CHƯƠNG 316: Một cách nói thật nhẹ nhàng, đơn giản
Người dịch: Danh Vu
—
“Thôi mà, thiên ý đã định như vậy."
Mạc Tâm Viện Thủ không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng nhiên dịu lại, không còn vẻ uy nghiêm như lúc nãy.
"Ngu Chiêu, trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi biết những gì, tin tức của ngươi từ đâu mà có."
Ngu Chiêu đã hứa với trưởng lão của Cửu Vĩ Hồ rằng sẽ không tiết lộ bí văn của Cữu Vĩ tộc, vì vậy không đề cập đến việc sợi tơ rút ra linh khí, chỉ nhắc qua về những gì nàng thấy dưới Trường Sinh Thụ tại Phù Không đảo.
Mạc Tâm Viện Thủ vừa mới biết Ngu Chiêu lại biết về biến cố Thiên Thê (thang trời) sớm hơn cả dự đoán của ông, càng thêm khẳng định nàng có mối liên hệ không thể giải thích với sự việc này.
Vì vậy, ông cũng không còn giấu giếm, từ từ nói ra những điều ông biết.
"Thiên Thê thực sự đã xuất hiện vấn đề từ vài trăm năm trước, ban đầu không ai có thể triệu hồi được Thiên Thê, sau đó không ai có thể đạt đến cảnh giới Hóa Thần Đại viên mãn…"
Nghe đến vậy, sắc mặt Ngu Chiêu tối sầm lại.
Nghe giọng điệu của Mạc Tâm Viện Chủ, ông chỉ biết Thiên Thê đã có biến, không còn hiện thế trong tu chân giới, dẫn đến con đường tiên bị cắt đứt, nhưng nguyên nhân cụ thể thì hoàn toàn không biết.
Ngay cả việc Thiên Thê xuất hiện vết nứt cũng không rõ.
Điều này không phải là manh mối mà Ngu Chiêu mong muốn.
Khi Ngu Chiêu đang thất vọng, Mạc Tâm Viện Chủ bỗng chuyển hướng nói, "Viện Chủ tiền nhiệm phát hiện có điều khác thường, vì vậy đã tận lực điều tra, may mắn được Thiên Đạo che chở, tại một bí cảnh thượng cổ đã thu được một quyển Vô Tự Thiên Thư.
Trong thiên thư, ngài ấy được biết bí mật rằng Thiên Thê không còn hiện thế."
Ngu Chiêu tinh thần bừng tỉnh.
Trọng điểm đã đến.
Nhưng Mạc Tâm Viện Chủ lúc này lại làm người ta hồi hộp, bắt đầu giới thiệu về Vô Tự Thiên Thư.
"Quyển Vô Tự Thiên Thư là chí bảo thời thượng cổ của một vị tiền bối Đại Thừa, biết thiên mệnh, hiểu nhân sự, không gì không thể.
Chỉ có một điểm, người cầm thiên thư cả đời chỉ có thể xem một lần, và chỉ người có duyên mới có thể mở thiên thư, kẻ không có duyên dù tốn bao công sức cũng không thể nhìn thấy một góc. Lại nói, thiên thư đó vừa hay chính là chí bảo trấn viện của Thái Bạch học viện, người biết đến nó không quá một bàn tay.”
Ngu Chiêu ban đầu còn có chút không chú ý, nhưng khi biết đến sự kỳ diệu của thiên thư, lập tức tỉnh táo lại, khi nghe đến câu cuối cùng, trong lòng nàng thoáng hiện lên một dự đoán khó tin.
"Ngu Chiêu, nếu ngươi nguyện là người hữu duyên kia, có thể mượn thiên thư của viện ta nhìn qua."
Dự đoán được chứng thực, trái tim lo lắng của Ngu Chiêu lại hạ xuống.
Nàng chân thành nghiêm túc nói: "Vãn bối cầu mà không được."
Mạc Tâm Viện Chủ gật đầu, rồi lại nhắc đến chủ đề ban đầu.
"Từ việc đạo tâm của Viện Chủ tiền nhiệm rồi đến chuyện của Thiên Thê, thiên thư đều hiểu thấu lòng người, khiến ngài biết được một việc trọng yếu liên quan đến Thiên Thê.
Đó chính là—"
Ngu Chiêu vểnh tai lên, cơ thể hơi nghiêng về phía trước để nghe rõ lời sắp đến.
Mạc Tâm Viện Chủ lại một lần nữa ngắt lời, "Ngu Chiêu, ta có thể cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi chắc chắn muốn nghe không?"
Trong sự ngạc nhiên, Ngu Chiêu suýt nữa ngã khỏi ghế.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, "Vãn bối chắc chắn!"
Mạc Tâm Viện Chủ dường như thỏa mãn với sự tò mò của nàng, lão cười khẽ, rồi lại nói với giọng điệu trầm lắng, "Nhiều năm qua trong Tu Chân giới không có ai phi thăng, không phải vì không thể triệu hồi ra Thiên Thê, mà là vì linh khí hiện có trong Tu Chân giới không thể duy trì hoạt động của Thiên Thê. Nói cách khác, vấn đề không nằm ở Thiên Thê, mà ở linh khí."
Ngu Chiêu chỉ cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng, cảm giác rùng mình từ tận sâu thẳm linh hồn lan ra khắp cơ thể.
Lời của Mạc Tâm Viện Chủ vừa đúng trùng khớp với bí văn của Cửu Vĩ tộc.
Có một cỗ sức mạnh bí ẩn đang âm thầm đánh cắp đi linh khí của Tu Chân giới.
"Năm đó, Viện Chủ tiền nhiệm từ trong thiên thư biết được chuyện này, tinh thần bị kinh hoàng, ngày đêm lao lực suy nghĩ, vài năm sau thì kiệt sức, cưỡi hạc về với cõi tiên.
Ta không muốn nói cho ngươi cũng vì ngoài lòng trọng người tài ra, không đành lòng để tâm đạo của ngươi bị ràng buộc, tự hủy đi tương lai."
Mạc Tâm Viện Chủ trên mặt không giấu được vẻ u ám.
Tu sĩ suốt cả đời không phải là để chứng đạo thăng thiên, trường sinh vĩnh cửu sao.
Nếu như biết trước việc thành tiên đã trở thành hư vô, còn bao nhiêu tu sĩ có thể kiên định đạo tâm, một lòng không sợ hãi mà đi tiếp.
Không ai muốn thấy một thế giới hỗn loạn vì không còn hy vọng thành tiên nữa.
Đây cũng là lý do mà biến cố Thiên Thê chưa bao giờ được truyền đi trong Tu Chân giới.
Ngu Chiêu ban đầu cũng bị tin tức của Mạc Tâm Viện Chủ tiết lộ làm cho chấn động, suy nghĩ lộn xộn, nhưng khi nàng bình tĩnh suy nghĩ lại, phát hiện ra một vấn đề đáng để suy ngẫm.
Liệu việc linh khí trong Tu Chân giới ngày càng thưa thớt có thực sự liên quan trực tiếp đến việc Thiên Thê xuất hiện vết nứt không?
Theo lời của Mạc Tâm Viện Chủ, linh khí trong Tu Chân giới không đủ, vì vậy Thiên Thê không thể xuất hiện.
Nếu như linh khí đủ, Thiên Thê sẽ lại xuất hiện.
Nhưng những gì nàng nghe từ Trường Sinh tiền bối lại nói rằng "Thiên Thê đoạn, tiên lộ tuyệt, trời muốn diệt Tu Chân giới của ta."
Ở đây, "điều kiện Thiên Thê bị đứt" rõ ràng chỉ ra rằng vấn đề nằm ở chính Thiên Thê, không liên quan đến linh khí.
Vậy hai sự việc thực sự là nguyên nhân và kết quả của nhau, hay mỗi việc có lý do riêng?
Từ những manh mối mà Ngu Chiêu hiện có, vẫn không thể đưa ra kết luận.
Ánh mắt của nàng không khỏi hướng về Mặc Tâm Viện Thủ.
Chí bảo Vô Tự Thiên Thư của vị Đại Thừa tiền bối có thể chỉ dẫn cho nàng không?
Ánh mắt Ngu Chiêu tràn đầy khao khát như ngọn lửa bùng cháy, rực rỡ chói mắt.
Mặc Tâm Viện Thủ cười nói, “Muốn xem thiên thư à?”
“Vâng ạ.” Dư Chiêu liên tục gật đầu.
“Được, nhưng trước tiên hãy đồng ý với ta một điều kiện.”
“Được ạ.”
Ngu Chiêu không chút suy nghĩ, liền đồng ý ngay.
Mặc Tâm Viện Thủ nhận thấy tâm tư của Ngu Chiêu hoàn toàn đặt vào Vô Tự Thiên Thư, không còn trêu chọc nàng nữa, “Thư giãn cơ thể, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Vô Tự Thiên Thư.”
Ngư Chiêu làm theo.
Sau đó, một cơn choáng váng ập đến.
Khi mở mắt ra, trước mắt là một lầu các sạch sẽ.
Ở giữa lầu các có một chiếc bàn, trên bàn có một quyển sách mỏng, bìa sách sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
“Đây chính là Vô Tự Thiên Thư?”
Hai mắt Ngu Chiêu sáng lên cảm thán.
Ai ngờ Mặc Tâm Viện Thủ lắc đầu, “Đương nhiên không phải,ta làm sao có thể để bảo vật của học viện ở nơi công khai được, đó chỉ là hàng giả.”
Ngu Chiêu:....
Sau đó, Mặc Tâm Viện Thủ lục lọi trong người, lấy ra một quyển sách rách nát đưa cho Ngu Chiêu, “Đây mới là Vô Tự Thiên Thư thực sự.”
Ngu Chiêu:……
Sự im lặng của nàng như sét đánh ngang tai.
Thật là đáng tức giận.
Có cảm giác là kẻ đần bị người đem ra làm trò đùa.
Mặc dù trong lòng nàng có điều không hài lòng, nhưng nàng vẫn không chút do dự nhận lấy quyển sách từ tay Mặc Tâm Viện Thủ.
Nàng không vội vàng mở ra, mà trước tiên quan sát một lượt.
Nhìn kỹ nó, Ngu Chiêu lại một lần nữa không nói nên lời.
Quyển sách trong tay nàng rách nát như vừa được nhặt từ bãi rác về, trong khi quyển sách trên bàn lại sáng bóng như mới.
Hai quyển sách hoàn toàn khác nhau.
Thái Bạch Học Viện sao lại có thể làm một bản sao kém chất lượng như vậy!
Nàng mắng thầm trong lòng, ngón tay nắm lấy bìa sách, lật ra.
Trang giấy ố vàng trống rỗng bất ngờ xuất hiện trước mắt Ngu Chiêu.
Mặc Tâm Viện Thủ đứng bên cạnh thì gần như tròn mắt ngạc nhiên.
Lão đã nhận Vô Tự Thiên Thư từ tay Viện Thủ tiền nhiệm hơn bốn trăm năm nay, đã cố gắng mở nó không dưới một ngàn lần, nhưng chưa từng thành công lần nào.
Giờ đây, Ngu Chiêu lại dễ dàng, nhẹ nhàng mở Vô Tự Thiên Thư trước mặt lão?!
Trong lòng Mặc Tâm Viện Thủ oán khí ngút trời!
Trong khi Ngu Chiêu vẫn chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nàng lại tiếp tục lật qua vài trang, quyển sách vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Mặc Tâm Viện Thủ, người đã mặt mũi nhăn nhúm hết lại.
Còn tiếp nữa sao?
0 comments