Chương 389: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 10
Tiểu Cảnh loạng choạng vài bước, kinh hãi nhìn xác người nằm la liệt dưới đất. Cậu gào lên đầy sợ hãi, không dám tin vào mắt mình.
Cậu cố kìm nén cơn buồn nôn và nỗi khiếp đảm, toàn thân run rẩy chạy thẳng về nhà.
Đứng trước cửa, Tiểu Cảnh chần chừ, bàn tay run rẩy không dám đẩy cửa ra.
Cậu cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đau nhói giúp cậu lấy lại một chút can đảm, cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào.
Và rồi, trước mắt cậu là cha mẹ mình đang nằm trong vũng máu.
Cảm xúc bị dồn nén cuối cùng bùng nổ, Tiểu Cảnh khuỵu gối trước thi thể cha mẹ, ngửa mặt lên trời gào to:
“Cha! Mẹ!”
Cùng lúc đó, ba bóng người nhẹ nhàng xuất hiện trên bầu trời không xa. Hai người đàn ông tuấn tú vận bạch y giống nhau, khí chất trong trẻo, cao quý, như không vướng chút bụi trần.
Người còn lại là một thiếu nữ trạc mười tám, khuôn mặt búp bê xinh xắn, trên gương mặt tinh nghịch vẫn mang theo nụ cười ngây thơ, trông như một búp bê sứ được nâng niu bảo vệ kỹ lưỡng.
Yến Điệp Nhi lên tiếng với giọng trong trẻo: “Cẩm Tranh sư huynh, Minh Dục sư huynh, sao khu vực này lại có ma khí?”
Tu vi cô ta không cao, chỉ mới Trúc Cơ kỳ, nên chỉ cảm nhận được có ma khí chứ không nhìn ra thêm điều gì khác.
Tống Cẩm Tranh là đại sư huynh, tuy cũng có vẻ ngoài trong trẻo thoát tục nhưng tính cách lại ôn hòa hơn so với các sư huynh khác.
“Chúng ta xuống xem thử đi, mùi máu tanh nồng như vậy, e là cả ngôi làng đã gặp nạn.”
Thiên Minh Dục khẽ động tai, điều khiển phi kiếm, để lại một câu: “Còn có người sống.” rồi bay thẳng về phía thôn Tiểu Liễu.
Vì tu vi chưa đủ để tự điều khiển phi kiếm, Yến Điệp Nhi phải đứng cùng phi kiếm với Tống Cẩm Tranh.
Cô ta kéo nhẹ tay áo hắn, nũng nịu: “Cẩm Tranh sư huynh, chúng ta cũng xuống xem được không?”
Yến Điệp Nhi có linh cảm mạnh mẽ rằng trong thôn Tiểu Liễu này có thứ gì đó, hoặc ai đó – sẽ giúp ích cho cô.
Từ khi gia nhập Tiên Nguyệt Tông, linh cảm của cô ta luôn xuất hiện đúng lúc và mang đến không ít cơ duyên quý giá.
Lần này cảm giác lại mãnh liệt như vậy, chắc chắn dưới kia có thứ gì đó quan trọng với cô ta!
Tống Cẩm Tranh khẽ liếc tay cô ta, thản nhiên nghiêng người tránh né rồi hờ hững “Ừ” một tiếng, điều khiển phi kiếm hạ xuống.
Yến Điệp Nhi mím môi, cô ta cảm thấy từ khi Tống Cẩm Tranh biết thẻ hồn của Hoa Mộng Vân vỡ vụn, thái độ của hắn với cô ta đã thay đổi.
Trước đây tuy cũng giữ khoảng cách, nhưng dạo này lại khiến cô ta thấy xa cách rõ rệt hơn nhiều.
Cô ta lắc đầu, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của hắn, cho rằng mình nghĩ nhiều.
Ba người lần theo tiếng “Cha! Mẹ!” đến nhà Tiểu Cảnh, thấy xác chết đầy đất, cũng không lấy làm lạ.
Dù ở nhân giới hay tu chân giới, họ đã chứng kiến những cảnh thế này không biết bao nhiêu lần.
Nhìn cậu thiếu niên ôm thi thể khóc thảm thiết, Thiên Minh Dục lắc đầu, định ra hiệu cho hai người kia rút lui trong im lặng.
Ma tu kia đã rút lui, nếu giờ không đuổi theo, e là sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng Yến Điệp Nhi có linh cảm không thể rời đi, cô lắc đầu với Thiên Minh Dục rồi nhìn về phía Tiểu Cảnh.
Người thiếu niên này dù là phàm nhân nhưng diện mạo xuất chúng: môi đỏ răng trắng, làn da trắng mịn đến lạ, vẻ ngoài còn đẹp hơn cả nhiều người tu tiên.
Tuy nhiên… Linh cảm của cô ta, chắc không phải vì vẻ ngoài này chứ?
Tiểu Cảnh chìm trong đau đớn, hoàn toàn không nhận ra sau lưng đã có thêm ba người. Trong đầu cậu chỉ có một ý niệm: cả cha mẹ, cả làng đều đã chết!
Tuyệt vọng trào dâng, như nuốt chửng cả lý trí.
Cậu thấy trên đất có một thanh kiếm gãy, liền thất thần nhặt lên, ngẩn ngơ nhìn vết máu đỏ thẫm trên lưỡi kiếm.
Gia đình đã mất hết, thế giới này chỉ còn lại mình cậu…
Thôi thì…
Tiểu Cảnh nhìn lưỡi kiếm nhuốm máu, từ từ đưa lên…
Đột nhiên, cậu khựng lại.
Không, cậu không đơn độc!
Cậu còn Cố Kiều Kiều!
Cậu vốn định cứu Kiều Kiều rồi đưa cô về thôn Tiểu Liễu thành thân, cho nên, cậu không cô độc…
Tiểu Cảnh định vứt kiếm đi thì thấy nó bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bay.
Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy ba người có khí chất thoát tục, hoàn toàn không hợp với khung cảnh tiêu điều của thôn Tiểu Liễu.
Họ… trông hệt như tu tiên giả.
Tiểu Cảnh nhìn ba người mà không nói gì, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Là Yến Điệp Nhi mở lời trước, giọng cô đầy quan tâm: “Ngươi đừng nghĩ quẩn! Ngươi còn nhỏ, nhất định sẽ có ngày có thể báo thù cho cha mẹ.”
Tiểu Cảnh buồn bã gật đầu: “Ta chỉ là người bình thường, kẻ giết cả ngôi làng này… ta e cả đời cũng không có khả năng trả thù.”
“Ngươi có thể đi tu tiên cùng chúng ta!” Yến Điệp Nhi không suy nghĩ mà thốt ra, nói xong chính cô ta cũng ngạc nhiên vì phản ứng của mình.
Nhưng đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh: thiếu niên này có lẽ là thiên tài! Thậm chí còn là thiên tài có thiên phú cực cao!
Không để ý đến vẻ ngơ ngác của Tiểu Cảnh, Yến Điệp Nhi nũng nịu nói với Tống Cẩm Tranh: “Cẩm Tranh sư huynh, cậu ấy đáng thương quá, chúng ta có thể đưa cậu ấy về tông môn không?”
Thiên Minh Dục bất đắc dĩ lên tiếng: “Điệp Nhi, ai biết thiếu niên này có linh căn không? Có thể tu luyện không? Tùy tiện mang người về… không ổn.”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, cậu ta lớn thế này rồi, xương cốt đã định, dù có thể tu luyện cũng đã lỡ mất thời điểm tốt nhất.”
Đứa trẻ này tuy đáng thương, nhưng chẳng lẽ gặp ai đáng thương cũng mang về Tiên Nguyệt Tông sao?
Bộ tưởng Tiên Nguyệt Tông là trại tế bần chắc?
“Nhưng mà… nhưng mà…”
Yến Điệp Nhi không thể phản bác vì lời Thiên Minh Dục rất có lý. Cô dứt khoát im lặng, quay sang nhìn Tống Cẩm Tranh nãy giờ vẫn không lên tiếng.
Cô ta cúi mặt, thất vọng nói: “Muội chỉ thấy cậu ấy đáng thương thôi… Người thân đều bị ma tu sát hại, còn định tự sát nữa, sao chúng ta có thể làm ngơ được chứ?”
Tiểu Cảnh đã cúi đầu, nhưng từ cuộc trò chuyện vừa rồi, cậu biết ba người này là đệ tử của Tiên Nguyệt Tông!
Phải biết, Tiên Nguyệt Tông là một trong bốn đại tông môn, cũng là thế lực mạnh nhất!
Cậu nghĩ mình tìm được cách cứu Cố Kiều Kiều rồi – nếu họ muốn dẫn cậu đi, thì cậu có thể nhân cơ hội đề xuất dẫn Cố Kiều Kiều theo!
Tiểu Cảnh cố nén mọi cảm xúc, biết rõ mình là phàm nhân, nếu biểu hiện quá lộ liễu trước tu sĩ sẽ bị nghi ngờ. Cậu phải bình tĩnh, không thể tỏ ra nóng vội.
Cậu chỉ siết chặt tay, vành mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm thanh kiếm gãy dưới đất.
Trông vừa đáng thương vừa kiên cường.
Tống Cẩm Tranh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Được, đúng lúc hai ngày nữa là đại điển bái sư hằng năm của Tiên Nguyệt Tông. Có thể đưa cậu ấy về đo linh căn.”
“Tốt quá! Cảm ơn Cẩm Tranh sư huynh!” Yến Điệp Nhi vui mừng nhảy lên một cái, còn làm mặt xấu đáng yêu với Thiên Minh Dục.
Thiên Minh Dục chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là tính cách trẻ con.
Yến Điệp Nhi ngồi xổm trước mặt Tiểu Cảnh, đôi mắt tròn xoe nhìn cậu trông rất đáng yêu.
Nhưng Tiểu Cảnh chỉ liếc nhìn rồi quay đi chỗ khác – cậu cảm thấy người này đang quá mức nhiệt tình với mình một cách kỳ lạ.
Cũng được thôi, như vậy lại càng dễ lợi dụng để cứu Kiều Kiều!
Chương 390: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 11
Giọng của Yến Điệp Nhi trong trẻo như chuông gió, cô ta hỏi Tiểu Cảnh:
“Ngươi có muốn cùng bọn ta đến Tiên Nguyệt Tông không? Ở đó, ngươi có thể học tiên pháp, còn có thể báo thù cho cha mẹ mình!”
Tiểu Cảnh cụp mắt xuống, giả vờ do dự rồi nói:
“Có thể đưa tỷ tỷ của ta theo không? Ta chỉ còn mỗi tỷ ấy là người thân… Tỷ tỷ bị ác bá ở Liệt Quang Thành bắt đi rồi. Lần này ta về là muốn tìm cha mẹ để đi cứu tỷ, ai ngờ…”
Cậu không nói hết, nhưng gương mặt lại lộ vẻ đau buồn.
Tiểu Cảnh rất thông minh, cậu biết chỉ cần gọi Kiều Kiều là “tỷ tỷ”, nhóm người này nhất định sẽ giúp cậu.
Yến Điệp Nhi suy nghĩ một chút, Liệt Quang Thành cũng không xa nơi này, cưỡi kiếm phi hành chỉ mất một lúc, không ảnh hưởng gì cả, tiện đường thôi.
Cô ta liếc nhìn Tống Cẩm Tranh và Thiên Minh Dục, thấy hai người không lên tiếng phản đối thì gật đầu đồng ý: “Được, đi thôi. Ngươi dẫn bọn ta tới đó.”
Tiểu Cảnh gật đầu, dõi theo Thiên Minh Dục thi triển pháp thuật, một ngọn lửa lớn thiêu rụi toàn bộ thôn Tiểu Liễu, sau đó dùng đất lấp lên.
Cậu khẽ nói lời cảm ơn, cả nhóm mới hướng về phía Liệt Quang Thành bay đi.
Thiên Minh Dục liếc Tiểu Cảnh đang đứng cạnh mình, phi hành trên kiếm nhưng gương mặt lại chẳng chút sợ hãi.
Hắn thầm khen ngợi, đúng là một mầm giống tốt.
Hắn kết ấn chú, dựng một màn linh khí quanh phi kiếm để chắn gió mạnh do tốc độ bay tạo ra cho Tiểu Cảnh.
Chẳng mấy chốc, bốn người đã dừng lại bên ngoài Liệt Quang Thành. Đây là thành trì của người phàm, họ không chọn cưỡi kiếm bay thẳng vào.
Tiểu Cảnh dẫn đường phía trước, trong lòng vô cùng phấn khởi: cuối cùng cũng sắp cứu được Kiều Kiều rồi!
Cậu gần như chạy vội cả đoạn đường, dẫn theo ba vị tu sĩ tuấn tú như tranh, đến sau vườn Hồng Lâu.
Tiểu Cảnh không ỷ thế hiếp người. Dù từng nghĩ nếu có ngày mình có thế lực thì sẽ làm thế nào, nhưng giờ cậu không thể để ba vị tu sĩ thay đổi cái nhìn về mình.
Cậu lễ phép nói với Tống Cẩm Tranh: “Tiên trưởng, tỷ tỷ bị nhốt trong hậu viện này.”
Tống Cẩm Tranh gật đầu, nói với Thiên Minh Dục và Yến Điệp Nhi: “Hai người ở lại đây chờ, ta đi đưa người ra.”
Yến Điệp Nhi cũng muốn đi cùng, nhưng thấy Tống Cẩm Tranh mặt nghiêm nghị thì đành từ bỏ.
Tống Cẩm Tranh nắm vai Tiểu Cảnh, xách cậu vào sân, đám tay chân và nha hoàn còn chưa kịp mở miệng đã bị hắn dùng linh khí đánh ngất.
Tiểu Cảnh kích động chạy đến phòng của Cố Kiều Kiều: “Tỷ… tỷ tỷ! Đệ đến cứu tỷ đây!”
Cậu vốn định gọi “Kiều Kiều”, nhưng sợ lộ, không ngờ chỉ gọi một tiếng “tỷ tỷ” lại khiến cậu cảm thấy có gì đó lạ lạ…
Tay Tiểu Cảnh đặt lên cửa, do dự không biết có nên đẩy vào ngay không.
Vài giây sau, trong phòng mới vang lên giọng nói yếu ớt, đầy nghi hoặc của Cố Kiều Kiều: “Tiểu Cảnh?”
Tiểu Cảnh lập tức đẩy cửa, vừa nhìn đã thấy Cố Kiều Kiều nằm trên giường, yếu ớt đến mức không còn chút sức sống, gương mặt xinh đẹp trắng bệch đến đáng sợ.
Môi không còn chút máu, cả người gầy rộc đi trông thấy.
“Tỷ tỷ, đệ đến đưa tỷ đi rồi… đừng sợ…”
Tiểu Cảnh đau lòng đến đỏ mắt, chỉ mấy ngày thôi mà Kiều Kiều đã thành ra như vậy…
Cậu chớp mắt mấy cái, bước lên ôm lấy Cố Kiều Kiều, nhưng vừa bế lên đã cứng người lại… cô nhẹ quá…
Tiểu Cảnh lại chớp mắt, cố giấu đi nước mắt, trong lòng thầm thề:
Từ giờ trở đi, cậu sẽ không để Cố Kiều Kiều bị tổn thương dù chỉ một chút! Dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ lấy mạng mình ra bảo vệ cô!
Cố Kiều Kiều khẽ “ừm” một tiếng, yếu đến mức gần như không nghe thấy.
Đầu cô vô lực rũ xuống, tựa nhẹ vào ngực Tiểu Cảnh, cả người giống hệt một con mèo nhỏ bị thương.
Đáng thương đến mức khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.
Ít nhất là với Tống Cẩm Tranh - người đang lặng lẽ đứng ở cửa nhìn vào, thì đúng là như vậy.
Từ trước đến giờ, hắn chưa từng gặp ai khiến người khác muốn bảo vệ đến thế. Có thể là vì gương mặt bệnh tật nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp, cũng có thể là vì giọng nói yếu ớt đầy nữ tính kia.
Trong lòng Tống Cẩm Tranh xuất hiện một cảm xúc lạ lẫm, hắn thu lại ánh mắt, lấy từ túi trữ vật ra một viên đan dược hồi xuân cấp thấp.
Không phải hắn keo kiệt, mà vì Cố Kiều Kiều là người phàm, chỉ có thể dùng loại này.
“Há miệng.” Tống Cẩm Tranh đưa viên thuốc tới bên môi cô, mắt không rời khỏi đôi môi trắng bệch ấy.
Cố Kiều Kiều vừa mới nhắm mắt, nghe thấy giọng nam lạnh lùng xa lạ, lông mi cong khẽ rung lên rồi yếu ớt mở mắt nhìn người mới nói.
Không ngờ lại là một người đàn ông mặc bạch y, dung mạo như tiên.
Ánh mắt kinh diễm thoáng qua trong mắt Cố Kiều Kiều lập tức bị Tống Cẩm Tranh bắt được.
Trước đây, bao nhiêu ánh mắt thế này hắn đều chẳng để tâm, thế mà lúc này lại thấy có chút vui mừng.
Cố Kiều Kiều không há miệng, chỉ nghi hoặc nhìn sang Tiểu Cảnh, ánh mắt như đang hỏi han.
Tiểu Cảnh vừa định giải thích, đã bị Tống Cẩm Tranh cướp lời: “Đây là đan dược giúp cơ thể hồi phục.”
Hắn liếc quanh một vòng, nhíu mày. Với thần thức của mình, tất nhiên hắn đã thấy chuyện xảy ra ở tiền viện.
“Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi trước đã.”
Tống Cẩm Tranh đưa đan dược tới gần môi Cố Kiều Kiều: “Ăn viên này đi.”
Lần này Cố Kiều Kiều không kháng cự, chỉ yếu ớt nhìn hắn một cái rồi hé môi, để mặc Tống Cẩm Tranh đút thuốc.
Ngay khoảnh khắc ấy, ngón tay Tống Cẩm Tranh chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô.
Ngón tay như bị linh hỏa thiêu đốt, một luồng nhiệt chạy khắp người hắn.
Hắn buông tay, ống tay áo rộng rũ xuống che đi cử động nhỏ, nhân lúc không ai để ý liền khẽ xoay nhẹ ngón tay.
Đến mức này rồi, dù chưa từng nếm trải tình cảm nam nữ, hắn cũng hiểu rõ—
Hắn đã trúng tiếng sét ái tình với cô gái trước mắt.
Tống Cẩm Tranh mím môi, hắn không hề bài xích cảm giác này.
Hắn nhìn sang Tiểu Cảnh, bỗng thấy cậu trông thuận mắt hơn, giọng nói cũng dịu đi vài phần: “Để ta bế cô ấy, lát nữa đứng trên phi kiếm đệ sẽ không giữ thăng bằng được.”
Túi trữ vật của Tống Cẩm Tranh tất nhiên có linh chu (thuyền bay), nhưng hắn không muốn dùng.
Tiểu Cảnh do dự một chút, thấy Tống Cẩm Tranh đúng là người nghiêm chỉnh, ra dáng tu sĩ, nên an tâm giao Cố Kiều Kiều cho hắn.
Tống Cẩm Tranh mặt không biến sắc đón lấy cơ thể mềm yếu của Cố Kiều Kiều. Sau khi uống đan dược, cô đã thiếp đi.
Tuy chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt đã khá hơn nhiều so với lúc trước trắng bệch như tờ giấy.
Tống Cẩm Tranh làm đại sư huynh nhiều năm, khí chất ổn trọng, vẻ ngoài đạm mạc đúng là rất dễ tạo cảm giác tin cậy.
Hắn ôm Cố Kiều Kiều trông như rất đứng đắn, mắt không liếc nhìn cô lần nào.
Nhưng thực tế, hắn đã dùng thần thức quan sát kỹ từng đường nét trên gương mặt cô. Khi ngủ, lông mày lá liễu của cô vẫn cau lại, khiến người khác không khỏi đau lòng.
Tống Cẩm Tranh triệu hồi phi kiếm, bế Cố Kiều Kiều đứng vững trên đó, rồi dùng linh khí đưa Tiểu Cảnh cùng đứng lên kiếm.
Hắn đã đổi giọng, nhẹ nhàng nhắc Tiểu Cảnh: “Đứng cho vững nhé.”
Dù gì thì với “muội phu”, cũng không thể lạnh lùng như với người ngoài được rồi.
Chương 391: Mỹ nhân yếu đuối vạn người mê trong thế giới tu tiên 12
Tiểu Cảnh nghĩ rằng có lẽ Tống Cẩm Tranh cảm thấy cậu và Cố Kiều Kiều quá đáng thương nên mới đổi thái độ.
Tống Cẩm Tranh dùng phù ẩn thân, điều khiển phi kiếm bay lên không trung, truyền âm cho Thiên Minh Dục: “Đệ đưa tiểu sư muội về đi, ta quay về tông môn trước.”
Thiên Minh Dục: “?”
Hắn ngẩng đầu, chỉ cảm nhận được linh khí thoáng qua, không thấy bóng dáng Tống Cẩm Tranh đâu cả.
Lần đầu tiên Thiên Minh Dục cảm thấy Tống Cẩm Tranh hơi thiếu đáng tin, không nói một câu đã bỏ đi rồi.
Không còn cách nào khác, hắn đành nói một câu với Yến Điệp Nhi, rồi cưỡi phi kiếm đưa cô ta quay về tông môn.
Yến Điệp Nhi cũng cảm thấy kỳ lạ. Sao đại sư huynh lại tự ý quay về trước?
Vậy còn Tiểu Cảnh và tỷ tỷ của cậu ấy thì sao?
Không hiểu sao, trong lòng Yến Điệp Nhi bỗng thấy trống rỗng, như thể vừa đạt được điều gì đó, rồi lại vụt mất.
……
Núi non trùng điệp, mây khói mờ ảo, trên ngọn núi cao nhất, nơi cửa chính cao chót vót khắc ba chữ: Tiên Nguyệt Tông.
Phía sau sơn môn là một quảng trường rộng lớn lát ngọc trắng, một đại lộ ngọc thạch rộng rãi dẫn thẳng tới đại điện uy nghi hùng vĩ.
Sau đại điện là quảng trường luyện võ khổng lồ, nơi không ít đệ tử Tiên Nguyệt Tông đang tu luyện, giao đấu.
Tống Cẩm Tranh đưa Cố Kiều Kiều và Tiểu Cảnh đi qua các kiến trúc đó, đến thẳng dược viên thanh tĩnh phía sau.
Trước cổng dược viên, hắn dừng phi kiếm lại, nhỏ giọng dặn Tiểu Cảnh: “Chút nữa đừng nói gì cả.”
Tiểu Cảnh vẫn còn ngẩn ngơ trước sự uy nghiêm của Tiên Nguyệt Tông, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, đi theo hắn vào trong.
Dược viên này không lớn, nhưng trồng đầy các loại linh dược quý hiếm. Những loại dược liệu thông thường thì được trồng ở hậu sơn do ngoại môn đệ tử phụ trách.
Tống Cẩm Tranh ôm Cố Kiều Kiều đến trước một căn nhà nhỏ, cung kính gọi: “Tử Vi sư thúc, đệ tử có chuyện cầu kiến.”
Một lúc sau, cửa mở ra, một giọng nữ uể oải vang lên: “Vào đi.”
Tống Cẩm Tranh quay sang dặn Tiểu Cảnh ở lại bên ngoài, rồi mới ôm Cố Kiều Kiều bước vào.
Tử Vi chân nhân là y tu và đan tu số một của tu chân giới, chỉ là tính tình cổ quái, làm việc hoàn toàn tùy hứng.
Xem ra hôm nay bà ấy đang có tâm trạng tốt.
Tử Vi chân nhân mặc một bộ váy dài tay rộng đơn giản, tóc buông xõa, đi chân trần, giữa ban ngày mà cầm hồ rượu uống một cách nhàn nhã.
Bà chỉ liếc Cố Kiều Kiều một cái rồi hỏi lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
Tống Cẩm Tranh cung kính đáp: “Xin sư thúc giúp xem tình trạng thân thể của cô ấy.”
Tử Vi chân nhân chẳng thèm để ý: “Một cô gái phàm nhân, nhìn qua là biết bị đói lâu ngày thôi, có gì mà cần xem?”
Tống Cẩm Tranh im lặng. Hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng không đành lòng thấy Cố Kiều Kiều yếu ớt đến thế nên mới đưa tới đây thử vận may.
“Cảm ơn sư thúc.”
Tống Cẩm Tranh ôm Cố Kiều Kiều định rời đi, mới bước được vài bước thì bị Tử Vi chân nhân gọi lại: “Đặt cô ấy xuống, để ta xem thử.”
Bà vừa nói vừa đặt hồ rượu xuống, đứng dậy.
Tống Cẩm Tranh mừng rỡ, nhanh chóng đặt Cố Kiều Kiều lên giường.
Có lẽ vì thiếu cảm giác an toàn, vừa bị đặt xuống, tay cô vẫn bám chặt lấy áo của Tống Cẩm Tranh.
Ánh mắt hắn dịu lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rồi nhanh chóng buông ra, bước sang một bên, giữ lễ nghi.
Tử Vi chân nhân cảm thấy thú vị: đại sư huynh của Tiên Nguyệt Tông được bao nữ tu ngưỡng mộ lại quan tâm đến một phàm nhân như vậy.
Bà bắt đầu quan sát kỹ Cố Kiều Kiều. Ừm, đúng là một cô gái yếu đuối đáng yêu.
Thu lại suy nghĩ, bà đặt tay lên cổ tay Cố Kiều Kiều để bắt mạch. Vẻ mặt hờ hững ban đầu dần trở nên nghiêm túc.
Bà hỏi nghiêm túc: “Cô gái này từ đâu đến? Còn cả người bên ngoài nữa.”
Tống Cẩm Tranh thấy bà thay đổi thái độ, lập tức trả lời: “Hai người họ là người chúng đệ tử gặp khi đang lịch luyện bên ngoài. Cả làng họ bị ma tu đồ sát.”
Tử Vi chân nhân gật đầu, buông cổ tay Kiều Kiều ra rồi nói: “Đưa họ về nơi cũ đi.”
Tống Cẩm Tranh khựng lại: “Tử Vi sư thúc, tại sao?”
“Cô gái này sống không được bao lâu nữa.”
“Cái gì?” Tống Cẩm Tranh thốt lên, như bị thiên lôi đánh trúng.
Hắ vội nhìn về phía Cố Kiều Kiều. Theo những gì hắn cảm nhận được, cô chỉ khoảng hai mươi tuổi…
Sao lại…
Giọng hắn trở nên gấp gáp: “Tử Vi sư thúc, cô ấy có thể tu luyện không? Chỉ cần bước vào con đường tu luyện, thân thể liệu có khá hơn không?”
Tử Vi chân nhân lắc đầu: “Cô ấy đúng là có linh căn tốt, là dị biến băng linh căn.”
Bà ngừng một chút, tiếc nuối nói: “Nhưng đan điền đã bị ma tu phá hủy, dù có linh căn cũng không thể tu luyện.”
Tống Cẩm Tranh choáng váng, lùi lại một bước, lẩm bẩm: “Không còn cách nào sao…”
Đan điền bị hủy, đó là nỗi đau mà cả tu sĩ cũng khó chịu nổi.
Cô ấy chỉ là một phàm nhân...
Tử Vi chân nhân thấy hắn buồn bã, thở dài, chậm rãi nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không có cách.”
Nếu tu sĩ bị hủy đan điền thì có thể tu sửa, nhưng rất khó.
Còn phàm nhân chưa bắt đầu tu luyện thì việc chữa trị lại đơn giản hơn, chỉ là cần một vị linh dược hiếm có mà hiện nay cả tu chân giới cũng khó tìm.
Tống Cẩm Tranh mất bình tĩnh, vội hỏi: “Sư thúc, xin người cứ nói. Dù là cách gì, đệ tử cũng sẽ làm.”
Tử Vi chân nhân nếu không hiểu tâm tư của hắn thì đúng là ngốc, bà lắc đầu: “Cần một đóa Liên Hoa Thất Sắc. Những linh dược khác ta đều có, chỉ thiếu một vị đó.”
Tống Cẩm Tranh ngây người — Liên Hoa Thất Sắc?
Hắn không xa lạ với nó, thậm chí còn ấn tượng sâu sắc do từng liên quan đến sư tỷ và tiểu sư muội.
Hồi đó sư tỷ Hoa Mộng Vân bị tổn thương linh căn trong bí cảnh, dù Liên Hoa Thất Sắc không giúp được nhiều nhưng sư tôn vẫn đưa cho tỷ ấy để bồi dưỡng thân thể.
Sau đó...
Trong đại hội luận võ, Hoa Mộng Vân làm Yến Điệp Nhi bị thương nặng, sư tôn thất vọng nên đã lấy lại Liên Hoa Thất Sắc từ Hoa Mộng Vân và đưa cho Yến Điệp Nhi.
Giờ không biết tiểu sư muội đã dùng chưa.
Tống Cẩm Tranh gật đầu, cung kính nói: “Tử Vi chân nhân, Kiều Kiều có thể ở lại đây tịnh dưỡng được không?”
Hắn dự định đi hỏi Yến Điệp Nhi xem linh dược đó còn không.
Tử Vi chân nhân gật đầu, nói một cách tùy hứng: “Được, cô gái này cũng có chút duyên với ta, cứ để lại đây. Nhưng người bên ngoài thì đưa đi.”
“Vâng.” Tống Cẩm Tranh hành lễ, nhìn Kiều Kiều một cái rồi rời đi.
Vừa ra khỏi dược viên, Tiểu Cảnh vội chạy tới hỏi: “Tiên trưởng, tỷ tỷ của ta sao rồi ạ?”
Tống Cẩm Tranh nhìn Tiểu Cảnh cao ngang mình, dịu giọng nói: “Đừng gọi là tiên trưởng, gọi ta là đại sư huynh đi. Tỷ tỷ của đệ sẽ ở lại đây tịnh dưỡng, vài ngày nữa bọn ta sẽ quay lại đón cô ấy.”
Tiểu Cảnh gật đầu bán tín bán nghi, cậu cảm thấy hình như hắn đang giấu điều gì đó.
Tống Cẩm Tranh đưa Tiểu Cảnh về núi Thanh Việt – là nơi ở của Thần Huy chân nhân, cũng là nơi các đệ tử của ông cư trú.
Hắn sắp xếp cho Tiểu Cảnh ở bên cạnh động phủ của mình: “Đệ cứ ở tạm đây, ba ngày nữa tông môn tổ chức tuyển chọn, đến lúc đó ta sẽ dẫn đệ đi kiểm tra linh căn.”

0 comments