Chương 380: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 1
Cố Kiều Kiều vừa mở mắt ra đã hơi sững người khi thấy mình đang ở trong một hang động tối đen như mực. Đây chẳng phải là thế giới tu tiên sao?
Cái hang đen kịt đến mức giơ tay không thấy năm ngón này khiến cô suýt tưởng mình lại xuyên về đại lục viễn cổ.
Dù hang rất tối, nhưng đôi mắt của Cố Kiều Kiều lại nhìn rõ được mọi thứ bên trong: một chiếc giường đá, một cái bàn mục nát, trên bàn đặt một túi trữ vật, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Cố Kiều Kiều hơi cạn lời, bèn gọi: “888, mau truyền ký ức cho tôi đi.”
Không có ký ức thì ngay cả pháp thuật sử dụng thế nào cô cũng không biết.
Sau khi kiểm tra xung quanh thấy an toàn, hệ thống 888 mới truyền ký ức vào đầu cô.
Tiếp nhận xong, Cố Kiều Kiều hơi bất ngờ, vì nguyên chủ lần này không phải vì bản thân mà sống lại báo thù, mà là vì muốn báo ân cho đại sư tỷ Hoa Mộng Vân của Tiên Nguyệt Tông – người từng ra tay cứu giúp cô.
Đây là một thế giới nơi con người - tiên - ma cùng tồn tại. Người có linh căn có thể tu luyện được gọi là tu sĩ, còn kẻ không có linh căn thì chỉ là phàm nhân.
Hệ thống tu luyện ở đây được chia thành các cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, và Hóa Thần.
Hiện tại, Hóa Thần là cảnh giới cao nhất trong tu chân giới, người đạt được đến trình độ đó cực kỳ hiếm.
Còn cảnh giới Đại Thừa thì sao? Hai trăm năm trước đã từng xảy ra một trận đại chiến giữa tiên và ma. Tu chân giới đã hy sinh rất nhiều để ngăn cản ma tộc xâm nhập, khiến cho giới tu tiên hiện tại đang trong thời kỳ suy yếu, chưa thể phục hồi.
Cũng chính nhờ cả hai bên đều tổn thất nặng nề, Ma Tôn bị trấn áp nên tam giới mới duy trì được trạng thái hòa bình tạm thời.
Tuy tu chân giới hiện nay ít cao thủ, nhưng ma giới cũng chẳng còn mạnh mẽ như trước.
Nguyên chủ là một ma tu nhỏ nhoi trong ma giới.
Cô sinh ra ở nhân gian, không có người thân, không rõ nguồn gốc, phải sống lang thang xin ăn ngoài đường.
Cuộc sống tuy nghèo khổ, bữa no bữa đói, nhưng nguyên chủ không có tham vọng lớn, chỉ cần được sống là đủ.
Mãi đến một ngày, cô gặp nhóm tu sĩ của Tiên Nguyệt Tông. Họ ngay lập tức phát hiện trên người cô có ma khí!
Nhóm tu sĩ lập tức bắt giữ cô, định giết chết “ma tu” này.
Đúng lúc nguy cấp, đại sư tỷ Hoa Mộng Vân trong nhóm đã đứng ra cứu cô.
Sau đó, nguyên chủ hỏi vì sao cô lại không bị giết. Dù chưa từng đặt chân vào tu chân giới hay ma giới, nhưng cô cũng từng nghe kể về cuộc chiến tiên – ma.
Hoa Mộng Vân chỉ nói rằng ánh mắt của cô rất trong sáng, là một sự trong sáng thuần khiết chứ không phải loại tà khí độc ác như lời đồn về ma tu.
Cuối cùng, nguyên chủ được thả ra và được dặn không nên ở lại nhân gian, nếu lần sau gặp phải tu sĩ, nhất định sẽ bị giết.
Nguyên chủ ghi nhớ ân tình này, khắc sâu hình ảnh của Hoa Mộng Vân trong lòng, rồi vượt đèo lội suối đến ma giới.
Dù không có tu vi, nhưng vì mang theo ma khí nên cô cũng không bị bắt nạt.
Tiếc là số phận trớ trêu, cô bị người của Hợp Hoan Tông bắt về làm lô đỉnh dự bị.
Cuộc sống trong tông môn này, những người như cô chỉ cần luyện tập đơn giản, ăn các loại linh dược là được.
Càng lớn lên, nhan sắc cô dần bộc lộ, trở thành người đẹp nhất trong nhóm lô đỉnh cùng lứa, lượng ma khí trong người cũng vượt trội.
Cô bị đưa đến cho đại trưởng lão của Hợp Hoan Tông – một ma tu cảnh giới Nguyên Anh.
Biết trước số phận bi thảm của lô đỉnh, nguyên chủ không cam tâm chết một cách lãng phí.
Sau khi trở thành người của đại trưởng lão, cô dùng sắc đẹp và mưu mô để giữ vị trí bên cạnh lão ta, thậm chí còn học được công pháp tu luyện của Hợp Hoan Tông là Hợp Hoan Quyết.
Ban đầu, cô rất vui mừng, tu luyện điên cuồng. Nhờ có thiên phú, tốc độ tu luyện của cô còn nhanh hơn nhiều đệ tử nội môn.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô phát hiện ra cho dù tu luyện nhanh đến đâu, chỉ cần bị đại trưởng lão triệu kiến, toàn bộ tu vi của cô lại bị hút sạch.
Cô dần hiểu ra: công pháp Hợp Hoan Quyết mà mình có chỉ là bản thiếu!
Và cô vĩnh viễn cũng chỉ là một lô đỉnh mà thôi!
Không chấp nhận số phận, cô tiếp tục tiếp cận nhị trưởng lão và tam trưởng lão. Từ họ, cô lấy được hai phần ba công pháp Hợp Hoan Quyết, còn thành công khiến ba trưởng lão mâu thuẫn, trở mặt với nhau.
Sau đó, cô nhân lúc họ vào bí cảnh, lặng lẽ bỏ trốn khỏi Hợp Hoan Tông.
Cô chạy đến thành trì xa nhất để chính thức bắt đầu tu luyện.
Do Hợp Hoan Quyết vẫn chưa trọn vẹn, nên mỗi tuần cô phải tìm một nam nhân để cân bằng âm dương, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, thậm chí nổ tan xác.
Từng bị đại trưởng lão lừa gạt bằng lời ngon tiếng ngọt, sau đó lại phải cúi đầu trước nhị và tam trưởng lão để sống sót, nên cô cực kỳ căm ghét đàn ông.
Thế nhưng, vì để sống, cô vẫn phải tiếp tục tìm đàn ông.
Để che giấu thân phận từng là người của Hợp Hoan Tông, mỗi lần kết thúc, cô đều hút cạn ma lực của đối phương, biến họ thành xác khô.
Dưới cách tu luyện này, cô nhanh chóng đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ còn một bước là có thể kết Kim Đan.
Đạt đến cảnh giới này, cô không dám tiếp tục tăng tiến nhanh vì sợ thiên kiếp khi kết đan.
Cô quá nghèo, ngay cả một pháp bảo kháng kiếp cũng không có. Hơn nữa, tu vi của cô là do hấp thụ mà thành, căn cơ không vững, không thể tự mình chống lại thiên kiếp.
Cô dự định đến một thành lớn hơn, tìm cách kiếm pháp bảo.
Nào ngờ đại trưởng lão từ bí cảnh trở về, phát hiện cô đã bỏ trốn, lập tức đuổi theo.
Cô thà chết cũng không muốn quay lại, quyết liệt giao chiến với ông ta.
Một bên là Trúc Cơ hậu kỳ, một bên là Nguyên Anh kỳ, kết quả khỏi nói cũng biết: cô bị đánh trọng thương.
Đúng lúc ấy, nhị và tam trưởng lão cũng đến nơi, giúp cô có cơ hội chạy thoát.
Không dám tiếp tục ở lại ma giới, cô nhớ lại cuộc sống ở nhân gian, liền quyết định trở về.
Không ngờ, cô lại gặp được Hoa Mộng Vân – vị đại sư tỷ từng cứu mình năm xưa.
Lần đầu gặp, Hoa Mộng Vân trắng y phục, tựa như tiên nữ, là đại đệ tử của Thần Huy Chân Quân – vị tu sĩ duy nhất đạt cảnh giới Hóa Thần của Tiên Nguyệt Tông.
Lần thứ hai gặp lại, Hoa Mộng Vân lại bị hủy hoại dung mạo, mất hết tu vi Nguyên Anh, thậm chí cả linh căn cũng không còn.
Hai người chưa kịp nói chuyện thì đại trưởng lão Hợp Hoan Tông đã đuổi tới, xuống tay độc ác, muốn giết chết nguyên chủ.
Cuối cùng ông ta đã hiểu giữ cô lại chỉ là tai họa. Dù có thiên phú đến đâu, nếu không thể làm lợi cho ông ta thì chi bằng giết quách đi cho xong.
Nguyên chủ vốn đã trọng thương, không thể tránh nổi. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, điều duy nhất cô nghĩ đến chính là không thể kéo theo cả Hoa Mộng Vân vào nguy hiểm…
~~~ Lời Bạn Quýt ~~~
Định để ngôi ba là nàng, chàng cho giống mấy truyện tiên hiệp cơ mà ấn tượng về chị Kiều Kiều ở mấy thế giới trước mạnh mẽ quá nên Quýt vẫn quyết định gọi chị là “cô” nhé! Cô với cô nương cũng na ná nhau hè :v Có thể sẽ không hợp ngữ cảnh thế giới tu tiên nhưng lại hợp vể tổng thể truyện nhưng các bạn đọc thông cảm nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Chương 381: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 2
May mắn là vào thời khắc then chốt, Hoa Mộng Vân đã chắn thay cho cô một đòn chí mạng, còn dùng đến hai lá phù độn thổ cuối cùng trên người để trốn vào núi sâu, nhờ đó cô mới thoát khỏi cái chết.
Vì nơi này gần với giới tu tiên, đại trưởng lão không dám tùy tiện hành động nên đành phải để hai người chạy thoát.
Dù sao cái đỉnh lô kia cũng đã bị đánh trọng thương, sống không được bao lâu nữa.
Nguyên chủ thoát được kiếp nạn, nhưng Hoa Mộng Vân đã đỡ đòn thay cho cô thì không may mắn như vậy. Cô ấy hấp hối, hơi thở mỏng manh, chỉ còn giữ được một hơi thoi thóp.
Nguyên chủ không hiểu, mắng Hoa Mộng Vân là đồ ngốc… sao trên đời lại có người tốt đến mức lấy mạng mình ra để cứu người khác?
Hoa Mộng Vân chỉ nói mình vốn không sống được bao lâu nữa, đã sớm nản lòng, vốn dĩ muốn tìm cái chết.
Cô ấy còn đưa túi trữ vật của mình cho nguyên chủ, trong đó có vài viên đan dược, hy vọng có thể giúp được phần nào.
Nói xong, Hoa Mộng Vân qua đời.
Nguyên chủ chết lặng, cả đời cô chưa từng được ai đối xử tốt như vậy. Nếu có, thì cô đã không trở thành một nữ ma đầu chuyên hút lấy tu vi của người khác để sống.
Vậy mà Hoa Mộng Vân, lần đầu gặp đã tha mạng cho cô, bây giờ lại liều chết cứu cô.
Nguyên chủ không cam tâm với số phận của mình, cũng không chấp nhận việc Hoa Mộng Vân chết vì cứu mình. Vì vậy, cô đã dùng thuật lục soát hồn để lấy ký ức của Hoa Mộng Vân.
Trong trí nhớ đó, nguyên chủ biết được toàn bộ cuộc đời của Hoa Mộng Vân.
Hoa Mộng Vân sinh ra trong một gia tộc tu tiên hạng hai là Hoa gia. Từ nhỏ cô đã có thiên phú vượt trội, sở hữu đơn hệ Thiên Linh Căn hiếm thấy, hơn nữa lại là biến dị linh căn: Băng linh căn.
Trong giới tu chân, linh căn thường là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Chuyên một hệ đã là thiên tài, còn đa phần tu sĩ chỉ là song hệ hoặc tam hệ.
Đủ thấy thiên phú của Hoa Mộng Vân xuất chúng đến mức nào.
Khi Tiên Nguyệt Tông chọn đệ tử, Hoa Mộng Vân lập tức được chọn làm đệ tử nội môn, còn bái nhập dưới trướng Thần Huy Chân Quân, trở thành đại đệ tử chưởng môn.
Ba mươi năm đầu, Hoa Mộng Vân tu luyện vô cùng thuận lợi. Nhờ được gia tộc và tông môn bồi dưỡng, cô trở thành tu sĩ đầu tiên trong thế hệ trẻ bước vào Nguyên Anh kỳ.
Tính cách của cô cũng rất tốt, dịu dàng, lương thiện, chăm chỉ, nên được cả tông môn yêu quý và kính trọng.
Lẽ ra nếu không có biến cố, cuộc đời cô đã khác.
Trong một lần dẫn đội đi làm nhiệm vụ bên ngoài, họ cứu được một phàm nhân tên Yến Điệp Nhi – gia đình cô ta bị ma tu sát hại.
Thấy Yến Điệp Nhi khóc rất tội nghiệp, Hoa Mộng Vân đã đưa cô ta về tông môn.
Trùng hợp là Yến Điệp Nhi cũng có linh căn đơn hệ – Thủy linh căn. Nhờ Hoa Mộng Vân khẩn cầu, cô ta được thu nhận làm đệ tử út của Thần Huy Chân Quân.
Yến Điệp Nhi tính cách hoạt bát, đáng yêu, lại rất biết cách lấy lòng người. Mới vào tông môn chưa bao lâu, cô ta đã khiến các sư huynh sư tỷ thân thiết với mình.
Ngay cả vị sư tôn lạnh lùng kia đôi khi cũng bị cô ta chọc cho nở nụ cười.
Hoa Mộng Vân không hề ghen tị, vì Yến Điệp Nhi thích nhất là quấn lấy cô, ngày nào cũng "sư tỷ ơi sư tỷ à", xin cô chỉ dạy tu luyện.
Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn, nhưng dần dần, Hoa Mộng Vân nhận ra ánh mắt của các sư đệ dành cho cô trở nên khác lạ, xen lẫn sự trách móc.
Cô từng hỏi nhưng họ đều bảo không có gì.
Đúng lúc đó, bí cảnh Linh Ảo mở ra, Hoa Mộng Vân phải dẫn đội vào bí cảnh nên tạm gác nghi ngờ lại.
Theo lý, với tu vi Trúc Cơ kỳ của Yến Điệp Nhi thì không đủ điều kiện vào bí cảnh, nhưng mấy sư đệ đều thay cô ta lên tiếng, ngay cả sư tôn cũng nói nên để cô ta đi rèn luyện một chút.
Thế là Yến Điệp Nhi được đưa vào đội.
Khi truyền tống vào bí cảnh, đội bị chia tách, Hoa Mộng Vân và Yến Điệp Nhi ở cùng một nhóm. Họ phát hiện ra quả ngọc linh quý hiếm, đồng thời gặp một nhóm ma tu.
Hoa Mộng Vân đưa cho Yến Điệp Nhi vài lá phù truyền âm, bảo cô ta nhanh chóng rút lui và đi gọi các sư đệ tới, còn mình sẽ ở lại cầm chân địch.
Yến Điệp Nhi do dự rồi cầm phù chạy mất. Hoa Mộng Vân yên tâm đối địch, chỉ cần các sư đệ đến kịp thì cô có thể cầm cự được.
Nhưng cô đợi mãi vẫn không thấy ai đến. Dù mạnh mấy cũng khó địch lại cả nhóm ma tu đông đảo. Cuối cùng, cô thất bại.
Đám ma tu không chỉ hành hạ mà còn phá hủy linh căn của cô!
Khi các sư đệ tìm thấy cô thì nguyên chủ đã bị đả kích nặng nề đến mức hôn mê.
Yến Điệp Nhi lập tức rũ bỏ trách nhiệm, giấu nhẹm chuyện phù truyền âm.
Tông môn vì Hoa Mộng Vân bị thương nên không tiếp tục thám hiểm bí cảnh nữa, nhanh chóng đưa cô trở về.
Thần Huy Chân Quân biết được chuyện ngay, nhưng trước linh căn bị phế của Hoa Mộng Vân, ông ta cũng đành bó tay, trừ khi có nhiều linh dược quý hiếm.
Cô ấy hôn mê rất lâu. Trong lúc đó, Yến Điệp Nhi “vô tình” lan truyền chuyện Hoa Mộng Vân bị ma tu làm nhục và bị phế linh căn.
Kết quả, cả tông môn đều biết chuyện. Khi Hoa Mộng Vân tỉnh lại, cô nhận ra ánh mắt của tất cả những người đến thăm mình đều thay đổi. Nhưng vì bị đả kích quá nặng, cô không còn tâm trí để quan tâm.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, cô chỉ mong có thể khôi phục linh căn để tu luyện lại. Nhưng dù nỗ lực thế nào, tu vi của cô vẫn tụt dốc không phanh, rơi thẳng xuống Luyện Khí kỳ.
Từ một đại sư tỷ được người người sùng bái, cô trở thành kẻ bị bỏ rơi.
Chỉ có Yến Điệp Nhi vẫn ngày ngày đến thăm. Nhưng cô ta càng thân thiết bao nhiêu thì những người khác trong tông môn lại càng ghét Hoa Mộng Vân bấy nhiêu.
Trong một lần luận võ nội môn, Hoa Mộng Vân đấu với Yến Điệp Nhi. Với tu vi Luyện Khí kỳ, cô không phải đối thủ, nhưng vẫn lỡ tay khiến đối phương bị nội thương bởi Băng Linh Kiếm.
Mọi người lập tức cho rằng cô cố ý, nói rằng rõ ràng tiểu sư muội nhường nhịn cô vì cô mất linh căn, vậy mà cô lại ra tay độc ác.
Ngay cả Thần Huy Chân Quân cũng thất vọng, lấy lại linh dược quý giá từng ban cho Hoa Mộng Vân để chữa trị cho Yến Điệp Nhi.
Hoa Mộng Vân cố gắng giải thích, nhưng không ai tin cô. Ngược lại còn mắng cô không biết hối cải.
Quá đau lòng, cô rời khỏi tông môn, trở về Hoa gia, dù sao cô cũng còn có gia tộc phía sau.
Cha mẹ cô xót xa trước những gì cô phải chịu, muốn đi tìm Tiên Nguyệt Tông đòi lại công bằng, nhưng bị Hoa Mộng Vân ngăn lại.
Dù miệng hứa không làm gì, họ vẫn âm thầm đi đến Tiên Nguyệt Tông.
Kết quả không những không đòi được lẽ phải, mà còn bị làm nhục, bị mắng là đã nuôi dạy một đứa con độc ác.
Hai người tức giận định ra tay, nhưng lại bị cao thủ của tông môn đánh trọng thương vì dám động thủ trong tông môn.
Họ bị đuổi đi.
Chưa hết, trên đường về còn gặp ma tu cướp bóc, cuối cùng chết thảm.
Hoa Mộng Vân biết chuyện, bất chấp thể diện quay lại Tiên Nguyệt Tông cầu xin Thần Huy Chân Quân giúp mình báo thù cho cha mẹ.
Nhưng ông ta từ chối.
Một lần nữa tuyệt vọng, Hoa Mộng Vân quyết tâm liều chết với ma tu để báo thù.
Chỉ là cô còn chưa tìm được bọn ma tu kia thì đã hy sinh tính mạng để cứu nguyên chủ.
Chương 382: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 3
Nguyên chủ vừa tiếp nhận xong ký ức của Hoa Mộng Vân, hồi lâu vẫn không thể thốt nên lời.
Cô từng nghĩ mình đã quá thê thảm rồi, không ngờ vẫn có người thảm không kém, thậm chí còn thê lương hơn.
Ít ra cô còn đỡ, sinh ra đã là cô nhi, sau đó bị biến thành đỉnh lô, rồi lại trốn chạy khắp nơi, từ đầu tới cuối đều không có lấy một ngày bình yên.
Nhưng Hoa Mộng Vân thì khác. Cô ấy từng có một khởi đầu khiến vô số người ao ước, vậy mà lại rơi thẳng từ đỉnh cao xuống vực sâu.
Đến mức này, nguyên chủ cũng không biết ai mới là người bất hạnh hơn.
Có điều điều khiến cô khó hiểu nhất chính là: Hai bước ngoặt lớn trong đời Hoa Mộng Vân đều liên quan đến ma tu. Cô ấy bị ma tu hủy hoại tất cả, nhưng cuối cùng lại vì cứu một kẻ cũng là ma tu là cô mà hy sinh tính mạng.
Nguyên chủ cảm thấy trong lòng rất phức tạp, chẳng biết phải gọi loại cảm xúc này là gì. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, Hoa Mộng Vân đã để lại cho cô ấn tượng cực sâu.
Lần thứ hai gặp nhau thì lại là lúc Hoa Mộng Vân vì cô mà chết.
Có lẽ sau khi mất hết tất cả, Hoa Mộng Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng, chẳng còn muốn sống tiếp nữa rồi.
Bất luận vì lý do gì mà cô ấy chọn cứu mình, nguyên chủ hiểu rõ một điều: Cô mắc nợ Hoa Mộng Vân, nợ này cả đời cũng không trả nổi.
Cô dùng đan dược Hoa Mộng Vân để lại để chữa thương. Trước đây, cô từng hoang mang không biết nên sống tiếp thế nào.
Nhưng bây giờ thì biết rồi: cô muốn báo thù cho Hoa Mộng Vân. Cô đã sống ngần ấy năm mà không có mục đích gì, chi bằng làm một việc thật sự có ý nghĩa.
Thông qua ký ức của Hoa Mộng Vân, nguyên chủ đã có góc nhìn thượng đế: cô nhận ra người đáng chết nhất chính là tiểu sư muội Yến Điệp Nhi, tất cả mọi chuyện đều là do cô ta giở trò.
Yến Điệp Nhi không chịu dùng truyền âm phù kêu gọi các sư huynh đến sớm, khiến Hoa Mộng Vân bị làm nhục và phế đi linh căn.
Sau đó lại cố tình lan truyền tin tức, phá hủy danh dự, lòng tự trọng và uy tín của Hoa Mộng Vân.
Những chuyện sau đó, tám phần mười đều là âm mưu của Yến Điệp Nhi.
Cho nên bước đầu tiên để báo thù cho Hoa Mộng Vân, chính là ra tay với Yến Điệp Nhi!
Sau khi quyết định xong, nguyên chủ bắt đầu một vòng tu luyện mới, lần này cô chọn những tu sĩ có tu vi thấp hơn mình, vừa khó bị phát hiện thân phận ma tu, vừa dễ dùng Linh khí để vận hành “Hợp Hoan Quyết” trơn tru hơn.
Vì vậy, thực lực của cô ngày càng mạnh lên nhanh chóng. Cô còn bán bớt những vật phẩm trong túi trữ vật của Hoa Mộng Vân để đổi lấy một pháp bảo có thể phòng thân.
Cuối cùng, nguyên chủ thuận lợi kết đan, bước vào Kim Đan kỳ, coi như là một cao thủ nhỏ trong tu chân giới.
Trong một lần tình cờ nghe được tin Yến Điệp Nhi chuẩn bị ra ngoài lịch luyện một mình, nguyên chủ quyết định ra tay.
Yến Điệp Nhi mới chỉ Trúc Cơ kỳ, căn bản không phải đối thủ của cô.
Đáng tiếc, nguyên chủ không biết rằng đại sư huynh của Tiên Nguyệt Tông đã giấu tu vi thật sự để âm thầm bảo vệ Yến Điệp Nhi trong chuyến lịch luyện đầu tiên.
Kết quả, khỏi cần nói cũng biết: nguyên chủ bị đại sư huynh Nguyên Anh kỳ của Tiên Nguyệt Tông khống chế chỉ trong một chiêu.
Hắn ta không giết cô, mà để Yến Điệp Nhi đích thân giết chết “ma tu” này.
Và thế là nguyên chủ trở thành điểm kinh nghiệm đầu tiên trong hành trình lịch luyện của Yến Điệp Nhi, chết dưới lưỡi kiếm của cô ta.
Thanh kiếm đó, từng là bản mệnh pháp bảo của Hoa Mộng Vân.
……
Sau khi tiếp nhận đoạn ký ức dài đằng đẵng, Cố Kiều Kiều đưa tay xoa huyệt thái dương. Bởi vì cơ thể này đang bị thương nặng, việc hấp thụ ký ức của hai người cùng lúc quả thực khiến đầu cô đau nhức.
Cô thở dài. Dù là nguyên chủ hay Hoa Mộng Vân, họ đều không hề biết – nơi này thực chất là thế giới tiểu thuyết, với nhân vật chính là Yến Điệp Nhi.
Chuyện kể về tiểu sư muội ngây thơ đáng yêu được toàn bộ Tiên Nguyệt Tông yêu thương chiều chuộng.
“Đoàn sủng” đấy.
Chỉ nghĩ thôi cũng biết, họ làm sao có thể đấu lại Yến Điệp Nhi, mà chỉ có thể làm nền, thậm chí còn chẳng được tính là nữ phụ.
888 lên tiếng: “Ký chủ, nguyện vọng của nguyên chủ có nhiều cái lắm, cô xem có muốn tiếp nhận nhiệm vụ ở thế giới này không?”
“Ừ, nói đi.” Cố Kiều Kiều nhét một nắm đan dược trị thương vào miệng – đều là hàng trong kho hệ thống, hiệu quả cực kỳ đỉnh.
“Nguyện vọng của nguyên chủ gồm:
Báo thù cho Hoa Mộng Vân.
Bắt Yến Điệp Nhi phải trải qua những gì Hoa Mộng Vân đã chịu.
Truy tìm và trừng trị những ma tu từng làm nhục Hoa Mộng Vân và sát hại cha mẹ cô ấy.
Nếu có thể, báo thù đại trưởng lão Hợp Hoan Tông.”
888 nói tiếp: “Ký chủ à, nguyên chủ đã hiến tế linh hồn của mình cho cô rồi đấy.”
Ngoài linh hồn ra, cô ấy chẳng còn gì có thể đem ra trao đổi nữa.
Cố Kiều Kiều khẽ gật đầu: “Được, nói với cô ấy, tôi sẽ hoàn thành hết.”
Cô rời khỏi giường đá, vận động một chút rồi mở hệ thống cửa hàng, mua luôn một viên Hỗn Độn Châu trị giá cả triệu điểm tích lũy.
Với viên châu này, cô không chỉ có thể tái tạo căn cơ, mà còn hoàn toàn che giấu thân phận ma tu trước mặt bất kỳ ai ở thế giới này.
Cố Kiều Kiều có thể vừa tu luyện “Hợp Hoan Quyết”, vừa hấp thụ linh khí để luyện công pháp chính đạo.
Nhưng giờ thì cần dùng viên Hỗn Độn Châu này để giả dạng thành người phàm.
Cô cũng mua thêm một bản Hợp Hoan Quyết hoàn chỉnh. Không phải là không có công pháp khác, mà vì đây vốn là cơ thể của nguyên chủ, lại là thế giới tu tiên, có thiên đạo ý thức giám sát.
Chỉ cần sơ sẩy, cô có thể bị thiên đạo tống ra ngoài.
Thế nên tốt nhất vẫn nên tu luyện công pháp của nguyên chủ. Hơn nữa, cô cũng tò mò muốn thử cảm giác tu luyện loại công pháp mới mẻ này.
Sau khi mua xong Hỗn Độn Châu và bộ Hợp Hoan Quyết hoàn chỉnh, Cố Kiều Kiều bắt đầu “tạo hình” cho mình ở thế giới này.
Một người phụ nữ có thể khiến nhị trưởng lão, tam trưởng lão và đại trưởng lão đều say mê, diện mạo nhất định phải đủ kinh diễm.
Nhưng trong giới tu tiên, gần như không có ai xấu cả, toàn mỹ nam mỹ nữ, ai cũng đẹp như tiên tử.
Vì thế, cô phải chỉnh lại dung mạo một chút để phù hợp với hướng đi của mình. Thay vì đẹp tuyệt trần, cô chọn hình tượng mong manh yếu đuối, vốn rất hiếm trong tu chân giới.
Tu tiên rồi, ai còn yếu ớt được nữa? Người yếu đuối chẳng khác gì tự tìm đường chết giữa thế giới đầy hiểm nguy này.
Hơn nữa, việc tu luyện chỉ làm cho thân thể càng ngày càng cường tráng.
Do đó, cả giới tu tiên gần như không tồn tại người yếu đuối bệnh tật, trừ khi mới bị thương.
Gương mặt hiện tại của cô quá sắc sảo, cần điều chỉnh lại.
Cô sửa đôi mắt hồ ly thành dáng mắt hạnh ngây thơ vô tội, chỉ cần cụp mắt rơi lệ là đủ khiến người ta đau lòng.
Dưới mắt, cô thêm một nốt ruồi lệ màu nâu nhạt thoạt nhìn khó thấy, nhưng nhìn kỹ lại khiến người ta không thể dứt ra nổi.
Cô chỉnh sống mũi bớt nhọn, đầu mũi tròn lên một chút để tạo cảm giác dễ gần và dung hòa khuôn mặt hơn.
Đôi môi cũng được làm dày thêm một chút, mềm mại hồng hào, trông vừa nhìn đã muốn hôn.
Chỉnh sửa xong ngũ quan, Cố Kiều Kiều thu nhỏ gương mặt lại, làn da chỉnh đến mức trắng nhợt, kiểu trắng như người bệnh yếu ớt lâu năm.
Đã sửa mặt thì thân hình cũng phải điều chỉnh: cô chọn tỷ lệ thân hình quyến rũ, để tạo hiệu ứng tương phản rõ ràng.
Trong giới tu tiên, mọi người đều mặc tiên y kín mít, thân hình này sẽ khiến cô trông mỏng manh và gầy yếu hơn.
Còn nếu cởi áo... hề hề.
Sau khi hoàn tất, Cố Kiều Kiều vung tay gọi ra một mặt nước làm gương.
Cô soi thử, cực kỳ hài lòng.
Để xem một “trà xanh tâm cơ bệnh kiều” như cô sẽ đấu với một “tiểu sư muội ngây thơ đáng yêu” thế nào nhé~

0 comments