình chẳng còn sống bao lâu, lão mới lập kế hoạch trả thù nhân tộc vào những ngày cuối đời.
“Thôi vậy! Số trời đã định, đây là mệnh của Giao Nhân tộc chúng ta, không thay đổi được, không thay đổi được...”
Lão Giao Nhân ngửa mặt lên trời than dài, tiếng than đầy đau thương.
Ngu Chiêu trầm ngâm, cảm thấy mình cần làm gì đó.
Nàng lấy ra từ không gian trữ vật một chiếc mai rùa nhỏ bằng bàn tay, vỏ đen sáng bóng, bụng mai còn có dấu vết bị thiêu đốt.
“Lão tiền bối, ngài có muốn bói một quẻ cho tộc Giao Nhân không? Không linh nghiệm thì không cần trả tiền!”
“Trảm Thiên Giáp!”
Lão Giao Nhân vừa nhìn thấy chiếc mai rùa trong tay Ngu Chiêu, mắt trợn trừng suýt rơi ra ngoài.
Ngu Chiêu cũng kinh ngạc:
“Ngài nhận ra sao?”
Lão Giao Nhân lườm nàng:
“Chiếc mai dùng làm Trảm Thiên Giáp này đến từ tổ tiên của một người bạn cũ của ta, ngươi nói xem ta có nhận ra không?”
Ngu Chiêu: ...
Trùng hợp thật.
“Ngươi thực sự bằng lòng để ta dùng Trảm Thiên Giáp bói một lần sao?”
Lão Giao Nhân có thể nhận ra, tất nhiên cũng nhìn ra rằng Trảm Thiên Giáp chỉ còn lại rất ít lần sử dụng.
Lão không hiểu vì sao một nhân tộc lại sẵn sàng dành cơ hội quý giá như vậy cho mình.
0 comments