Chương 98: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 47
Đã mấy tiếng trôi qua, Cố Kiều Kiều vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Khanh Diễn mang hồ sơ bệnh án của Cố Kiều Kiều trở về, đặt ở đầu giường cô, cả bốn người còn lại đều xem qua một lượt.
Kết quả kiểm tra sóng não cũng đã có.
Trầm cảm nặng.
Năm chữ ấy như đập mạnh vào lòng năm người họ.
Chu Khanh Diễn nghĩ đến điều gì, thì Lục Lý Thịnh đương nhiên cũng nghĩ tới. Anh cho trợ lý hối lộ người giúp việc và quản gia nhà họ Cố, biết được toàn bộ sự thật.
Thì ra việc Cố Kiều Kiều không muốn đính hôn với anh ta là bởi vì Cố Hoa Nhuận vì lợi ích mà mặc kệ sự phản đối của cô.
Những ngày cô bị đưa trở về nhà họ Cố, chưa từng được uống thuốc.
Cơm canh đưa tới cũng hầu như không động đến.
Còn về việc trước kia cô sống thế nào ở nhà họ Cố, mấy người giúp việc ham tiền tô vẽ nói chuyện càng thêm bi thảm, làm nổi bật nỗi khổ của Cố Kiều Kiều.
Lục Lý Thịnh không nỡ xem tiếp, anh lánh vào hành lang, hút thuốc liên tục, đến mức cổ họng đau rát vẫn không ngừng lại.
Đợi điếu cuối cùng trong bao thuốc cũng cháy hết, anh đã dần bình tĩnh lại.
[Đi điều tra tập đoàn gỗ Cố thị.]
[Tôi không muốn thấy cái tên này thêm một lần nào nữa.]
Thư ký An nhắn lại một chữ [Rõ], rồi lập tức đi xử lý.
Lục Lý Thịnh đứng trong gió lạnh một lúc, để gió thổi bay mùi khói thuốc trên người rồi mới quay lại phòng bệnh của Cố Kiều Kiều.
Trong phòng chỉ còn Lục Lý Từ ngồi bên giường cô.
Thấy Lục Lý Thịnh trở về, Lục Lý Từ không ngẩng đầu lên, chỉ buồn bã nói: “Anh, để em ở lại với Kiều Kiều một lát được không?”
Lục Lý Thịnh dừng chân lại, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ, giọng khàn đặc: “Được.” Rồi anh rời khỏi phòng bệnh.
Lục Lý Từ nắm lấy tay Cố Kiều Kiều, nhìn những vết đỏ chằng chịt nơi cổ tay cô, hốc mắt lập tức phủ đầy sương mù.
“Kiều Kiều, xin lỗi... xin lỗi em…”
Bàn tay Cố Kiều Kiều khẽ động, Lục Lý Từ mừng rỡ đứng bật dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt cô đến mức không dám chớp mắt.
Hàng mi cô run rẩy mấy lần, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Ban đầu cô ngơ ngác nhìn quanh một lượt, sau đó mở to mắt, ánh nhìn dừng lại trên người Lục Lý Từ.
“Là Từ ca ca sao?” Giọng cô khàn khàn, nghèn nghẹn.
“Ừ, em có muốn uống nước không, Kiều Kiều?”
Cô gật đầu, dựa vào tay Lục Lý Từ uống một chút nước bằng ống hút.
Cô như vừa ngủ một giấc thật dài, ánh mắt đờ đẫn, chẳng còn ánh sáng như trước.
Nhưng bản năng mách bảo cô không nên như vậy, vì từ nhỏ đến lớn, cô đã học được rất nhiều cách để làm người ta yêu quý.
Bởi vì cô mong được yêu thương, mong người khác không chán ghét mình.
Cố Kiều Kiều cố gắng nhếch môi cười: “Từ ca ca, ngoài đời anh còn đẹp trai hơn cả ảnh chụp nữa đó.”
Ngay lập tức, nước mắt Lục Lý Từ không kìm được mà tuôn trào.
Anh quay người đi, lau nước mắt, yết hầu giật giật rồi cố tỏ ra vui vẻ: “Thật à? Kiều Kiều cũng xinh gấp vạn lần trong tưởng tượng của anh.”
Lục Lý Từ không ngờ có một ngày bản thân lại có thể thốt ra mấy lời dỗ ngọt con gái như vậy.
Được khen xinh, khuôn mặt tái nhợt của Cố Kiều Kiều hơi ửng đỏ.
Cô ngượng ngùng cười khẽ.
Tim Lục Lý Từ như bị dao cắt, đau đến không ngừng rỉ máu.
Bất chợt, anh căm hận tột cùng người anh trai Lục Lý Thịnh và Chu Khanh Diễn.
Nếu không có hai người đó, Kiều Kiều đã không bị bạo lực mạng, bệnh tình cũng không nặng hơn, lại càng không tự tổn thương bản thân.
Anh và Cố Kiều Kiều lẽ ra đã có thể có một tương lai hạnh phúc.
Tất cả đều bị hai kẻ đó hủy hoại rồi.
Ánh mắt Lục Lý Từ loé lên sát khí.
Cố Kiều Kiều tháo sợi dây đỏ trên cổ xuống, trên đó có một mặt dây chuyền bằng gỗ.
Cô đưa bàn tay gầy trơ xương đưa cho Lục Lý Từ:
“Từ ca ca, đây là bùa bình an em đã cầu nguyện cho anh trước đây. Em từng nghĩ có một ngày sẽ được tự tay trao nó cho anh, chỉ là không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy.”
Giọng cô mang theo một chút tiếc nuối.
Lục Lý Từ run rẩy đón lấy. Trên mặt gỗ còn khắc tên anh. Tim anh chợt dâng lên một nỗi hoảng loạn, tại sao lại có cảm giác Kiều Kiều sắp rời xa anh?
Anh nắm chặt mặt dây chuyền, đau đến mức không thể thở nổi.
Giọng Cố Kiều Kiều nhẹ nhàng, yếu ớt hỏi: “Từ ca ca, anh... không thích à?”
Lục Lý Từ vội hoàn hồn, lập tức đeo sợi dây đỏ lên cổ, còn giấu mặt dây vào trong áo.
“Thích chứ, anh rất thích. Kiều Kiều thích gì? Anh cũng muốn tặng quà cho em.”
Cố Kiều Kiều “ưm” một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, hơi thất vọng nói: “Hồi nhỏ em rất thích búp bê xinh xắn mà em gái nhận được, cả búp bê Barbie màu hồng của nó nữa. Nhưng giờ em lớn rồi, chẳng còn thích gì nữa.”
Giọng cô rất dịu, rất yếu ớt, nhưng lại như mang ngàn cân sức nặng, giáng thẳng vào tim Lục Lý Từ và Chu Khanh Diễn ngoài cửa.
Chu Khanh Diễn vừa đến, vốn định đẩy cửa vào, nhưng khi nghe thấy câu ấy thì dừng bước.
Lục Lý Từ chua xót nói: “Kiều Kiều, nghĩ thêm xem, đừng vội. Trên thế gian này nhất định còn có thứ mà em yêu thích.”
Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt đăm đăm nhìn bóng đèn huỳnh quang trên đầu, ngẩn người một lúc lâu, giọng cô mơ hồ vang lên.
“Em thích biển.”
Lục Lý Từ chỉnh lại tóc cho cô, nhẹ nhàng nói: “Được, đợi em khỏe hơn chúng ta sẽ cùng đi ngắm biển.”
Ánh mắt Cố Kiều Kiều sáng lên đôi chút, không còn mờ mịt nữa.
Cô mang vẻ mong chờ trên mặt: “Em từng mơ một ngày mình trở nên thật xinh đẹp, rồi cùng người mình yêu đi ngắm biển. Mỗi lần nghĩ đến là cảm thấy hạnh phúc.”
“Từ ca ca, anh có biết không, khi biết người từng giúp em hai năm trước chính là anh, em đã xúc động đến mức lập tức đi làm phẫu thuật laser xóa bớt. Khi đó mấy bệnh viện lớn đều không dám nhận ca này, em lại tìm đến phòng khám chui. May mà ông trời thương em, không những phẫu thuật thành công, trở nên xinh đẹp, mà sức khỏe cũng không có ảnh hưởng gì.”
“Em đã tưởng tượng cảnh gặp lại anh, chỉ không ngờ trớ trêu thay, em lại đính hôn với anh trai anh…”
Nói một tràng dài như vậy, giọng Cố Kiều Kiều càng lúc càng yếu.
Lục Lý Từ như bị đánh cho choáng váng, mãi mới lấy lại được giọng mình: “Kiều Kiều, đợi anh. Anh sẽ giải quyết hết mọi trở ngại giữa chúng ta, đợi anh, được không?”
Cố Kiều Kiều không trả lời, vì cô lại thiếp đi.
Lần này cô ngủ thẳng tới tám giờ sáng hôm sau.
Tỉnh lại, trong phòng bệnh không có ai cả. Trên tủ đầu giường đặt một bình giữ nhiệt, bên cạnh còn có một tờ giấy:
[Ngoan ngoãn ăn hết nhé, ăn xong rồi ta tiếp tục leo núi. — Cố Khê Văn.]
Cố Kiều Kiều vừa định xuống giường thì Chu Khanh Diễn bước vào, thấy cô tỉnh lại, anh thoáng sững sờ.
Cố Kiều Kiều nghi hoặc hỏi: “Chu tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
Chu Khanh Diễn mím môi, không trả lời thẳng, mà bước nhanh tới đỡ cô vào nhà vệ sinh.“Em tự đi được chứ?”
Cố Kiều Kiều ngại ngùng gật đầu, nhẹ đẩy anh: “Đừng lo lắng, Chu tiên sinh.”
“Được, đây là đồ dùng cá nhân anh chuẩn bị cho em, bên trong còn có đồ lót sạch. Là những thứ em để lại ở biệt thự trước kia.”
Cố Kiều Kiều nhận lấy túi, gật đầu: “Cảm ơn Chu tiên sinh, anh thật sự rất tốt, là người tốt nhất mà em từng gặp.”
Cơ thể Chu Khanh Diễn cứng đờ.
Câu “anh là người tốt”, Cố Kiều Kiều đã nói rất nhiều lần với tất cả chân thành.
Nhưng câu ấy khiến anh cảm thấy nghẹt thở.
Khiến anh không thể thở nổi.
Cố Kiều Kiều đi vệ sinh xong, đánh răng rửa mặt, tẩy đi cả vết bớt.
Những ngày cuối cùng, tất nhiên phải để lại cho họ hình ảnh xinh đẹp nhất rồi.
Chương 99: Vai Phụ Tuyến Mười Chuyên 'Rắc Thính' Lừa Đảo Online 48
Chu Khanh Diễn đỡ cô ngồi lại lên giường, rót cháo cho cô, còn muốn đích thân đút cho cô.
Cố Kiều Kiều ngăn lại: “Ây da, Chu tiên sinh, em đâu phải tàn tật không thể tự lo, em đỡ nhiều rồi, có thể tự ăn mà.”
Chu Khanh Diễn không miễn cưỡng, nhìn cô ăn từng muỗng cháo một cách gượng gạo.
“Không muốn ăn cháo à? Em muốn ăn gì, anh bảo người mang đến.”
Cố Kiều Kiều lắc đầu: “Không, cháo rất ngon mà.”
Dù nói là ngon, nhưng cô cũng không tiếp tục ăn thêm miếng nào nữa.
Chu Khanh Diễn cố giữ nét mặt bình thản, cố gắng để mình trông dịu dàng hơn: “Ngoan, ăn thêm hai muỗng nữa nhé.”
Cố Kiều Kiều liếc nhìn anh một cái, dù không quá tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn cố nuốt thêm hai muỗng.
Ăn xong, Chu Khanh Diễn lại rót cho cô một ly nước, đưa thuốc mà y tá phát tới. Cố Kiều Kiều cũng ngoan ngoãn uống hết cả nắm thuốc.
Nằm trở lại giường, Cố Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt to: “Chu tiên sinh, Đại Bạch Bạch vẫn ổn chứ?”
Chu Khanh Diễn gật đầu. Anh vốn không biết nuôi mèo, cũng không mấy thích mèo, nhưng đối với Đại Bạch Bạch, anh vẫn có thể kiên nhẫn cho ăn, dọn dẹp, chải lông.
Cố Kiều Kiều nhìn anh đầy mong đợi: “Chu tiên sinh, trong điện thoại anh có video hay hình của Đại Bạch Bạch không? Em muốn xem, em nhớ nó lắm.”
Lúc giao mèo cho Chu Khanh Diễn chăm sóc, cô từng dặn nếu được thì thỉnh thoảng quay video cho cô xem.
Chu Khanh Diễn không chút đề phòng mà đưa điện thoại cho cô. Cố Kiều Kiều xem với nụ cười trên môi, nhìn một lúc lâu mới không nỡ trả lại.
“Chu tiên sinh, không ngờ anh quay nhiều video cho Đại Bạch Bạch vậy đó.” Cô giơ ngón tay cái khen: “Đúng là người tốt nhất trong những người em quen.”
Chu Khanh Diễn lại cảm thấy khó thở.
Anh lảng tránh: “Anh đi hỏi bác sĩ tình hình của em.” Rồi vội vàng rời khỏi.
Cố Kiều Kiều nhìn cánh cửa phòng bệnh bị đóng lại, khẽ mỉm cười.
Cô lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn của Giang Cẩm Dục:
[Anh yên tâm đi, em lớn thế này rồi tất nhiên sẽ biết tự chăm sóc bản thân mà.]
Những ngày qua, Giang Cẩm Dục cứ rảnh là gửi tin nhắn cho cô, thỉnh thoảng còn muốn gọi video nhưng đều bị cô từ chối.
Anh nói phải ở nước ngoài thêm khoảng một tháng nữa, sức khỏe của cha anh đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng anh vẫn chưa thể trở về. Hiện tại anh đã thay cha tiếp quản công ty gia đình.
Cố Kiều Kiều chưa bao giờ hỏi nhà anh làm gì, còn Giang Cẩm Dục cảm thấy nếu nói ra thì giống như đang khoe khoang nên cũng không nói.
Nói chuyện với Giang Cẩm Dục vài câu, trước khi tắt máy, cô vẫn như thường lệ xóa hết lịch sử trò chuyện rồi mới đóng WeChat.
Cô tiếp tục nằm viện gần nửa tháng. Mỗi lần đến thăm cô, Cố Khê Văn đều đi cùng Thẩm Cận Dịch, còn mang đồ ăn cho cô.
Nhưng mỗi lần vừa đến không lâu thì cả hai lại bị gọi đi ngay.
Lục Lý Thịnh chỉ đến hai lần. Lần đầu là để xin lỗi, lần thứ hai vẫn là xin lỗi, chỉ khác là lần này anh hỏi thêm một câu:
“Nếu… em chưa từng gặp Lý Từ, thì em có đính hôn với anh không?”
Khi đó Cố Kiều Kiều cười rất vui:
“Có lẽ sẽ. Nói thật là lần đầu tiên gặp anh, anh nhẹ nhàng nói ‘không sao’ rồi kéo em dậy. Thật sự rất giống cảnh trong truyện mà em từng mơ, em là nữ chính, còn anh là nam chính.”
Đôi mắt cô ngập tràn nụ cười, khóe môi cũng mang theo niềm vui chân thật.
Phần thưởng an ủi này khiến Lục Lý Thịnh vừa mừng vừa nuối tiếc.
Sau đó anh không đến bệnh viện nữa.
Không rõ Lục Lý Từ dùng cách gì, nhưng cuối cùng hôn ước giữa Lục Lý Thịnh và Cố Kiều Kiều đã được hủy bỏ, gia đình anh cũng chấp nhận chuyện Cố Kiều Kiều là bạn gái anh.
Lục Lý Từ gần như ở bệnh viện cả ngày, hai người cứ quấn quýt bên nhau khiến người khác phải đau lòng.
Tình trạng của Cố Kiều Kiều cũng tốt lên rất nhiều. Cô thẳng thắn với mọi người rằng sau khi làm phẫu thuật laser, vì mặc cảm nên đôi lúc lại vẽ lại vết bớt lên mặt để thử lòng những ai tiếp cận mình.
Thẻ căn cước mới của cô đã có rồi, là một khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết.
Lục Lý Từ không thể quên ánh mắt lấp lánh khi cô nói:
“Từ ca ca, may mà anh không bỏ rơi em vì khuôn mặt này, nếu không hừ hừ, anh sẽ mất đi một cô bạn gái xinh đẹp đấy!”
Lục Lý Từ cười không nổi, toàn thân như đông cứng lại, máu trong người như chảy ngược, nhiệt độ tụt xuống như rơi vào tủ lạnh.
Anh không dám nói gì, sợ chỉ một lời sẽ để lộ sự do dự và chùn bước khi xưa.
Anh thậm chí còn từng trốn ra nước ngoài.
Đúng vậy, tuyệt đối không thể để Cố Kiều Kiều biết! Anh có linh cảm, nếu cô biết, chắc chắn sẽ chia tay với anh!
Lục Lý Từ bình thản nói: “Sao có thể chứ, Kiều Kiều thế nào anh cũng yêu.”
Cố Kiều Kiều nhào vào lòng anh: “Từ ca ca tốt quá! Khi nào em được xuất viện vậy? Xuất viện rồi tụi mình sống chung nhé? Em muốn ngày nào cũng ở bên anh.”
Lục Lý Từ khẽ cọ mũi cô: “Chắc hai hôm nữa. Ở bên anh? Phải nói là để anh ở bên em chứ.”
Cố Kiều Kiều làm mặt xấu, lè lưỡi trêu anh.
Ngoài cửa, Chu Khanh Diễn dựa lưng vào tường, không khí xung quanh anh như bị đông cứng lại.
Hừ.
Lục Lý Từ xứng sao? Chẳng qua là một kẻ hèn nhát mà thôi.
Những ngày qua, anh đã gần như nắm rõ toàn bộ thông tin về Cố Kiều Kiều. Cô chỉ là một cô gái nhỏ cực kỳ thiếu thốn tình yêu, thích dựa dẫm vào người khác, thích có người ở bên cạnh.
Nếu nhất định phải có một người ở bên cô, thì tại sao không thể là anh?
Chu Khanh Diễn nhìn vào bên trong, ánh mắt tối tăm u ám cuộn trào.
……
Hôm đó, sau khi tay bị đập đến gãy xương, Cố Hoa Nhuận vừa ra khỏi bàn mổ đã nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ thư ký.
“Cố tổng! Những người mấy hôm trước đàm phán hợp tác với chúng ta đều rút lui rồi! Không chỉ vậy, các đối tác trước đây cũng đến đòi hủy hợp đồng hết rồi!”
Giọng thư ký đầy hoảng loạn.
Cố Hoa Nhuận tối sầm mặt, chưa kịp lấy hơi lại nghe thư ký hoảng hốt hét lên:
“Chết rồi Cố tổng! Cơ quan chức năng yêu cầu chúng ta ngừng hoạt động để kiểm tra rồi!”
Cố Hoa Nhuận suýt nghẹt thở trên giường bệnh.
Trương Dĩnh cuống quýt định giúp ông hít thở, lại bị ông đẩy mạnh ra.
“Đi... đi tìm Cố Kiều Kiều!”
Cố Hoa Nhuận làm kinh doanh nhiều năm, không phải người ngu. Ông lập tức hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Ông nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc này chỉ còn cách cầu xin Cố Kiều Kiều giúp họ cầu tình!
Cùng một bệnh viện, Trương Dĩnh nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Cố Kiều Kiều, nhưng ngay cửa đã bị Chu Khanh Diễn chặn lại.
“Anh là ai? Tránh ra! Tôi đến tìm con gái tôi!” Trương Dĩnh không chút khách khí.
Chu Khanh Diễn lạnh lùng nhìn bà ta chằm chằm, ánh mắt khiến Trương Dĩnh rùng mình, cảm giác như vết thương cũ lại nhói đau.
“Bà mà cũng xứng làm mẹ của Cố Kiều Kiều?” Giọng anh đầy mỉa mai.
Trương Dĩnh muốn mắng lại, nhưng ánh mắt như giết người của Chu Khanh Diễn khiến bà cứng họng.
Bà lẩm bẩm: “Đồ thần kinh!” rồi lập tức rút lui.
Giữa đường tình cờ gặp Lục Lý Thịnh, bà vội chạy đến kéo tay anh: “Con rể à, con gái bác thế nào rồi? Tỉnh chưa?”
Lục Lý Thịnh mặt lạnh tanh, hất tay bà ra, còn phủi phủi như thể bẩn tay.
“Tôi cảnh cáo bà, đừng đến tìm Cố Kiều Kiều nữa. Trong sổ hộ khẩu của cô ấy chỉ có tên một người, thì ‘người thân’ cũng nên im lặng như đã chết đi rồi.”
Ánh mắt Lục Lý Thịnh sắc lạnh, đầy áp lực: “Hiểu chưa?”
Trương Dĩnh run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Tiếp theo, Cố thị Mộc Nghiệp không những mất hết đơn hàng, toàn bộ quầy hàng trong các trung tâm thương mại đều bị rút khỏi, nhà máy của Cố Hoa Nhuận cũng chất đống sản phẩm không thể bán được.
Không có đơn hàng mới, vốn cũng đứt đoạn, nhà máy bị kiểm tra liên tục nên không thể hoạt động, công nhân nghỉ việc hàng loạt.
Cố Hoa Nhuận lo đến rụng cả tóc, chỉ trong thời gian ngắn đã hói thành đầu "Địa Trung Hải".
Lúc này, một người bạn từng nói sẽ đầu tư cho ông bảo rằng tìm được đầu mối có thể bán hết số đồ nội thất tồn kho, nhưng phía kia cần nhận hàng trước rồi mới chuyển tiền.
Không còn đường lui, Cố Hoa Nhuận đặt cược lần cuối, để người đó lấy hết hàng đi.
Kết quả là, người kia biến mất hoàn toàn.
Cố Hoa Nhuận tức giận đến mức đột quỵ, khi ấy Trương Dĩnh còn đang chơi mạt chược bên ngoài, lúc về phát hiện chồng đột quỵ thì đã quá muộn.
Cố Hoa Nhuận bị liệt nửa người.
Nhà mất hoàn toàn nguồn thu, họ bán biệt thự, chuyển vào một căn hộ thuê nhỏ. Số tiền còn lại đều dùng để trả nợ.
Cố Hoa Nhuận chỉ còn một nửa thân thể cử động được, ông bắt đầu đánh Trương Dĩnh vì bà không nghe máy, còn đi đánh bài.
Ban đầu Trương Dĩnh còn không phản kháng, về sau bị đánh quá nhiều, bà cũng bắt đầu đánh lại, hai người bước vào con đường tra tấn lẫn nhau.
Còn Cố Tuyết Nhi vì biến cố gia đình, từ tiểu thư nhà giàu rơi xuống còn thua người thường.
Vừa về nhà đã thấy cha mẹ đánh nhau, tâm lý của cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Vốn dĩ cô ta đã quen cậy thế bắt nạt bạn học, giờ còn mang cả sự bất mãn trong nhà đến trường.
Cô ta kéo theo vài “tay sai” cũ bắt nạt bạn học yếu thế, càng thấy họ thảm hại thì càng vui.
Mỗi lần “bắt nạt” xong, bọn đàn em đều được thưởng, nhưng gần đây chẳng có gì, hỏi thì còn bị cô ta mắng.
Hai đứa kia cũng không ngu, nhìn trang phục và mức chi tiêu là biết có vấn đề, thấy theo cô ta chẳng được gì thì bỏ đi luôn.
Cố Tuyết Nhi mất đàn em vẫn không dừng hành vi bắt nạt.
Cho đến một lần bị người ta quay video đăng lên mạng, tiếng xấu lan khắp nơi, nhà trường lập tức xử lý và đuổi học.
Ngày rời khỏi trường, tất cả những nữ sinh từng bị cô ta bắt nạt đã đánh cô ta một trận, trả lại hết những gì trước đây cô ta từng làm.
Sau khi bị đuổi học, cô ta giao du với mấy kẻ hư hỏng, cuối cùng nghiện ma túy, chết khi mới hai mươi lăm tuổi.
Sau cái chết của Cố Tuyết Nhi, Cố Hoa Nhuận và Trương Dĩnh già đi trông thấy. Họ vẫn cãi vã mỗi ngày, đổ lỗi cho nhau…Cuối cùng khi hai người chết đi, đến một người nhận thi thể cũng không có.

0 comments