­
­
Vo Tinh Dao Chuong 160 - Vườn Của Quýt Nhỏ

Vo Tinh Dao Chuong 160

By Quyt Nho - tháng 1 16, 2025
21 Views

CHƯƠNG 160: Ai có thể trả nàng ấy cho ta!

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Một người khác cũng khó tiếp nhận là Quyền Dã.  

Quyền Dã đã bị giam năm năm tại Tư Quá Nhai, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, việc nghĩ đến nhiều nhất chỉ có một quyền của hắn đã đánh nát đạo cơ của Ngu Chiêu.

Ngày đó hắn quá mức xốc nổi, thậm chí đả thương Ngu Chiêu. Trong lòng hắn hối hận đan xen, hắn nghĩ chờ sau khi rời khỏi Tư Quá Nhai sẽ nhất định đứng trước mặt Ngu Chiêu nhận lỗi, mặc cho nàng xử trí.

Nhưng lúc này hắn nhìn thấy cái gì?

Hắn nhìn thấy khí tức hùng hậu từ Ngu Chiêu phát ra, tinh thần còn sung mãn, căn bản không giống với tưởng tượng của hắn là suy yếu, thảm hại.  

Cảm giác hắn đã bị lừa dối bộc lên mãnh liệt.

Rõ ràng việc đạo cơ của Ngu Chiêu bị hao tổn là một âm mưu.  

Hắn mới là người bị hại lớn nhất!

"Ngu Chiêu, ngươi giờ không định nói chút gì sao!"

Mỗi câu chất vấn của Quyền Dã thì mắt hắn càng bạo hồng.  

Ngu Chiêu chỉ cảm thấy không hiểu thấu.

Nàng vừa trở lại tông môn liền bị Quyền Dã cùng với Diệp Tụng Tâm ngăn lại, sau đó hai người liền cùng một động tác là đỏ mắt trừng nàng. Tựa như oán trách nàng làm chuyện gì xấu xa với họ vậy.  

Ngu Chiêu nhìn thoáng qua đám người náo nhiệt muốn hóng hớt, rời bỏ tâm tư lúc nãy.

Lúc trước nàng không biết biện giải, vô duyên vô cớ cõng rất nhiều bêu danh, bây giờ nàng cũng sẽ không có ngốc nghếch đem quả đắng nuốt vào trong bụng nữa. 

Có người muốn giội nước bẩn lên người nàng, nàng nhất định làm hắn toàn bộ nuốt trở về.

Đuôi lông mày nàng khẽ chau lên, cười như không cười nói: "Ngươi muốn ta nói cái gì, tha thứ cho ngươi? Xin lỗi, ta làm không được."

"Ngươi lại dám nói đến tha thứ! Đạo cơ của ngươi rõ ràng hoàn hảo không chút tổn hại, lại lừa gạt ta, còn để cho ta bị phạt ở Tư Quá Nhai năm năm! Ngươi thật là ác độc!"

Dáng người Quyền Dã so với năm sư huynh đệ là cao nhất. Hắn cũng sở hữu thân hình cường tráng, khí huyết tràn đầy nên âm lượng cũng lớn hơn so với người thường.

Cho dù hắn không có tận lực tăng thêm ngữ khí thì vẫn không khỏi truyền vào tai tất cả chúng đệ tử đang vây xung quanh. 

Đám người bắt đầu xì xào bàn tán.

Diệp Tụng Tâm đang từ ghen ghét trong lòng cũng dần tỉnh táo lại, nàng nhíu nhẹ lông mày, trên mặt lộ ra nhàn nhạt thần sắc không vừa ý: "Ngu sư tỷ, tỷ đã không có thụ thương thì tại sao muốn lừa gạt mọi người, còn liên lụy Ngũ sư huynh bị phạt, tỷ làm như vậy không khỏi quá đáng rồi."

Lời nói của Quyền Dã và Diệp Tụng Tâm đều ngầm chỉ rõ Ngu Chiêu là nói dối hại người.

Vậy là, ban đầu chỉ là tiếng bàn luận thì thầm của chúng đệ tử thì giờ đây thanh âm của họ giờ đây ngày càng lớn hơn.  

"Lại là lừa dối, Ngu Chiêu thật quá đáng!"

"Ngu Chiêu hiện tại là tu sĩ Kim Đan, về sau nên xưng hô với nàng là Ngu sư tỷ."

"Cái gì mà Ngu sư tỷ, chẳng qua chỉ là loại người phẩm đức bại hoại thôi. Vốn tưởng nàng sẽ có cải thiện, không nghĩ tới vẫn là cái đức hạnh trước, nàng mà cũng xứng làm sư tỷ!  

......"

Danh tiếng của Ngu Chiêu tại Ngũ Hành Đạo Tông vốn cũng không tốt, dù cho về sau có đám người Chu Kim Việt thay nàng làm sáng tỏ thì cái đám người này vẫn như cũ tin tưởng vào sự thật trước mắt.  

Bây giờ Quyền Dã cùng Diệp Tụng Tâm lại một nữa xác nhận ý nghĩ của bọn họ, ánh mắt nhìn về Ngu Chiêu nhiều thêm sự khinh thường và trào phúng.  

Diệp Tụng Tâm trong lòng âm thầm đắc ý  

Ngu Chiêu ngộ tính mạnh hơn thì như thế nào, có nàng ta ở đây thì Ngu Chiêu tại Ngũ Hành Đạo tông vĩnh viễn cũng đừng nghĩ xoay mình.

"Quyền Dã, ngươi có phải ở Tu Quá Nhai bị lôi đình đánh hỏng đầu rồi. Chuyện phát sinh từ năm năm trước, còn cần ta giúp ngươi lại nhớ lại một lần sao?"

Ngu Chiêu cười lạnh: "Hôm đó, một quyền của ngươi đánh nát đạo cơ của ta, khiến tu vi  của ta rơi xuống Luyện Khí kỳ. Bọn người Phương Thành Lãng cũng tận mắt nhìn thấy, ta nhớ không lầm, Diệp Tụng Tâm ngươi cũng ở đó đi."

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Tụng Tâm. 

Diệp Tụng Tâm mấp máy môi, giả bộ trấn định: "Đúng, muội lúc đấy quả thật có ở đấy, nhưng muội cách quá xa, không thấy rõ."

"Tốt, ta coi như ngươi không thấy rõ, Quyền Dã ngươi cũng thấy không rõ nốt sao? Thanh âm đạo cơ vỡ vụn, ngươi hẳn là so với người khác nghe càng rõ ràng đi.."

Quyền Dã bị Ngu Chiêu hỏi ngược lại, hắn nói không nên lời.  

Hắn như thế nào lại thấy không rõ, hắn so với tất cả mọi người càng rõ ràng, thậm chí nửa đêm lúc tỉnh mộng, bên tai cũng sẽ quanh quẩn thanh âm đạo cơ vỡ vụn của Ngu Chiêu. 

Cho nên hắn mới có thể ngày đêm hối hận, lăn lộn khó ngủ.

Thế nhưng là Ngu Chiêu, trạng thái của Ngu Chiêu không nên là như này.

Nàng từ trước đến nay là kẻ nhỏ yếu đáng thương, giống con thú mới sinh, cường độ hơi nặng một chút nàng liền bật khóc.

Đả kích từ việc đạo cơ bị tổn hại hẳn khiến nàng không gượng dậy nổi, có lẽ sẽ ủy khuất đến khóc sướt mướt, nhưng tuyệt đối không phải là hăng hái đứng ở trước mặt hắn, liệt kê từng cái tội danh của hắn.

Đây không phải là Ngu Chiêu.

Đây không phải sư muội của hắn.

"Muội...... Vì sao không gọi ta là Ngũ sư huynh?"

Bất tri bất giác, Quyền Dã giờ mới phát hiện Ngu Chiêu từ lúc gặp mặt đến giờ chưa lần nào gọi hắn là sư huynh, mà toàn gọi thẳng tên.  

Không chỉ là đối với hắn, đối với Đại sư huynh cùng tiểu sư muội cũng giống như thế.

Quyền Dã đột nhiên chuyển đổi chủ đề, Ngu Chiêu ngơ ngác một chút liền lập tức có đệ tử có ý tốt thay Ngu Chiêu trả lời: "Quyền sư huynh, Ngu Chiêu đã không phải là người của Độc Nguyệt Phong nữa rồi."

"Có ý tứ gì? Cái gì mà gọi là không phải người của Độc Nguyệt Phong? Muội ấy chuyển đi đâu?"Quyền Dã gấp gáp nói.

Ngu Chiêu thường xuyên hoài nghi rằng trong đầu của Quyền Dã không phải là đầu óc mà là toàn cơ bắp.  

Vừa mới bắt đầu còn nổi giận lớn lối, một bộ dáng chỉ muốn ăn sống nàng. Giờ thì nghe được nàng không còn ở Độc Nguyệt Phong nữa thì lại bắt đầu sốt ruột.

Là lo lắng nàng đi rồi sẽ không có đối tượng để tiện tay luyện võ? 

"Ngươi mau nói chuyện!"

Gân xanh trên trán Quyền Dã nổi lên, sắc mặt dữ tợn đầy kinh khủng, toàn thân tản mát ra khí tức ngang ngược.

Không ít đệ tử cũng là lần đầu gặp bộ dáng nổi giận của Quyền Dã nổi giận bộ dáng. Cả đám giật nảy cả mình, trong lòng sinh ra khiếp sợ.

Quyền sư huynh của Độc Nguyệt Phong nhìn thật đáng sợ, trước kia hắn cũng là cái bộ dạng này ở chung cùng Ngu Chiêu sao?

"Ngũ sư huynh, có chuyện thì gì thì từ từ nói, đừng nổi giận với Ngu sư tỷ."

Diệp Tụng Tâm nhạy bén phát giác được cảm xúc của chúng đệ tử có biến hóa liền vội vàng thì thầm trấn an Quyền Dã.  

Quyền dã nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta một chút, ngoan cường nhìn xem Ngu Chiêu, trong mắt lấp lóe như là dã thú khát máu chuẩn bị lao vào cắn xé con mồi. 

Ngu Chiêu nhìn sơ qua liền biết Quyền Dã đây là hỏa khí dâng lên, cảm xúc sắp mất khống chế.

Muốn để hắn tỉnh táo lại, chỉ có một cái phương pháp, chính là thông qua phát tiết nhục thể.

Kiếp trước Ngu Chiêu cũng làm đối tượng phát tiết của hắn.  

Nàng có phản kháng qua, nhưng tất cả mọi người chỉ nói Quyền Dã là đang đùa vời nàng thôi, cũng sẽ không làm nàng bị thương thật.  

"Đó chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhịn một chút liền đi qua."

"Quyền Dã là ưa thích muội, mới có thể muốn cùng muội luận bàn."

"Muội có phiền hay không vậy, chính là cùng muội đùa giỡn một chút, mà muội đã muốn cáo trạng mấy lần rồi."

Cho dù nàng có vạn phần không tình nguyện thì kết cục như cũ không thay đổi.

Cho nên Ngu Chiêu cũng chỉ có thể dùng cái cớ mà họ nói ra mà tự mình dối mình, Quyền Dã cùng nàng luận bàn là thích nàng, không phải là khi dễ nàng.

Nói đến nhiều, bản thân cũng liền tin như vậy.

Về sau, Quyền Dã ngoài ý muốn trọng thương, nhất định phải uống máu chữa thương, nàng còn cắt cổ tay của mình, lấy máu cứu hắn.

Hắn sau khi tỉnh lại nói câu đầu tiên lại là "Thật bẩn.”

Ngu Chiêu từ lúc đấy tỉnh mộng. 

Giả chính là giả.

Dù cho nàng có lừa dối chính mình ra sao đi chăng nữa thì nó cũng không bao giờ thành sự thật. 

Quyền Dã ức hiếp người nhỏ yếu hơn mình, khát máu tàn bạo, trong huyết mạch của hắn vĩnh viễn chảy xuôi bản tính của loài thú.  

Nàng không nên coi Quyền Dã sẽ đối với mình có sự ôn nhu nào hết.

Ngu Chiêu hếch cằm lên .

Nàng vẫn như cũ ngẩng đầu ngước nhìn Quyền Dã, nhưng trong ánh mắt của nàng đã không còn là sự e ngại cùng khiếp đảm của kiếp trước. Giờ đây nàng đã có thể đường hoàng đứng trước mặt hắn với tư thái cao cao tại thượng.  

Không giống như là đang nhìn đồng loại, mà là đối với dị loại là dò xét cùng tìm tòi nghiên cứu.

Quyền Dã bị ánh mắt của Ngu Chiêu nhìn chằm chằm vào làm toàn thân hắn phát lạnh, trong nháy mắt tìm về lý trí.

Hắn ở trong lòng im ắng gào thét.

Không!

Đây không phải Ngu Chiêu!

Đây tuyệt đối không phải là Ngu Chiêu!

Ngu Chiêu đi nơi nào!

Ai có thể đem Ngu Chiêu trở lại cho hắn!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments