Chương 120: Nguy Cơ Lại Đến
Người dịch: Quýt
—
“Lão tiền bối, ngài thực sự quá khách khí làm ta cảm thấy hơi ngại.”
Ngu Chiêu cười ngượng ngùng.
Lão Giao Nhân: … Nếu ngại thì trả đồ lại đi chứ! Đáng ghét, tên nhân tộc xảo quyệt này!
Lão đến giờ vẫn chưa hiểu nổi tại sao mình lại để bị dụ dỗ như vậy.
“Lão tiền bối, ngài yên tâm. Đã nhận đồ của ngài, những gì đã hứa ta sẽ cố gắng hoàn thành.”
“Không phải cố gắng, mà là nhất định! Nhất định!”
Lão Giao Nhân giận dữ nhấn mạnh.
“Được rồi, được rồi, nhất định.”
Thấy Ngu Chiêu dễ dàng đồng ý như vậy, Lão Giao Nhân lại càng lo lắng, cảm giác như mình vừa bước lên một con thuyền của kẻ lừa đảo.
“Lão tiền bối, ngài còn điều gì muốn dặn dò nữa không? Nếu không, ta cũng nên rời đi rồi.”
Ngu Chiêu vốn chỉ định đến Nam Minh để dò la tin tức về Thủy Thanh Nguyệt, không ngờ lại lạc lối dưới đáy biển này suốt cả tháng trời.
Trước đại hội tỉ thí tu chân, nàng còn phải đến Đầm Lầy Rậm và Thanh Mộc Môn, không biết liệu thời gian có đủ hay không.
Nghe thấy nàng muốn rời đi, ánh mắt Lão Giao Nhân trầm xuống.
Dù ngoài miệng hay thái độ có vẻ như luôn chê bai, nhưng trong lòng lão thực sự rất xem trọng Ngu Chiêu.
Chỉ là lão cũng hiểu rằng cả hai vốn không phải người cùng đường, dù có cố giữ nàng ở lại cũng chỉ kéo dài thêm được vài ngày.
“Đi đi, ta tiễn ngươi một đoạn.”
Giọng lão nặng nề.
“Không, không cần đâu.”
Khóe mắt Ngu Chiêu khẽ giật, ánh mắt lén liếc về phía tọa kỵ của Lão Giao Nhân.
Lão Giao Nhân không thèm để ý đến nàng, khẽ vỗ lên vỏ sò bên dưới. Một giao nhân một vỏ sò lại chậm chạp di chuyển trong cung điện với tốc độ rùa bò.
Ngu Chiêu đi theo sau nhìn mà đau cả đầu, ngón tay khẽ vẫy một cái.
Một luồng sức mạnh dịu nhẹ nâng vỏ sò lên, khiến tốc độ di chuyển lập tức nhanh hơn rất nhiều.
Chưa đến đại điện, Ngu Chiêu đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Quả nhiên, khi bước vào, nàng nhìn thấy Triệu Hiền và Vương Chân ôm nhau nằm bất động trên mặt đất, mỗi người đều có một lưỡi dao ngắn cắm trên ngực.
Gương mặt Triệu Hiền méo mó, mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
Còn Vương Chân thì dựa vào ngực hắn, khóe môi vương một nụ cười nhàn nhạt. Nếu không phải cơ thể nàng lạnh ngắt, hơi thở đã đứt đoạn, trông chẳng khác gì đang say ngủ.
Ô Lão Đại cũng đã chết. Trên ngực hắn có một lỗ lớn bị móc ra, trái tim đẫm máu nằm trơ trọi cách đó không xa.
Hoa Nương Tử quỳ một gối trên mặt đất, tay ép lên vết thương ở eo, máu tươi không ngừng rỉ ra từ kẽ tay.
Chiếc rìu sắt của Ô Lão Đại rơi ngay dưới chân nàng.
Nàng ngẩng đầu, lướt qua Lão Giao Nhân, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt vào Ngu Chiêu với vẻ mặt không cảm xúc.
Rồi bỗng nhiên, nàng nhếch môi cười mỉa mai:
“Ngươi biết từ khi nào?”
“Từ đầu đã biết rồi.”
“Tại sao? Ta và Ô Lão Đại chưa từng liên lạc riêng với nhau!”
“Chính vì các ngươi từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách, mới càng đáng ngờ.”
Ngu Chiêu chỉ vào xác Ô Lão Đại trên mặt đất:
“Khi lên thuyền, Ô Lão Đại giới thiệu ngươi với chúng ta. Từ tương tác của hai người, rõ ràng các ngươi quen biết, thậm chí quan hệ còn không tệ. Vậy tại sao sau đó lại giả vờ như không quen?”
“Còn khi ngươi mượn cớ chọc ghẹo Quý Hàn Châu, ngươi có để ý ánh mắt của Ô Lão Đại không? Khi đó, hắn đã nảy sinh sát ý với Quý Hàn Châu.”
Từ khi bước lên thuyền, Ngu Chiêu đã cảm thấy đội hình trên tàu rất kỳ quặc: người mạnh thì quá mạnh, người yếu lại quá yếu.
Người mạnh hiển nhiên là Long gia tam huynh đệ, còn yếu nhất chính là Ô Lão Đại – một kẻ đơn độc.
Khi biết tất cả hành khách trên thuyền đều do Ô Lão Đại mời, Ngu Chiêu lập tức đoán được rằng trên thuyền còn có một kẻ đồng lõa đang ẩn náu.
Kết hợp với những tình huống trước đây, kẻ đồng lõa đó chỉ có thể là Hoa Nương Tử.
Hoa Nương Tử cười lạnh:
“Ta cứ nghĩ kế hoạch của chúng ta kín kẽ không một kẽ hở, không ngờ ngay từ đầu đã bị ngươi phát hiện.”
Kế hoạch tìm bảo vật tại lãnh địa của tộc Giao Nhân lần này vốn được Hoa Nương Tử và Ô Lão Đại cùng nhau vạch ra.
Sau khi có được bản đồ, Hoa Nương Tử nhận ra chỉ dựa vào hai người họ thì quá nguy hiểm, liền tìm đến Long gia tam huynh đệ và vợ chồng Triệu Hiền để chia sẻ rủi ro.
Nếu chuyến đi này không thu hoạch được gì, thì cặp vợ chồng Triệu Hiền và Long gia tam huynh đệ chính là mục tiêu tiếp theo của họ.
Còn Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu là thu hoạch ngoài ý muốn. Dù sao họ cũng là con mồi, có thêm hai người cũng không sao.
Hoa Nương Tử khi ấy không ngờ rằng kế hoạch mà nàng tốn bao công sức tính toán lại thất bại dưới tay Ngu Chiêu.
Cũng như nàng không ngờ Ô Lão Đại, kẻ từng cùng nàng thân mật khăng khít, thực chất luôn có ý định lợi dụng nàng. Khi bị tâm ma xúi giục, phản ứng đầu tiên của hắn lại là giết nàng để đoạt bảo.
Cả đời này của nàng, hóa ra đều đặt niềm tin nhầm người.
“Ngu Chiêu!”
Hoa Nương Tử bỗng phá lên cười lớn:
“Thua dưới tay ngươi, ta không oan! Nhớ kỹ, người giết chết Hoa Tử Nghiên là Ngu Chiêu ngươi! Không phải hắn! Không phải hắn!”
Nói xong, Hoa Nương Tử tắt thở.
Cơ thể nàng ngã ngửa ra sau, cánh tay vô lực buông thõng, vết thương bị che khuất lộ rõ trước mắt Ngu Chiêu.
Đó là một vết chém gần như cắt đôi cơ thể nàng, chứng tỏ kẻ ra tay hoàn toàn không hề nương tình.
Chẳng trách tâm trạng của Hoa Nương Tử như tro tàn, trước khi chết còn thốt lên những lời đó.
“Cũng là một kẻ đáng thương.”
Lão Giao Nhân cảm thán.
Ngu Chiêu đáp:
“Nàng chính là người có được bản đồ.”
Lão Giao Nhân trừng mắt nhìn nàng:
“Thì sao? Người đâu phải do ta giết, mà nói cho cùng, chẳng phải do họ tham lam hay sao?”
Ngu Chiêu nghĩ lại cũng thấy đúng, liền không nói thêm nữa.
“Ngươi đi nhớ mang theo bọn họ, đừng làm bẩn địa bàn của tộc Giao Nhân ta.”
Lão Giao Nhân đầy vẻ chán ghét.
Ngu Chiêu đáp lời, rồi thu thi thể của Hoa Nương Tử và những người khác vào không gian trữ vật, dự định sẽ xử lý khi lên bờ.
“Ơ, còn một người chưa chết.”
“Đó là sư đệ của ta.”
Ngu Chiêu nghe ra ẩn ý trong lời Lão Giao Nhân, lập tức đáp lại.
Lão Giao Nhân bĩu môi:
“Ngươi mang hắn đi. Ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi đây.”
“Đa tạ lão tiền bối.”
Ngu Chiêu dùng linh lực nâng Quý Hàn Châu dậy.
Lão Giao Nhân nhanh chóng bấm tay niệm pháp quyết.
Ngay lập tức, dưới chân họ xuất hiện một cơn gió xoáy, tạo thành một cơn lốc nhỏ.
Cơn lốc xoay càng nhanh, lực hút càng mạnh, đồng thời không ngừng kéo dài lên cao, chỉ trong chớp mắt đã không thấy điểm tận cùng.
“Đừng chống lại.”
Ngu Chiêu nghe theo lời dặn của Lão Giao Nhân, thả lỏng cơ thể, để luồng sức hút mạnh mẽ kéo nàng và Quý Hàn Châu bay vút lên cao.
Cung điện dần thu nhỏ lại, màu sắc của đại dương cũng từ sâu thẳm chuyển dần sang nhạt hơn.
Chẳng bao lâu sau, bóng dáng họ lần lượt lao ra khỏi mặt biển, đáp xuống hòn đảo chết, nơi họ đã đặt chân đến đầu tiên.
Đứng trên đá núi rắn chắc, hít thở không khí quen thuộc, lông mày Ngu Chiêu giãn ra, quả nhiên nàng vẫn thích cảm giác ở trên đất liền nhất.
“Ngu Chiêu, đừng quên lời hứa của ngươi.”
Lão Giao Nhân vẫn ngồi trên vỏ sò, những nếp nhăn chồng chéo trên khuôn mặt toát lên vẻ uy nghiêm.
Ngu Chiêu nghiêm túc gật đầu:
“Ngu Chiêu luôn ghi nhớ.”
Lão Giao Nhân phất tay, ra hiệu cho nàng có thể rời đi.
Ngu Chiêu lấy chiếc thuyền từ túi trữ vật của Ô Lão Đại, đặt xuống mặt biển.
Nhưng đúng lúc nàng chuẩn bị lên thuyền, một đám mây đen lớn bất ngờ kéo đến từ phía chân trời với tốc độ kinh hoàng. Bầu trời lập tức tối sầm lại, một luồng áp lực khủng khiếp từ trên cao ập xuống.
Sắc mặt của cả Ngu Chiêu và Lão Giao Nhân đồng loạt thay đổi.
Nguyên Anh lão quái đuổi đến rồi!
0 comments