Vo Tinh Dao Chuong 161

By Quyt Nho - tháng 1 17, 2025
Views

Chương 161: Quản Lý Sư Đệ Của Ngươi

“Ngươi không phải là Ngu Chiêu! Ngươi là ai? Mau cút ra khỏi thân thể của nàng!”

Quyền Dã nghiến răng, khuôn mặt đen sạm, một dòng năng lượng màu tím nhạt lượn quanh cơ thể hắn, thỉnh thoảng phát ra những tiếng sấm sét “răng rắc” vang dội.

Diệp Tụng Tâm đứng bên cạnh hắn, cảm nhận khí thế cuồn cuộn tỏa ra từ người hắn, sắc mặt hơi tái nhợt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

“Ngũ sư huynh…” Ta khó chịu quá.

“Câm miệng ngay cho ta!”

Quyền Dã không giống Phương Thành Lãng, chẳng hề để ý đến vẻ khác thường của Diệp Tụng Tâm, chỉ cảm thấy nàng lắm lời phiền phức.

Diệp Tụng Tâm cắn chặt môi, ấm ức trong lòng.
Độc Nguyệt Phong quả nhiên không có ai là người bình thường!
Toàn là một lũ ngu xuẩn! Vô dụng!
Cớ gì ngay cả loại người thiếu não như Quyền Dã cũng được thiên đạo ưu ái? Ông trời mù mắt rồi!

“Ngươi tưởng rằng không nói gì thì ta sẽ tha cho ngươi sao? Ta sẽ đích thân kéo ngươi ra khỏi cơ thể của Ngu Chiêu, xem ngươi rốt cuộc là thứ gì!”

Sự lạnh nhạt của Ngu Chiêu càng kích thích cảm xúc Quyền Dã.
Hắn cười gằn, nắm tay siết chặt, tung một quyền mạnh mẽ về phía nàng.
Cùng lúc đó, tiếng sấm rền vang, rung chuyển lòng người.

Ngu Chiêu không hề né tránh, bàn tay phải niệm chú, tâm niệm khẽ động, hàng loạt ảo cảnh lấy nàng làm trung tâm tỏa ra.

“Dừng tay!”

Ngay khi Quyền Dã sắp bước vào ảo cảnh, hai tiếng quát phẫn nộ đồng thời vang lên.

Hắn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai luồng lực mạnh mẽ ép thẳng xuống đất từ trên không trung.

Bùm!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, khiến toàn trường im lặng.

Hai nhóm người từ hai hướng khác nhau chen vào giữa đám đông.

Ngu Chiêu nhìn thấy nữ tử ở bên phải, khuôn mặt băng lãnh lập tức dịu lại, khóe môi khẽ nhếch: “Chu sư tỷ.”

Chu Kim Việt bước nhanh tới, lo lắng quan sát Ngu Chiêu: “Muội không sao chứ? Quyền Dã có làm muội bị thương không?”

“Yên tâm, muội không sao.”

Ngu Chiêu mỉm cười nhạt, trong lòng thầm tiếc nuối.
Nếu Chu sư tỷ đến chậm thêm một chút, nàng đã có thể để Chu Kim Việt tận mắt thấy cảnh Quyền Dã bị nàng “chà đạp” thế nào.

Chu Kim Việt thấy Ngu Chiêu hoàn toàn lành lặn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra tu vi của Ngu Chiêu ngang bằng với mình – Kim Đan hậu kỳ.

Nàng vui mừng khôn xiết: “Ngu sư muội, muội đột phá rồi!”

Trương Tuấn tới muộn hơn một chút, hai mắt trợn tròn như muốn rơi ra ngoài.
Ngu Chiêu ngã vào động thiên phúc địa của vị đại năng nào mà tu vi lại vượt qua cả hắn trong chớp mắt thế này!

“May mắn thôi.”

Phương Thành Lãng, Lam Tử Du và Tô Minh nhận được tin, vội vã chạy tới, nhìn Ngu Chiêu đang trò chuyện cùng Chu Kim Việt, ánh mắt đầy phức tạp, trong lòng ngổn ngang.

Ngu Chiêu thay đổi quá nhiều.
Đến mức bọn họ không dám nhận ra nàng.

“Đại sư huynh, Ngũ sư huynh vẫn đang nằm dưới đất kìa. Trông huynh ấy có vẻ rất khó chịu, hay là huynh thả huynh ấy ra trước đi.”

Diệp Tụng Tâm không thể chịu đựng được việc toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào Ngu Chiêu, nàng kịp thời lên tiếng, thu hút sự quan tâm của Phương Thành Lãng và những người khác.

Phương Thành Lãng liếc nhìn Quyền Dã đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói:
“Quyền Dã vừa mới chịu phạt xong lại ra ngoài gây chuyện, đáng bị xử phạt.”

Diệp Tụng Tâm lên tiếng biện hộ cho Quyền Dã:
“Ngũ sư huynh không cố ý, huynh ấy cũng chỉ lo lắng cho sư tỷ Ngu mà thôi.”

Phương Thành Lãng ý vị sâu xa nói:
“Tiểu sư muội, sự dung túng mù quáng không giúp được Quyền Dã, chỉ hại đệ ấy  mà thôi.”

Diệp Tụng Tâm nghe vậy chợt rùng mình, không dám nói thêm lời nào.

Chu Kim Việt lúc này đã chào hỏi xong với Ngu Chiêu, nhìn sang Phương Thành Lãng, nghiêm nghị cảnh cáo:
“Phương sư đệ, quản cho tốt người của Độc Nguyệt Phong các ngươi. Ngu Chiêu giờ là nội môn đệ tử của tông môn, đừng để họ lại đến quấy rầy muội ấy. Nếu không, ta sẽ xử lý theo môn quy.”

Lam Tử Du và Tô Minh nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ không phục cùng oán hận.

Ngu Chiêu dù đã rời khỏi Độc Nguyệt Phong nhưng vẫn có mối liên hệ mật thiết với bọn họ. Sao họ không thể tìm nàng được!

Ngoài dự đoán của mọi người, Phương Thành Lãng bình tĩnh đáp lại:
“Chu sư tỷ yên tâm, ta sẽ quản tốt bọn họ.”

Không có ý nghi ngờ, cũng không cò kè mặc cả.

Chu Kim Việt nghi ngờ nhìn hắn ta một cái rồi dẫn theo Ngu Chiêu và Trương Tuấn trở về Chủ Phong.

Khi nhân vật chính đã rời đi, những đệ tử còn lại không còn gì vui để xem cũng nhanh chóng tản đi.

Còn lại trên sân chỉ là mấy người của Độc Nguyệt Phong.

Tô Minh tức giận nhảy dựng lên:
“Đại sư huynh, sao huynh lại đồng ý với Chu sư tỷ như vậy? Trong mấy trăm điều môn quy của Ngũ Hành Đạo Tông, có điều nào cấm chúng ta tìm Ngu Tiểu Chiêu nói chuyện đâu! Chẳng lẽ nàng ấy là đại sư tỷ thì có thể lấy môn quy ra để áp chế chúng ta sao!”

Lam Tử Du lạnh lùng im lặng, nhưng vẻ mặt rõ ràng đồng tình với lời của Tô Minh.

Phương Thành Lãng không trả lời họ mà quay sang hỏi Diệp Tụng Tâm: “Tiểu sư muội, muội cũng nghĩ vậy sao?”

Tô Minh và Lam Tử Du lập tức tràn đầy kỳ vọng nhìn Diệp Tụng Tâm.

Diệp Tụng Tâm do dự một chút, quyết định chọn câu trả lời không gây ra sai lầm:
“Muội... nghe theo huynh.”

Tô Minh và Lam Tử Du cho rằng Diệp Tụng Tâm đứng về phía họ, vui mừng khôn xiết.

Phương Thành Lãng lại nghe ra hàm ý khác trong câu trả lời ấy.

Hắn ta khẽ cười, không rõ ý tứ: “Được, nếu đã nghe theo ta, vậy từ nay về sau các người không ai được tìm Ngu Chiêu nữa, coi như không quen biết muội ấy.”

“Đại sư huynh!”

Lam Tử Du, Tô Minh và Diệp Tụng Tâm đều kinh ngạc nhìn hắn ta.

Phương Thành Lãng trước đây chính là người muốn Ngu Chiêu trở về Độc Nguyệt Phong nhất.

Lần trước, hắn ta thậm chí còn cố thủ tại Chiểu Trạch Lâm, không chịu trở về nếu không gặp được Ngu Chiêu.

Nhưng từ sau khi đưa Thôi Ngọc bị thương trở về Ngũ Hành Đạo Tông, hắn ta dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác. Không còn nhắc đến Ngu Chiêu, cũng không cho phép bất kỳ ai nhắc tới nàng, giờ lại diễn biến thành việc không cho phép họ gặp nàng.

“Đại sư huynh, có phải Ngu Chiêu đã nói gì với huynh, hay làm gì khiến huynh tức giận không?”

Tô Minh dè dặt hỏi.

Khi đó, hắn ta từng bị Ngu Chiêu dùng ảo thuật chơi khăm, giận đến mức muốn treo nàng lên đánh vài roi để hả giận. Nhưng đó chỉ là trong cơn giận, cơn giận qua rồi, hắn lại theo đại sư huynh ra ngoài tìm Ngu Chiêu như trước.

Hắn nghi ngờ đại sư huynh cũng gặp tình huống giống mình, mới tức giận như vậy.

“Các ngươi nếu còn coi ta là đại sư huynh thì đừng đến quấy rầy muội ấy nữa.”

Phương Thành Lãng tránh né câu hỏi, nghiêm nghị nói.

Lam Tử Du và Tô Minh không cam lòng, nhưng dưới uy nghiêm của đại sư huynh ngày thường, họ vẫn đồng ý.

Diệp Tụng Tâm sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì gần như cười thành tiếng.

Ngu Chiêu dùng chiêu "lấy lui làm tiến" này quả thực đã thất bại thảm hại.

Phương Thành Lãng xem ra đã hoàn toàn thất vọng về nàng, định dứt bỏ nàng triệt để.

Nàng còn từng khiến Lam Tử Du và Tô Minh tức giận, giờ người duy nhất cảm thấy áy náy với nàng là Quyền Dã cũng bị nàng làm phật ý. Đời này nàng đừng mơ bước chân vào Độc Nguyệt Phong lần nữa.

“Nhị sư đệ, tam sư đệ, Quyền Dã giao cho hai người quản lý, nhất định phải dạy cho đệ ấy biết thế nào là cẩn ngôn thận hành*.”

*cẩn ngôn thận hành: chú ý lời nói, cử chỉ

Phương Thành Lãng bỏ đi.

Đi cực kỳ dứt khoát.

Lam Tử Du và Tô Minh nhìn nhau, trong lòng không xua được cảm giác kỳ lạ.

Đại sư huynh trước nay luôn tự mình quản giáo sư đệ, chưa từng giao việc này cho họ.

Đại sư huynh cũng đã thay đổi.

Thay đổi đến mức khiến họ bất an và xa lạ.

Độc Nguyệt Phong liệu có thể trở về như xưa không?

  • Share:

You Might Also Like

0 comments