Bao mau nhom nhac nam 82 83 84

By Quyt Nho - tháng 7 05, 2025
Views

Chương 82: Đứng ngồi không yên *

Đường Điềm ngồi đối diện anh, hai người đều im lặng. Nhưng ánh mắt của người đàn ông đối diện lại khiến cô cảm thấy vô cùng bức bối, vừa u ám vừa mãnh liệt, khiến cô đứng ngồi không yên.

Cô cố gắng mở lời: "Thẩm tiên sinh, em thật sự cảm thấy chúng ta không phù hợp."

Giọng nói của Thẩm Yến Lễ rất nhẹ: "Em không có cảm giác gì với anh sao?"

Một câu hỏi đơn giản lại gợi lên hàng loạt ký ức xẹt qua trong đầu cô, khiến cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ. 

Cô đè nén tâm trạng, đáp lại: "Không có."

Cô nghĩ rằng nói như vậy có thể khiến anh buông tay. Một người đàn ông như anh, dù có hứng thú với cô đến mấy, cũng sẽ không để tự tôn của mình bị tổn thương.

Nhưng Thẩm Yến Lễ vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có dấu hiệu nổi giận.

Anh hé môi, lời nói ra vẫn điềm đạm, nhưng lại khiến tim cô đập thình thịch vì ngượng ngùng và bối rối.

"...đã ướt đến mức đấy..., còn nói là không có cảm giác?"

Cô đỏ mặt, không kìm được thật muốn đứng dậy định bịt miệng anh lại: "Anh đừng... nói nữa!"

Nhưng Thẩm Yến Lễ vẫn chậm rãi nói tiếp: “Em biết anh đã nhận nhịn thế nào không. Của em… vừa nhiều,...vừa mềm lại ấm...”

Nghe từng lời từng chữ như trêu chọc ấy của anh, cô nhịn không nổi nữa, liền vội vàng bước tới đưa tay che miệng anh lại.

"Thẩm Yến Lễ, anh đừng nói bậy!"

Cô chạm phải ánh mắt anh, sự u ám và sắc bén ẩn bên trong khiến toàn thân cô run rẩy.

Lúc này cô mới bừng tỉnh — thì ra, anh đang dụ cô chủ động lại gần?

Cô cuống quýt buông tay, nhưng eo đã sớm bị anh vòng tay ôm gọn, thuận thế kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Thẩm... Thẩm tiên sinh..."

Thẩm Yến Lễ đặt bàn tay to lớn lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn vào đôi mắt luống cuống của cô, thấp giọng hỏi: “Như vậy là không có cảm giác sao?”

Cô cố gắng giữ lấy bàn tay đang di chuyển trên người mình, nhưng không thể ngăn được anh.

"Không phải... Em nói vậy chỉ vì không muốn phải ở bên anh thôi... Em có cảm giác."

Áo sơ mi cô mặc vốn ôm dáng, dù đã mua lớn hơn hai size vẫn nổi bật đường nét cơ thể. Giờ phút này cô ngồi trên đùi anh, phần dưới xương quai xanh càng thêm quyến rũ mê người.

Thẩm Yến Lễ thong thả nói: “Dùng tôi xong rồi lại lừa gạt. Đường Điềm, em nói xem… tôi nên tính món nợ này thế nào?”

Cô vội vàng phân bua: "Em không cố ý... phí vi phạm hợp đồng thật sự em không đền nổi." 

Hơn nữa, anh là nhân vật chính, nếu anh tự tay phá hủy kịch bản, thì hẳn cô sẽ không sao, mà anh cũng chẳng bị gì cả.

Thẩm Yến Lễ nhìn cô, cười khẽ: "Anh đã xem hợp đồng của em rồi, hơn ba tháng nữa là hết hạn."

“Thì ra, em đã tính toán hết rồi.”

Giọng anh nghe vẫn bình thản, nhưng lòng bàn tay lại nóng rực, như có lửa đang cháy.

Đường Điềm nhận ra sự nguy hiểm trong giọng điệu anh, cô muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng càng vùng vẫy lại càng như tiếp thêm lửa.

“Thẩm tiên sinh, em biết em không nên lừa anh. Nhưng… em có nỗi khổ riêng.”

Thẩm Yến Lễ cúi đầu, từ cằm cô chậm rãi hôn đến môi cô: "Em nói xem, có nỗi khổ gì?"

Cô bị hơi thở nóng rực của anh bao quanh, lỡ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không che giấu chút ham muốn nào của anh.

Chỉ ngẩn người một chút, cô đã bị anh hôn lên môi. Lồng ngực phập phồng, môi hé mở, đầu lưỡi anh lập tức xâm nhập, cô chỉ có thể phát ra những tiếng rên khe khẽ.

Hơi thở anh nặng nề, trong lúc hôn cô anh khẽ thì thầm bên tai: “Bộ đồ này, anh rất thích.” Nói xong, lại hôn cô sâu hơn.

Không biết bao lâu sau, cô mệt mỏi tựa đầu vào vai anh, đôi tay vô thức đặt trên cánh tay cứng cáp của anh, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Bên tai cô chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh xen lẫn những âm thanh mơ hồ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Cô cắn môi, cố gắng chịu đựng, trong khi anh lại vừa hôn vừa cất giọng khàn đặc: “Nếu em chịu được… thì anh sẽ tha cho em.”

Cô cảm nhận được điều gì đó, muốn quay người rời đi, nhưng chẳng những không thoát được, động tác ấy còn khiến cả hai người họ đều thở dốc.

Thẩm Yến Lễ ngẩng lên, nhìn gương mặt cô đỏ ửng, mắt ngấn nước, từng nụ hôn rơi xuống da cô, rồi lại tìm đến môi cô.

Toàn thân cô mềm nhũn trong vòng tay anh, bị anh hôn đến không còn sức chống cự.

Cô gần như nghẹt thở vì nụ hôn sâu đến nỗi đầu óc trống rỗng, quên mất vẫn còn một mối nguy lớn đang chờ cô sa chân.

Tay cô đặt lên cánh tay anh đang siết chặt, đầu nghiêng đi, tiếp tục lún sâu trong nụ hôn ấy.

Khi cô vừa nhúc nhích, phần lưng liền tê rần, gáy lập tức bị anh giữ lấy, như thể anh bị thứ gì đó kích thích cực mạnh, điên cuồng hôn cô, hơi thở nóng như lửa.

Sofa dưới thân phát ra tiếng cọt kẹt, nhưng vẫn không át được những âm thanh ái muội khác đang vang lên.

Chiếc váy lưng cao mới mua của Đường Điềm, phần tà váy đã bị vén lên đến tận eo.

Thẩm Yến Lễ dựa vào sofa, cô tựa mặt lên bờ vai rộng của anh, cùng anh quấn quýt không rời, có những lúc cô còn chủ động hôn lại trong lúc mơ màng.

Anh như con sói đói khát, bế cô lên, từng bước chậm rãi đưa cô vào phòng ngủ.

Đôi mắt anh đỏ hoe nhìn Đường Điềm đang mơ màng, mãi đến khi đặt cô nằm xuống giường mới chịu dừng lại.

Ngay sau đó là những âm thanh nồng nhiệt vang lên, hoàn toàn át đi mọi tiếng động khác.

Đêm xuống, tay Đường Điềm đặt trên mu bàn tay nổi gân xanh của anh, cô nằm nghiêng, sau lưng là Thẩm Yến Lễ với đôi môi nóng rực đang hôn lên gáy cô.

Giọng cô khẽ khàng, ngọt đến mức khiến lòng Thẩm Yến Lễ ngứa ngáy, khiến anh không thể kiềm nén nổi nữa.


Chương 83: Sự Thật

Không rõ đã qua bao lâu, Đường Điềm nằm trên giường, đến một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Trong phòng tắm, âm thanh nước chảy róc rách vang lên từ bồn tắm.

Trong trạng thái ý thức mơ hồ, cô bị anh ôm ngang người bế dậy.

Nước trong bồn tràn ra ngoài, Thẩm Yến Lễ cẩn thận tắm rửa cho cô. Nhưng cho đến khi nước trong bồn nguội đi, anh vẫn chưa có ý định rời khỏi đó.

Đường Điềm không thể ngờ anh lại có sức bền đến vậy, dường như không bao giờ biết mệt. Cho đến khi cô thất thần không biết bao nhiêu lần, thực sự không còn chút sức lực nào, liền thiếp đi.

Ánh nắng giữa trưa xuyên qua khe hở, rọi sáng căn phòng tối đen. Cô trở mình, tựa vào lòng Thẩm Yến Lễ.

Đường Điềm đột nhiên nhớ ra điều gì, vươn tay chạm thử, cơ ngực rắn chắc khiến cô tỉnh ngủ ngay lập tức.

Cô lập tức ngồi bật dậy khỏi vòng tay của anh. Gương mặt tuấn tú, ưu mỹ của Thẩm Yến Lễ hiện lên trước mắt.

Không biết anh tỉnh từ lúc nào, đang thưởng thức vẻ mặt đầy bất ngờ của cô.

Giọng anh khàn khàn: “Đến trưa rồi, dậy ăn trước đã.”

Đôi vai trần của Đường Điềm lộ ra ngoài không khí, cô vội kéo chăn che lấy cơ thể từ xương quai xanh trở xuống.

Nhớ lại những chuyện điên rồ xảy ra tối qua, cô xấu hổ đến mức không thể mở miệng nói chuyện với anh.

“Anh…”

Thẩm Yến Lễ thấy cô vẫn còn chưa hoàn hồn, anh khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ eo cô, ngón tay vuốt ve.

“Chúng ta là người yêu, những chuyện tối qua, sau này sẽ còn thường xuyên xảy ra.”

Đường Điềm không biết nên phản ứng thế nào, đầu óc có phần hỗn loạn. Cô… dường như đã thực sự trở thành bạn gái của anh.

“Em… em đi đánh răng trước.”

Dù đã là sự thật, nhưng… cô vẫn chưa thể đối diện với anh một cách bình thường. Mỗi lần anh nhìn cô, ánh mắt ấy luôn khiến cô không dám đối diện.

Đường Điềm vội vàng mặc quần áo, thậm chí không kịp mặc nội y, sợ anh lại không an phận.

Cô chỉ khoác đại váy ngủ rồi xuống giường, định đợi sau khi rửa mặt đánh răng xong mới mặc tiếp. Vừa bước xuống giường, hai chân cô liền run rẩy.

Đường Điềm xấu hổ đến mức trừng mắt nhìn anh một cái, khiến Thẩm Yến Lễ bật cười.

“Lúc mới đầu anh đã rất dịu dàng, về sau thì không kiềm chế nổi, bởi vì em quá…”

Đường Điềm lập tức nhào tới bịt miệng anh: “Anh đừng nói nữa.” Xấu hổ muốn chết.

Thẩm Yến Lễ cười, kéo tay cô xuống: “Được, theo ý em.”

Đường Điềm nhanh chóng đứng dậy bước vào phòng tắm. Vừa đánh răng súc miệng xong, đang cầm khăn rửa mặt thì—

Thẩm Yến Lễ với tư thế lười nhác dựa vào khung cửa, ánh mắt mờ tối nhìn cô qua gương. Khuôn mặt điển trai cùng khí chất mê người tỏa ra khắp người anh khiến Đường Điềm đỏ bừng mặt.

Cô tưởng anh cũng định rửa mặt, nói: “Em sắp xong rồi, anh đợi một chút.”

Thẩm Yến Lễ bước tới, từ phía sau ôm lấy cô.

Tuy đã từng thân mật đến mức gần gũi nhất, nhưng Đường Điềm vẫn chưa quen với việc bị anh ôm bất thình lình như thế.

Cô theo phản xạ muốn tránh đi, thì phát hiện váy ngủ bị kéo lên.

Trong gương, cô mở to mắt, ngón tay run rẩy che miệng. Thẩm Yến Lễ lại gỡ tay cô ra, nhìn thẳng cô qua gương, ánh mắt sâu thẳm khiến Đường Điềm như rơi vào mê trận.

Cô không thể ngăn được tiếng rên rỉ, lại không được phép che miệng, chỉ có thể cố gắng kiềm chế. Cơ thể quá nhạy cảm khiến cô mềm nhũn, không thể đứng vững.

Cô nói đứt quãng: “Em… còn phải đi làm…”

Thẩm Yến Lễ nhìn cô thất thần, lúc này mới tạm buông tha.

Đường Điềm vẫn còn bừng bừng xuân ý, hai chân mềm nhũn bước ra khỏi phòng tắm. Cô cầm điện thoại lên thì thấy công ty cô ứng tuyển hôm qua gửi tin nhắn đến, xin lỗi cô vì kết quả phỏng vấn không đạt yêu cầu, mời cô tìm cơ hội khác.

Cô ngẩn người— hôm qua rõ ràng nói là đã trúng tuyển…

Lúc ấy, vòng eo thon thả bị một đôi tay lớn ôm lấy từ phía sau, Đường Điềm lại vội vàng bịt miệng.

Thẩm Yến Lễ đứng sau lưng cô, giọng bình thản hỏi: “Ai gửi tin nhắn?”

Đường Điềm khó khăn lắm mới thốt ra được vài từ: “Công… công ty tuyển dụng…”

Thẩm Yến Lễ siết chặt hơn, im lặng vài giây rồi lại hỏi: “Nội dung là gì?”

Đường Điềm mãi không nói được, anh liền cầm lấy điện thoại, xem một lượt rồi đặt lại lên tủ đầu giường.

Anh để cô đứng đối diện với mình, cô đang cắn tay mình thì bị anh gỡ ra.

“Cắn tay anh đi.”

Đường Điềm không cắn, vì hành động của anh khiến cô quá kích thích, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Thẩm Yến Lễ không ngờ đến điều đó, mắt anh bất ngờ đỏ lên, cơ bắp căng cứng, nghiến răng rủa thầm một tiếng.

Anh nhìn xuống phần dưới xương quai xanh của Đường Điềm, ánh mắt dần dịch xuống. Cả hàm răng siết chặt, như thể mất kiểm soát.

Cho đến chiều, Đường Điềm vẫn bị "giam" trên người anh, không thể thoát khỏi sự kích thích anh tạo ra.

Cô mệt đến mức không muốn cử động. Anh thật sự đáng sợ, như không biết thế nào là đủ.

Lúc hai người cùng ăn tối, Thẩm Yến Lễ nói:
“Nơi này quá nhỏ, ngày mai dọn sang căn hộ mà lần trước anh nói với em.”

Đường Điềm cảm thấy nơi này khá ổn, không cần thiết phải chuyển đến căn hộ cao cấp kia.

“Em muốn ở đây thêm một thời gian.”

Trong lòng cô nghĩ: tiền thuê tháng này đã đóng rồi, không thể lãng phí được.

Thẩm Yến Lễ không muốn cô sống ở nơi nhỏ như thế, nhiều người ra vào lại phức tạp.

“Trước chuyển đến căn hộ khác đã. Em thích nhà nhỏ, anh sẽ mua thêm cho em. Chỗ này không an toàn.”

Đường Điềm ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại cúi xuống nhìn món ăn, lẩm bẩm: “Anh mới là người không an toàn nhất.”

Cô không ngờ Thẩm Yến Lễ lại nghe thấy. Anh chậm rãi ngước mắt lên, giọng trầm: “Anh không an toàn nhất?”

Đường Điềm lập tức lắc đầu, không dám thừa nhận câu lẩm bẩm vừa rồi: “Nơi này thực sự không an toàn lắm.”

Thẩm Yến Lễ nhìn cô đầy thâm ý: “Anh là bạn trai em, cũng là chồng tương lai của em. Những việc chúng ta làm là rất bình thường.”

Câu nói của anh khiến Đường Điềm sững sờ. Chồng… tương lai?

Thẩm Yến Lễ thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, hiếm khi không tỏ ra lạnh lùng.

“Anh đã quyết định rồi.” Dù cô nghĩ thế nào cũng không quan trọng. Cả đời này, cô đừng mong thoát khỏi anh.

Đường Điềm đừng nói là từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, ngay cả chuyện trở thành người yêu của anh cô cũng chưa từng dám tưởng tượng.

Lời nói của anh khiến cô chết lặng. Anh… thực sự không có ý định buông tha cô.

Chương 84: Phó Hi tìm đến

Giọng của Đường Điềm nhỏ dần: “Để sau hãy nói.”

Câu trả lời mơ hồ của cô không khiến Thẩm Yến Lễ sốt ruột, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như thường.

Anh không quan tâm Đường Điềm nghĩ gì, bởi vì trong suy nghĩ của cô, chỉ muốn tránh xa anh, tuy anh cũng không rõ vì sao lại vậy.

Trong lòng Đường Điềm vẫn lo lắng về cốt truyện, cô luôn cảm thấy nội dung sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, nên mới nghĩ đến chuyện giữ khoảng cách với các nam chính, để sau này nếu có biến cố, cô có thể tránh được.

Nhưng… cô ngẩng đầu nhìn sang Thẩm Yến Lễ đang ăn tối đối diện. Câu nói ban nãy của anh chính là không cho phép cô đơn phương đề xuất chia tay.

Đường Điềm đang do dự không biết có nên cứ thuận theo dòng chảy mà đi tiếp hay không.

Tối hôm đó khoảng chín giờ, có người gõ cửa. Thẩm Yến Lễ đang tắm trong phòng, còn Đường Điềm đang xem tivi ngoài phòng khách.

Nghe tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên của cô là thấy lạ: Ai lại đến tìm cô vào buổi tối thế này? Cô cũng không đặt đồ ăn, hàng chuyển phát nhanh thì thường được gửi đến trạm giao nhận dưới lầu.

Tiếng gõ vẫn không ngừng vang lên. Đường Điềm nhìn qua mắt mèo, thấy Phó Hi đứng ngoài cửa. Có lẽ vì chờ mãi không có ai ra mở, vẻ mặt anh lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, giống như đang rất mong muốn được gặp cô.

Vừa thấy là Phó Hi, Đường Điềm hoảng loạn đến rối bời, đứng ngồi không yên.

Chết rồi! Phó Hi sao lại tìm đến tận đây?!

Cô vô thức liếc về phía phòng tắm. Thẩm Yến Lễ có tính chiếm hữu rất cao. Lại nhìn sang cánh cửa vẫn bị gõ liên tục kia, Phó Hi cũng đâu phải dạng dễ bị qua mặt, tính chiếm hữu của anh cũng chẳng kém.

Càng nghĩ, Đường Điềm càng cảm thấy rối: Thôi xong! Hai người này không biết có vì cô mà cãi nhau không nữa!

Cô cực kỳ phiền muộn. Không định ra mở cửa, hy vọng Phó Hi sẽ bỏ cuộc mà rời đi.

Nhưng thực tế rất tàn khốc. Phó Hi đã tra được cô ở khu này, căn hộ này. Không gặp được người, anh sẽ không bỏ cuộc. Mà nếu gặp rồi, anh cũng sẽ không từ bỏ.

Đường Điềm hít sâu một hơi, tranh thủ lúc Thẩm Yến Lễ vẫn đang tắm, cô nhanh chóng mở cửa, cố gắng lừa Phó Hi rời đi mới là thượng sách.

Nếu không… sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Lỡ Thẩm Yến Lễ bước ra rồi thấy có người gõ cửa, nhìn qua mắt mèo thấy là Phó Hi rồi mở cửa ra…

Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi cũng khiến Đường Điềm rùng mình. Đó sẽ là một mớ hỗn độn đến mức cô không dám hình dung tiếp.

Cô lấy hết can đảm ra mở cửa. Cô nghe rõ tiếng tim mình đang đập liên hồi.

Phó Hi đứng ngoài cửa, thấy cửa mở ra thì liền thấy Đường Điềm trong chiếc váy ngủ trắng nhạt, tóc xõa đen mượt, gương mặt xinh đẹp không trang điểm mà vẫn trong trẻo, nổi bật đến mức xuất thần.

Lần đầu tiên anh thấy cô trong dáng vẻ thế này, đôi mắt đào khẽ đảo nhìn từ trên xuống dưới.

Anh mỉm cười: “Đường Điềm, không từ mà biệt, em định đối xử với anh thế đấy à?”

Đường Điềm có phần sốt ruột: “Em có lý do, nhưng... có thể để hôm khác nói được không? Hoặc chúng ta nói chuyện qua điện thoại.”

Phó Hi nheo mắt lại, phát hiện cô đang cố tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt thì thỉnh thoảng lại liếc về phía trong phòng.

Anh chợt nhớ đến Thẩm Yến Lễ – người rời khỏi biệt thự trước mình một ngày, ánh mắt anh lạnh dần.

Khi Đường Điềm định đóng cửa, tay anh chặn lấy cánh cửa, mạnh mẽ bước vào trong.

Thấy anh tự ý vào nhà, Đường Điềm hoàn toàn không giấu nổi vẻ hoảng loạn.

Đúng lúc đó, Thẩm Yến Lễ từ phòng tắm bước ra, trên người khoác áo choàng mỏng, đi thẳng đến phòng khách.

Thấy Phó Hi đứng trong phòng khách, anh không hề tỏ ra bất ngờ.

Phó Hi nhìn thấy Thẩm Yến Lễ từ phòng tắm bước ra, trên người là áo choàng tắm, thì lập tức hiểu rõ quan hệ giữa đối phương và Đường Điềm, tức đến đỏ mắt.

“Lễ ca, sao anh lại ở đây?!”

Thẩm Yến Lễ giơ tay ôm lấy Đường Điềm – lúc này đang rụt lại như một chú chim cút nhỏ, bàn tay vuốt ve cánh tay cô, không rõ là để chọc tức đối thủ hay để an ủi cô.

“Đường Điềm là bạn gái tôi, tôi ở đây là điều hết sức bình thường.”

Phó Hi nhìn sang Đường Điềm đang đứng im không nói, vẻ mặt ngày càng lạnh lẽo.

“Lễ ca có lẽ đã hiểu lầm rồi, cô ấy là bạn gái tôi, không phải của anh.”

Thẩm Yến Lễ khẽ cười, giọng điềm đạm: “Tôi và cô ấy có quan hệ rất thân mật, là mối quan hệ thực sự.”

Phó Hi lại nhìn về phía Đường Điềm đang cúi đầu lo lắng bứt tay, anh biết tính cô vốn nhạy cảm.

“Anh dùng thủ đoạn dụ dỗ với một người nhạy cảm như Đường Điềm, không thể chống lại cũng là chuyện dễ hiểu.”

Nói rồi, anh quay sang hỏi cô: “Đường Điềm, em muốn làm bạn gái của ai?”

Đường Điềm ngẩng lên nhìn Phó Hi, rồi lại nhìn Thẩm Yến Lễ – người đang siết chặt cánh tay quanh eo cô, khí lạnh tỏa ra khắp người.

Cô biết chỉ cần cô có ý định rời xa, anh sẽ lại hành động mạnh mẽ như hôm qua.

Cô nghĩ: Thà đau một lần còn hơn dằn vặt mãi, nhân cơ hội này khiến Phó Hi chết tâm cũng tốt.

Cô nói với Phó Hi: “Tôi và Thẩm tiên sinh đã là người yêu, thực tế cũng đã phát sinh quan hệ bạn trai bạn gái. Trước đây tôi không nên nói dối anh để thoát thân. Thực ra... cái gọi là bốn tháng, là thời hạn của hợp đồng làm việc của tôi.”

Nghe vậy, Thẩm Yến Lễ cảm thấy cân bằng trở lại. Cô quả thật rất “công bằng”.

Phó Hi không trách cô, anh nhìn ra cô đang nói thật, cũng nhìn ra cô không muốn ở bên bất kỳ ai.

“Lễ ca, anh đừng ép cô ấy. Cô ấy không muốn ở bên anh, thì hãy để cô ấy đi.”

Đường Điềm len lén nhìn sang Thẩm Yến Lễ. Liệu anh... có đồng ý không?

Thẩm Yến Lễ ôm chặt lấy cô hơn, lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa tôi và Đường Điềm, không cần cậu quản.”

Phó Hi lạnh lùng nhìn thẳng vào anh. Nghĩ đến việc Đường Điềm đang ở bên cạnh, anh không muốn làm loạn, cũng không muốn khiến cô khó xử.

Thời gian còn dài, ai mới là người chiếm được trái tim Đường Điềm, vẫn chưa thể nói trước.

Giọng Phó Hi trầm xuống, nói với Đường Điềm: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Chuyện anh bị cô chặn số, anh không nhắc một lời trước mặt Thẩm Yến Lễ.

Đường Điềm liếc nhìn Thẩm Yến Lễ bên cạnh rồi mới gật đầu với Phó Hi. Thật ra, phản ứng của anh khiến cô rất bất ngờ.

Cô tưởng với tính cách của Phó Hi, anh sẽ bất chấp tất cả mà xông vào đánh nhau với Thẩm Yến Lễ.

Không ngờ anh chẳng làm vậy, vừa rồi trông như đang chất vấn Thẩm Yến Lễ, nhưng thực chất lại đang giúp cô thoát thân.

Lúc này, thiện cảm của cô dành cho Phó Hi tăng lên không ít.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments