Vo Tinh Dao Chuong 157

By Quyt Nho - tháng 1 13, 2025
Views

Chương 157 : Thôi Ngọc tỉnh giấc

Mộc Dã vừa nhìn thấy biểu tình của Phương Thành Lãng là đã đoán ra hắn nhất định liên đang nghĩ vớ vẩn gì rồi nên vội vàng phủ nhận.

Phương Thành Lãng miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng.

Hắn có vẻ như không tin lời giải thích của Mộc Dã.

Mộc Dã đau đầu.

Nàng ấy dường như hiểu được vì sao Ngu Chiêu không muốn giao tiếp với Phương Thành Lãng nữa.

Quá là mệt mỏi!

Hắn luôn một mực cho mình là đúng, căn bản không để lời người khác vào tai.

Vừa lúc có người đến tìm Mộc Dã, nàng ấy lắc đầu rồi cùng đồng môn rời đi.

Phương Thành Lãng thất hồn lạc phách trở về tiểu viện, trước tiên đến thăm Thôi Ngọc vẫn đang hôn mê.

Ở nơi đất khách quê người, tâm sự của Phương Thành Lãng không có ai để chia sẻ, mỗi ngày hắn đều đến phòng Thôi Ngọc nói chuyện.

"A Ngọc, hôm nay ta lại không thấy Tiểu Lục, nàng vẫn còn giận ta."

Hắn ngồi bên giường Thôi Ngọc, vẻ mặt khổ sở.

“Ta… Ta thật sự biết mình đã sai rồi. Nàng không muốn tha thứ cho ta cũng không sao, ta chỉ mong có thể thỉnh thoảng nhìn thấy nàng một lần. Nhưng dường như ngay cả ước nguyện nhỏ nhoi đó, nàng cũng không muốn đáp ứng ta.”

“Tiểu Lục ngày càng lợi hại, bạn bè mà nàng kết giao cũng rất xuất chúng. Nàng không còn cần ta bảo vệ nữa.”

“A Ngọc, khi nào đệ mới tỉnh lại? Sư huynh thật sự muốn về nhà rồi.”

“Đại sư… huynh…”

Phương Thành Lãng kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống.

Chẳng biết từ lúc nào, Thôi Ngọc đã tỉnh lại, đôi mắt khẽ mở, hướng về phía hắn mà nở một nụ cười yếu ớt.

“A Ngọc! Đệ tỉnh rồi!”

Thôi Ngọc khó nhọc gật đầu, ánh mắt vẫn tràn đầy sự kiên định.

“Tốt… Thật tốt quá! Đệ chờ một lát!” Phương Thành Lãng vội vàng an ủi một câu, sau đó cuống quýt chạy ra ngoài cửa, lớn tiếng gọi:

“Liên trưởng lão! Liên trưởng lão! Sư đệ của ta tỉnh rồi!”

Liên trưởng lão chỉ ở ngay căn phòng bên cạnh, nghe thấy liền mừng rỡ, nhanh chóng bước sang, tiến hành kiểm tra toàn thân cho Thôi Ngọc.

“Liên trưởng lão, tình hình của sư đệ ta thế nào? Phải chăng đã hoàn toàn hồi phục rồi?”

Phương Thành Lãng bối rối đứng một bên, hai tay nắm chặt vào nhau, lòng đầy lo lắng.

Thôi Ngọc chính là vì cứu hắn mà bị Dược Vô Kỵ dùng làm người thử độc, chịu đủ mọi đau khổ, giày vò.

Hắn nợ Thôi Ngọc một mạng sống.

Liên trưởng lão thu tay lại, khẽ thở dài một tiếng.

Phương Thành Lãng lòng trầm xuống, nặng nề.

Thôi Ngọc cười nhẹ:
"Đại sư huynh, bây giờ ta cảm thấy rất ổn, huynh không cần lo cho ta."

"Ta biết."
Phương Thành Lãng đáp, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Liên trưởng lão, tràn đầy sự cầu khẩn sâu sắc.

Liên trưởng lão khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
"Độc tố trong cơ thể sư đệ ngươi đã được thanh tẩy hoàn toàn..." Lời bà khựng lại giây lát, sau đó tiếp tục, "Tuy nhiên, vì độc tố đã tích tụ quá lâu, nó đã phá hủy ngũ quan của hắn. Hắn mất đi thị giác, thính giác, khứu giác và vị giác. Điều duy nhất đáng mừng là đan điền và kinh mạch của hắn không bị tổn hại. Hắn vẫn có thể tiếp tục tu luyện và dùng thần thức để cảm nhận thế giới xung quanh."

Phương Thành Lãng sững sờ nhìn Liên trưởng lão, đôi môi khẽ run rẩy, như thể ý thức của hắn đã rơi vào vực thẳm không đáy, khó lòng tỉnh lại.

Nhưng A Ngọc lại không giống hắn.
A Ngọc là một luyện đan sư. Ngũ quan với hắn là điều tối quan trọng.
Mất đi vị giác và khứu giác, liệu A Ngọc còn có thể tiếp tục luyện đan hay không?

Thân thể Phương Thành Lãng bất giác run lên, hắn quay lại nhìn Thôi Ngọc đang nằm trên giường. Phải mất một lúc hắn mới nhận ra, dù Thôi Ngọc đang mỉm cười với hắn, nhưng đôi mắt kia trống rỗng vô hồn, chẳng còn lấy một tia sáng.

"Không! Liên trưởng lão, A Ngọc cũng là một luyện đan sư như người, người biết rõ ngũ quan quan trọng thế nào với một luyện đan sư! Xin người giúp hắn! Hắn không thể mất đi ngũ giác! Ta cầu xin người!"

Phương Thành Lãng quỳ phịch xuống trước mặt trưởng lão Liên, đôi mắt đỏ ngầu, cảm xúc cuồn cuộn không thể kiềm chế.

“Đại sư huynh.”

Dù mắt không thể thấy, tai không thể nghe, nhưng thần thức của Thôi Ngọc vẫn còn. Hắn biết Phương Thành Lãng đang làm gì, muốn ngăn cản nhưng vì thân thể quá mức suy yếu, chỉ có thể phát ra một tiếng gọi yếu ớt, mỏng manh.

Liên trưởng lão cũng cảm thấy khó xử, liền đỡ Phương Thành Lãng đứng dậy:
“Đứng lên nói chuyện đi.”

Phương Thành Lãng nắm lấy cánh tay Liên trưởng lão, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay bà. Liên trưởng lão không đành lòng, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói:
“Xét theo tình trạng trúng độc trước đây của hắn, việc mất đi ngũ giác đã là cái giá nhỏ nhất rồi. Nếu muốn cơ thể hoàn toàn hồi phục, không phải là không có cách, ta có thể nghĩ ra hai phương pháp.”

“Xin Liên trưởng lão chỉ giáo!”

Đôi mắt ảm đạm của Phương Thành Lãng bỗng lóe lên tia sáng hy vọng.

“Phương pháp thứ nhất, tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần. Khi ấy cơ thể sẽ trải qua một lần lột xác hoàn toàn, tình trạng mất ngũ giác của hắn cũng sẽ tự nhiên khỏi mà không cần thuốc.”

Phương Thành Lãng như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống. Trong toàn bộ tu chân giới, số tu sĩ đạt tới Hóa Thần chưa tới trăm người. Việc Thôi Ngọc muốn tu luyện đến cảnh giới này, thiên phú, cơ duyên, và tâm tính đều không thể thiếu.

“Liên trưởng lão, vậy phương pháp thứ hai là gì?”

“Trên vùng biển vô tận có một hòn đảo nổi, truyền thuyết kể rằng ở trung tâm hòn đảo ấy có một cây kỳ lạ. Cây này ba trăm năm ra lá, ba trăm năm trổ hoa, ba trăm năm kết quả, một trăm năm quả mới chín. Trải qua nghìn năm, chỉ sinh ra duy nhất một quả.”

"Cây Trường Sinh!"
Phương Thành Lãng buột miệng thốt lên.

"Đúng vậy, chính là Cây Trường Sinh. Trái Trường Sinh kết từ cây này có lẽ có thể giúp được sư đệ của ngươi. Chỉ là, chuyện về Trái Trường Sinh chưa từng được chứng thực, cũng chưa có ai từng nhìn thấy. Có lẽ chỉ là truyền thuyết mà thôi." Liên trưởng lão thoáng lộ vẻ do dự.

"Lời đồn không thể không có nguyên do. Dù thật hay giả, ta cũng phải thử một lần."
Giọng nói của Phương Thành Lãng đầy kiên định.

Phù Không Đảo không trăm năm mới mở một lần, và chỉ có những kẻ chiến thắng trong Đại Hội Tu Chân Giới mới giành được tư cách bước vào.
Nếu nói rằng trước đây Phương Thành Lãng tham gia Đại Hội là để mang lại danh tiếng cho môn phái, thì giờ đây mục đích duy nhất của hắn là tìm kiếm Trái Trường Sinh để cứu lấy Thôi Ngọc sư đệ.

Hơn nữa, hắn nhất định phải chiến thắng, giành được suất vào Phù Không Đảo.

Liên trưởng lão để lại vài ngày dược hoàn, khích lệ Thôi Ngọc vài câu, sau đó rời đi. Cuối cùng, Thôi Ngọc và Phương Thành Lãng cũng có thể nói chuyện riêng với nhau.

"Đại sư huynh, đợi ta khỏe hơn một chút, chúng ta hãy trở về, không ở lại Thanh Mộc Môn nữa."
Thôi Ngọc nửa nằm tựa trên giường, sắc mặt tái nhợt, giữa lông mày vẫn quẩn quanh nét bệnh tật khó tan.

"Nhưng Tiểu Lục cũng đang ở Thanh Mộc Môn, đệ vẫn chưa gặp nàng…"
"Không cần gặp, nàng chắc cũng không muốn gặp ta. Tốt hơn hết là không nên làm phiền nàng."

Phương Thành Lãng thoáng ngạc nhiên. Trước khi hôn mê, Thôi Ngọc vẫn luôn nhắc đến tên Ngu Chiêu, nhưng tại sao sau khi tỉnh lại, thái độ lại thay đổi hẳn?

Thôi Ngọc yếu ớt mỉm cười:
"Thật ra, khi đệ hôn mê, đệ vẫn còn ý thức. Những lời đại sư huynh nói, đệ đều nghe thấy. Chỉ cần Tiểu Chiêu sống tốt, đệ đã mãn nguyện rồi."

“Đại sư huynh, huynh cũng không cần phải buồn vì đệ. Từ lúc đệ biết mình đã cho Tiểu Chiêu ăn Thực Cốt Đan, đệ đã tự nhủ sẽ không bao giờ luyện đan nữa. Ngày hôm nay rơi vào tình cảnh này, chính là báo ứng mà đệ phải nhận. Đệ không trách bất kỳ ai.”

Lời nói của Thôi Ngọc đứt quãng, mang theo sự cay đắng. Phương Thành Lãng cảm thấy như dao cắt vào tim.

“A Ngọc, đó chỉ là lời huynh nói bừa thôi, tất cả chỉ là một giấc mộng.”

“Đại sư huynh, huynh còn từng khuyên đệ đừng tự lừa dối bản thân. Vậy mà giờ huynh cũng học cách lừa chính mình rồi sao? Huynh và đệ đều biết rõ, đó không phải là mộng.”

Thôi Ngọc tin tưởng lời của đại sư huynh không chút nghi ngờ, bởi khi nghe huynh ấy kể lại, trong lòng y như bị xé nát, một cảm giác đau đớn và hối hận tột cùng dâng trào. Cảm xúc ấy quá mãnh liệt, quá chân thực, đến mức y không thể lừa dối chính mình được nữa.

Y đoán rằng, có lẽ trong một không gian khác, một phiên bản khác của mình đã làm điều gì đó rất tàn nhẫn với Tiểu Chiêu. Y nguyện dùng cả phần đời còn lại để chuộc lại lỗi lầm của bản thân ở thế giới kia.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments