Chương 376: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 13
Cố Kiều Kiều: ……
Cô chợt nhớ tới một câu: Anh thật sexy.
Lúc mới gặp Lục Thời Tự, cô từng nghĩ anh là một người đàn ông trầm ổn, lịch thiệp, nội liễm. Kết quả, từ sau lần hai người vụng trộm với nhau, anh như buông bỏ hết mọi kiềm chế, chẳng còn chút hình ảnh quý ông nào nữa.
Cứ như sói đói xổng chuồng vậy.
May mà anh đủ đẹp trai, khí chất bá tổng cao ngạo cũng khiến người ta không thấy anh quá lố bịch.
Cố Kiều Kiều lại lườm Lục Thời Tự một cái, đẩy anh nhưng không nhúc nhích được, ngược lại còn bị anh giữ tay lại, rồi đưa lên môi hôn một cái.
“Kiều Kiều, đừng nấu ăn cho hắn ta nữa được không?”
Cô ngơ ngác: “Người giúp việc nấu mà.”
Lục Thời Tự khựng lại, đúng là anh quên mất chuyện này.
Nhưng điều đó cũng không cản anh tiếp tục vô lý: “Không được gắp thức ăn hay múc canh cho hắn ta.”
Phương Triều Tịch có phải cụt tay đâu mà không tự làm được?
Cố Kiều Kiều nhìn ra rồi, người này đang ghen.
Cô cong môi, trong lòng như kéo một vị thần ngạo nghễ từ trên đài cao rớt xuống. Thực ra cảm giác này cô đã có từ lâu, chỉ là trước đây mải chìm trong cảm giác trả thù nên đã lờ đi. Lục Thời Tự dù thân phận hay điều kiện đều chẳng có lý do gì để đồng ý với cô.
Lòng hơi ấm lên, cô dịu giọng: “Được rồi, được rồi.”
Thấy ánh mắt dịu dàng của cô, Lục Thời Tự đột nhiên thấy tủi thân, bày ra vẻ mặt đáng thương không hợp với khí chất của mình: “Em chỉ đang dỗ anh thôi.”
Yêu đúng là khiến người ta ngốc đi thật.
Cố Kiều Kiều ngoắc ngoắc tay bảo anh cúi xuống, Lục Thời Tự ngoan ngoãn làm theo, trong mắt thấp thoáng mong chờ.
Không ngoài dự đoán, cô túm lấy cằm anh, đẩy một cái, ép anh dán người lên cửa.
Lục Thời Tự mắt sáng rỡ, Kiều Kiều thật là ngầu quá đi!
Đang chơi trò gì thế này?
Vậy nên anh không chống cự, để mặc cơ thể tựa vào cánh cửa, còn giả vờ rụt rè.
Bộ dạng này mà để người trong tập đoàn Lục thị nhìn thấy chắc cằm rơi đầy đất.
Ánh mắt Cố Kiều Kiều ánh lên vẻ thích thú, chỉ tiếc hôm nay Lục Thời Tự mới tắm xong, không mặc vest chỉnh tề như mọi khi.
Cô hạ giọng: “Tổng giám đốc Lục, em thích anh mặc vest, thắt cà vạt.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt hai người giao nhau, lập tức đồng điệu.
“Được.” Giọng Lục Thời Tự khàn đi.
Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoay người, trong lúc áp sát giường, ánh mắt vẫn chưa nguôi đỏ vì bức ảnh cưới to đùng trên đầu giường.
Lục Thời Tự cúi đầu hôn lên môi Cố Kiều Kiều, hôn từng chút một.
Chẳng bao lâu, cánh cửa bắt đầu rung lên.
Ngay lúc hai người đang say sưa, tay nắm cửa lại bị người bên ngoài kéo xuống!
Cố Kiều Kiều bừng tỉnh, siết lấy cánh tay Lục Thời Tự.
Ngoài cửa là giọng của Phương Triều Tịch: “Kiều Kiều, em ngủ rồi à?”
Cô tròn mắt, giờ này sao hắn ta lại về?
Cô nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình thường: “Ngủ rồi, có chuyện gì không?”
Lục Thời Tự không nhúc nhích, gân xanh trên trán giật giật.
Anh quay đầu nhìn ảnh cưới, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ác ý.
Bên ngoài, Phương Triều Tịch cũng không hiểu sao lại quay về. Tuy đã sang nhà Trương Minh Dĩnh, nhưng người mà trước đây hắn còn thấy sắc nước hương trời giờ lại chẳng sao bằng một phần của Cố Kiều Kiều.
Vì vậy hắn quay lại, lúc đi ngang qua phòng chính thấy cửa động đậy, liền định mở ra xem.
Không ngoài dự đoán, cửa bị khóa.
Nghe Cố Kiều Kiều bảo đang ngủ, hắn hơi nghi hoặc: “Không sao, anh thấy cửa em như động nên hỏi thử thôi.”
Cố Kiều Kiều im lặng một lúc, lườm Lục Thời Tự đang cười trộm, trấn định lại rồi đáp: “Em đang tập trồng cây chuối thôi. Không sao đâu, anh về phòng ngủ đi.”
Phương Triều Tịch mở miệng muốn nói gì, cuối cùng đành quay về phòng mình: “Ừ, vậy em ngủ ngon.”
Nằm xuống rồi anh mới thấy có gì đó sai sai. Cố Kiều Kiều đang đến kỳ mà?? Đến kỳ còn trồng cây chuối?
Sắc mặt Phương Triều Tịch trở nên phức tạp nhưng không hỏi thêm gì. Gần đây hắn cũng thấy thái độ của Kiều Kiều với mình thay đổi, sợ làm cô khó chịu.
Xem ra phải tạm ngưng chuyện với Trương Minh Dĩnh một thời gian, tuyệt đối không để Kiều Kiều phát hiện!
Mà nói thật, dạo gần đây hắn cũng thấy Trương Minh Dĩnh hơi nhạt rồi.
...
Hôm sau, Phương Triều Tịch đến công ty. Hôm nay là thứ Sáu, có một cuộc họp cấp cao.
Lãnh đạo các bộ phận đều đã có mặt trong phòng họp, chỉ còn thiếu Lục Thời Tự.
Thư ký giải thích: Tổng giám đốc Lục bị kẹt xe, sẽ đến ngay.
Không ít người thấy lạ, xưa giờ Lục tổng nổi tiếng đúng giờ, hôm nay sao lại trễ?
Điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là Lục Thời Tự bước vào với gương mặt rạng rỡ, tinh thần phơi phới khiến ai cũng phải nhìn lại.
Lục tổng gặp chuyện vui gì sao?
Niềm vui đó rõ ràng không che giấu nổi.
Tâm trạng Lục Thời Tự tất nhiên rất tốt, trước khi ngủ được cùng Cố Kiều Kiều nói chúc ngủ ngon, sáng dậy mở mắt ra đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ngay bên cạnh.
Làm sao mà không vui được cơ chứ?
Huống hồ tối qua, sau bao nhiêu lần dỗ dành, rốt cuộc anh cũng khiến Cố Kiều Kiều đồng ý với việc anh sắp làm tiếp theo — đương nhiên là vui mừng chồng chất vui mừng!
Lục Thời Tự cười thầm liếc Phương Triều Tịch: “Vợ anh sắp là của tôi rồi đó.”
Bị nhìn chằm chằm, Phương Triều Tịch thấy ngơ ngác. Từ sau hôm Lục tổng dự thính buổi họp của phòng dự án, hắn đã phải tăng ca không ngừng.
Hắn còn nghi mình lỡ nói sai gì đó, bị Lục tổng ghi thù.
Nhưng ở công ty bao năm, chưa từng nghe nói Lục tổng là người nhỏ nhen.
Nhân viên toàn công ty đều đánh giá rất cao về anh: hào phóng, phúc lợi tốt, nhân tính hóa…
Nên Phương Triều Tịch nghĩ có lẽ mình nghĩ nhiều, tổng giám đốc như vậy làm gì có thời gian để nhằm vào một nhân viên nhỏ như hắn.
Sau khi họp xong, Phương Triều Tịch về văn phòng, Trương Minh Dĩnh đưa cho hắn một tài liệu: “Tổng giám đốc Phương, cái này gửi cho anh.”
Hắn vừa định mở thì thấy cô vẫn chưa đi, liền cau mày hỏi: “Còn gì nữa à?”
Cô ôm bụng đi vòng qua bàn làm việc đến gần: “Triều Tịch, con của chúng ta sắp năm tháng rồi. Em cũng nói với mọi người là sau khi sinh sẽ tổ chức đám cưới.”
Bụng cô ta đã hơn năm tháng, cách sinh chỉ còn dưới năm tháng.
Triều Tịch với Cố Kiều Kiều phải ly hôn trước rồi mới cưới được, thời gian cần phải tính kỹ.
Phương Triều Tịch cau mày sâu hơn, trong đầu hiện lên gương mặt của Cố Kiều Kiều. Nói thật, hắn chưa bao giờ có ý định ly hôn với cô.
Hắn cụp mắt tránh ánh nhìn của Trương Minh Dĩnh, vì đứa bé nên đành dỗ dành: “Yên tâm đi, anh sẽ ly hôn với Kiều Kiều ngay.”
“Thật sao?” Trương Minh Dĩnh mừng rỡ nhìn anh ta. Cô từng đề cập chuyện này vài lần nhưng đây là lần đầu anh đồng ý ngay lập tức.
Hắn gật đầu qua loa, giọng hờ hững: “Em về làm việc đi, ở văn phòng anh lâu không tiện.”
Trương Minh Dĩnh phấn khích, không nhận ra sự khác thường của anh ta, vui vẻ hôn lên má anh rồi mới rời đi.
Phương Triều Tịch mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu lạ thường.
Hắn gạt bỏ mớ suy nghĩ, mở túi tài liệu ra.
~~~ Lời Bạn Quýt ~~~
Có lẽ các bạn sẽ thắc mắc ngôi thứ ba của tra Phương lúc là hắn lúc lại là anh ta nên Quýt giải thích một chút.
Góc nhìn của Trương tiểu tam: anh, anh ta
Góc nhìn của chị Kiều, anh Lục, còn lại: hắn ta
Chương 377: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 14
Thứ bên trong khiến Phương Triều Tịch kinh hoàng trợn to mắt, cả người loạng choạng rồi ngã ngồi thẳng xuống ghế sofa!
Hắn nhìn chằm chằm vào xấp ảnh hỗn loạn trong tay, toàn thân như bị sét đánh, sức lực lập tức tan biến.
Tại sao lại như vậy?
Những bức ảnh này là ai chụp? Chuyện giữa hắn và Trương Minh Dĩnh bị ai phát hiện?
Một loạt dấu chấm hỏi hoá thành cơn lạnh lẽo bao trùm lấy Phương Triều Tịch!
Hắn trấn tĩnh lại, bắt đầu xem kỹ từng bức ảnh.
Toàn bộ đều là ảnh ám muội giữa hắn và Trương Minh Dĩnh, từ ăn uống, đi chơi, thậm chí cả lúc ở nhà cũng bị chụp lại!
Hiển nhiên, người này đã theo dõi họ rất lâu rồi!
Xem xong ảnh, bên dưới còn có một tờ đơn ly hôn!
Phương Triều Tịch không thể tin nổi nhìn vào đơn ly hôn, phản ứng đầu tiên của hắn là: những thứ này chắc chắn do Cố Kiều Kiều gửi!
Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập đến. Kiều Kiều… đã phát hiện ra chuyện hắn ngoại tình?
Chẳng trách dạo gần đây cô cư xử có phần lạ lùng… thì ra mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Phương Triều Tịch lau mặt, không biết phải làm gì, cả người như ruồi mất đầu, hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.
Dù sao thì… hắn cũng sẽ không ly hôn đâu!
Hắn phải về nhà giải thích với Kiều Kiều, quỳ xuống cầu xin cô tha thứ.
“Đinh đông——”
Điện thoại Phương Triều Tịch vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn ta cầm lên xem, là một tin nhắn từ số lạ:
[Ly hôn với vợ anh đi.]
[Nếu không, tôi còn vài GB video, sẽ mời toàn bộ công ty các người cùng xem.]
[Video]
[Video]
[Video]
Tay Phương Triều Tịch run rẩy, sắc mặt tái mét như tờ giấy!
Không được, những đoạn video đó tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không danh tiếng và địa vị hiện tại của hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn!
Hắn cố giữ bình tĩnh, chưa kịp phản ứng thì lại có thêm một tin nhắn khác:
[Anh là người thông minh. Một tuần nữa là tiệc thường niên của công ty, nếu những video đó xuất hiện trong buổi tiệc thì sao?]
Phương Triều Tịch tức giận suýt ném điện thoại, nhưng hắn kìm lại, gõ trả lời với vẻ phẫn nộ:
[Mày là ai! Mày muốn gì!]
Đối phương chỉ nhắn một dòng:
[Cho anh ba ngày, nếu không thì gặp lại ở tiệc công ty.]
“Rắc ——”
Chiếc điện thoại bị hắn ném xuống sàn đá cẩm thạch, vỡ tan tành.
Phương Triều Tịch vội vàng nói với phó giám đốc rằng mình xin nghỉ rồi lái xe về nhà. Hắn không chắc chuyện này có phải do Cố Kiều Kiều làm hay không, cần về thử dò xét trước.
Nếu thật sự là Kiều Kiều thì còn có thể thương lượng. Nhưng nếu không phải…
Thì có lẽ… chỉ còn cách ly hôn.
Nếu đoạn video bị lộ, hắn không chỉ mất chỗ đứng ở công ty S mà cả trong ngành cũng không còn đất dung thân.
Hắn đã cố gắng bao năm, Phương Triều Tịch không cho phép bất kỳ ai hủy hoại mọi thứ của mình.
Về đến nhà, Cố Kiều Kiều đang cuộn mình trên ghế sofa đọc sách. Thấy Phương Triều Tịch trở về, cô tỏ ra ngạc nhiên:
“Triều Tịch, sao giờ này anh lại về? Quên tài liệu gì ở nhà à?”
Phương Triều Tịch không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Sự ngạc nhiên và quan tâm trên mặt cô hoàn toàn không phải diễn.
Cơn giận nguôi ngoai, chỉ còn lại sự chột dạ.
Hắn dè dặt dò xét:
“Kiều Kiều, mấy tháng nay công ty bận quá, anh tăng ca nhiều, lơ là em, xin lỗi nhé.”
Cố Kiều Kiều mỉm cười dịu dàng:
“Có gì phải xin lỗi đâu? Anh làm việc chăm chỉ thế em còn phải vui chứ.”
Lúc này Phương Triều Tịch càng thêm áy náy. Anh đã loại trừ khả năng tin nhắn do Cố Kiều Kiều gửi. Vậy thì…
Hắn chợt nhớ tới một người — Trương Minh Dĩnh?!
Hôm nay cô ta còn ám chỉ muốn hắn nhanh chóng ly hôn với Kiều Kiều!
Ngoài cô ta ra, đâu còn ai quan tâm đến hôn nhân của hắn và Kiều Kiều nữa!
Phương Triều Tịch tức đến mức muốn lập tức đi chất vấn Trương Minh Dĩnh. Lẽ ra hắn nên nghĩ đến cô ta từ đầu, vì chỉ cô ta biết rõ địa điểm mỗi lần hai người hẹn hò!
“Kiều Kiều, anh lên lầu lấy chút tài liệu, em cứ đọc sách tiếp nhé.”
Hắn nói nhẹ nhàng rồi nhanh chóng lên lầu, lấy đại một xấp tài liệu rồi rời khỏi nhà.
Cố Kiều Kiều ngồi trên ghế nhìn theo xe hắn rời đi, ánh mắt đầy hứng thú.
Lục Thời Tự bắt đầu hành động rồi sao?
Nhanh thật đấy.
Phương Triều Tịch quay lại công ty, gọi Trương Minh Dĩnh vào văn phòng, sắc mặt lạnh lùng ném xấp ảnh lên bàn:
“Là cô làm đúng không?”
Trương Minh Dĩnh kinh ngạc nhìn đống ảnh. Ai lại chụp mấy thứ này chứ…
Cô ta định chối, nhưng lại tinh mắt thấy kèm theo ảnh là một tờ đơn ly hôn!
Lập tức, Trương Minh Dĩnh nghĩ ra một cách tuyệt vời để tận dụng mấy tấm ảnh này!
Cô ta tỏ vẻ đáng thương nói:
“Triều Tịch… em cũng không muốn làm vậy. Nhưng bụng em ngày càng lớn rồi, anh từng nói sẽ không để con chúng ta trở thành con ngoài giá thú…”
Nếu không, cô ta đã chẳng chọn giữ lại đứa bé.
Mặt Phương Triều Tịch đen như đáy nồi, hắn giận đến bật cười:
“Vậy nên cô chụp mấy thứ này để uy hiếp tôi? Gửi video hăm dọa tôi phải ly hôn trong ba ngày?”
Hắn nhìn Trương Minh Dĩnh từ đầu tới chân, cười nhạt:
“Giỏi đấy, không nhìn ra luôn.”
Trương Minh Dĩnh cúi đầu, mắt đảo một vòng rồi lập tức khóc:
“Em xin lỗi Triều Tịch, do em quá nôn nóng, em yêu anh nhiều quá, muốn được đường đường chính chính ở bên anh.”
Trước đây, Phương Triều Tịch sẽ cảm thấy cô ta rất yêu mình, rất cảm động.
Nhưng giờ đây, khi quyền lợi bị đe dọa, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.
Ánh mắt hắn ta lạnh như băng, giọng nói như dao:
“Tốt nhất là cô từ bỏ ý định đó đi.”
Trương Minh Dĩnh cúi gằm mặt, vẻ yếu đuối trên gương mặt tràn đầy uất ức và tức giận.
Cô ta siết chặt tay, biết lần này mình không thể từ bỏ cơ hội.
Dù trước đây Phương Triều Tịch nói gì cũng chỉ là dỗ dành, giờ đây câu nói lạnh lùng kia mới là sự thật.
Cô ta ngẩng đầu, từng chữ từng câu rắn rỏi:
“Triều Tịch, em thật lòng yêu anh, em cũng không muốn khiến anh khó xử. Vậy nên… em cho anh ba ngày để ly hôn với Cố Kiều Kiều.”
Nói xong cô ta lập tức rời khỏi văn phòng, đồng thời xin nghỉ bệnh!
Mấy ngày tới cô ta sẽ không quay lại biệt thự nữa. Phải để Phương Triều Tịch không tìm thấy cô ta!
“Đệt!”
Phương Triều Tịch chửi tục một tiếng, tức giận đá mạnh vào ghế sofa, kết quả tự đá trúng chân mình.
Mặt anh đỏ bừng vì đau, chẳng còn chút phong độ nào như trước.
...
Tầng 22.
Lục Thời Tự khoanh tay nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vẻ mặt thư thái.
Ảnh và tin nhắn đều do anh cho người gửi, mục đích chính là ép Phương Triều Tịch nhanh chóng ly hôn với Cố Kiều Kiều.
Tối qua Cố Kiều Kiều cuối cùng cũng chịu đồng ý ly hôn. Cô không còn bị thù hận che mắt nữa.
Lục Thời Tự đương nhiên vui mừng.
Cô buông tay, thì anh mới có thể bước vào.
Thứ anh muốn không phải là cảm xúc nhất thời, mà là một cuộc sống bình dị của vợ chồng cùng nhau đi hết quãng đường.
Phương Triều Tịch à Phương Triều Tịch, nếu hắn ta không làm được một người chồng tốt… thì để anh thay hắn làm điều đó.
Chương 378: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 15
Trong ba ngày tiếp theo, Phương Triều Tịch vẫn tiếp tục nhận được tin nhắn.
Mỗi ngày đều giống nhau: một đoạn video kèm theo một con số.
Hắn ta cố gắng liên lạc với Trương Minh Dĩnh nhưng hoàn toàn không thể, người cũng không tìm thấy.
Hắn gần như sắp phát điên.
Khi nhận được video có số [1.], Phương Triều Tịch không thể ngồi yên nữa.
Hắn ta không dám đánh cược—thua là mất hết!
Vì vậy, hắn ta đã ký tên vào đơn ly hôn, sau đó quỳ xuống trước Cố Kiều Kiều và thú nhận tất cả.
Khi nói ra mọi chuyện, mặt hắn ta đầy nước mắt hối hận, thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Cố Kiều Kiều.
May mà hắn ta không nhìn, nếu không có lẽ trái tim cũng tan vỡ rồi. Bởi vì từ đầu đến cuối, Cố Kiều Kiều chỉ mải ngắm bộ móng tay mới làm.
Kết hôn bao năm, vì bận rộn với việc nhà và nấu ăn, cô chưa từng làm móng lần nào.
Phương Triều Tịch cuối cùng cũng lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn cô. Hắn biết cô mềm lòng, biết hắn bị đe dọa, nhất định sẽ tha thứ cho những việc tồi tệ hắn đã làm.
Cố Kiều Kiều ngay lập tức thay đổi nét mặt, ánh mắt đầy thất vọng, không nói lời nào mà ký tên vào đơn ly hôn.
Sau đó quay người đi lên lầu, nhưng lại bị Phương Triều Tịch vô thức kéo tay lại.
Hắn từng nghĩ cô sẽ nổi giận mắng hắn thậm tệ, không ngờ chỉ có thất vọng, mà thất vọng còn khiến hắn đau hơn cả bị mắng.
Cố Kiều Kiều cười lạnh, hất tay hắn ra rồi giáng một cái tát nảy lửa, đánh lệch cả mặt hắn.
“Phương Triều Tịch, anh còn biết xấu hổ không đấy?”
Nói xong cô lên lầu, chỉ vài phút sau liền kéo một chiếc vali đi xuống.
Cô để lại một câu: “Chín giờ sáng mai, gặp ở Cục dân chính.”
Phương Triều Tịch toàn thân cứng đờ, khoảnh khắc đó hắn mới thực sự nhận ra mình đã sai.
Hắn đã đánh mất người yêu mình nhất… cũng là người hắn yêu nhất.
…
Chỉ hai ngày sau khi họ nhận giấy ly hôn, công ty Lục thị tổ chức tiệc tất niên thường niên.
Sau các phần phát biểu của lãnh đạo, rút thăm trúng thưởng, ăn uống… thì đến tám giờ tối, vũ hội mới chính thức bắt đầu.
Phương Triều Tịch ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ kính lớn, trước đây trong những dịp như thế này, hắn ta luôn hào hứng đầy khí thế. Nhưng hôm nay, khí sắc hắn lại vô cùng ảm đạm.
Trương Minh Dĩnh ngồi không xa hắn ta, vẻ mặt rạng rỡ đối lập hoàn toàn với sự sa sút của hắn.
Dĩ nhiên cô ta vui mừng rồi, Cố Kiều Kiều và Phương Triều Tịch cuối cùng cũng ly hôn.
Chẳng mấy chốc, cô sẽ cưới được người đàn ông mà mình đã thầm yêu nhiều năm.
Cô lấy chút đồ ăn mang đến: “Triều Tịch, ăn chút gì đi, vừa rồi anh chẳng ăn mấy miếng.”
Phương Triều Tịch chỉ liếc nhìn cô ta một cái, không đáp.
Nơi họ ngồi là một góc khuất, mọi người đang vui vẻ nên chẳng ai chú ý đến, hắn ta cũng không cần giữ hình tượng.
Dù bị lơ đẹp, Trương Minh Dĩnh cũng không giận. Cô ta đang định dịu dàng an ủi thì thấy hắn đột ngột đứng phắt dậy, ánh mắt chấn động nhìn ra cửa sổ rồi vội vã rảo bước ra ngoài.
“Triều Tịch? Anh đi đâu vậy?” Cô ta gọi hai tiếng, nhưng Phương Triều Tịch càng đi càng nhanh, hướng thẳng ra cửa chính hội trường.
Cô ta thầm cảm thấy kỳ lạ, rồi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ—chỉ thấy một bóng lưng trong bộ váy đỏ.
Dù chỉ là một cái bóng, nhưng cũng khiến Trương Minh Dĩnh tự cảm thấy thua kém. Cùng là phụ nữ, khí chất và làn da trắng sáng của người kia khiến cô không khỏi ghen tị.
Cố Kiều Kiều đi qua khu vườn, men theo sự chỉ dẫn của Lục Thời Tự mà đến một đình nghỉ ẩn khuất.
Xung quanh đình, hàng trăm con đom đóm bay lượn—cảnh tượng chưa từng thấy trong thành phố, lấp lánh như mơ.
Cố Kiều Kiều mở to mắt ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Lục, đây là anh chuẩn bị sao?”
Cô không ngờ câu nói bâng quơ trước kia lại được Lục Thời Tự ghi nhớ và chuẩn bị chu đáo như vậy.
Lục Thời Tự chăm chú nhìn cô: cô khoác trên người bộ váy đỏ hở vai, đứng giữa ánh đom đóm mơ màng như tiên nữ giáng trần.
Chiếc váy do anh đặc biệt chuẩn bị, khoe trọn xương quai xanh và đường cong vai cổ duyên dáng của cô.
Thắt eo ôm sát càng tôn thêm vòng eo nhỏ nhắn của Cố Kiều Kiều, dường như chỉ cần một tay là ôm trọn.
Lục Thời Tự chớp mắt, nở nụ cười nhẹ: “Kiều Kiều, em thật xinh đẹp, anh chỉ muốn cất em đi mà giữ mãi.”
Cố Kiều Kiều trợn mắt lườm anh: “Anh mơ đẹp quá đấy.”
Lục Thời Tự cười càng rạng rỡ, bước đến ôm cô vào lòng, một tay ôm eo cô, tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc mềm mại.
Con tim run rẩy, lời nói cũng buột miệng thốt ra: “Kiều Kiều, lấy anh nhé.”
“Không!” Cố Kiều Kiều từ chối không cần nghĩ: “Em không tin đàn ông nữa. Yêu nhau bao năm còn bị phản bội, huống chi chúng ta mới quen vài hôm.”
Hơn nữa, cô cũng không rõ Lục Thời Tự làm vậy vì hứng thú nhất thời hay chỉ để trêu đùa cô.
Cánh tay ôm chặt của Lục Thời Tự siết thêm một chút. Anh biết cô tổn thương sâu sắc, nhưng không sao anh sẽ dùng tình yêu để khiến cô tin tưởng một lần nữa.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, không chút dục vọng, chỉ có dịu dàng và xót xa.
Cố Kiều Kiều khẽ đáp lại, cánh tay trắng trẻo vòng ra sau cổ anh.
Ở đằng xa, phía sau bụi cây rậm, Phương Triều Tịch trừng mắt không thể tin nổi, vẻ mặt kinh hoàng và hoảng loạn.
Hắn ta vừa thấy gì vậy?
Vợ hắn ta… với tổng giám đốc?!
Phương Triều Tịch tưởng mình hoa mắt, dụi dụi rồi mở to mắt lại: hai người kia đang hôn nhau.
Sau kinh ngạc là ngọn lửa tức giận bùng cháy!
Cố Kiều Kiều… ngoại tình ư?!
Cô phản bội hắn ta?!
Họ bắt đầu từ bao giờ?
Phương Triều Tịch cắn đầu lưỡi để giữ bình tĩnh. Hắn chưa từng nghĩ Cố Kiều Kiều sẽ thay lòng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tim hắn đau nhói.
Hắn nhớ lại thời gian gần đây, Cố Kiều Kiều không cho hắn ngủ chung phòng, còn khóa trái cửa.
Có lần hắn còn ngửi được mùi nước hoa lạ từ người cô, môi thì đỏ tươi.
Cô thường xuyên ra ngoài…
Và cả lần… cửa phòng bị va mạnh!
Càng nghĩ kỹ, Phương Triều Tịch càng thấy đầu mình "mọc cỏ" xanh rờn, cơn giận cũng càng lớn.
Họ dám "hành sự" ngay trong phòng cưới của hắn ta sao?!
Nếu không phải đang cố nén lại bằng nắm đấm siết chặt, hắn sợ mình đã lao ra từ lâu rồi.
Hắn nhìn chằm chằm hai người, hít sâu từng hơi mới dần ổn định lại.
Khi lý trí trở lại phần nào, hắn không dám ra mặt vạch trần họ.
Một là: hắn và Cố Kiều Kiều đã ly hôn, hắn không còn tư cách cũng không có chứng cứ.
Hai là: nếu không muốn bị đá khỏi Lục thị, thì chuyện này phải chôn chặt trong bụng.
Lục Thời Tự là người thế nào chứ, không phải loại người hắn ta có thể đối đầu.
Nghĩ đến những lần bị chèn ép trước đây, Phương Triều Tịch càng hận đến nghiến răng—mọi chuyện rõ ràng đã có dấu hiệu từ trước!
Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm đôi "tình nhân tình thâm" kia một cái, rồi quay người bỏ đi, sải bước rời khỏi đó.
Nếu là vài năm trước, gặp tình huống này chắc chắn hắn sẽ bất chấp tất cả mà lao ra.
Trước đây, hắn từng cho rằng mình là con cưng của số phận. Nhưng so với Lục Thời Tự người thật sự là thiên chi kiêu tử kia thì anh Phương Triều Tịch chẳng qua cũng chỉ là kẻ thấp hèn không có nổi năng lực phản kháng.
Chương 379: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 16
Sau khi cảm nhận được Phương Triều Tịch đã rời đi, Cố Kiều Kiều bật cười giễu trong lòng, rồi quay sang 888 than thở: “888, hắn ta nhát gan thật đấy.”
888 đáp: “Đúng, đúng, đúng, ký chủ à. Tiếp theo cô định làm gì?”
Cố Kiều Kiều dựa vào lòng Lục Thời Tự, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ của anh, khẽ nói: “Truyền hết ký ức các vòng lặp trước cho hai người họ đi.”
Để cho bọn họ tự đấu đá nhau, rồi biến khỏi thế giới của cô.
“Rõ rồi!”
888 nhanh chóng đáp lời, sau đó một cú đá đạp hồn phách Phương Triều Tịch đang lơ lửng trên không trung trở lại thân xác của hắn ta, đồng thời truyền hết những ký ức của các vòng lặp trước cho Trương Minh Dĩnh.
Trương Minh Dĩnh vẫn đang ở trong đại sảnh tiệc, thấy Phương Triều Tịch quay lại, cô ta định bước tới thì bỗng choáng váng.
Ngay sau đó, hàng loạt ký ức ập vào đầu cô ta như vỡ đê.
Phương Triều Tịch cũng không ngoại lệ, vừa chưa hết sốc và giận dữ khi thấy Cố Kiều Kiều ở bên Lục Thời Tự, thì ký ức của những vòng lặp trước lại hiện lên trong đầu hắn ta.
Lần cuối cùng, chính là Trương Minh Dĩnh cầm dao đâm thẳng vào tim hắn!
Ngọn lửa phẫn nộ bị kìm nén giờ như được châm thêm dầu, khi Phương Triều Tịch nhìn thấy Trương Minh Dĩnh, lý trí của hắn ta hoàn toàn bốc hơi.
Phương Triều Tịch đẩy người xung quanh ra, sải bước về phía Trương Minh Dĩnh. Những người bị hắn ta hất văng đều tỏ ra bực bội và kinh ngạc, nhưng nhìn gương mặt hung hăng như muốn giết người kia, ai nấy đều né tránh.
Tất cả đều ngoái đầu lại nhìn, radar hóng chuyện lập tức reo vang! Linh cảm nói rằng sắp có trò hay để xem!
Trương Minh Dĩnh cũng không khá hơn, sắc mặt vừa u oán vừa tức giận. Ký ức của những lần lặp lại khiến thần kinh cô ta gần như sụp đổ.
Một người bình thường làm sao chịu nổi khối lượng ký ức như thế?
Phương Triều Tịch bước tới trước mặt Trương Minh Dĩnh, không nói một lời, “chát” một tiếng—một cái bạt tai thật mạnh giáng xuống mặt cô ta!
“Aaa!” Trương Minh Dĩnh bị đánh lệch cả đầu, bản năng hét toáng lên.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cả hội trường đều đổ dồn về phía họ.
Trương Minh Dĩnh ôm lấy má đang đỏ bừng sưng tấy, kêu lên:
“Triều Tịch, anh bị gì vậy?!”
Phương Triều Tịch giờ đây đã căm hận cô ta tới tận xương tuỷ, không còn chút lý trí nào, lại vung tay thêm một cái bạt tai nữa.
Lần này Trương Minh Dĩnh bị tát đến lùi cả về sau, đập vào bàn tiệc phía sau rồi ngã lăn ra đất!
Một cơn đau dữ dội từ bụng truyền đến khiến mặt cô ta tái mét, ôm bụng rên rỉ: “Triều Tịch, con của chúng ta… bụng em đau quá…”
Tuy giọng nói không lớn, nhưng những người vừa định chạy đến can ngăn đều nghe thấy rõ.
Đây… đúng là một drama cỡ bự thật rồi!
Mọi người vừa nhìn Phương Triều Tịch, vừa nhìn Trương Minh Dĩnh, không biết có nên bước vào hay không.
Có người âm thầm gọi cảnh sát, người khác gọi bảo vệ, còn có người đã báo cho Lục Thời Tự.
Lúc này, sau khi hòa nhập hoàn toàn với hồn phách đã trải qua nhiều vòng lặp, Phương Triều Tịch đã hoàn toàn phát điên, lý trí không còn.
Hắn ta tiến lên, đá mạnh một phát vào bụng Trương Minh Dĩnh mà không chút do dự.
“Con? Cô còn dám nhắc đến con?! Tất cả là tại cô! Cô đã hủy hoại tôi!”
Phương Triều Tịch gào lên, trông như ác quỷ hiện hình.
Hắn ta còn định đá tiếp thì bị mấy người đàn ông xông tới giữ lại.
Không kéo ra thì e là sẽ có mạng người mất!
Nhưng Trương Minh Dĩnh vừa mới bị ngã vốn đã không ổn, lại thêm cú đá vừa rồi, lập tức dưới người cô ta tràn ra một vũng máu.
Có người trong đám đông hét lên, vội vàng gọi cấp cứu 120.
Trương Minh Dĩnh cảm nhận được điều gì đó đang trôi ra khỏi cơ thể mình, hoảng loạn ôm lấy bụng, hét lên: “Làm ơn cứu lấy con tôi!”
“Phương Triều Tịch! Đồ khốn! Bây giờ tôi là người độc ác hả? Lúc anh tìm tôi thì đâu có nói vậy?!”
“Ha ha ha ha, cú đâm lần trước có sướng không? Thỏa mãn không?”
“Loại đàn ông như anh, không xứng đáng được yêu!”
Cơn đau càng lúc càng dữ dội, Trương Minh Dĩnh vừa mắng vừa nhìn quanh tìm vật gì đó.
Trên chiếc bàn gần đó, ánh bạc lấp lánh—là một con dao ăn.
Cô ta nhếch môi cười điên dại, cố nén đau bò tới, định chộp lấy con dao ấy.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, dao ăn lại bị Phương Triều Tịch—người vừa giãy khỏi đám đông giành lấy trước.
“Trương Minh Dĩnh! Cô giết tôi một lần rồi còn muốn giết thêm lần nữa? Đừng hòng!”
Đôi mắt Phương Triều Tịch đỏ ngầu, cầm dao đâm mạnh vào bụng cô ta!
“Aaa!”
“Á á á á á!”
“Giết người! Giết người rồi!”
Tiếng thét vang khắp hội trường, may mà bảo vệ đến kịp, khống chế được Phương Triều Tịch.
Nhưng Trương Minh Dĩnh đã bị đâm hai nhát.
Cảnh sát và xe cứu thương đến rất nhanh—một người được đưa đi cấp cứu, một người bị áp giải về đồn.
Với đầy đủ nhân chứng và vật chứng, sau khi điều tra rõ tình hình, Phương Triều Tịch lập tức bị tạm giam chờ ngày tuyên án.
Đứa trẻ trong bụng Trương Minh Dĩnh không giữ được, hơn nữa tử cung tổn thương nghiêm trọng khiến cô ta vĩnh viễn mất khả năng làm mẹ.
Cô ta hận Phương Triều Tịch thấu xương. Sau khi biết hắn ta bị tuyên án 5 năm, cô ta lập tức biến mất không để lại dấu vết.
Cô ta thề, ngày Phương Triều Tịch ra tù sẽ là ngày hắn ta xuống địa ngục!
Cả hai đều bị tập đoàn Lục thị đuổi việc, không những thế còn bị kiện vì làm tổn hại danh tiếng công ty. Tài khoản ngân hàng cũng bị phong tỏa để bồi thường thiệt hại.
Ngày xảy ra vụ việc, Cố Kiều Kiều không đến xem. Dù kết cục thế nào đều do hai người đó đều tự chuốc lấy.
Mới trải qua ba lần vòng lặp đã phát điên, vậy còn nguyên chủ thì sao? Cô ấy đã chịu đựng vô số lần như thế!
Khi mọi chuyện dần lắng xuống, Cố Kiều Kiều nhận lời làm giảng viên dạy nhạc tại một trường đại học, sống trọn vẹn cuộc đời thay cho nguyên chủ.
Còn Lục Thời Tự, từ khi không còn phải lén lút nữa lại càng dính lấy cô hơn. Hết lần này đến lần khác tạo bất ngờ, cầu hôn liên tục.
Cố Kiều Kiều thấy anh suốt ngày vắt óc nghĩ mấy chuyện lãng mạn cũng đáng yêu nên cứ để anh làm.
Hai người họ từ lần đầu ở bên nhau đã không dùng biện pháp tránh thai, nên khi phát hiện kinh nguyệt chậm rất lâu, Cố Kiều Kiều chỉ im lặng.
Xem ra đúng như Lục Thời Tự nói, đứa trẻ này thật có duyên với anh.
Khi Lục Thời Tự biết cô có thai, mừng đến không nói nên lời, theo phản xạ lại cầu hôn cô thêm lần nữa!
“Kiều Kiều, con cần có ba mà~”
Lần này, Cố Kiều Kiều cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trước khi đám cưới được tổ chức, Lục Thời Tự không nói gì, cũng không hứa hẹn gì cả. Nhưng anh lặng lẽ nhờ luật sư công chứng tài sản.
Nếu sau này anh phản bội hoặc ngoại tình, toàn bộ tài sản dưới tên anh sẽ thuộc về Cố Kiều Kiều và con của họ.
Lục Thời Tự không thích nói lời hoa mỹ, anh muốn chứng minh tình yêu của mình bằng hành động—tình yêu của anh với Cố Kiều Kiều, suốt đời không đổi.
…
“Chúc mừng ký chủ~ Lại hoàn thành xong một thế giới nữa rồi! Lần này cô làm rất tốt, nguyên chủ chắc chắn mãn nguyện!”
Ba tâm nguyện của nguyên chủ: có con, có sự nghiệp, có một người chồng đáng tin.
Cố Kiều Kiều vươn vai một cái, cảm thấy thế giới này vì có Lục Thời Tự mà nhẹ nhàng như đang đi nghỉ dưỡng vậy.
Vì vậy, “888, đưa tôi đến thế giới tiếp theo đi.”
888 giơ ngón cái, trong toàn bộ Cục Xuyên nhanh, nhiệm vụ giả vừa giỏi vừa siêng năng như thế, chỉ có một mình ký chủ nhà nó thôi!
Mà lại để nó gặp được nữa chứ, hehehe.
“Rõ rồi ký chủ, thế giới tiếp theo là Tu Tiên Giới đó, hãy cẩn thận nhé~”

0 comments