Xuyen Nhanh Nhan Nha O Nien Dai 029 034

By Quyt Nho - tháng 9 07, 2025
Views

Chương 29

Năm ấy, Diệp Kỳ mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành.

Một hôm, đội trưởng đi họp ở công xã trở về, nét mặt đầy tâm sự, vừa đi xe đạp vừa hướng về đội sản xuất. Đúng lúc Nhan Nham gặp ông, liền cất tiếng hỏi: “Chú, sao thế ạ? Có chuyện gì à?”

Đội trưởng hoàn hồn, nhìn thấy Nhan Nham, đáp: “À, là Nhan Nham hả. Không có gì đâu.”

“Không có gì sao chú lại thất thần vậy?”

“Ôi, công xã nói huyện vừa loại bỏ hai chiếc máy kéo, hiện đặt ở nhà máy nông cơ. Đều hỏng cả, không chạy được. Nhà máy cũng chẳng sửa nổi. Huyện nói làng nào sửa được thì chiếc đó thuộc về làng đó. Có khác gì trêu người không? Trong làng nào ai biết sửa máy kéo. Tiếc thật, mang được về thì tốt biết bao.” 

Đội trưởng thở dài: “Nếu có một chiếc máy kéo, công việc trong làng mình đỡ cực lắm.”

“Chú ơi, nếu sửa xong rồi lái về được, vậy chẳng phải phải sắp xếp một người chuyên lái và bảo dưỡng sao? Có chia công điểm không ạ?” Nhan Nham hỏi.

“Đương nhiên rồi. Ai có bản lĩnh sửa được thì sẽ giống như cháu, mỗi ngày mười công điểm, chỉ phụ trách máy kéo, không cần làm gì khác nữa.” Đội trưởng nói tiếp. 

“Tiếc là chẳng có ai làm được.” Ông vừa nói vừa quay về đội.

Nhan Nham đi tìm Diệp Kỳ, khuyên anh nhận việc này. Bao năm học cùng thầy Đồng, Diệp Kỳ đã rất giỏi về cơ khí, sửa máy kéo chắc không khó. Trước đó Nhan Nham từng khuyên anh đi nhà máy nông cơ làm việc, khỏi phải vất vả ở làng, nhưng anh không chịu. 

Anh không muốn xa làng, bởi nếu lên huyện thì một tháng mới gặp Nhan Nham một lần, thà ở làng, mỗi ngày hầu như đều gặp. Nhìn thấy cô, lòng anh liền vui và yên tâm. Hơn nữa, Nhan Nham giờ đã mười lăm tuổi, dáng dấp thiếu nữ, lại ở trạm y tế suốt một năm, da dẻ trắng hơn, trong làng hiếm ai sánh được. Nếu anh không để ý, nhỡ cô bị người khác để mắt thì sao.

Nhan Nham không biết những suy nghĩ rối rắm ấy, thấy anh không đồng ý thì cũng không ép. Thật ra, công việc ở nhà máy nông cơ lúc này còn tạm ổn, nhưng mười năm nữa sẽ chẳng đáng gì. Thu nhập còn không bằng chăn nuôi ở làng nên chẳng nhất thiết phải đi.

“Đội trưởng nói ở huyện có hai chiếc máy kéo hỏng, làng nào sửa được thì được mang về dùng. Anh thử đi. Nếu sửa xong, từ nay anh sẽ chuyên phụ trách máy kéo, không phải làm việc nặng nữa.” Cô khuyên.

Nghe vậy, Diệp Kỳ cũng vui. Một là có việc nhẹ nhàng mà không phải rời làng, rảnh rỗi hơn, có nhiều thời gian ở bên Nhan Nham; hai là anh thấy hạnh phúc vì trong lòng cô luôn nghĩ đến mình.

“Được, anh đi thử. Trước đây đã học với ông Đồng về cấu tạo và cách sửa máy kéo, chắc không vấn đề gì.” Anh mỉm cười nói.

Tối hôm đó, Diệp Kỳ tìm đến đội trưởng, nói muốn thử sửa máy kéo.

“Cháu biết sửa máy kéo à?” Đội trưởng ngạc nhiên vô cùng. Trong làng rốt cuộc sao vậy? Nhan Nham thì bị ép nghỉ học nhưng vẫn tự học thành tài, thi đỗ bằng y sĩ nông thôn, giờ là một bác sĩ nhỏ của làng. Còn Diệp Kỳ thì chưa từng đi học đàng hoàng, vậy mà lại biết sửa máy kéo?

“Vâng.” Diệp Kỳ gật đầu. 

“Cháu thật sự biết, chú. Cháu tự học qua sách vở.” Thật ra, sách ấy chính là giáo sư Đồng tự viết tay, vẽ tay, độc nhất vô nhị.

“Cháu đọc sách? Nhưng cháu chưa từng đi học mà.” Đội trưởng sắp cạn lời.

Diệp Kỳ cố nhịn cười. Lần trước ông nói với Nhan Nham “cháu chẳng có gì cả,” giờ đến lượt mình, đúng là đãi ngộ ngang nhau, anh còn thấy vui.

“Cháu tốt nghiệp cấp hai rồi, chú. Cháu học cùng Nhan Nham, em ấy nghỉ học thì nhờ thầy cho tự học ở nhà, đến kì thi lại đi thi. Cháu cũng theo em ấy, xin vào học nhảy lớp, sau đó cùng cô ấy tốt nghiệp trung học cơ sở. Bằng tốt nghiệp cháu vẫn giữ đây.” Vừa nói, Diệp Kỳ liền đưa ra chứng chỉ.

Đội trưởng nhìn tấm bằng, gãi đầu, trong lòng thầm khâm phục hai người. Một đứa bị gia đình ép buộc bỏ học, thậm chí súy bị đem bán, cuối cùng lại tự lập thành tài. Một đứa là trẻ mồ côi, liều mạng làm việc để sống sót, rồi cũng tự vươn lên. Thật sự giỏi! Chẳng lẽ trẻ con phải chịu đủ khổ cực mới thành người sao?

Dù trong lòng dậy sóng, nhưng ngoài mặt ông vẫn giữ bình thản: “Thế thì thử đi. Đừng áp lực, sửa được thì tốt, không sửa được cũng chẳng sao, mình cứ sống như cũ.”

Diệp Kỳ tất nhiên đồng ý.

Hôm sau, đội trưởng đưa anh lên công xã, lấy giấy giới thiệu từ lãnh đạo công xã, rồi cùng đến nhà máy nông cơ huyện. Lãnh đạo công xã nhìn anh bằng ánh mắt khó tả, rõ ràng không tin Diệp Kỳ có thể sửa. Nhưng sự thật chứng minh không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Bao năm học với ông Đồng không hề uổng phí. Ngay hôm đó, anh sửa xong máy kéo và cùng đội trưởng lái về làng.

Vừa đến đầu làng, tiếng “pặc pặc” của máy kéo đã khiến dân làng xôn xao kéo đến.

“Sau này đây chính là máy kéo của làng ta, sẽ giúp tiết kiệm sức lực rất nhiều.” Đội trưởng phấn khởi nói.

“Máy kéo này vốn bị huyện loại bỏ, hỏng nặng. Huyện ra quy định, làng nào sửa được thì thuộc làng đó. Nhờ Diệp Kỳ sửa thành công nên ta mang được về. Từ nay, Diệp Kỳ sẽ chuyên phụ trách lái máy kéo.” Đội trưởng cũng nhân cơ hội công bố công việc mới của anh. Dân làng đều không ý kiến gì, bởi ai nấy đều rõ, cậu là người đem máy kéo về cho cả làng.

Nhờ vậy, Diệp Kỳ bỗng trở thành đối tượng kết hôn được săn đón. Tuy anh là trẻ mồ côi, không gia thế, nhưng cũng không có gánh nặng. Nhà có sân, có phòng, mỗi ngày đều đủ công điểm, năm nào cũng nuôi heo, trong sân còn nuôi gà. Xem ra cuộc sống không tệ, chẳng hiểu sao trước đây mọi người không để ý đến anh.

Dần dà, có người mai mối đến hỏi, dò xem anh muốn cưới vợ thế nào. Anh vốn muốn thẳng thắn nói mình chỉ muốn cưới Nhan Nham, nhưng sợ cô bị lời ra tiếng vào, nên chỉ từ chối, nói bản thân còn khó khăn, chưa định tính chuyện hôn nhân.

Song chuyện này lại khiến trong lòng anh có chút gấp gáp. Nhan Nham giờ mười lăm tuổi, biết đâu chẳng mấy chốc cũng có người để ý, muốn se duyên cho cô. Cô lại có điều kiện tốt, công điểm đủ, nuôi heo, không gánh nặng, nợ nần cũng sắp trả xong, sau này toàn bộ thu nhập là của mình. Khi cưới, ít nhất cũng để dành được vài trăm đồng, coi như sính lễ và của hồi môn. 

Chỉ cần nghĩ đến việc có người khác muốn kết đôi với Nhan Nham, tim anh lại đau nhói. Anh đã sớm xác định cả đời chỉ có mình cô, vậy thì không bằng nói thẳng, xem cô có đồng ý sau này lấy mình không.

Thế là, Nhan Nham đón một Diệp Kỳ đỏ mặt đến mức như sắp bốc khói, ấp úng chẳng dám nói rõ, làm cô ngơ ngác.

“Anh bị sốt à?” Nhan Nham vừa nói vừa đưa tay lên trán anh. Hình như quả thật có hơi nóng, lại có chiều hướng tăng nhiệt hơn.

Tay cô vừa chạm, mặt anh càng càng đỏ, tim đập loạn.

“Không… không sốt.” Diệp Kỳ căng thẳng. 

“Nhan Nham, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì? Nói đi.”

“Mấy hôm nay có bà mối tìm anh, hỏi anh muốn lấy vợ thế nào.” Anh nói. 

Nghe đến đó, trong lòng cô hơi khó chịu, cứ như bắp cải mình trồng lại sắp bị heo nhà khác giẫm nát.

“Vậy anh trả lời thế nào?”

“Anh nói tạm thời chưa muốn cưới.”

Nghe thế, trong lòng cô thoải mái hơn đôi chút, nhưng vẫn còn vướng vất. Cô nhìn anh, hỏi: “Vậy nếu sau này anh muốn, anh muốn lấy người thế nào?”

“Người như em.” Anh bật thốt.

Nói ra rồi, anh ngược lại thoải mái: “Nhan Nham, anh thích em, em làm bạn gái anh được không?”

Lúc này, mọi khúc mắc trong lòng cô đều tan biến. Trái tim dịu dàng, khóe mắt sáng ngời, cô mỉm cười nhìn anh: “Được.”

Anh ngây người, ngay sau đó vui mừng đến tột cùng: “Em đồng ý rồi! Em đồng ý rồi! Tốt quá!”

Niềm vui tràn ngập khiến anh ôm chầm lấy cô, xoay mấy vòng.

Nhan Nham cũng bị cảm xúc ấy lan sang, cùng cười khúc khích.

Anh ghì chặt cô trong vòng tay, như đang ôm lấy báu vật cả đời.

“Anh sẽ nhờ bà mối đến dạm hỏi, chúng ta định trước hôn sự. Chờ em đủ mười tám tuổi, chúng ta cưới ngay. Được không, Nhan Nham?” Anh sợ đêm dài lắm mộng, vội muốn xác lập danh phận. Giọng anh kéo dài, trong tai cô nghe như đang làm nũng. Cô sao có thể từ chối chứ?

Nhan Nham dựa vào ngực anh, khẽ gật đầu.

Chương 30

Không bao lâu sau, Diệp Kỳ tìm bà mối đến để bàn chuyện dạm hỏi Nhan Nham.

Người mai mối nhận việc từ Diệp Kỳ hơi sửng sốt: “Mấy hôm trước cậu còn nói chưa vội tìm vợ cơ mà...” Nhưng có mối làm ăn thì đâu thể từ chối.

Mọi thủ tục được tiến hành: bà mai đến, Nhan Nham đồng ý, nhận sính lễ, trao đổi tín vật. Từ đó, Nhan Nham và Diệp Kỳ chính thức trở thành đôi hứa hôn. 

Ở thời kỳ này, chuyện đính hôn đã giản lược nhiều, không còn rườm rà ba môi sáu sính nữa. Nhưng để thêm phần trang trọng, Diệp Kỳ còn mời đội trưởng và Tam Gia Gia đến làm chứng, đồng thời công khai chuyện đã đính hôn, để mọi người không bàn ra tán vào.

Lúc ấy, Nhan Nham mới 15 tuổi, để kết hôn còn phải chờ 3 năm nữa. Nhưng một khi đã hứa hôn, việc giúp đỡ nhau lại càng danh chính ngôn thuận.

Diệp Kỳ làm lái máy kéo, ngày thường ở ngay đội sản xuất, chỉ cách Nhan Nham một bức tường. Anh lo hết thảy chuyện vặt cho cô, sính lễ cũng giao cả số tiền dành dụm mấy năm qua. Thậm chí, anh còn báo cả tiền tích góp riêng cho cô biết. 

Vậy là từ đó, Diệp Kỳ ngang nhiên sang nhà cô ăn cơm, khiến mấy người trong đội trưởng đỏ mắt ghen tỵ. Thỉnh thoảng Nhan Nham nấu được món ngon cũng bảo anh mang qua cho mọi người cùng ăn.

Đội trưởng nhìn hai đứa nhỏ, thấy cả hai đều hòa hợp, biết chăm sóc nhau, cuộc sống tốt dần lên, nghĩ thầm: sau này kết hôn rồi chắc chắn sẽ hạnh phúc.

……

Thời gian trôi như bóng câu qua cửa. Năm 1975, Nhan Nham tròn 18 tuổi. Đúng ngày sinh nhật, hai người đi đăng ký kết hôn. Diệp Kỳ chẳng muốn đợi thêm ngày nào, liền chọn ngày đầu tiên sau sinh nhật Nhan Nham để rước cô về nhà.

Nhà Diệp Kỳ trông ngoài có chút cũ kỹ, nhưng bên trong gọn gàng, chú trọng thoải mái. Hôn lễ cũng không mời nhiều khách, dù sao Diệp Kỳ là trẻ mồ côi, còn nhà Nhan Nham thì có cũng như không. 

Họ chỉ mời đội trưởng, kế toán, bí thư chi bộ, thêm Tam Gia Gia, cộng lại hơn chục người, ngồi vừa hai bàn. Trước cổng, Diệp Kỳ đốt pháo, lũ trẻ chạy ùa đến, lại được chia kẹo cưới. Hôn lễ tuy nhỏ nhưng không thiếu không khí rộn ràng.

Anh chuẩn bị nhiều món ăn thịnh soạn: gà, thịt lợn, cá... mọi người ăn no nê. Các dì các thím cùng con dâu đến giúp nấu nướng. Nhan Nham chẳng khách khí, hôm nay cô là cô dâu nên không cần vào bếp.

Sau bữa tiệc, mọi người còn giúp rửa dọn nồi niêu, rồi mang luôn thức ăn thừa về. Trong thời buổi này, thịt dù là đồ ăn dở cũng quý giá, ai cũng thích, lại toàn người thân quen, chẳng cần khách sáo.

……

Khi khách khứa ra về, Diệp Kỳ đứng ngẩn ngơ trước mặt vợ, không biết nên làm gì.

Nhan Nham nhìn anh, nói: “Anh chuẩn bị nước nóng cho em tắm đi.”

“À... à, được, anh đi ngay.”

Diệp Kỳ vội chạy loay hoay nấu nước. Nghe cô ra lệnh, trái tim anh cả ngày lơ lửng bỗng rơi xuống đất, yên tâm hẳn. Anh nhanh chóng chuẩn bị xong, để cô tắm, rồi ra ngoài sân khóa cổng, đi qua đi lại, mãi cho đến khi nghe tiếng gọi.

“Diệp Kỳ, em tắm xong rồi.”

“Anh đến ngay!”

Khi bước vào, anh thấy Nhan Nham đã mặc quần áo chỉnh tề. Trời đầu hè mát mẻ, làn da trắng mịn như ngọc, mái tóc đen buông xuống, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh đầy ý cười. Cô mặc sườn xám, dáng người uyển chuyển càng thêm nổi bật. Diệp Kỳ vừa vào liền như bị vẻ đẹp ấy đánh trúng, ngây người đứng đó.

Nhan Nham chậm rãi bước lại gần, vòng tay ôm cổ anh, tựa vào lòng anh, hỏi: “Có đẹp không?”

Anh nuốt nước bọt, thì thào: “Đẹp... đẹp lắm.”

Rồi anh ôm chặt lấy eo cô, khẽ gọi tên cô không ngừng: “Nhan Nham... bảo bối ngoan... đừng trêu anh nữa.”

Cô cười khúc khích trong lòng anh, ngẩng mặt giả vờ ấm ức: “Anh không thích em à?”

Biết rõ cô đang giả vờ, giống như con cáo nhỏ ranh mãnh, trêu chọc anh để vui, nhưng anh lại chẳng nỡ. 

Anh vội dỗ dành: “Thích, thích chứ. Anh thích em nhất trên đời.”

Dù trời còn sáng nhưng hai người yêu nhau đâu thể kìm nén. Diệp Kỳ bế bổng cô đặt lên giường, rồi dịu dàng hòa làm một. Anh kiên nhẫn, cẩn thận từng chút một, khiến cô không hề khó chịu. Khi cô đã quen, anh mới mạnh mẽ tiến tới, gần như khiến cô rã rời.

Nhan Nham vốn nghĩ anh là lần đầu, nào ngờ lại bền bỉ đến vậy. Sau cùng, cô mệt lả ngủ thiếp đi, anh ôm cô ngủ luôn, bữa tối cũng bỏ qua.

……

Sáng hôm sau, Nhan Nham tỉnh dậy, vừa định vươn vai thì toàn thân ê ẩm. Quay sang, thấy kẻ “gây họa” đang nhìn mình say đắm. 

Cô rúc vào lòng anh, nũng nịu: “Đau lưng quá, anh xoa cho em đi.”

Anh ngoan ngoãn nghe lời, đôi bàn tay chai sạn xoa bóp đúng chỗ, vừa giảm đau vừa khiến cảm giác mới dâng lên. Thân thể cô lại quá nhạy cảm, chẳng mấy chốc hai người lại cùng nhau thêm một trận.

Khi xong, anh còn tỉ mỉ lau sạch cho cô rồi đi nấu bữa sáng. Trong nhà có gạo trắng (do cô trước đó viện cớ lấy ra). Anh nấu cháo, rán trứng, bưng đến giường. Cô ngồi dậy, không tự ăn, chỉ há miệng chờ, anh tất nhiên tình nguyện đút cho.

Ăn xong, anh chuẩn bị nước cho cô tắm. Giờ đã là vợ chồng, cô không cần giả vờ nữa. Thực ra, trước đó cô đã dần để lộ làn da trắng trẻo, giờ lại càng nổi bật.

……

Kết hôn có ba ngày nghỉ tân hôn, hai người không cần đi làm. Họ còn ghé qua túp lều, báo tin vui với bốn cụ ở đó. Các cụ vốn tinh mắt, đã đoán ra từ trước, chỉ bất ngờ vì làn da cô thay đổi quá nhiều.

Ba ngày ấy, họ ở nhà quấn quýt không rời. Diệp Kỳ dần thoát khỏi sự ngượng ngùng, nhanh chóng thành kẻ “lão luyện”, ngày nào cũng trêu chọc vợ. Vai trò chủ động và bị động đổi ngược hoàn toàn, nhưng Nhan Nham thích anh, nên vui vẻ chiều theo.

Hết ba ngày, cả hai trở lại công việc. Ai nấy đều nhận ra sự khác biệt: Nhan Nham trắng trẻo, rạng rỡ hơn; Diệp Kỳ hồng hào, phấn chấn hẳn. Đội trưởng cùng mấy người trong đội đều xuýt xoa: “Chỉ kết hôn thôi mà, cần gì thay đổi nhiều đến vậy ư?”

Chương 31

Từ sau khi Nhan Nham cắt đứt quan hệ với nhà họ Nhan, cô nhận được rất nhiều sự quan tâm từ ba vị cán bộ ở đại đội. Có những chuyện không thể hiện ra mặt, nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ, sống một mình ở trạm y tế, vậy mà chẳng ai bàn ra tán vào, cũng không có ai đến gây phiền phức. Nếu nói sau lưng không có sự che chở của đại đội trưởng và những người khác thì Nhan Nham tuyệt đối không tin.

Trong lòng cô rất biết ơn. Hễ Diệp Kỳ đến ăn cơm, cô lại để anh mang ít đồ về cho mọi người ở đại đội. Còn về Tam gia gia, tuy ông cụ chẳng bao giờ nói gì, nhưng chỉ cần nhìn việc ông lặng lẽ thay cô trả nợ cũng đủ thấy rõ tấm lòng. Không khó hiểu khi tâm nguyện của nguyên chủ có một điều là phải báo đáp ông. 

Những năm qua, Nhan Nham và Tam gia gia đi lại như người thân, lễ Tết đều đến thăm, giúp may áo làm giày thì càng khỏi phải nói. Sau khi đính hôn với Diệp Kỳ, cô cũng thường nhắc anh cách ngày lại qua chăm sóc ông cụ một chút.

Năm 1975, kỳ thi đại học phục hồi đã đến rất gần. Nhan Nham vốn không định sống mãi trong làng, nên cũng chẳng xây lại nhà. Trước đó, Diệp Kỳ từng đề nghị sửa sang, nhưng cô từ chối. Cô không thể nói thẳng ra “vài năm nữa chúng ta sẽ rời khỏi nơi này”, chỉ có thể lấy lý do nhà vẫn ở được, vài năm sau xây cũng chưa muộn.

Niềm vui đến bất ngờ, chẳng bao lâu sau khi cưới, Nhan Nham phát hiện mình mang thai. Cô vốn không lập kế hoạch hóa gì cả, tất cả thuận theo tự nhiên. Cũng may, đến khi khôi phục thi cử, đứa bé đã một tuổi rưỡi. Cô có thể lùi lại vài năm, đợi con đi mẫu giáo rồi quay lại học.

Đêm ấy, khi Diệp Kỳ đang ôm cô thì bị Nhan Nham ngăn lại: “Hôm nay không được đâu. Hai tháng sau cũng không được.”

Cô tự bắt mạch, xác định đã mang thai khoảng một tháng rưỡi. Trong ba tháng đầu tốt nhất nên kiêng cữ. Dù cô có cách dưỡng thai, nhưng cũng không nên quá phóng túng.

“Bảo bối, sao vậy?” Diệp Kỳ hoảng hốt, tưởng vợ khó chịu.

Nhan Nham nắm tay anh đặt lên bụng mình, mỉm cười: “Anh sắp làm cha rồi.”

Diệp Kỳ ngẩn người, lặp lại như không tin nổi: “Anh… anh sắp làm cha rồi!”

Anh lập tức ngồi bật dậy, lo sợ làm cô bị thương. Bàn tay to đặt lên bụng vợ, muốn sờ lại chẳng dám, khiến Nhan Nham bật cười: “Không yếu ớt đến thế đâu.”

Diệp Kỳ phấn khích vô cùng. Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ có một đứa bé mang dòng máu của cả hai, gọi mình một tiếng “ba” bằng giọng non nớt, là anh đã cười ngốc cả lên.

Nhan Nham không để ý, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi. Cô bắt đầu hay buồn ngủ, lại thêm phản ứng thai nghén.

Kể từ lúc biết tin, Diệp Kỳ gần như muốn nâng vợ trên tay, sợ cô vấp ngã hay va chạm. Mỗi ngày anh đều dìu cô đi đến trạm y tế.

Nhan Nham: … Cảm giác chẳng khác gì Từ Hy thái hậu với Lý Liên Anh, thực sự không cần thiết lắm.

Sau nhiều lần giải thích, cô mới khiến anh bớt khắt khe. Đại đội trưởng thấy lạ, hỏi: “Sao phải dìu Nhan Nham thế? Con bé làm sao à?”

Diệp Kỳ cười đến tận mang tai: “Cô ấy có thai rồi, cháu sắp làm cha rồi!”

Đại đội trưởng chỉ biết cạn lời. Cũng phải thôi, một người luôn cô độc, nay có gia đình, có con, hạnh phúc như vậy là dễ hiểu.

Từ đó, Nhan Nham không cần nấu ăn nữa. Mỗi ngày ba bữa, Diệp Kỳ đều chuẩn bị kỹ càng. Dưới sự chỉ dẫn của vợ, tay nghề nấu nướng của anh tiến bộ nhanh chóng.

Có ngoại lực hỗ trợ, thai kỳ của cô trôi qua êm ả. Dáng người cô vẫn mảnh mai, chỉ bụng và ngực thay đổi, khiến Diệp Kỳ lo lắng. Anh cố gắng nấu đủ món ngon, dỗ dành vợ ăn thêm. 

Nhan Nham vừa hưởng thụ sự quan tâm ấy, vừa phải trấn an: “Em là bác sĩ, hiểu rõ tình trạng nhất. Em và con đều ổn, không cần bồi bổ quá mức.”

Anh không yên tâm, cuối cùng đưa cô đến bệnh viện huyện kiểm tra. Kết quả giống hệt lời cô, lúc ấy anh mới thở phào.

Nhan Nham giận dỗi: “Anh không tin y thuật của em à!”

Diệp Kỳ vội vàng dỗ: “Sao lại không tin. Em là giỏi nhất. Nhưng chẳng phải bác sĩ thường nói ‘y giả bất tự y’ sao? Anh chỉ muốn chắc chắn thôi. Ai bảo em lúc nào cũng mảnh mai, trông chẳng giống người có bầu chút nào.”

“Xem anh còn biết khen em mảnh mai, vậy tha cho anh lần này.” Cô hừ nhẹ.

“Em là tuyệt nhất. Không chỉ mảnh mai, mà ngày càng đẹp hơn.” Anh đã học được tuyệt chiêu nịnh vợ.

Nhan Nham nghe vậy, tâm tình cũng dịu lại.

Tháng 4 năm 1976, cô sinh một bé trai nặng 3 cân 4 lạng, tiếng khóc to, chân tay khỏe mạnh. Mỗi lần Diệp Kỳ thay tã đều bị con trai đá mấy cái.

Anh liền chạy đến than với vợ: “Em ơi, con đá anh đau lắm!”

Nhan Nham buồn cười: “Nó mới mấy ngày tuổi, lấy đâu ra sức mạnh.”

Đứa bé rất ngoan, không khóc nháo. Đói thì “a a” vài tiếng, ướt thì “oa oa” khóc, còn đi vệ sinh thì “ưm ưm” gọi. Quy luật rõ ràng, khiến ông bố trẻ nhanh chóng thành thạo việc chăm con.

Thím Thiệu thỉnh thoảng ghé thăm, thấy Diệp Kỳ khéo léo chăm sóc, không khỏi ngạc nhiên.

Qua đầy tháng, Nhan Nham nhờ có ngoại lực nên khôi phục vóc dáng, thậm chí còn đẹp hơn trước, khiến Diệp Kỳ khó mà kiềm chế. Cô uống thêm thuốc tránh thai, quyết định vài năm nữa mới sinh tiếp.

Tên con trai được nhờ Giáo sư Hàn đặt, gọi là Diệp Hưng Nghiêu, ý chỉ con trai sự nghiệp hưng thịnh, khôn ngoan sáng suốt. Tên ở nhà gọi là Tiểu Thạch Đầu.

Thạch Đầu ngoan ngoãn, dễ nuôi. Từ nhỏ đã theo cha, luôn được địu trong ngực anh, cha con gần gũi không rời. Khi Diệp Kỳ phải lái máy kéo, cậu bé mới được gửi ở trạm y tế để mẹ chăm. Để an tâm, Nhan Nham cho con uống thêm đan dược giúp phát triển trí tuệ và sức khỏe.

Thạch Đầu quả thực thông minh lanh lợi, miệng ngọt ngào, được ba vị cán bộ đại đội thương như cháu ruột. Tam gia gia cũng ôm không buông tay. Ngay cả những cụ già trong lều, khi gặp cậu bé cũng thấy tinh thần phấn chấn hơn. Nếu không có sự chăm sóc của Nhan Nham và Diệp Kỳ, có lẽ họ đã kiệt quệ. Giờ đây, nhờ có một sinh mệnh non trẻ, cuộc sống của họ như được thắp thêm hy vọng.

Tình thế chung cũng đang dần cải thiện. Mỗi lần Diệp Kỳ lên huyện, Nhan Nham đều nhờ anh mang báo về, không chỉ cho hai vợ chồng đọc, mà còn để bốn cụ già xem. Mọi người đều tinh ý, sớm đã nhận ra những dấu hiệu thay đổi.

Giáo sư Hàn khuyên: “Có cơ hội thì vẫn phải tiếp tục học, đất nước xây dựng cần nhân tài. Thi đại học sớm muộn cũng sẽ phục hồi.”

Nhan Nham gật đầu: “Con biết rồi, bà Hàn. Con và Diệp Kỳ vẫn luôn tự học.”

Quả nhiên, từ mùa thu năm 1976, bốn cụ lần lượt được minh oan, có xe từ thành phố đến đón, gây chấn động cả làng. Ai nấy đều mơ hồ cảm nhận được, thời thế sắp đổi thay.

Chương 32

Năm đó, Nhan Nham và Diệp Kỳ lén góp ý với đội trưởng rằng tình hình bên ngoài đang thay đổi, trong thôn cũng có thể cải biến một chút. Không cần quá mức, chỉ cần điều chỉnh nhẹ thôi. 

Ví dụ, trước đây mỗi nhà chỉ được nuôi một con heo, giờ có thể cho nuôi thêm một con nữa, miễn sao không ảnh hưởng đến công việc. Trước kia mỗi nhà chỉ nuôi được một con gà, giờ thì có thể giới hạn ở năm con, ngoài ra còn có thể nuôi dê, nuôi thỏ. Chỉ cần số lượng không quá nhiều, thôn cũng có thể nuôi thêm một chút.

Chỉ cần không làm chậm trễ việc trồng trọt, không ảnh hưởng đến công trình tập thể và sản lượng, thì mọi người có thể làm thêm một ít “việc phụ” để cuộc sống gia đình khá hơn.

Thực ra, sản xuất đội cũng chẳng cần làm gì, chỉ cần thả lỏng tín hiệu, đừng quản quá nhiều, lập tức sẽ có người nhanh nhạy nhận ra sự thay đổi và nắm bắt cơ hội.

Đội trưởng cùng bí thư chi bộ và kế toán bàn bạc, sau đó họp với mấy tiểu đội trưởng, quyết định âm thầm thực hiện.

Nhan Nham cũng bảo Diệp Kỳ lần lượt xử lý hết gia súc gia cầm trong trại nuôi trên núi.

Cô nói: “Bà Hàn nói đúng, em cũng có dự cảm kỳ thi đại học sắp được khôi phục rồi. Diệp Kỳ, chúng ta trở lại trường đi, chờ khi thi được mở lại thì sẽ đăng ký dự thi.”

Anh gật đầu: “Được, nghe em hết.”

Năm 1977, cả thôn lặng lẽ thay đổi. Nhan Nham nhìn thấy có người chăn mấy con dê trên núi, nhiều nhà cũng nuôi hơn một con heo, tinh thần mọi người cũng đổi khác, nụ cười nhiều hơn, hy vọng cũng nhiều hơn.

Mùa xuân, Nhan Nham và Diệp Kỳ đăng ký nhập học lại tại trường cấp ba. Khi rảnh, hai người bắt đầu ôn lại kiến thức, những sách giáo khoa cấp ba từng thu lượm ở trạm phế phẩm giờ phát huy tác dụng. 

Con trai út nhà bác kế toán, cũng mang họ Nhan, tên là Nhan Kiến Quốc, nhỏ hơn Diệp Kỳ một tuổi, chưa lập gia đình, trước kia học hết cấp hai, ở nhà được cưng chiều. Cậu hay chạy đến đại đội tìm cha, nên cũng hay trò chuyện với Diệp Kỳ.

Thấy anh đang học, cậu hỏi: “Anh học cái này làm gì vậy?”

Diệp Kỳ thận trọng trả lời: “Học nhiều cũng tốt. Anh thấy con người vẫn phải có tri thức. Sau này đất nước phát triển, nếu ai cũng không có kiến thức thì sao mà được?”

Nhan Kiến Quốc vốn lanh lợi, nghĩ lại thấy có lý. Bản thân vốn là con út được nuông chiều, bình thường cũng chẳng làm gì, thế là quyết định học cùng.

“Em học cùng anh nhé.”

“Được. Chúng ta luân phiên đọc. Không hiểu thì hỏi anh, giờ anh đang vào giai đoạn ôn tập rồi.”

Thực ra, kiến thức Diệp Kỳ đã nắm vững, giờ anh chủ yếu học thêm tình hình chính trị.

“Cảm ơn anh.”

Từ đó, nhóm học hai người thành nhóm ba người. Nhan Kiến Quốc không chỉ học mà còn sang ăn cơm ké.

Bác kế toán vốn thân với vợ chồng Diệp Kỳ mấy năm nay, thấy con trai út mặt dày thì cũng chỉ nhắc mang khẩu phần sang, thêm ít trứng, rau, thỉnh thoảng có cả thịt.

Nhan Nham cũng không để ý, thêm một đôi đũa mà thôi. Giờ lại do Diệp Kỳ nấu nướng, tuy có hơi tiếc không gian hai người, nhưng nghĩ bác kế toán tốt bụng, anh cũng nhẫn nhịn.

Lúc này, bé Thạch Đầu vừa tròn một tuổi, biết nói sớm, đi cũng sớm, cả ngày lon ton theo mẹ, miệng ríu rít không ngừng. Bé ăn uống ngoan, không kén chọn, buổi tối nhất định phải nằm cạnh mẹ mới chịu ngủ. Đợi ngủ say thì bố mới ôm về giường nhỏ, sáng dậy không thấy ba mẹ thì bé lại bĩu môi giận dỗi.

Bé rất dễ gần, gặp ai cũng “trò chuyện” được. Nhan Kiến Quốc cũng thích thằng nhóc này, ngày nào đến cũng bế lên cao chơi đùa.

Dưới sự kèm cặp của Diệp Kỳ, việc học của Nhan Kiến Quốc tiến bộ rõ rệt. Nhan Nham tính toán, cậu hoàn toàn có khả năng đỗ một trường đại học công lập.

Mùa thu năm 1977, tin khôi phục kỳ thi đại học truyền đến. Nhan Kiến Quốc sững sờ, thốt lên: “Vận khí của hai người cũng tốt quá rồi. Không, là vận khí của em cũng tốt quá rồi!”

Từ đó, hơn hai tháng liền, cậu dốc sức học hành. Bởi nghĩ rằng, đã được ông trời cho cơ hội, nếu không nắm lấy thì đúng là đồ bỏ đi.

Bác kế toán thấy con út chịu khó học hành, ngày nào cũng cười tươi.

Bên thanh niên trí thức cũng rộn ràng. Đội trưởng cũng hỗ trợ, thống kê danh sách người đăng ký, cho mọi người nghỉ làm để ôn thi, đương nhiên nghỉ thì không có công điểm. Nhưng giờ, ai cũng gác lại hiềm khích nhỏ, đồng lòng vì kỳ thi. Người có điều kiện tốt thì giúp đỡ người khó khăn hơn, để tất cả có thể tập trung học.

Vợ chồng Nhan Nham vốn ít giao lưu với nhóm thanh niên, nên vẫn chỉ chuyên tâm giải đề.

Đến ngày thi, trời rét căm. Diệp Kỳ mặc áo bông và áo lông vũ do Nhan Nham may nên không thấy lạnh chút nào. Nhan Kiến Quốc thèm thuồng áo khoác của anh, dày mặt mượn được một cái cũ mặc nên cũng ấm áp vô cùng.

Tiểu Thạch Đầu thì gửi sang cho thím Thiệu chăm sóc. Nhà bác có hai nàng dâu, đều có kinh nghiệm chăm con, chỉ ba ngày thôi, Nhan Nham rất yên tâm.

Kỳ thi năm đó, có người vui mừng, có người đau buồn, thậm chí có thí sinh xúc động đến ngất xỉu tại phòng thi.

Đến tháng 2 năm 1978, Nhan Nham và Diệp Kỳ đều nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học Thanh Hoa. Nhan Kiến Quốc cũng đỗ vào một trường sư phạm trong tỉnh. Cả nhà bác kế toán mừng rỡ, còn mở tiệc trong làng ăn mừng. Ông vỗ vai Diệp Kỳ, chân thành cảm ơn: 

“Nếu không có hai cháu, con trai chú chắc chẳng được như bây giờ. Giờ nó thi đỗ đại học, tự lo được tương lai rồi. Cảm ơn hai cháu nhiều.”

“Chú nói thế khách sáo quá. Bao năm nay vợ chồng cháu cũng nhận được nhiều sự giúp đỡ từ chú mà.”

Trước Tết, Diệp Kỳ đã xử lý hết số gia súc, nhà cũng không còn nhiều đồ, nên hai vợ chồng có thể gọn nhẹ lên đường. Anh thu dọn hành lý, mua vé xe, cùng Nhan Nham đưa con đến Bắc Kinh từ sớm.

Thím Thiệu từng khuyên Nhan Nham để bé con lại thôn một thời gian, chờ vợ chồng họ ổn định rồi hãy đón lên, nhưng cô từ chối. Cô không muốn xa con, và cũng tự tin mình có thể lo được.

Thế là cả nhà rời ngôi làng gắn bó hai mươi năm, mang theo con nhỏ và tất cả gia sản, bước lên con đường mới về thủ đô.

Chương 33

Năm 1978, Bắc Kinh vẫn còn giữ lại nhiều dấu vết lịch sử.

Vì đến sớm nên họ không vội đi báo danh ở Thanh Đại. Hai người trước tiên tìm một nhà nghỉ trong thành phố để nghỉ lại, hôm sau mới đi thăm bốn vị trưởng bối đã trở về Bắc Kinh từ lâu. Sau khi về đây, các cụ đều đã viết thư cho Nhan Nham, nói rõ địa chỉ và số điện thoại hiện tại, để cô có thể dễ dàng liên lạc sau khi nhập học.

Trong bốn vị trưởng bối ấy, giáo sư Hàn đã hoàn toàn nghỉ hưu, an dưỡng tuổi già tại nhà. Giáo sư Đồng thì không chịu an phận, nhận lời mời của Thanh Đại quay lại giảng dạy, mà nói ra thì, ông cũng chính là thầy của Diệp Kỳ.

Giáo sư Vương còn trẻ hơn một chút, cũng chọn tiếp tục công tác, giảng dạy tại Bắc Đại.

Riêng bác Tống, trước kia ông làm việc trong quân đội, tuy đã được minh oan và khôi phục cấp bậc, nhưng không còn quay lại chức vụ cũ, hiện tại cũng nghỉ hưu.

Mọi người nhìn thấy gia đình ba người nhà Nhan Nham đều rất vui mừng, đặc biệt là cậu bé Tiểu Thạch Đầu. Thằng bé giờ đã có thể chạy nhảy, nói chuyện rõ ràng, lại rất ngoan ngoãn ngọt ngào, vừa gặp ai cũng khiến người ta thích ngay.

“Các cháu đều phải đi học, còn đứa nhỏ thì tính sao?” Giáo sư Hàn hỏi.

“Chúng cháu định trước tiên mua một căn nhà, xem có thể làm hộ khẩu không, rồi lại tìm nhà trẻ. Nó sắp hai tuổi, sang năm có thể chính thức đi mẫu giáo.” Nhan Nham đáp.

“Nhà trẻ hiện nay đều do đơn vị mở, chủ yếu phục vụ phúc lợi cho công nhân viên. Muốn cho Tiểu Thạch Đầu vào học, e rằng sẽ hơi khó.” Giáo sư Hàn lo lắng.

“Cháu biết. Cứ thử tìm xem đã, có thì tốt, không có thì cháu tạm nghỉ một năm, đợi ổn định rồi sang năm nhập học cũng được.” Nhan Nham nói.

Đối với cô, chuyện học hành cũng không gấp gáp gì.

Giáo sư Hàn lại nhìn sang giáo sư Đồng: “Ông nghĩ cách giúp hai đứa đi.” 

Rồi quay sang Nhan Nham: “Nếu thật sự không được thì để đứa nhỏ cho bà trông. Bà ở nhà cũng rảnh, Tiểu Thạch Đầu ở với bà vừa hay có bạn.”

Nhan Nham không muốn làm phiền, liền cười đáp: “Cháu cứ tìm thử đã. Trông trẻ cũng vất vả lắm, nếu có thể gửi nhà trẻ thì vẫn tốt hơn.”

Giáo sư Đồng nói: “Được, ông sẽ giúp cháu hỏi thăm, hai ba hôm là có tin. Đến lúc đó cháu gọi điện cho ông.”

Nhan Nham vội vàng cảm ơn.

Sau khi bàn xong chuyện nhà trẻ, bác Tống lại hỏi: “Vậy hai người định mua nhà thế nào?”

Diệp Kỳ nhìn vợ, để cô lên tiếng: “Trong thành phố, tốt nhất là một căn tứ hợp viện có sân riêng.”

Lúc ấy nói “trong thành phố” nghĩa là trong phạm vi nhị hoàn (vòng đai hai). Mãi đến cuối thế kỷ, khi ngũ hoàn đã xây xong, người Bắc Kinh vẫn quen gọi việc ở trong nhị hoàn là “vào thành”.

“Đắt lắm đó.” Giáo sư Vương cảm thán.

“Chúng cháu cũng tích góp được ít tiền, chắc đủ để mua một căn viện nhỏ.” Diệp Kỳ nói.

Bác Tống nhìn anh, hơi cười cười. Từ đầu tới giờ toàn Nhan Nham nói, Diệp Kỳ ngồi im nghe vợ, đến lúc này mới mở miệng.

“Được, để bác giúp các cháu hỏi thăm.” Bác Tống gật đầu.

Vài ngày sau, cả nhà ba người thong dong dạo quanh Bắc Kinh. Họ rời khỏi nông thôn, giờ cũng chẳng cần che giấu, ăn mặc chỉnh tề: anh thì tuấn tú, cô thì xinh đẹp, con trai trắng trẻo đáng yêu. Gia đình đi trên đường, lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người.

Vừa đi chơi, họ vừa hỏi thăm tin tức nhà đất. Chẳng mấy ngày sau, họ tìm được một căn viện nhỏ ở gần Hậu Hải, sát cạnh một vương phủ được bảo tồn nguyên vẹn. Viện chỉ một cổng, vuông vức chỉnh tề, có ba gian chính, đông tây mỗi bên hai gian nhà ngang, độc lập riêng biệt. Giá lúc ấy chưa đến một vạn đồng. Chủ nhà định ra nước ngoài nên muốn bán gấp.

Nhan Nham lập tức quyết định mua. Chủ nhà thấy cô sảng khoái cũng vui vẻ, còn giúp làm luôn hộ khẩu cho Tiểu Thạch Đầu.

Trong viện có một cây hồng, đang vừa nhú chồi non. Chủ nhà nói: “Đến mùa thu, cây sẽ trĩu quả hồng đỏ cam, vừa đẹp vừa ngon.”

Nhan Nham rất hài lòng.

Hoàn tất thủ tục xong, hôm đó chủ nhà liền đi. Họ cũng nhanh chóng trả phòng nhà nghỉ, dọn vào viện ở. Diệp Kỳ còn tự tay dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ.

Vài ngày sau, Nhan Nham gọi điện cho giáo sư Hàn, biết chuyện gửi trẻ đã được thu xếp xong, là nhà trẻ của đơn vị con trai bà.

Giờ thì không còn gì phải lo.

Diệp Kỳ bàn với vợ: “Giờ chúng ta đã mua được nhà rồi, có cần báo cho Bác Tống, để ông ấy khỏi mất công tìm nữa không?”

Nhan Nham lắc đầu: “Không cần. Nếu họ tìm được, chúng ta vẫn mua.”

“Tại sao?”

“Đất nước sẽ ngày càng phát triển, người đổ về Bắc Kinh càng nhiều, nhà ở sẽ càng khan hiếm, càng đắt đỏ. Đất thủ đô sau này sẽ là tấc đất tấc vàng. Trong tay có tiền nhàn rỗi thì mua thêm, để đó cũng là một khoản lớn.”

Diệp Kỳ gật đầu: “Em nói sao thì là vậy.”

Sau đó, hai vợ chồng đưa Tiểu Thạch Đầu đi làm thủ tục nhập nhà trẻ. Cậu bé đã uống Linh Đan Khai Trí, tâm trí khác hẳn trẻ con bình thường, vào lớp chẳng hề khóc nháo, còn vẫy tay chào ba mẹ, khiến thầy cô và con trai giáo sư Hàn đều kinh ngạc.

Nhan Nham chẳng lo lắng, dặn con xong là đi. Ngược lại, Diệp Kỳ quyến luyến vô cùng, đi ra ngoài mà cứ quay đầu lại.

Ra khá xa rồi, anh mới nói với vợ: “Hay là thôi, đừng gửi nhà trẻ nữa. Cả ngày không gặp con, anh không yên tâm. Anh có thể đeo con đến lớp, nó ngoan lắm, chẳng quấy khóc đâu.”

Nhan Nham nhìn anh đầy bất ngờ. Không ngờ ông bố này lại dính con đến vậy. Cô cũng không phản đối, chỉ nói: “Vậy đợi anh đi học thử mấy hôm, nếu ổn thì cho con nghỉ cũng được.”

“Ừ, nghe em hết.” Diệp Kỳ cười toe toét.

Nhan Nham trợn mắt: “Nghe em hết cái gì, rõ ràng là nghe anh rồi còn gì.”

Diệp Kỳ nhìn quanh không ai, liền ôm hôn vợ một cái: “Anh nghe Nham Bảo hết.”

Nhan Nham vừa cười vừa lườm chồng. Không nỡ thì không nỡ, nhưng cũng chẳng cản niềm vui nho nhỏ của hai người.

Có con trai rồi, hai vợ chồng ít khi được gần gũi như trước.

“Chúng ta dọn cho Thạch Đầu một phòng riêng đi.” – Diệp Kỳ nói. 

“Trước nó ngủ cùng chúng ta, giờ lớn rồi, nên để nó độc lập.”

Anh nói đầy vẻ nghiêm túc, nhưng ý đồ thì khỏi cần nói cũng biết.

Nhan Nham không vạch trần, chỉ bảo: “Thử dọn một phòng cho nó. Nhưng nên từ từ. Nó mới đến thành phố, ban ngày xa ba mẹ đi học, buổi tối lại tách ra nữa, sợ thay đổi nhiều quá nó chưa quen.”

Diệp Kỳ gật đầu đồng ý. Dù sao anh cũng là một ông bố, tất nhiên phải lo cảm nhận của con.

Chiều hôm đó, họ đi đón con, phát hiện cậu bé đã được thầy cô trong nhà trẻ quý mến.

Tiểu Thạch Đầu vừa thấy ba mẹ đã nhào vào lòng, khoe với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay con ngoan lắm, cô khen con giỏi.”

Cô giáo cười theo: “Đúng đó, Diệp Hưng Nghiêu rất ngoan, còn biết chơi cùng các bạn khác nữa.”

Nhan Nham nghe xong cũng mừng rỡ. Con mình được khen, ai mà chẳng vui. Hai vợ chồng cảm ơn cô giáo, Tiểu Thạch Đầu cũng lễ phép chào tạm biệt rồi mới về.

Vừa ra khỏi nhà trẻ, cậu bé lấy từ túi ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, đưa cho mẹ: “Cái này là Thẩm Tiếu Tiếu cho con, con để mẹ ăn.”

Nhan Nham bóc kẹo rồi bỏ vào miệng. Cô vốn không cho con ăn nhiều đồ ngọt, nên kẹo với Tiểu Thạch Đầu rất quý. Vậy mà lần nào được người ta cho kẹo, cậu cũng không nỡ ăn, cứ đưa mẹ.

Cậu nhìn mẹ ăn kẹo, miệng thì thèm đến nuốt nước bọt, nhưng vẫn cười tít mắt, khiến Nhan Nham vừa buồn cười vừa cảm động.

Cứ thế, cuộc sống nhà trẻ của Diệp Hưng Nghiêu bắt đầu. Ba mẹ cậu thì ban ngày đóng cửa ở nhà hưởng thế giới hai người được mấy hôm, thì nhận được điện thoại từ Bác Tống: “Chú đã tìm được hai căn, đều hợp với yêu cầu, hai đứa qua xem đi.”

Sau khi hẹn ngày, cả hai đi xem, tổng cộng hơn ba vạn, Nhan Nham không chần chừ mua hết. Việc này khiến Bác Tống sững sờ, mà số tiền tích góp của cô cũng gần như hết sạch.

Chương 34: Nhân vật mờ nhạt của thập niên 60 (Hoàn)

Sau khi cả nhà đã ổn định, Diệp Kỳ viết thư về báo bình an cho đại đội trưởng trong làng và Tam gia gia.

Khi Nhan Nham nhận được thư hồi âm thì trường học đã khai giảng. Đại đội trưởng dặn dò hai vợ chồng phải học hành cho tốt, gặp khó khăn gì thì cứ viết thư, ông có thể giúp được thì sẽ giúp.

Tam gia gia ngoài lời dặn dò, còn nhắc đến chuyện nhà họ Nhan. Ba đứa con còn lại đều bất mãn, nhất là hai cậu con trai thứ đang vô cùng ầm ĩ.

Nhan Hồng Kỳ nay đã 24 tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ, ở nông thôn coi như đã là trai ế lớn tuổi.

Vài năm trước, vợ chồng Nhan Đại Trụ lại vay tiền của đội, nghĩ cách cho con trai Hồng Kỳ vào đội vận tải ở huyện học lái xe. Cơ hội này do Nhan Hồng Anh báo cho. Ông bà thấy cần phải nắm bắt.

Tuy Nhan Hồng Kỳ học hành không giỏi, nhưng học lái xe lại rất nhanh, hai năm trước đã chuyển thành công nhân chính thức. Theo lý thì việc cưới vợ không khó, nhà tuy nghèo nhưng thu nhập anh ta ổn định, làm vận tải còn có thêm tiền ngoài.

Nhưng rắc rối là do trước đó Nhan Hồng Chuyên cưới vợ sính lễ hoành tráng quá “ba chuyển một kêu, ba mươi sáu đôi chân” cộng thêm 200 tệ. Thế nên, đến lượt Nhan Hồng Kỳ, nhà gái nào cũng đòi bằng hoặc hơn chị dâu cả.

Nhà họ Nhan sao kham nổi. Vừa mới trả xong nợ vay vì cho Nhan Hồng Kỳ đi học lái xe, giờ chẳng còn đồng dư nào.

Nhan Hồng Kỳ tất nhiên không phục: cưới vợ cho anh cả thì cha mẹ dốc hết, đến lượt mình thì lại bảo không thể. Cùng là con trai, sao lại thiên vị vậy.

Anh ta không thể làm gì cha mẹ, ngoài việc ngày ngày càm ràm. Nhan Đại Trụ nghe nhiều cũng bực, cha con bắt đầu cãi vã.

Biết mình yếu thế, Nhan Hồng Kỳ quay sang gây chuyện với anh cả. Anh ta trách Nhan Hồng Chuyên ngày trước đưa sính lễ quá cao, khiến giờ mình lấy vợ khó khăn.

Không chỉ thế, Nhan Hồng Kỳ còn thường xuyên ăn ở vạ vật bên nhà anh cả, không chịu đi, nói trắng ra là: “Tôi cưới không nổi vợ nữa rồi, sau này phải nhờ cả anh chị lo thôi.”

Hễ cãi nhau, anh ta lại chì chiết:

“Khi anh tìm việc, khi anh cưới vợ, cả nhà bị vét sạch. Ai cưới mà đòi những sính lễ kiểu ‘ba chuyển một kêu, ba mươi sáu đôi chân, thêm 200 tệ’ chứ? Bây giờ tôi đi tìm đối tượng, ai cũng đòi bằng chị dâu, đời này tôi coi như ế, tất cả do anh chị. Không chỉ tôi, còn cả thằng út cũng bị liên lụy.”

“Cưới vợ xong, anh cả năm chẳng về thăm nhà, chẳng đưa cha mẹ lấy một xu, một món quà. Đây đâu phải cưới vợ, đây là đi ở rể nhà người ta thì có!”

Làm ầm ĩ đến mức nhà Nhan Hồng Chuyên cũng chẳng yên, cả ba mẹ vợ lẫn vợ đều bất mãn. Đúng là ngày trước sính lễ hơi cao, nhưng cũng là nhà họ Nhan đồng ý. Giờ quay ra trách móc, thật chẳng ra sao.

Hồng Kỳ còn nói mỉa thẳng mặt nhà họ Vương:

“Bác trai, bác gái, hai người tính giỏi thật đấy. Nuôi một đứa con gái, rước được rể giàu lại mang cả đống sính lễ về, còn được nuôi dưỡng lúc tuổi già. Thời nay, ngay cả có con trai cưới vợ cũng đâu được lợi thế như thế.”

Người làng nghe vậy cũng nhìn nhà họ Vương khác hẳn.

Vương Phụng Linh là người phụ nữ khôn khéo, tối đến khóc với chồng:

“Năm xưa em cãi lời cha mẹ để lấy anh. Sính lễ lúc đó cũng nằm trong nhà mình, đâu có để lại bên ngoại. Chẳng gửi tiền cho cha mẹ chồng vì còn phải nuôi con, ngày tháng vốn đã chật vật.”

Hồng Chuyên chỉ lặng lẽ vỗ lưng vợ. Anh cũng áy náy vì chưa báo hiếu cha mẹ, trong khi vợ lại thường xuyên mua đồ biếu bên ngoại. Nhưng anh im lặng, vì nói ra thì cũng chỉ thêm cãi nhau.

Nhân cơ hội, thằng út Nhan Thế Ngọc cũng gây chuyện. 19 tuổi rồi mà chưa có việc làm, trong khi anh cả, anh hai cùng tuổi đều đã có công việc do gia đình bỏ tiền mua. Thế nên, cậu ta cũng kéo anh hai cùng sang ăn nhờ ở đậu nhà anh cả.

Cuối cùng, Nhan Hồng Chuyên chịu không nổi, phải về bàn với cha mẹ. Nếu kéo dài, gia đình anh tan vỡ mất.

Nhan Đại Trụ rít một hơi thuốc lào, thở dài nặng nề. Ông gõ tẩu, nói:

“Năm xưa lo cho thằng cả cưới vợ, nhà góp 600 đồng, còn lại nó tự lo. Giờ lo cho thằng hai, thằng ba cưới vợ, mỗi đứa cũng được 600. Hai đứa đầu có công việc, cũng là nhà bỏ tiền mua. Thằng ba cũng vậy, chờ tìm được chỗ, tiền nhà lại lo. Sau này, khi cha mẹ già yếu không làm nổi, ba anh em cùng góp nuôi. Vậy coi như cha mẹ đã làm trọn trách nhiệm.”

Ông nói thêm: “Giờ tao vay tạm đại đội 600 đồng lo cho thằng hai. Thằng ba thì chờ lúc cần, tao lại vay.”

Lời dứt, ba anh em đều im lặng. Họ không phải không biết cha mẹ vất vả, chỉ là quen ích kỷ, quen đòi hỏi.

Khi ba “con nợ” rời đi, lưng gù của Nhan Đại Trụ như muốn sụp hẳn, tinh thần cùng cạn kiệt.

Lưu Kim Ni vừa lau nước mắt vừa tiếp tục bận rộn. Cũng may lúc này không cấm nuôi gia súc nữa, hai ông bà già lại cố cày cuốc, may ra gom góp đủ tiền.

Bà chợt nhớ tới Nhan Nham, đứa con gái 14 tuổi đã rời nhà, gánh nợ 200 đồng trên vai, chẳng biết đã tự xoay xở thế nào ngoài kia. Nhưng dẫu nghĩ thế nào, mọi chuyện đã qua, giữa họ và Nhan Nham coi như không còn liên quan.

Nhan Hồng Ngọc thì giống như trong thế giới ban đầu, sau tốt nghiệp cấp hai đã thi vào trường y tá, được phân về bệnh viện huyện. Ba cô con gái nhà họ Nhan tính ra vẫn dễ nuôi hơn con trai.

Những tin tức đó, Nhan Nham chỉ xem qua rồi bỏ. Cô nay đã thoát khỏi số phận cũ, bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới.

Tháng 3, hai vợ chồng nhập học ở Thanh Đại. Sau khi chính thức vào học, Diệp Kỳ quả nhiên như lời anh nói, địu bé Diệp Hưng Nghiêu trên ngực, tuyên bố rõ ràng mình đã có vợ con, khiến các nữ sinh từng thầm mến nhanh chóng từ bỏ.

Hưng Nghiêu rất ngoan, chỉ yên lặng nằm trong vòng tay cha, không khóc nháo, không ảnh hưởng lớp học. Thêm vào gương mặt xinh xắn, tính cách dễ thương, cậu bé nhanh chóng trở thành “tiểu linh vật” trong lớp. Diệp Kỳ còn làm thủ tục xin thôi gửi trẻ, từ đó trở thành “ông bố bế con đi học” nổi bật trong trường.

Anh học ngành cơ khí chế tạo, tiến bộ rất nhanh nhờ từng được giáo sư Đồng dạy dỗ, chẳng mấy chốc đã vào phòng thí nghiệm tham gia đề tài lớn. Lúc đó, bé Hưng Nghiêu vui vẻ đi học cùng mẹ.

Nhan Nham theo ngành ngoại ngữ, khá nhẹ nhàng. Cô đưa con đến lớp, dần dần nuôi con thành “em bé song ngữ”.

Kiếp này, Diệp Kỳ đi theo con đường nghiên cứu khoa học, còn Nhan Nham trở thành dịch giả. Hai vợ chồng sống bận rộn mà yên ổn.

Về phần Diệp Hưng Nghiêu, cô không can thiệp nhiều, chỉ cần con không lệch lạc, muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, cậu lại chẳng giống cha mẹ, trở thành một “tổng tài bá đạo”, kiếm tiền chỉ để mua quà cho mẹ.

Nhan Nham không hiểu sao con trai cứ mua đồ cho mình, chắc có lẽ trong lòng cậu, mọi thứ tốt đẹp nhất đều xứng đáng thuộc về mẹ.

Diệp Kỳ và Nhan Nham sống thọ, đến lúc năm đời cùng nhà, một buổi chiều nắng đẹp họ mới rời đi, không bệnh không đau. Khi đó, Diệp Hưng Nghiêu đã là một ông lão phong độ lại khóc đến nghẹn ngào.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments