CHƯƠNG 156: Ngu Chiêu thật đáng thương, chả trách nàng không nghĩ trở về.
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Lúc trước Ngu Chiêu quyết tuyệt muốn phân rõ quan hệ với Độc Nguyệt Phong, chính là không nghĩ cùng bọn hắn lại có bất kỳ liên hệ nào.
Thanh Diễn Chân Nhân có hối hận không, nàng không thèm để ý và cũng không suy nghĩ tới.
"Kỳ thật bản tính của Thanh Diễn Chân Nhân cũng không phải là như thế, hắn chỉ là......haizz thôi vậy."
Ngũ Tang chưởng môn tựa hồ còn muốn nói nhiều thêm cái gì, nhưng mà nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của Ngu Chiêu, ông vẫn là quyết định đem lời nói rút lại.
"Mộc Dã có thể đột phá trước lúc khảo hạch, có ngươi hỗ trợ không ít, đây là vì người mà Thanh Mộc Môn chuẩn bị tạ lễ, ngươi cầm lấy đi."
Ngũ Tang chưởng môn từ trong tay áo lấy ra một cái hộp vuông, dùng linh lực đưa đến trước mặt Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu khẽ giật mình.
Từ sau khi rời khỏi Độc Nguyệt Phong, người tặng lễ cho nàng làm sao càng ngày càng nhiều vậy.
Quả nhiên, Độc Nguyệt Phong chính là nơi luôn tương khắc với nàng.
"Ngũ Tang chưởng môn, ta cùng Mộc Dã mới quen đã thân. Đây là việc vốn dĩ ta nên làm, lễ vật ta vẫn là không thu, nhưng ta có một chuyện muốn nhờ, mong rằng Ngũ Tang chưởng môn đáp ứng."
Ngũ Tang chưởng môn nghe được nửa đoạn trước còn tưởng rằng Ngu Chiêu tính cách nội liễm, không muốn thu lễ. Ai ngờ, tới câu nói tiếp theo chính là mở miệng xin giúp đỡ.
Lão buồn cười nói: "Ngươi là muốn nói tới sự tình của hai vị sư huynh ngươi, yên tâm, chúng ta luôn xem trọng mặt mũi của Thanh Diễn Chân Nhân. Thanh Mộc Môn cũng sẽ không bỏ mặc bọn hắn."
Lão tự cho rằng bản thân đã đoán trúng tâm tư của Ngu Chiêu.
Đã thấy Ngu Chiêu kinh ngạc nhìn lão.
"Ngũ Tang chưởng môn, chuyện của bọn hắn không có quan hệ gì với ta, ta là có một chuyện khác muốn nhờ."
Ngũ Tang chưởng môn ít khi có chút xấu hổ như lúc này, lão khụ một tiếng hỏi: "Chẳng hay việc ngươi muốn nhờ là gì gì?"
"Ta muốn mượn luyện đan thất của quý tông dùng một thời gian."
"Ngươi!"
Ngũ Tang chưởng môn nghẹn họng trân trối trước lời nói của Ngu Chiêu.
Ông đường đường đang chức chưởng môn nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên gặp được có người dám mượn luyện đan thất luyện khí của Thanh Mộc Môn.
"Chưởng môn, ta cũng là bị bất đắc dĩ, ngài xem có thể niệm tình Mộc Dã mà dàn xếp được không?”
Thực ra, Ngu Chiêu cũng không dám cùng Ngũ Tang chưởng môn kì kèo chuyện này, nhưng thông qua đối thoại vừa rồi, nàng lại một lần nữa xác định chắc chắn rằng Ngũ Tang chưởng môn đối với Thiếu môn chủ là Mộc Dã rất hài lòng.
Nàng cũng lo lắng không dám tìm sự hỗ trợ từ Mộc Dã. Vạn nhất tin tức không cẩn thận truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Mộc Dã tại tông môn. Chẳng bằng nhân lúc này, trực tiếp hướng Ngũ Tang chưởng môn nói rõ thỉnh cầu.
Mặc kệ có được hay không thì chí ít sẽ không liên lụy đến Mộc Dã.
"Ngươi đấy, thật sự là gan to bằng trời."
Ngũ Tang chưởng môn chỉ vào Ngu Chiêu cười mắng một câu.
Tảng đá lớn trong lòng của Ngu Chiêu trong nháy mắt có thể hạ xuống.
"Đúng như ngươi đã nói, coi như vì Mộc Dã mà ta sẽ thành toàn cho ngươi lần này."
Ngũ tang chưởng môn từ trong tay áo vung ra một khối thạch bài: "Đây là thẻ số của luyện đan thất thứ ba mươi chín. Nhớ kỹ, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
Ngu Chiêu cung kính tiếp nhận thạch bài, cảm kích hành lễ: "Đa tạ Ngũ Tang chưởng môn."
"Đi đi, tiện thể cầm hộp gỗ cùng rời đi đi, ta đường đường là chưởng môn của một tông môn còn chưa đến mức ngay cả một phần tạ lễ cũng phải thu hồi."
Ngũ Tang chưởng môn đã nói đến mức này, nếu Ngu Chiêu còn ngoan cố từ chối lần nữa liền có vẻ hơi không biết điều.
Nàng nhận lấy hộp gỗ, lần nữa nói cảm tạ rồi cung kính lui ra.
Ngũ Tang chưởng môn nhìn bộ dáng cẩn thận chú ý của nàng rồi lại nghĩ tới thỉnh cầu vừa rồi làm ông nhịn không được lắc đầu bật cười.
"Đệ tử thú vị như vậy, đáng tiếc hết lần này tới lần khác là Thủy linh căn."
Cũng may nàng đã bảo vệ được Thiếu môn chủ mà ông vừa lòng nhất. Điểm tiếc nuối ban nãy của Ngũ Tang chưởng môn nhanh chóng tiêu tan.
Ông tin tưởng thành tựu của Mộc Dã về sau khẳng định không kém hơn nàng.
"Ngu Chiêu, giờ ngươi mới ra, chưởng môn rốt cuộc đã cùng ngươi nói cái gì?"
Mộc Dã trông thấy Ngu Chiêu ra, lập tức tò mò tiến lên hỏi thăm.
Ngu Chiêu đảo mắt một chút, nhìn xung quanh chỉ có nàng cùng Mộc Dã, nàng ra dáng hành lễ đối với Mộc Dã.
"Gặp qua Thiếu môn chủ."
Mộc Dã sửng sốt một chút, sau đó ha ha ha nở nụ cười.
"Khụ, bình thân."
Nói xong, nàng cùng Ngu Chiêu liếc nhau, hai người cùng một chỗ bật cười.
Mộc Dã nhào vào trong ngực Ngu Chiêu, ôm chặt lấy nàng.
"Ngu Chiêu, cám ơn ngươi. Thật sự cám ơn ngươi có thể đến đây."
Cám ơn ngươi đã xuất hiện vào lúc ta cần nhất.
Cũng cám ơn ngươi đã trợ giúp ta hết sức mình.
"Không khách khí, đây là điều ngươi xứng đáng có được."
Ngu Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mộc Dã.
Nàng không biết kiếp trước sát hạch đệ tử Đan đường tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Thiếu môn chủ tại sao lại là Vương Khiêm. Nhưng lúc này đây, khi nàng tận mắt nhìn thấy sự nỗ lực cùng cố gắng của Mộc Dã, vị trí Thiếu môn chủ này quả thật danh xứng với thực.
Sau khi tâm tình Mộc Dã bình ổn lại, nàng mời Ngu Chiêu cùng yến hội mà đệ tử đồng môn đã tổ chức vì nàng. Ngu Chiêu khéo lời từ chối, cũng đem kế hoạch chuẩn bị luyện chế pháp khí bản mệnh tại luyện đan thất nói cho Mộc Dã.
Mộc Dã nghe đến ý nghĩ của Ngu Chiêu, phản ứng đầu tiên của nàng là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bất quá, Ngu Chiêu đã lựa chọn tin tưởng nàng ấy, nàng ấy hẳn cũng là nên tin tưởng Ngu Chiêu.
Mộc Dã đưa Ngu Chiêu đến gian luyện đan thất số ba mươi chín rồi đứng nhìn cảnh của của luyện đan thất chậm rãi khép lại, chẳng biết tại sao, tâm tình không khỏi kích động.
Lúc tham gia yến hội, nàng ấy cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ tới Ngu Chiêu đang luyện khí.
"Thiếu môn chủ."
Lúc yến hội sắp kết thúc, một người mà Mộc dã không nghĩ sẽ xuất hiện lại đứng trước mặt nàng.
Mộc Dã nhíu mày: "Phương sư huynh."
Phương Thành Lãng do dự một chút, vẫn là hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Ngu sư muội vì sao không cùng cùng một chỗ với ngươi?"
Phương Thành Lãng từng lúc ở Long Minh sơn cốc đã gặp qua Mộc Dã, cũng biết Ngu Chiêu đến Thanh Mộc Môn vì Mộc Dã.
Mộc Dã có mặt tại yến hội nhưng không thấy Ngu Chiêu, hắn có chút bận tâm.
"Nàng...... Nàng có việc."
Mộc Dã nghĩ nghĩ, vẫn quyết định giấu diếm sự tình Ngu Chiêu đang luyện khí .
Lần trước ở Long Minh sơn cốc nàng liền đã nhìn ra, Ngu Chiêu cùng đồng môn sư huynh trên danh nghĩa cũng không thân cận.
Nếu Ngu Chiêu đều đã không quan tâm tới hắn thì nàng ấy cũng càng không có khả năng đem sự tình của Ngu Chiêu nói cho hắn biết.
Phương Thành Lãng cảm nhận được Mộc Dã đối với hắn là phòng bị cùng bài xích.
Miệng hắn đắng chát nói: "Ta không có ác ý, ta chỉ là muốn biết nàng có thể hay không gặp nguy hiểm."
Mộc Dã nhướng mày.
"Phương sư huynh, ngươi đây là ý gì? Ngu Chiêu tại địa bànThanh Mộc Môn bọn ta vì sao lại gặp nguy hiểm?"
"Ta không phải......"
"Mà lấy thực lực của Ngu Chiêu bây giờ, ngoại trừ các trưởng lão Nguyên Anh kỳ ra, những người khác đối nàng không tạo thành uy hiếp được. Ngươi là đang hoài nghi trưởng lão Thanh Mộc Môn trưởng lão muốn hại nàng?"
"Không, ta không có......"
"À, ta đã biết, nhất định là Ngu Chiêu lúc ở Ngũ Hành Đạo tông trôi qua không như ý, cho nên ngươi mới có thể cảm thấy nàng thời khắc đều sẽ gặp được nguy hiểm. Phương sư huynh, vậy ngươi nên tỉnh táo nhìn lại chính mình đi, có phải là sự quan tâm với Ngu Chiêu không đủ, có hay không tiếp tay cho các hành vi của các sư đệ muội. Ngu Chiêu thật đáng thương, khó trách nàng không nghĩ muốn trở về."
Mộc Dã không hề có ý định giữ lại chút thể diện với Phương Thành Lãng. Từng lời nàng nói như là đao nhọn đâm vào tim hắn. .
Sắc mặt hắn trắng bệch, run giọng nói: "Ngu sư muội thật sự từng nói không nghĩ muốn trở về......"
Nàng tình nguyện lưu lại một tông môn lạ lẫm chứ không nghĩ đến trở lại Ngũ Hành Đạo Tông, nơi đã dưỡng dục nàng lên người?
Nàng cứ như vậy hận bọn hắn sao?
Hận đến ngay cả tông môn cũng đều không muốn.
"Này này, ngươi không nên tùy tiện suy đoán, nàng không nói gì cả, là chính ta đoán vậy!"
0 comments