Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 373 374 375

By Quyt Nho - tháng 9 08, 2025
Views

Chương 373: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 10

Vì vậy, anh không hề nói dối.

Là do ngày nào Phương Triều Tịch cũng nói hắn ta phải tăng ca, mà anh chỉ là thuận theo lời cô ấy mà thôi.

Cố Kiều Kiều nhìn Lục Thời Tự ngẩn ra trong giây lát, rồi khẽ cười chua chát.

Hôm nay cô đã khóc quá nhiều, nước mắt cạn khô, không còn muốn rơi lệ vì những suy đoán vô nghĩa nữa.

Cô không nói gì thêm, cúi đầu nhìn xuống chân mình, lặng lẽ ngẩn người.

Từ góc độ của Lục Thời Tự, anh vừa hay có thể nhìn thấy chiếc cổ dài của cô, làn da trắng bệch mỏng manh đến mức có thể thấy rõ cả mạch máu.

Ngay khoảnh khắc đó, anh dường như nghe được tiếng mạch đập của cô, khẽ khàng nhưng nặng nề.

Đây là tín hiệu cầu cứu của cô sao?

Lục Thời Tự mím môi, học theo tư thế cúi đầu của cô, thân người hơi cúi xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối.

Anh nhẹ giọng nói: “Nếu em cần giúp đỡ, anh có thể giúp.”

Cố Kiều Kiều bất ngờ ngồi bật dậy, hoảng loạn liếc nhìn anh rồi lúng túng khẽ nói: “Em… em đã kết hôn rồi.”

Lục Thời Tự: “?”

Thấy ánh mắt anh lộ vẻ khó hiểu, mặt Cố Kiều Kiều lập tức đỏ bừng.

A a a… tại sao cô lại có cái suy nghĩ tự luyến như vậy chứ…

Chắc do khóc nhiều đến ngu người nên mới hiểu nhầm lời của Lục Thời Tự.

Cũng không thể trách Cố Kiều Kiều được, dù đã kết hôn nhiều năm nhưng cô chỉ từng quen mình Phương Triều Tịch, sau đó liền làm vợ người ta. Số lần cô tiếp xúc với người khác phái quả thực rất ít.

Vậy nên vừa rồi khi cảm nhận được sự khác lạ từ Lục Thời Tự, cô liền lập tức nghĩ quá lên.

Gương mặt Cố Kiều Kiều lộ rõ vẻ ngượng ngùng, thậm chí tai cũng ửng đỏ. Cô vội vàng cúi chào anh một cái rồi chạy đi mất.

Lục Thời Tự đứng lại tại chỗ, khóe môi khẽ cong lên, trong mắt sâu thẳm ánh lên ý cười.

Cưa gái thôi mà, dễ như trở bàn tay!

Dù trước nay chưa từng yêu đương, nhưng lý thuyết thì anh đều hiểu, cũng xem nhiều rồi. Hiện giờ tình huống quả thực hơi khó xử do thân phận đã kết hôn của Cố Kiều Kiều.

Nhưng không phải là không thể. Chỉ cần anh bỏ thời gian và kiên nhẫn là được.

Đúng vậy, Lục Thời Tự đã hạ quyết tâm: phải để Cố Kiều Kiều từ vợ của người khác trở thành vợ mình.

Từ lần đầu gặp đã bị cô làm chấn động, đến khi nhìn thấy cô ở bệnh viện thì thấy thương xót, rồi dần dần để ý đến cuộc sống của cô, âm thầm lên kế hoạch cho lần gặp tiếp theo.

Ngay từ đầu, anh đã nhắm trúng cô rồi.

Anh vẫn luôn chờ, chờ cơ hội giúp cô “cạo xương trị độc”.

Không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Lục Thời Tự luôn để ý tình hình của Cố Kiều Kiều, Phương Triều Tịch và Trương Minh Dĩnh. Khi biết hôm nay Trương Minh Dĩnh ở trong văn phòng Phương Triều Tịch suốt một tiếng đồng hồ, anh đã đoán được tối nay cô ta nhất định sẽ ra tay.

Là người cùng cảnh ngộ, anh có thể hiểu được hành động của Trương Minh Dĩnh, cũng giống như anh rất muốn Cố Kiều Kiều sớm ly hôn với Phương Triều Tịch vậy.

Nhưng nếu muốn lợi dụng cơ hội đó để làm tổn thương Cố Kiều Kiều, thì anh sẽ không cho phép.

Lục Thời Tự đoán được Trương Minh Dĩnh muốn làm gì. Trước đó anh từng thấy tin nhắn trong điện thoại của Cố Kiều Kiều. Nhìn cái bụng ngày càng lớn, chắc chắn cô ta đang sốt ruột.

Vậy thì cứ cho Trương Minh Dĩnh một cơ hội.

Lục Thời Tự phẩy tay: hôm nay Phương Triều Tịch không cần tăng ca nữa, có thể tan làm đúng giờ.

Sau đó, anh bảo tài xế lái một chiếc xe kín đáo, đậu đối diện nhà Cố Kiều Kiều.

Nhìn khoảng cách giữa hai ngôi nhà, trong đầu anh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.

Cảm ơn Trương Minh Dĩnh đã truyền cảm hứng. Đáp lại, để Phương Triều Tịch “toàn tâm toàn ý” ở bên cô ta vậy.

Anh đúng là người tốt + sếp tốt mà.

Nghĩ là làm, Lục Thời Tự gửi tin nhắn cho trợ lý Lưu: “Mua lại căn số 68 đường Vọng Giang, càng sớm càng tốt.”

Số 68 Vọng Giang chính là căn nhà đối diện nhà Cố Kiều Kiều.

Nhìn đồng hồ, Lục Thời Tự bảo tài xế rời đi, còn anh thì ngồi lại trong xe một mình. Không bật đèn, chỉ mở hé cửa sổ bên trái một chút.

Anh chống tay lên, chăm chú nhìn vào căn nhà của Cố Kiều Kiều, ánh mắt tĩnh lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đèn tầng một vẫn sáng, không nghe được âm thanh gì, nhưng thoang thoảng có mùi thức ăn.

Là mùi món ăn nhà làm.

Dù nhà của Lục Thời Tự có người giúp việc và đầu bếp, nhưng vẫn không giống thế này.

Anh thật sự rất ghen tị với Phương Triều Tịch khi mỗi ngày đều được ăn cơm nhà, vậy mà lại không biết trân trọng.

Lục Thời Tự ngồi trong xe khoảng một tiếng. Lúc này trời đã tối hẳn, hai bên đường đèn đã bật lên.

Cửa nhà Cố Kiều Kiều mở ra, Phương Triều Tịch xách túi rác bước ra ngoài.

Người đàn ông này, xét trong số người thường thì xem như khá tốt, nhưng trong mắt Lục Thời Tự thì thật chướng mắt, chỉ là một “bình hoa di động”.

Anh chống cằm, nhìn hắn ta lững thững vứt túi rác vào thùng rác gần đó rồi đi vào căn biệt thự bên cạnh.

Trương Minh Dĩnh mở cửa cho hắn, hai người ôm hôn nồng nhiệt, hoàn toàn không nhận ra Cố Kiều Kiều đang đứng gần đó ngơ ngác nhìn.

Thấy Cố Kiều Kiều định xông lên, Lục Thời Tự không ẩn mình nữa, kéo cô vào xe.

Trong chiếc xe tối om, hơi thở của hai người có phần gấp gáp.

Cố Kiều Kiều tức giận đến run người. Nếu không có Lục Thời Tự ôm chặt lấy cô, chắc cô đã không màng hình tượng mà lao đến gây sự rồi.

Cô không bất ngờ, vì mọi dấu hiệu mấy hôm nay đều chỉ ra điều đó, Cố Kiều Kiều cũng đã dần chấp nhận.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến người đàn ông từng thề non hẹn biển với mình ôm ấp người phụ nữ khác, cô vẫn tức đến phát run.

Lục Thời Tự siết chặt Cố Kiều Kiều, nhẹ nhàng vỗ lưng cô để trấn an: “Khóc ra đi, sẽ dễ chịu hơn.”

Nhưng Cố Kiều Kiều không khóc nổi. Cô cay đắng nói: “Khóc không ra nữa rồi.”

Lục Thời Tự cụp mắt, giấu đi tia sáng u tối nơi đáy mắt.

Cơn tức trong người cô cần phải được giải tỏa, nếu không sẽ làm tổn thương đến sức khỏe.

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên tai cô: “Em phát hiện Phương Triều Tịch ngoại tình với thư ký của hắn, em định làm gì? Ly hôn hay trả đũa?”

Anh chỉ đưa ra hai lựa chọn.

Cố Kiều Kiều bị tức đến mụ mị đầu óc, rơi vào bẫy từ ngữ của anh, mơ hồ đáp: “Muốn ly hôn, cũng muốn trả đũa.”

Lục Thời Tự nhếch môi, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết bỗng tan chảy, trong mắt lộ chút yêu mị, giọng càng thêm trầm thấp:

“Vậy thì làm cùng nhau nhé.”

Anh từng nói rồi, không phải anh không biết phản công, chỉ là lúc đó còn chưa đến thời điểm.

Giờ thì đúng lúc rồi.

Chậm thêm hai năm nữa, có lẽ anh sẽ không làm chuyện này nữa.

Lục Thời Tự tiếp tục dụ dỗ:

“Hắn ta ngoại tình, em cũng có thể trả đũa lại. Đợi đến khi hắn nhận ra thì em ly hôn thật dứt khoát. Như vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Cơ thể Cố Kiều Kiều dần dịu xuống. Sau một cơn xúc động mạnh, người cô trở nên mềm nhũn, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa.

Cô chỉ có thể đi theo dòng suy nghĩ mà Lục Thời Tự dẫn dắt, dù trong tiềm thức biết làm vậy là sai, nhưng cảm xúc muốn trả thù đã lấn át lý trí.

Cố Kiều Kiều ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Lục Thời Tự, đôi môi đỏ khẽ mấp máy:

“Vậy… anh có thể giúp em không?”

Chương 374: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 11

Lục Thời Tự khẽ nhếch môi cười, anh nghiêng người sát lại gần Cố Kiều Kiều, hơi thở của hai người gần như hòa quyện vào nhau.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từng chữ rõ ràng mà đầy chân thành: “Anh rất vui lòng. Đây là vinh hạnh của anh.”

Bị đôi mắt đen sâu thẳm mang theo vẻ nghiêm túc ấy mê hoặc, tim Cố Kiều Kiều đập ngày càng nhanh, càng lúc càng mạnh.

Đến mức Lục Thời Tự cũng có thể nghe và cảm nhận được.

Ở thế giới này, ban đầu cô chỉ vì Phương Triều Tịch mà đến. Không có người thân, không có bạn bè, chỉ có một mình Phương Triều Tịch.

Nhưng cuối cùng, hắn ta lại phản bội cô.

Không chỉ phản bội tình cảm giữa hai người, mà còn khiến cô cảm thấy lựa chọn ở lại ban đầu là một quyết định ngu ngốc đến mức nào.

Trải qua tám năm sống gò bó, cô suýt nữa đã quên mất, có những chuyện không phải cô không làm được, mà là cô không muốn làm.

Cố Kiều Kiều cúi đầu cười khe khẽ. Nụ cười cô bi thương, điên dại, lại chỉ rơi một giọt nước mắt từ khóe mắt.

Lục Thời Tự dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ấy, cảm giác mềm mại truyền đến đầu ngón tay khiến anh khựng lại một thoáng.

Anh tiếp tục dụ dỗ: “Kiều Kiều, hắn ta không xứng đáng. Hai người mãi không có con là vì ông trời cho rằng hắn ta không đủ tư cách, hắn ta và em không có duyên sinh con.”

Cố Kiều Kiều lại nở một nụ cười, lần này mang theo nét quyến rũ lạ thường.

Cô kéo cà vạt của Lục Thời Tự, người nghiêng về phía anh, ngồi lên đùi anh.

Cô dùng chút lực kéo anh lại gần, bốn mắt nhìn nhau - trong mắt anh là ánh tối rạo rực, trong mắt cô là vẻ quyến rũ mê người.

Đôi khi, người trưởng thành chẳng cần nói gì nhiều, chỉ một ánh mắt là đủ.

Một ánh mắt mập mờ cũng đủ châm ngòi cho đám lửa dục vọng.

Giọng nói của Cố Kiều Kiều mềm mại như yêu tinh, cô áp sát môi anh thì thầm: “Thế... với anh thì có duyên không?”

Cổ họng Lục Thời Tự khẽ động vài lần, ánh nhìn càng lúc càng rực lửa.

Anh từng nghĩ cô sẽ khóc lóc rất lâu, buồn bã rất lâu. Không ngờ lại là một phiên bản lạnh lùng, sắc sảo thế này.

Tốt quá. Lại phát hiện thêm một mặt khác của cô, càng làm anh bị cô cuốn hút.

Anh mừng vì mình đã dũng cảm.

Quả nhiên, người dũng cảm mới có thể tận hưởng thế giới mới.

Lục Thời Tự hôn lên môi Cố Kiều Kiều, còn khẽ cắn một chút.

Mềm quá, đàn hồi lại tốt.

Đầu mũi anh tràn ngập hương thơm từ người cô - mùi hương ấy từ lần đầu gặp mặt đã khắc sâu vào trí nhớ anh.

Giọng Lục Thời Tự trầm thấp, khàn khàn: “Có duyên.”

Cuối cùng môi hai người cũng hoàn toàn áp chặt, như hai kẻ khát nước lâu ngày giữa sa mạc.

Nuốt lấy nhau, từng chút chiếm lĩnh nhau.

Lục Thời Tự bắt đầu thở gấp, anh đổi tư thế bế cô, bàn tay nóng đặt lên vòng eo thon nhỏ.

Vòng eo của Cố Kiều Kiều nhỏ đến mức chỉ một tay là ôm trọn, làn da lại mềm mại mịn màng.

Anh không thể kiềm chế được nữa: “Về chỗ anh nhé?”

Cố Kiều Kiều khẽ cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng ấm mờ mờ từ tầng hai biệt thự không xa.

“Không, ngay tại đây đi.” Giọng cô mềm mại, quyến rũ như mật.

Cô còn liếm nhẹ vành tai anh.

Cơ thể Lục Thời Tự cứng đờ, trong tích tắc hiểu ngay cô đang nghĩ gì, chỉ là...

Đây là lần đầu của anh...

Anh từng muốn nó xảy ra một cách lãng mạn hơn.

Lục Thời Tự hơi do dự, nhưng giây tiếp theo anh đã khẽ rên lên, bao nhiêu lý trí, bao nhiêu cân nhắc về không gian hay thời điểm đều tan biến.

Trong bóng tối dày đặc, trong không gian chật hẹp, chỉ còn lại tiếng thì thầm mềm mại của Cố Kiều Kiều: “Anh nhớ nhẹ nhàng thôi đấy~”

...

Rất lâu sau đó, khoảng thời gian vừa ngọt ngào vừa giày vò ấy cuối cùng cũng kết thúc. Rõ ràng là mùa đông, nhưng trán Lục Thời Tự lại ướt đẫm mồ hôi.

Anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế. Hạnh phúc xen lẫn kích thích và cả hồi hộp đến mức phải dè chừng từng giây.

Lục Thời Tự sống hai mươi bảy năm, lần đầu tiên... phá bỏ mọi khuôn mẫu như thế.

Anh hôn nhẹ lên má Cố Kiều Kiều, còn hôn cả giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.

Lần này, cô là vì anh mà rơi lệ.

Trái tim anh giờ đã bị tình yêu lấp đầy, dịu dàng nói: “Kiều Kiều, ly hôn với hắn ta đi.”

Sau đó, hãy sớm kết hôn với anh.

Cố Kiều Kiều chỉnh lại quần áo, đẩy Lục Thời Tự ra, giọng cô vẫn ngọt ngào mê người, nhưng lời nói lại lạnh lẽo: “Không.”

Cách trả thù thế này thật thú vị, không chơi thêm vài lần thì sao có thể xứng đáng với Phương Triều Tịch?

Tim Lục Thời Tự như bị dội một gáo nước lạnh, ngọn lửa vừa cháy bừng đã bị dập tắt. Môi anh mím chặt, ánh mắt phảng phất nỗi tổn thương.

Anh không còn muốn giúp cô trả thù nữa, chỉ muốn đưa cô về nhà, sống như một cặp vợ chồng bình thường, mỗi sáng thức dậy là thấy nhau.

Nhưng cô lại như một người phụ nữ lạnh lùng không cảm xúc, rõ ràng mới nãy còn nhìn anh bằng ánh mắt ướt át dịu dàng.

Lục Thời Tự cúi đầu, không nói lời nào, ngay cả khí chất xung quanh anh cũng trở nên trầm lặng.

Cố Kiều Kiều khẽ cười, ánh mắt lấp lánh xuân sắc mơ hồ.

Cô bắt chước anh hôn lên má anh, dịu dàng nói: “Em còn muốn trả thù thêm vài lần nữa, tổng giám đốc Lục, lần sau anh vẫn giúp em chứ?”

Lục Thời Tự im lặng trong thoáng chốc. Làm sao anh không muốn chứ?

Nhưng anh biết, một khi đồng ý, thì anh thật sự đã thua rồi.

Quan hệ giữa hai người vốn không cân bằng: anh yêu cô, còn cô có thể chỉ xem anh là công cụ để trả đũa Phương Triều Tịch.

Nhưng nếu từ chối, với tâm trạng hiện tại của Cố Kiều Kiều, việc cô tìm người khác cũng không phải không có khả năng.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, một luồng sát khí trong lòng Lục Thời Tự lập tức bốc lên.

Anh không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

Lục Thời Tự khẽ tựa đầu vào hõm vai Cố Kiều Kiều, hít lấy mùi hương đầy mê hoặc trên người cô, sát khí trong lòng cũng dịu đi đôi chút.

Anh dò hỏi: “Nếu anh không giúp, em sẽ tìm người khác à?”

Cố Kiều Kiều khẽ bật cười, cô nghiêng đầu, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai anh, tê dại như có luồng điện chạy qua.

“Anh đoán xem~”

Lục Thời Tự không muốn đoán, anh ngẩng đầu lên, nắm lấy cằm cô. Tuy trong lòng đầy tức giận muốn phá nát tất cả, nhưng hành động lại vô cùng dịu dàng và kiềm chế.

Giống như những gì vừa diễn ra — dù đắm chìm nhưng vẫn giữ sự kiểm soát.

Giống như tình cảm này vậy — anh luôn cố kiềm chế.

Đó cũng là tính cách của anh, sự nổi loạn đến muộn không thể khiến anh mất kiểm soát hoàn toàn.

Lục Thời Tự cúi đầu, che đi tia tà khí thoáng lướt qua trong mắt.

Vừa nãy đúng là anh quá chìm đắm trong tình yêu rồi. Không sao, anh sẽ chọn cách tiến từng bước một.

Lục Thời Tự lại hôn lên môi Cố Kiều Kiều, vừa mãnh liệt vừa khẩn thiết.

Cô cũng không ngại ngùng mà đáp lại anh, đến khi hơi thở hai người dồn dập, cô mới nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Cô chỉnh lại quần áo, rồi xoay người, giọng nũng nịu như mang theo móc câu: “Giúp em kéo khóa lưng với~”

Cổ họng Lục Thời Tự khẽ động, đôi tay lớn đặt lên làn da mịn màng sau lưng cô.

“Mau lên~” Cố Kiều Kiều quay đầu liếc anh một cái, nũng nịu trách móc.

Ánh mắt Lục Thời Tự tối đi. Mới nãy cô cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho.

Còn cố tình chọc tức anh. Anh nhất định phải để lại chút dấu vết gì đó.

Vài giây sau, Cố Kiều Kiều rên nhẹ một tiếng, một vùng da sau lưng hơi đau rát.

Cô vỗ tay anh ra, trừng mắt, tự kéo khóa rồi xuống xe.

Lục Thời Tự nhìn theo, trong mắt mang theo ý cười, dõi theo cô bước vào biệt thự.

Chương 375: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 12

Cố Kiều Kiều trở về nhà, Phương Triều Tịch đã có mặt, hắn ta còn tắm rửa xong xuôi và thay đồ ngủ.

Thời gian vẫn còn rất dư dả.

Cô nghĩ tới Lục Thời Tự, rồi đem so sánh hai người.

Ừm, Phương Triều Tịch đúng là chẳng có gì nổi bật.

Thế nên tuổi trẻ dễ phạm sai lầm, chưa từng trải qua những người khác, đương nhiên từng coi Phương Triều Tịch là báu vật.

“Kiều Kiều, em đi đâu vậy? Anh vừa về thấy em không có nhà, gọi điện thì không liên lạc được.”

Giờ phút này, Phương Triều Tịch đã hoàn toàn mất đi cảm giác tội lỗi khi ngoại tình, bởi vì Cố Kiều Kiều tính cách thoải mái, lại tin tưởng hắn ta, mỗi lần hắn nói tăng ca hay bận gì đó cô đều không truy hỏi nhiều.

Cố Kiều Kiều hờ hững nói: “Đi mua nước tương.”

Phương Triều Tịch thấy cô hai tay trống không thì hơi ngớ người, theo bản năng hỏi: “Vậy nước tương đâu?”

Hiện tại, trong mắt Cố Kiều Kiều, Phương Triều Tịch làm gì cô cũng thấy chướng mắt, nghe hắn ta nói chuyện cũng thấy phiền.

Cô đáp qua loa: “À quên mất rồi.”

Phương Triều Tịch bật cười, định tiến lên xoa đầu cô, nhưng bị Cố Kiều Kiều khéo léo tránh đi: “Em vừa đi bộ về, nóng quá, đi tắm đã.”

Cô chẳng buồn nghe hắn ta nói thêm lời nào, trực tiếp lên lầu.

Lúc hai người lướt qua nhau, Phương Triều Tịch ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Hắn ta nhìn theo bóng lưng cô, phát hiện váy cô ở đoạn giữa có hơi nhăn, tóc cũng rối đôi chút.

Phương Triều Tịch cau mày, cảm thấy bản thân đang nghĩ quá nhiều — Kiều Kiều không phải kiểu người như vậy.

Cô là kiểu người đã yêu là sẽ thủy chung đến cùng.

Nghĩ đến việc mình gần đây lạnh nhạt với cô, Phương Triều Tịch cũng theo lên lầu.

Mà sau lưng hắn, một “Phương Triều Tịch” khác đang bị nhốt trong một màn chắn vô hình, ra sức đập mạnh vào đó, muốn hét lên tất cả sự thật với bản thân hiện tại.

Thế nhưng dù có cố gắng đến đâu, dù có tuyệt vọng thế nào, hắn ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình chết đi hết lần này đến lần khác — lần này, còn bị đội cho một cái “mũ xanh” rành rành trên đầu.

Phương Triều Tịch cảm giác trái tim mình như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, đây chính là quả báo cho việc phản bội sao? Mắc kẹt trong vòng lặp không hồi kết, và phải chứng kiến chính mình tiếp tục đi lại trên con đường sai lầm.

Đúng là giết người không bằng giết tâm.

Phương Triều Tịch lên lầu, phát hiện cửa phòng bị khóa trái, hắn ta sững người, nghĩ lại thì đúng là hai người đã lâu không ngủ cùng giường.

Hai năm nay Cố Kiều Kiều ngủ không ngon, đôi khi hắn ta về muộn khiến cô tỉnh giấc thì rất khó ngủ lại.

Gần đây vì chuyện với Trương Minh Dĩnh, hắn ta thường về nhà muộn, Cố Kiều Kiều từng bảo hắn nếu về muộn thì ngủ ở phòng khách.

Không ngờ hôm nay hắn ta về sớm mà vẫn không vào được phòng ngủ chính.

Phương Triều Tịch nhún vai, quay lại phòng khách nơi hắn ta đang tạm ngủ dạo gần đây.

Một tuần sau đó, Phương Triều Tịch vẫn cứ ăn cơm tối ở nhà xong thì đến chỗ Trương Minh Dĩnh.

Nhưng mỗi lần về, Cố Kiều Kiều đều không có ở nhà, hắn ta phải đợi một lúc cô mới về.

Tối hôm đó, Phương Triều Tịch rốt cuộc không kìm được nữa, khi nhìn thấy Cố Kiều Kiều đang thay giày ở huyền quan, hắn ta cẩn thận quan sát cô.

Trước đây Cố Kiều Kiều thường mặc đồ ở nhà đơn giản, gần đây không hiểu sao bắt đầu ăn mặc chỉn chu hơn hẳn, mỗi lần về nhà đều thấy cô chỉnh tề xinh đẹp.

Buổi sáng hai người không gặp nhau, vì dạo này Cố Kiều Kiều dậy muộn, bảo là ngủ không ngon, người mệt mỏi.

Cô còn đề nghị Phương Triều Tịch thuê bảo mẫu nấu bữa sáng cho hắn, trước đây khi hắn ngỏ ý thuê thì cô còn từ chối vì muốn giữ không gian riêng cho hai người.

Hiện tại hai người chỉ gặp nhau vào bữa tối, ăn xong thì Phương Triều Tịch lại bị Trương Minh Dĩnh gọi đi.

Thành ra đã rất lâu rồi hắn ta không nhìn kỹ Cố Kiều Kiều.

Giờ nhìn kỹ lại, thấy sắc mặt cô tốt lên hẳn, không trang điểm mà má vẫn hồng hào, môi đỏ rực tự nhiên.

Phương Triều Tịch chợt nảy ra một suy nghĩ: chẳng lẽ là do bị hôn?

Hắn ta vội lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ đó: cô yêu hắn ta, sao có thể làm chuyện đó được.

Hắn ta tìm cho cô một cái cớ: “Kiều Kiều, dạo này em tối nào cũng ra ngoài đi dạo à?”

Cố Kiều Kiều ngẩn ra, khẽ cười: “Ừ, dạo này em thường vận động sau bữa tối.”

Phương Triều Tịch gật đầu, trách gì gần đây khí sắc cô lại tốt thế, cả người nhìn cũng khỏe mạnh lên.

Cố Kiều Kiều xưa nay đã xinh đẹp, trước kia là vẻ đẹp trong trẻo, giờ thì mềm mại dịu dàng.

Phương Triều Tịch lập tức cảm thấy rung động, bước tới gần, nhìn cô đầy yêu chiều: “Kiều Kiều, chúng ta cũng đã lâu rồi không…”

Trong lòng Cố Kiều Kiều cười khẩy, đúng là đồ đàn ông hèn hạ.

Dạo gần đây cô ăn ngon mặc đẹp, nhìn lại chẳng buồn dòm cái “củ cà rốt bẩn thỉu” của hắn ta.

Cô cúi đầu, ngại ngùng nói: “Triều Tịch, em đang tới kỳ.”

Phương Triều Tịch thấy cô như vậy càng thêm nóng ruột, nhưng cũng đành chịu.

Hắn ta hắng giọng, tiếc nuối nói: “Vậy thôi, anh về công ty tăng ca, em đừng đợi, ngủ sớm nhé.”

Cố Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, tiễn hắn ta lái xe rời đi. Không lâu sau, Phương Triều Tịch lại đi bộ quay lại, rẽ vào nhà Trương Minh Dĩnh.

Đối diện, Lục Thời Tự đang âm thầm theo dõi. Từ lúc hai người ăn tối anh đã bắt đầu nhìn, vẫn chưa dứt mắt khỏi.

Còn lý do rèm cửa nhà Cố Kiều Kiều không được kéo là vì bảo mẫu kia là do Lục Thời Tự sắp xếp.

Anh nhìn thấy Cố Kiều Kiều gắp thức ăn cho Phương Triều Tịch, múc canh cho hắn ta, trong lòng ghen tị đến sắp phát điên.

Trong mắt Lục Thời Tự như rực lên lửa giận, cả trái tim anh như ngâm trong dấm chua, vừa chua vừa đắng.

Gần đây mối quan hệ giữa anh và Cố Kiều Kiều có tiến triển, nhưng anh biết trái tim cô vẫn chưa thay đổi.

Lục Thời Tự kéo rèm một cái “xoạt”, xắn tay áo, tháo đồng hồ.

Một phút sau, anh đã có mặt trong nhà Cố Kiều Kiều.

Là bảo mẫu kia mở cửa cho anh.

Lục Thời Tự tùy ý quan sát cách bày trí trong nhà, ánh mắt dừng lại một lúc trên tấm ảnh cưới to tướng treo ở phòng khách.

Đúng là khiến người ta ghen tị.

Nhưng dáng vẻ Kiều Kiều mặc váy cưới thật sự rất xinh đẹp.

Không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi Lục Thời Tự khẽ cong, rồi anh bước lên lầu.

Bàn tay anh đặt lên tay nắm cửa, phát hiện cửa bị khóa trái, một luồng cảm xúc hân hoan mạnh mẽ lập tức xua tan cơn giận ban nãy.

Lục Thời Tự cười càng sâu, gõ cửa hai cái, thản nhiên gọi: “Kiều Kiều, là anh đây.”

Cố Kiều Kiều giật mình, vội mở cửa kéo anh vào trong, hạ giọng hỏi: “Sao anh lại tới!”

Lục Thời Tự thấy cô lo lắng thì vươn tay ôm lấy: “Nhớ em.”

Cố Kiều Kiều cạn lời, định cắn xương quai xanh của anh một cái, nhưng không đủ cao nên cắn trúng… ngực.

Hàm răng như cắn phải vật gì cứng ngắc, ê buốt cả miệng.

Cô đau đến rơm rớm nước mắt, trừng mắt nhìn anh: “Tự dưng đi tập ngực làm gì, cứng như đá.”

Lục Thời Tự im lặng một lúc rồi khẽ cười, âm thanh trầm thấp vang trong lồng ngực.

Anh cúi đầu, giọng khàn khàn hơn: “Em không thích à?”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments