Vo Tinh Dao Chuong 318

By Quyt Nho - tháng 7 05, 2025
Views

CHƯƠNG 318: Tô Minh, đây chính là phương pháp cứu thế giới mà ngươi nói?

Người dịch: Danh Vu

Phương Thành Lãng với Thanh Diễn chân nhân đứng ở đó cùng lúc cứng đờ.

Sau đó Phương Thành Lãng trước khi kịp phản ứng, đột nhiên hắn ngẩng đầu.

Phía trước tầm nhìn hắn chỉ có thân ảnh đơn bạc của Thôi Ngọc.  

Hắn đắng chát lắc đầu.

A Ngọc từ lúc sau cái chết của Tiểu Lục liền sầu não uất ức, về sau lại bị Diệp Tụng Tâm dùng độc làm hủy dung, trạng thái ngày càng lụn bại.

Lời nói của hắn lúc này không thể tin.

Thanh Diễn chân nhân cũng nghĩ Thôi Ngọc đang phát điên.  

Chỉ có Thôi Ngọc chấp nhất vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. 

Chỉ là vấn đề của hắn không tìm được câu  trả lời.

Vẫn là Phương Thành Lãng thực sự nhìn không nổi bộ dạng của Thôi Ngọc, cưỡng ép đem hắn kéo đi.  

Đỉnh Độc Nguyệt Phong trở lại sự tĩnh mịch.

Qua mấy ngày sau. 

Trên chân trời truyền đến một tiếng nổ vang rung trời.

Thanh Diễn chân nhân bỗng nhiên đứng dậy.

Chỉ gặp nơi xa vô số tia sét lấp lóe, sấm chớp  không ngừng.

"Nàng! Nàng ta......"

Thanh Diễn chân nhân vừa nghĩ tới Diệp Tụng Tâm sắp phi thăng lên thiên giới, tiếp tục gây tai họa cho tổ tiên của Ngũ Hành Đạo tông, ông thống khổ giống như bị người moi tim xẻ gan, ngũ mã phanh thây.

Không thể phi thăng!

Nàng ta không thể phi thăng!

Thanh Diễn chân nhân vội vàng hội tụ linh lực toàn thân, một chút lại một chút đập vào xiềng xích đang trói buộc ông. 

Nhưng ông sớm đã không phải đệ nhất Hóa Thần uy phong hiển hách năm đó nữa rồi.  

Xiềng xích đang mang là của Diệp Tụng Tâm vì ông mà định chế riêng. 

Sau vài lần, xiềng xích không tổn hao gì, ngược lại là ông bị nó phản phệ khiến khí huyết cuồn cuộn, liên tục thổ huyết.

"Không! Không! Không!"

Ông không chịu bỏ cuộc, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, hai ngón tay khép lại chỉ hướng vào đan điền, sau đó đẩy lên. 

Một đám ánh sáng lam lôi theo một ly thể Nguyên Anh to cỡ một nắm đấm bay ra.  

Sau một khắc, ly thể Nguyên Anh hét lên một tiếng, một lần nữa nhập vào thân thể Thanh Diễn chân nhân. 

Hóa ra, trên chân của thể Nguyên Anh cũng buộc lên hai xiềng xích.

Một khi thoát ly khỏi thân thể, hai đầu xiềng xích liền sẽ khảm vào thể nội của Nguyên Anh, để ông muốn sống không được muốn chết không xong.

Đây là xuất phát từ sự trả thù của Diệp Tụng Tâm.  

Nàng ta muốn Thanh Diễn chân nhân bị vây chết tại nơi mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo là Độc Nguyệt Phong này!

Vĩnh thế không thể rời đi!

Ngu Chiêu kỳ thật không biết rõ ác ý của Diệp Tụng Tâm hướng đến Thanh Diễn chân nhân đến từ nơi nào.

Dù sao bất cứ lúc nào, Thanh Diễn chân nhân cũng đều kiên định lựa chọn đứng về phía nàng ta, tận lực sức lực giữ gìn nàng, thậm chí không tiếc làm tổn thương một người đệ tử khác cũng muốn bảo toàn danh dự của nàng ta không bị hao tổn. 

Không có thanh diễn chân nhân, mạng của nàng ta cũng không biết ném đi mấy lần.

Nàng ta không cảm kích Thanh Diễn chân nhân thì cũng thôi đi, vì sao lại hận thấu xương? 

Bất quá, Ngu Chiêu cũng không có suy nghĩ sâu chuyện này. 

Nàng hiện tại quan tâm nhất là Diệp Tụng Tâm có thể thành công phi thăng hay không. 

Diệp Tụng Tâm độ kiếp cách quá xa Đôc Nguyệt Phong, Lá từ tâm độ kiếp địa điểm cách độc Nguyệt Phong quá mức xa xôi, lại có thiên địa chi uy quấy nhiễu, Ngu Chiêu chỉ có thể nhìn thấy sấm sét đầy trời. 

Trận độ kiếp ầm ĩ này duy trì bảy ngày bảy đêm.

Sau bảy ngày.

Mây đen dần tan đi. 

Diệp Tụng Tâm cùng lôi quang biến mất.  

Thanh Diễn chân nhân lòng tràn đầy tuyệt vọng, ông cắn đầu ngón tay rồi lưu lại huyết thư trên tảng đá lớn.  

"Đệ tử Thanh Diễn, bên trên thẹn với sư môn, ở dưới thẹn với đệ tử, một đời kiêu ngạo, nay đã tạo nhiều việc ác, hối hận khó tả, hôm nay dùng chút hơi tàn, chiếu cáo vong linh thiên hạ....."

Ngu Chiêu nhìn thoáng qua, ánh mắt bình tĩnh lướt qua. 

Trong đầu nàng chỉ còn mỗi hình ảnh Diệp Tụng Tâm độ kiếp đã kết thúc.  

Thiên Đài chưa từng xuất hiện!

Cho dù Diệp Tụng Tâm tu luyện đến Hóa Thần Đại viên mãn, vẫn như cũ chưa thể triệu hồi ra Thiên Đài!

Nhưng ly kỳ chính là nàng ta vẫn biến mất.

Nàng ta thật sự phi thăng sao?

"Sư tôn! Sư tôn!"

Ngu Chiêu đang suy nghĩ nhập tâm bỗng dưng bị âm thanh kích động đánh gãy.  

Nàng nhìn lại nơi phát ra tiếng.  

Tô Minh râu ria xồm xoàm bưng lấy một đồ vật, vội vàng chạy lên núi, giọng điệu khó nén sự hưng phấn.

Ngu Chiêu nhìn xem quyển sách trên tay của hắn, giật nảy cả mình.

Đây rõ ràng chính là......

"Sư tôn, người nhìn đây chính là Vô Tự Thiên Thư - chí bảo trấn viện của Thái Bạch học viện, Tu Chân giới được cứu rồi!"

"Vô Tự Thiên Thư?"

Trên mặt Thanh Diễn chân nhân cũng không quá nhiều vui mừng.

Trong lòng của ông đã nhận định Tu Chân giới đã đi đến đường cùng. 

Không ai có thể cứu.

Huống chi ông cũng chưa từng nghe nói qua Thái Bạch học viện còn có chí bảo trấn viện. 

"Sư tôn, đây là thật! Mạc Tâm viện thủ trước khi chết chính miệng nói cho đệ tử, toàn bộ Tu Chân giới biết đến Vô Tự Thiên Thư không quá một bàn tay, đồng thời chỉ có người hữu duyên mới có thể mở ra thiên thư, mà đệ tử chính là người hữu duyên mà thiên thư chọn trúng!"

Tô Minh chưa hề chiếm được sự coi trọng của Thanh Diễn chân nhân, bây giờ được Thanh Diễn chân nhân cùng Mạc Tâm viện thủ ủy thác trách nhiệm, tâm tình khó mà bình tĩnh.

Ngu Chiêu ngược lại là không nghĩ tới Tô Minh cũng có thể là người hữu duyên mở ra thiên thư. 

Lại nghe giọng điệu của Tô Minh, hắn tựa hồ đã biết được phương pháp cứu vớt Tu Chân giới. 

Cái này thật đúng là một tin tức tốt.

Thanh Diễn chân nhân bán tín bán nghi hỏi, "Phương pháp như thế nào?"

"Sư tôn, chỉ dựa vào hai người chúng ta còn thiếu rất nhiều, cần càng nhiều nhân thủ. Đệ tử đã xác định rõ nhân tuyển cũng đã truyền tin tức đến bọn hắn, đợi qua mấy ngày, tất cả đều đến đông đủ, đệ tử sẽ nói rõ với người."

Tô Minh đã quyết định chủ ý, Thanh Diễn chân nhân hỏi lại, hắn liền giả ngu, Thanh Diễn chân nhân đành phải coi như thôi. 

Cũng không lâu lắm, Phương Thành Lãng cùng Thôi Ngọc lần lượt đi vào đỉnh núi.

Lại qua một lát, Quyền Dã bước đi lên núi, hai ống tay áo trống rỗng, đung đưa kịch liệt theo từng bước chuyển động của hắn.  

Một canh giờ sau.

Vị đệ tử duy nhất trong năm sư huynh của Diệp Tụng Tâm là Lam Tử Du rốt cục xuất hiện.

Ngoại hình của hắn không có phát sinh biến hóa, nhưng khí chất cả người phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, vai rụt lưng gù, sợ hãi rụt rè, tựa như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay là có thể đem hắn dọa đến run rẩy không ngừng. 

Ánh mắt Thanh Diễn chân nhân đảo qua năm đệ tử, lờ mờ còn có thể nhớ tới tinh thần hăng hái của bọn hắn ngày xưa, tim như bị dao cắt.

"Tô Minh, người đã đến đông đủ."

Từ khi Diệp Tụng Tâm tâm tà dị thuật bị lộ ra ngoài sáng, Độc Nguyệt Phong lập tức bị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió, người người kêu đánh.

Dù có Ngũ Hành Đạo Tông một lòng đảm bảo rằng Thanh Diễn chân nhân và vài người khác như Phương Thành Lãng không biết rõ nội tình, cũng không thể xóa nhòa sự thật rằng Diệp Tụng Tâm là đệ tử của Thanh Diễn chân nhân.

Hơn nữa, những năm qua Ngũ Hành Đạo Tông quản lý lộn xộn, nội bộ cũng không bền chặt, nhiều người ủng hộ việc đuổi Độc Nguyệt Phong ra khỏi môn hộ của Ngũ Hành Đạo Tông để tránh bị liên lụy.

Trong tình huống này, Độc Nguyệt Phong trở thành một nơi cấm địa. 

Người bên trong không dám ra ngoài.

Người bên ngoài cũng không dám vào.

Tô Minh nói muốn triệu tập nhân thủ, chỉ có người ở Độc Nguyệt Phong dám ứng phó.

“Sư tôn, còn một người nữa chưa đến, xin hãy chờ thêm một lát.”

“Còn người khác?”

“Đúng vậy.”

Tô Minh gật đầu kiên định.

Hắn tin rằng người đó nhất định sẽ đến.

Những tội lỗi mà họ đã gây ra, chỉ có thể tự mình trả giá. 

Thời gian lại trôi qua hai ngày.

Vào ngày này.

Một lão nhân mặc áo hắc bào, tóc trắng, mặt đầy nếp nhăn, bước vào Độc Nguyệt Phong.

Phương Thành Lãng ngẩn người, sau đó cảm xúc kích động, ba bước thành hai bước, một quyền đấm vào mặt lão nhân.

Bang!

Thân hình lão nhân hóa thành vô số côn trùng bay ra và lập tức lại tụ thành hình.

“Tô Minh, đây chính là phương pháp cứu rỗi mà đệ nói?”

Là hắn.

Vu Thiếu Chân. 

“Vu Thiếu Chân!”

Nguu Chiêu và Phương Thành Lãng đồng thanh gọi tên hắn.

Phương Thành Lãng tức giận, “Ngươi dám đến Độc Nguyệt Phong!”

Vu Thiếu Chân mặt lạnh như băng, “Là Tô Minh gọi ta đến.”

“Tô Minh!”

Tô Minh nhìn quanh một lượt, hài lòng gật đầu, “Người đã đủ, có thể bắt đầu rồi.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments