Bao mau nhom nhac nam 76 77 78

By Quyt Nho - tháng 7 03, 2025
Views

Chương 76: Quyết định

"Lạnh sống lưng?" Đường Điềm không hiểu vì sao ánh mắt của Phó Hi lại như vậy khi nhìn cô và Tống Vũ nói chuyện. Lẽ nào… anh cuối cùng cũng không còn hứng thú với cô nữa?

Nếu thật là như thế, thì đúng là một chuyện tốt.

Tại phòng thu âm ở tầng ba, Đường Điềm đẩy xe đồ ăn đến trước cửa, giơ tay gõ cửa.

Ngay lập tức có người ra mở – là trợ lý của Phó Hi.

Cô cũng không ngạc nhiên gì, mấy trợ lý này thỉnh thoảng vẫn hay tới biệt thự.

Cô đẩy xe đi vào, Phó Hi đang đứng trong khu vực thu âm, đeo tai nghe, thu âm một bản tình ca. Vừa thấy Đường Điềm bước vào, ánh mắt anh lập tức dán chặt lấy cô, tiếng hát thì vừa tình cảm vừa… có chút lả lơi.

Đường Điềm bắt gặp ánh nhìn đó thì giật mình, sợ bị người khác nhận ra điều gì,  cô vội cúi đầu đẩy xe đến bàn trà, không dám liếc về phía phòng thu thêm lần nào nữa.

Cô đẩy xe vào khu nghỉ ngơi thì nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp đang nói chuyện.

Vừa bước vào, cô thấy Thẩm Yến Lễ, Ôn Thiệu Hàn, Bùi Giác đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là hai trợ lý.

Bước chân của cô khựng lại. Cảm nhận được ánh mắt họ nhìn mình, cô cúi người đặt đĩa trái cây lên bàn trà, chịu đựng ánh nhìn ấy mà rót cà phê cho từng người.

Đặc biệt là Thẩm Yến Lễ – lúc cô rót cà phê, anh đang ngồi ngay bên tay trái của cô, ánh mắt anh như đang từ tốn vuốt ve làn da cô bằng ánh nhìn sắc lạnh.

Tay cô suýt nữa run lên. Cảnh tượng hồi trưa vẫn còn văng vẳng trong đầu, khiến cô không tài nào giữ nổi bình tĩnh.

Ôn Thiệu Hàn chỉ nhìn cô mấy lần, khoé miệng khẽ nhếch cười. Khi cô đẩy xe rời khỏi, anh còn khẽ ngước mắt liếc nhìn bóng lưng cô lần nữa như vô tình.

Bùi Giác thì chỉ liếc qua cô lúc cô mới vào, khi cô rời đi thì thậm chí không nhìn lấy một cái.

Đường Điềm đẩy xe rời khỏi phòng nghỉ, tranh thủ lúc Phó Hi còn đang thu âm chưa xong, lập tức rút lui.

Cô đóng cửa phòng thu lại, đẩy xe nhanh về phía thang máy.

Ngay lúc cửa thang máy khép lại, cô nghe thấy tiếng cửa phòng thu mở ra.

Phó Hi bước ra, nhìn hành lang trống rỗng, không hài lòng lẩm bẩm: “Chạy nhanh thật.”

Thoắt cái đã đến giờ cơm tối, tối nay Đường Điềm phụ trách phục vụ bữa ăn của Thẩm Yến Lễ.

Lúc đầu, cô vẫn giữ nét mặt và động tác rất tự nhiên, nhưng đến khi đưa khăn nóng cho anh lau tay xong, bàn tay trái của anh dưới bàn bất ngờ nắm lấy đùi cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt.

Cơ thể cô lập tức khựng lại, vành tai đỏ bừng, nóng ran, nhưng không dám phản ứng quá rõ.

Đường Điềm luôn né tránh ánh mắt của anh, nhưng lúc này lại đỏ mặt căng thẳng nhìn về phía anh, ra hiệu bảo anh bỏ tay ra.

Nhưng Thẩm Yến Lễ đang trò chuyện với Bùi Giác, ánh mắt anh không thể chạm vào ánh nhìn của cô.

Cô sợ bị người khác phát hiện, vội giả vờ quay người lấy đồ mới khiến bàn tay nóng rực kia chịu buông ra.

Cô giả vờ đảo mắt nhìn xung quanh – Bùi Giác và hai người kia đã bắt đầu ăn, Tống Vũ, Lưu Huệ Hoa và Lý Thanh Tình đối diện cũng không ai chú ý đến cô.

Trái tim treo lơ lửng của cô rốt cuộc cũng hạ xuống. Cô sợ Thẩm Yến Lễ lại tùy tiện như ban nãy, bèn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng Thẩm Yến Lễ lập tức nhận ra điều đó, lông mày anh khẽ nhíu lại, tuy ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng Đường Điềm vẫn cảm nhận rõ áp lực lạnh buốt từ anh lan tỏa khắp người.

Nhưng cô mặc kệ, cho dù sau này có rời khỏi biệt thự, thì quan hệ giữa cô và Thẩm Yến Lễ cũng không thể để lộ ra ngoài, cô không muốn tự chuốc rắc rối.

Bữa tối sau đó diễn ra suôn sẻ mà không có biến cố gì. Sau khi tan ca, Đường Điềm quay về phòng, tắm nước nóng xong thì cúi đầu nhìn vết hằn vẫn hơi sưng dưới xương quai xanh, cô vội quay mặt đi, không muốn nhớ lại mấy hình ảnh khiến bản thân ngượng chín mặt kia.

Nửa tiếng sau, cô nằm nghiêng trên giường, mắt nhìn tường mà suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Nếu đợi đến ba tháng sau mới rời đi, e rằng cô sẽ bị "ăn sạch không còn mẩu xương" mất. Buổi trưa hôm đó Thẩm Yến Lễ đã… Cô đập nhẹ vào trán mình, không cho phép mình nghĩ tiếp.

May mà anh ta vẫn còn kiểm soát được. Lúc đó cô đã mất kiểm soát, không thể phản kháng, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nhưng… anh vẫn giữ chừng mực.

Cô lại đập trán lần nữa, nếu tiếp tục nghĩ nữa thì lại tự khiến bản thân đơ ra mất nửa ngày.

Nếu còn tiếp tục ở lại biệt thự này, chẳng mấy chốc cô sẽ bị Thẩm Yến Lễ chiếm đoạt hoàn toàn. Chưa kể, phía sau còn có một con sói đói luôn chực chờ là Phó Hi.

Tối hôm đó, sau một hồi cân nhắc được mất, cô quyết định sẽ lợi dụng Thẩm Yến Lễ để rời khỏi nơi này.

Nhưng cô vẫn cảm thấy bất an, không biết Thẩm Yến Lễ sẽ xử lý chuyện cô xin nghỉ như thế nào.

Cô do dự suốt ba ngày. Trong ba ngày đó, cô luôn tìm cách tránh mặt Thẩm Yến Lễ và Phó Hi. Tối ngày thứ ba, cô nhân lúc mang sữa vào phòng, quyết định đến tìm Thẩm Yến Lễ nói chuyện.

Nếu chọn lúc trưa vào phòng anh thì chưa biết chừng lại bị anh giữ lại không cho đi, làm lỡ cả công việc. Nhỡ đâu quản gia hoặc ai đó đến tìm, thì rắc rối to.

Buổi tối, hành lang biệt thự yên ắng vắng người, thuận tiện để cô rời khỏi mà không bị bắt gặp.

Cô đứng trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ, tay giơ lên định gõ cửa lại hạ xuống.

Lặp đi lặp lại mấy lần mới hạ quyết tâm, cuối cùng gõ cửa.

Nghe thấy tiếng anh đáp từ bên trong, Đường Điềm hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Chương 77: Không Yên Ổn

Thẩm Yến Lễ ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, vừa ngẩng lên thấy cô bước vào thì đặt cuốn sách trong tay xuống.

Anh trầm giọng hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa?”

Đường Điềm bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho choáng váng, cô đặt ly sữa lên bàn trà, không dám nhìn vào mắt anh.

“Anh sẽ xử lý chuyện em xin nghỉ việc như thế nào?”

Cô thấy bất an, càng không muốn để lộ mối quan hệ giữa cô và Thẩm Yến Lễ.

Thẩm Yến Lễ không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Cách xa thế này mà cũng nói chuyện được à?”

Đường Điềm bước lên hai bước: “Vậy… như này đủ gần chưa?”

Thẩm Yến Lễ khẽ cười: “Anh là bạn trai em, mà em tránh anh như vậy à?”

Đường Điềm vẫn không dám tiến thêm bước nào chỉ đứng đó có chút gò bó, vì cô sợ anh lại ôm cô vào lòng rồi hôn.

Nụ cười của Thẩm Yến Lễ không chạm đến đáy mắt: “Em không xem anh là bạn trai à?”

Ánh mắt anh khiến cô sợ hãi. Cô muốn thoát khỏi cốt truyện, muốn rời xa cả anh lẫn Phó Hi.

“Không phải vậy… em có xem anh là bạn trai, chỉ là tạm thời chưa quen có người yêu.”

Thẩm Yến Lễ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Để tránh bị anh nhìn ra sơ hở, cô đành bước tới, ngồi xuống cạnh anh.

Thẩm Yến Lễ lập tức đưa tay ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, từng cử chỉ đều toát lên sự ngọt ngào của một người đang yêu.

Anh trầm giọng trấn an: “Chuyện em nghỉ việc, anh sẽ xử lý ổn thỏa.”

Đường Điềm lại lo lắng về những chi tiết nhỏ hơn: “Ý em là…”

Anh tiếp lời: “Em không muốn người khác biết chuyện giữa anh và em.”

Cô sợ anh sẽ vì câu này mà giận, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh không hiểu vì sao em lại để tâm chuyện đó đến vậy, nhưng anh sẽ theo ý em.”

Thẩm Yến Lễ hôn lên má cô, vòng tay siết chặt, bế cô ngồi lên đùi mình. Tay phải nâng cằm cô, bắt cô đối diện anh ở khoảng cách gần.

Ghế sofa trong phòng khách vang lên tiếng hôn quấn quýt. Đường Điềm dựa vào ngực anh, đôi môi bị anh mút hôn đến tê dại.

Hơi thở của Thẩm Yến Lễ nặng nề, mang theo sự khao khát lẫn gợi cảm. Tiếng hôn liên tục vang lên, đủ thấy nụ hôn ấy cuồng nhiệt đến mức nào.

Đường Điềm yếu ớt đáp lại, đôi tay mảnh mai cố gắng ngăn cản sự dịch chuyển dưới lớp vải nơi xương quai xanh.

Nhưng cô đã bị hôn đến mềm nhũn, hoàn toàn không kiểm soát nổi cơ thể.

Thẩm Yến Lễ vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô, giọng khàn khàn đầy ám muội: “Ở cùng anh mà ngay cả nhìn cũng không dám nhìn?”

Vừa nói, anh vừa dùng nụ hôn mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, không cho cô cơ hội trả lời.

Ý thức của Đường Điềm bị cuốn vào hỗn loạn, chỉ còn biết phát ra tiếng “ưm ưm”, thân thể mềm nhũn trong vòng tay anh.

Khi bị xoay người lại, đối mặt trực diện với anh, cô mới lấy lại chút ý thức.

“Không… không thể như lần trước được, anh sẽ… không kiềm chế được.”

Giọng cô mềm nhũn, ướt át, vang lên trong tai Thẩm Yến Lễ như một liều kích thích.

Anh đáp khẽ một tiếng, mắt nhìn chăm chăm vào cô, yết hầu trượt lên trượt xuống:
“Anh chỉ hôn một lát thôi.” Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.

Đường Điềm ngửa cổ, cắn môi, vô thức đưa tay vuốt mái tóc đen dày của anh.

Tiếng hôn lại vang lên, xen lẫn tiếng rên khe khẽ bật ra không kiểm soát.

Mãi đến khi cô nhận ra điều gì đó bất thường, mới vùng người muốn thoát ra.

Nhưng chưa kịp làm gì, cô đã bật thốt một tiếng nho nhỏ, đồng thời nghe thấy tiếng hít sâu của Thẩm Yến Lễ.

Anh ngẩng đầu từ xương quai xanh của cô, mắt đỏ hoe: “Là do em tự chuốc lấy.”

Đường Điềm biết mình vừa suýt gây họa. Có lẽ do cơ bắp của anh lúc đó quá nhạy cảm, cô bất ngờ vùng ra được.

Cô lập tức rời khỏi lòng anh, lùi xa một đoạn, vội vàng chỉnh lại quần áo.

“Em… lần sau đi… em xuống dưới trước.”

Thẩm Yến Lễ mắt vẫn đỏ, nhìn cô, giọng trầm thấp mang theo nguy hiểm: “Ngoan nào, lại đây, đây là em… chủ động…”

Đường Điềm không dám nghe tiếp, vội ngắt lời: “Lần sau… nhất định mà.”

Thấy anh ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt cô bất giác nhìn xuống, rồi lập tức đỏ mặt, quay đi nơi khác.

Cô chạy ra khỏi phòng anh, đóng cửa lại.

Đường Điềm cảm giác cả người vẫn như đang bốc cháy vì dục vọng. Cô trở về phòng, tắm rửa rồi nằm trên giường, mãi không ngủ được. Phải đến khi ngọn lửa trong người dần tan đi, cô mới dần thiếp đi.

Chỉ là trong giấc mơ, mọi thứ vẫn không yên ổn.

Chương 78: Rời Đi

Trong mơ, cô cũng đang nằm trên giường, chỉ là... cảm giác kích thích mãnh liệt như sóng trào ấy lan khắp toàn thân khiến cô không thể chịu nổi.

Đường Điềm không thể thốt nên lời, đôi môi và đầu lưỡi bị người đàn ông cao  lớn đè trên người mình chiếm lấy từng chút.

Cô hoàn toàn bị dục vọng chi phối, trong vòng tay anh dần dần mất hết lý trí.

Nhưng người đàn ông này không giống Phó Hi, Thẩm Yến Lễ hay Bùi Giác trong giấc mơ trước kia — những người đó đều quá mạnh bạo, không hề nương tay với cô.

Người đàn ông đang quấn lấy cô lúc này lại khiến cô phát điên bằng cách dịu dàng dây dưa, thậm chí còn đưa lưỡi nhỏ của cô quấn lấy lưỡi mình, cùng cô đắm chìm trong mê loạn.

Mỗi khi cô mất kiểm soát, anh lại một lần nữa khơi lên cảm xúc trong cô, khiến cô chủ động, rồi tiếp tục khiến cô rơi vào trạng thái mê mẩn không thể tự kiềm chế.

Trong giấc mơ lần này, không gian tối đen như mực, cô không nhìn rõ người đó là ai, chỉ cảm nhận được anh khi thì mạnh bạo, khi thì dịu dàng, khi thì tinh tế, rồi lại quay về mãnh liệt như dã thú.

Đường Điềm vốn cực kỳ nhạy cảm, cảm xúc bị anh hoàn toàn dẫn dắt. Cô không nhận ra người đàn ông đang chiếm giữ mình là ai, chỉ cảm thấy rất quen thuộc…

Lần nữa chìm vào mê loạn, cô bất ngờ tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Cả người cô mềm nhũn, hơi thở gấp gáp. Cảm giác kích thích quá mãnh liệt, vượt quá sức chịu đựng của cô.

Vậy người đó là ai? Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Ôn Thiệu Hàn... nhưng cô nhanh chóng bác bỏ.

Ôn Thiệu Hàn sẽ không giống như người đàn ông trong mơ — như một yêu tinh không biết mệt, chiếm lấy cô một cách hung hãn, đưa cô lên đến cao trào hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa, tính cách của Ôn Thiệu Hàn cũng không giống người đó. Người đàn ông trong mơ toát lên cảm giác u ám, khó lường và nguy hiểm.

Trong khi Ôn Thiệu Hàn luôn hòa nhã, khiêm tốn — không thể là người như vậy được.

Đường Điềm kéo chăn che kín mặt. Cô lại mơ thấy loại giấc mơ kỳ lạ đó... rốt cuộc là vì sao?

Chẳng lẽ cô thực sự cần yêu đương rồi sao? Cô cảm thấy đau đầu. Đến giờ vẫn chưa thoát khỏi cốt truyện, kết cục của cô vẫn cực kỳ mong manh, chưa chắc chắn.

Nên hiện tại, cô thật sự không có thời gian để yêu đương. Còn về Thẩm Yến Lễ... nếu anh không phải là một trong những nam chính, có lẽ cô sẽ nghiêm túc bắt đầu một mối quan hệ với anh.

Vì giữa cô và anh, ngoài chuyện cô là nữ phụ, anh là nam chính, còn có khoảng cách rất lớn về địa vị và thân phận. Mà khoảng cách này, với khả năng của cô, cả đời này cũng không thể vượt qua được.

Vậy nên thà rằng lợi dụng anh để thoát thân, sau đó rời đi. Yêu đương là thứ một khi đã bắt đầu, rất dễ khiến người ta sa vào.

Đặc biệt là người như Thẩm Yến Lễ và Phó Hi, ưu tú đến mức người khác dễ dàng rung động.

Huống chi… cô còn thường xuyên có những tiếp xúc thân mật với họ.

Đường Điềm suy nghĩ rất nhiều, sau đó ngủ thêm vài tiếng. Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng rõ. Cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường.

May mắn kịp giờ quẹt thẻ chấm công, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sắp nghỉ việc nhưng cũng không thể đi muộn, sẽ bị trừ tiền.

Cô cứ nghĩ mình sẽ đi làm thêm được vài ngày nữa, không ngờ đến buổi chiều, quản gia đã gọi cô đến.

Quản gia gọi cô ra một chỗ, mặt rất nghiêm túc, thở dài nói: “Đường Điềm, từ mai cô không cần đến làm nữa. Chúng tôi sẽ trả cô ba tháng lương.”

Đường Điềm sững sờ — tốc độ của Thẩm Yến Lễ nhanh như vậy sao?

“Từ mai là nghỉ luôn ạ?”

Quản gia thở dài: “Đúng vậy. Chuyện này tôi không thể giúp cô nói đỡ được. Chúc cô may mắn với công việc sau này.”

Tim Đường Điềm bắt đầu đập nhanh — chỉ cần rời khỏi biệt thự này, cô sẽ chính thức thoát khỏi cốt truyện.

“Không sao đâu quản gia, không cần lo cho tôi.”

Cô an ủi ông, quản gia nhìn cô đầy tiếc nuối, không nỡ để cô rời đi. 

“Hy vọng sau này cô sẽ thuận lợi.”

Đường Điềm mỉm cười: “Chắc chắn rồi.” Cô tin mình sẽ sống ổn ở nơi này.

“Quản gia, tôi… có chuyện muốn nhờ ngài giúp.”

Quản gia lập tức đáp: “Cô cứ nói. Nếu trong khả năng của tôi, nhất định sẽ giúp.”

Đường Điềm nói: “Tối nay tôi sẽ rời khỏi đây, phiền ngài mai hẵng thông báo với người khác.”

“Cô đi tối nay? Nhưng xe mà Thẩm tiên sinh sắp xếp sáng mai mới tới...”

Đường Điềm lắc đầu: “Tôi không muốn làm phiền ngài ấy nữa.”

Quản gia nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn nên đồng ý.

Tối hôm đó, Tống Vũ mới biết cô sắp rời đi, vội vã chạy vào phòng cô, ôm lấy tay cô không chịu buông, vừa khóc vừa hỏi:

“Sao đột ngột vậy? Chị Đường Điềm, có phải chị đắc tội với ai không? Em đi xin giúp chị.”

Đường Điềm vừa khóc vừa cười kéo cô ấy về: “Không đâu, thật ra là chị muốn rời đi.”

Tống Vũ ngẩn ra, đến cả khóc cũng quên mất.

“Chị... chị muốn đi? Tại sao?” Công việc tốt thế, lương cao thế, sao lại nghỉ? Cô ấy không hiểu nổi.

Đường Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vì chị có con đường của riêng mình.”

Tống Vũ khóc nói: “Em không nỡ để chị đi.” Mọi chuyện đến quá bất ngờ, cô ấy còn chưa chuẩn bị được món quà nào cho chị Đường Điềm cả.

Đường Điềm vỗ nhẹ lưng cô ấy: “Chị chỉ nghỉ việc ở đây thôi. Sau này có thời gian, mình cùng đi ăn.”

Tống Vũ ngừng khóc, lau nước mắt: “Vậy chị phải giữ lời, không được biến mất.”

Đường Điềm bật cười: “Sao có thể chứ.”

Phó Hi không biết cô sẽ rời đi. Trong lúc ăn tối ở tầng một, anh tranh thủ lén nắm tay cô.

Thấy gò má Đường Điềm đỏ lên, ý cười trong cặp mắt đào hoa của anh càng sâu.

Anh tưởng rằng cô không phản kháng, để yên cho anh nắm tay là đang chấp nhận anh, ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.

Tám rưỡi tối, chị Ngô đã giúp cô thanh toán xong lương. Đường Điềm kéo vali, vẫy tay tạm biệt Tống Vũ. Chiếc xe cô gọi đang đợi sẵn ngoài biệt thự.

Cô cho hành lý vào cốp, rồi lên xe.

Xe bắt đầu tăng tốc, ánh đèn từ biệt thự phía sau dần biến mất khỏi tầm mắt cô, rồi chìm vào bóng tối.

Cô vẫn còn rất căng thẳng, hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra đặt vé tàu cao tốc, chọn chuyến gần nhất để rời khỏi thành phố này.

Hơn nửa tiếng sau, cô đã ngồi trên chuyến tàu cao tốc hướng về thành phố S.

Một cuộc gọi lạ hiện lên, cô  nghĩ là quảng cáo nên không bắt máy.

Vài giây sau, điện thoại lại rung. Lúc này tàu vẫn chưa lăn bánh.

Cô do dự rồi bắt máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia im lặng như tờ, khiến cô tưởng mình nghe nhầm.

Nhìn màn hình điện thoại vẫn hiển thị đang gọi, không hề bị ngắt.

“Xin chào? Ai vậy ạ?”

Giọng trầm thấp của Thẩm Yến Lễ vang lên bên tai cô: “Em đang ở đâu?”

Toàn thân Đường Điềm run lên — là Thẩm Yến Lễ?!

“Em... em...” Cô sợ đến mức không biết phải trả lời sao, vội vàng cúp máy. Chẳng lẽ anh biết cô rời đi trước thời hạn rồi?!

Cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Nhưng ngay sau đó lại tự nhủ — mình đã lên tàu đến thành phố khác, sau này chắc chắn sẽ không gặp lại anh.

Hơn nữa... cô cũng không nghĩ mình có sức hút đến mức khiến Thẩm Yến Lễ phải tìm cô khắp nơi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, các tòa nhà lướt qua nhanh chóng. Trong lòng cô nghĩ — chắc mình đã thoát khỏi cốt truyện rồi.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments