Chương 642: Đấu Trường Vui Vẻ 19
Một loạt cú đấm đá dữ dội đã được tung ra!
Leonid hoàn toàn không thể phản kháng, bị đánh đến mặt mũi bầm tím, hai mắt tối đen! Con sư tử từng kiêu ngạo giờ đây ngã xuống đất, chẳng khác gì một con hổ giấy không còn sức đe dọa.
Rất nhanh, đồng hồ đếm ngược xuất hiện!
Người đàn ông lùn ngừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, nhìn đồng hồ đang đếm: 10, 9, 8…
Đàm Tiếu dưới sân khấu thán phục:
“Râu rậm sao mà yếu đuối thế này…”
“36 giờ không ăn, không uống, không động đậy, không ngủ, nếu là cậu, chắc cũng chẳng còn sức phản kháng.” Thẩm Mặc lạnh nhạt nhìn sân khấu, nói:
“Gã đó đã có 9 điểm, chỉ cần lấy thêm 20 điểm từ Leonid, thắng thêm một trận nữa, là có thể ngồi vào vị trí Chiến Vương.”
Đàm Tiếu nghĩ ngợi, sau đó quay về phía sân khấu hét lớn:
“Râu rậm! Chúng tôi sẽ giúp anh trả thù!!!”
Leonid nằm trên đất, suýt nữa thì phun máu vì tức!
Anh ta vẫn chưa chết mà!
Gắng sức ngồi dậy, đồng hồ đếm ngược lập tức biến mất. Người đàn ông lùn thoáng hoảng hốt, theo phản xạ lùi lại hai bước—
“Đồ chết tiệt…” Leonid vừa bò dậy vừa hét lớn:
“Ông đây chỉ là… chân bị tê thôi!”
BÙM!
Leonid lao tới, túm lấy cổ chân người đàn ông lùn, nhấc bổng lên, rồi mạnh mẽ quăng xuống sàn!
Không để đối thủ kịp đứng dậy, anh ta nâng khuỷu tay, áp xuống như núi Thái Sơn đổ sập!
Cột sống đối thủ phát ra tiếng rắc rắc, người đàn ông lùn bị đè đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, cuối cùng ngất lịm!
Cả khán phòng chìm vào yên lặng.
Leonid đứng lên, thở hổn hển vài hơi, bước đi còn lảo đảo.
Anh ta ngẩng đầu nhìn xuống khán đài, tức giận nói:
“Thằng nhóc chết tiệt! Không mau lên đây thay tôi?!”
Đàm Tiếu nhanh nhẹn nhảy lên sân khấu!
Xung quanh vang lên những tiếng thở dài tiếc nuối, vì các người chơi chợt nhận ra Leonid đã kiệt sức, nhưng họ lại bỏ lỡ cơ hội ghi điểm quý giá này.
Leonid rời sân khấu, số điểm giảm còn 15, chuyển 20 điểm cho Đàm Tiếu.
Do cơ thể không hoạt động trong thời gian dài, tuần hoàn máu bị đình trệ, tay chân anh ta tê cứng, cần nghỉ ngơi khẩn cấp.
Thẩm Mặc đỡ anh ta một chút, nói:
“Thể trạng của anh khó có thể phục hồi hoàn toàn trong thời gian ngắn. Sau này đừng đánh nữa, khi nào đủ điểm, hãy lên ngồi ở vị trí Chiến Vương nghỉ ngơi.”
Leonid mặt mày đen kịt, rất không vui, nhưng vẫn gật đầu, không cố tỏ ra cứng cỏi nữa.
Hiện tại, nhóm họ đã tích lũy khá nhiều điểm, chỉ còn thiếu Đàm Tiếu.
Thẩm Mặc xoay người chuẩn bị lên sân khấu, nhưng nhận ra phía trước sân khấu xuất hiện một lớp chắn. Nhìn kỹ hơn, hóa ra có người đã nhắm vào Đàm Tiếu, tranh thủ lúc anh đang nói chuyện với Leonid, giành lên sân khấu trước.
Thẩm Mặc hơi nhíu mày, quan sát kẻ đó.
Đó là một người đàn ông cơ bắp, tay cầm một chiếc mũ sắt, đang cẩn thận tiến lại gần Đàm Tiếu.
Thẩm Mặc đoán chiếc mũ sắt đó hẳn là một đạo cụ phiền phức.
Hiện tại, Đàm Tiếu có 25 điểm, dù thua cũng chỉ mất 10 điểm, không phải vấn đề lớn.
Thẩm Mặc nhắc nhở nhẹ:
“Đàm Tiếu, an toàn là trên hết.”
“Rõ rồi!” Đàm Tiếu đáp lại.
Dưới sân khấu, có người khẽ bàn tán:
“Đó là Mũ Sắt của Người Sắt. Thằng nhóc này xui xẻo rồi…”
Mũ Sắt của Người Sắt?
Thẩm Mặc nghe vậy, nhìn lại sân khấu. Chỉ thấy người đàn ông cơ bắp đội mũ lên đầu, ngay sau đó toàn thân được phủ một lớp sắt sáng loáng, trông như đang khoác bộ giáp thép!
“Đội Mũ Sắt của Người Sắt, chẳng khác gì không thể bị dao súng xuyên thủng, căn bản là không thể đánh được…”
Đàm Tiếu không nghe thấy tiếng bàn luận, hồn nhiên lao lên, đấm một cú vào người đàn ông cơ bắp!
Người đàn ông cơ bắp vẫn đứng vững như núi.
Khuôn mặt Đàm Tiếu lập tức méo mó, ôm lấy tay mình kêu gào:
“Đau đau đau đau đau!!!…”
Cùng lúc đó, người đàn ông cơ bắp vung nắm đấm thép, giáng mạnh vào ngực Đàm Tiếu!
0 comments