Chương 370: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 7
Tài xế lập tức đạp phanh, còn chưa kịp hỏi Tổng Giám đốc Lục có chỉ thị gì thì Lục Thời Tự đã nhanh chóng mở cửa xe, bước xuống.
Nhìn thấy thân hình gầy yếu của Cố Kiều Kiều lảo đảo suýt ngã, anh không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là hành động theo bản năng. Giúp cô cũng như giúp đỡ người nhà của nhân viên mình.
Lục Thời Tự phản ứng cực nhanh, vòng tay rắn chắc đỡ lấy Cố Kiều Kiều đang ngất xỉu, rồi bế cô lên.
Cảm nhận cô nhẹ bẫng trong tay, anh không khỏi nhíu mày: sao lại gầy đến vậy?
Anh nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, dặn tài xế quay đầu chạy thẳng đến bệnh viện.
Lúc nãy khi bế cô, bàn tay anh có chạm vào tay và chân cô, thấy rõ ràng cô đang sốt cao.
Lục Thời Tự đưa tay day thái dương, cố xoa dịu sự căng thẳng, nhưng vô ích, lông mày càng cau lại.
Anh hạ vách ngăn giữa ghế lái và ghế sau, ngoảnh đầu nhìn cô gái đang nằm mê man.
Khuôn mặt cô trắng bệch, nhưng ửng đỏ lạ thường, đôi môi đỏ mọng như nhỏ máu, mày cau chặt lại.
Lục Thời Tự khẽ nhíu mày, đưa ngón tay cái vuốt qua môi cô, rồi cúi đầu nhìn ngón tay… không có son.
Vậy môi đỏ đến mức ấy là sao?
Hành động vừa rồi của anh không thể gọi là nhẹ nhàng, khiến Cố Kiều Kiều hơi khó chịu, đầu nghiêng sang một bên, còn khẽ rên một tiếng “ưm…”
Âm thanh ấy mềm mại đến mức khiến Lục Thời Tự vội dịch người ra xa một chút.
Trong đầu anh không ngừng lặp lại:
Đây là vợ của nhân viên mình.
Đây là vợ của nhân viên mình.
Đây là vợ của nhân viên mình.
Dù là vì lý do gì, anh cũng không nên có những suy nghĩ không đứng đắn.
Nhưng hành động vừa rồi, rõ ràng anh đã không kiềm chế được bản thân… con thú bị đè nén trong anh đã sổng ra.
Ánh mắt Lục Thời Tự dần tối lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Cố Kiều Kiều, anh đưa tay dán nhẹ bàn tay lạnh lên má cô.
Cố Kiều Kiều như cảm nhận được sự mát lạnh dễ chịu, vô thức cọ mặt vào lòng bàn tay anh, nếp nhăn giữa đôi mày cũng giãn ra.
Cảm giác mềm mại ấy khiến tim anh như bị đuôi mèo khẽ cào qua: vừa ngứa, vừa rối.
Lục Thời Tự đưa tay kéo lỏng cà vạt, áo sơ mi và tóc vẫn còn hơi rối sau cơn mưa lúc anh ôm cô, khiến khí chất vốn nghiêm nghị của anh lại có phần phong lưu bất kham.
Cứ như vậy, anh giữ nguyên tư thế đưa tay chạm má cô, cho đến khi họ đến bệnh viện.
Tài xế hơi choáng. Mấy năm lái xe cho Lục Thời Tự, dù trên đường có chuyện gì xảy ra, anh cũng chưa từng tự mình xuống xe.
Nhưng nghĩ lại gương mặt thoáng qua của Cố Kiều Kiều... bảo sao Tổng Giám đốc lại phá lệ.
Tài xế xuống xe, mở cửa ghế sau, hạ giọng hỏi: “Lục tổng, cần tôi bế cô ấy vào không ạ?”
Lục Thời Tự đã thuận tay đưa tay luồn qua nách cô, bế bổng lên: “Không cần, anh cứ ở đây chờ.”
Tài xế đành gật đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Thời Tự ôm cô gái nhỏ bước vào phòng cấp cứu.
Sau một hồi kiểm tra, Cố Kiều Kiều được truyền nước và chuyển vào phòng bệnh. Cô chỉ là cảm lạnh gây sốt cao, tiêm vài mũi là ổn.
Lục Thời Tự vẫn ở lại bên cạnh cô. Trong lúc đó, điện thoại của cô có thông báo tin nhắn, anh liếc mắt nhìn qua màn hình khoá — có hai tin nhắn chưa đọc:
[Chồng cô lại nói đang tăng ca nữa à?]
[Anh ấy đúng là đang tăng ca, nhưng là tăng ca với tôi, chúng tôi đang thảo luận kế hoạch đấy~]
Hai tin nhắn cách nhau bốn tiếng.
Trong khoảnh khắc, Lục Thời Tự đã xâu chuỗi được mọi chuyện. Nhìn lại Cố Kiều Kiều, ánh mắt anh bỗng trở nên lạnh lùng xen lẫn thương cảm.
Dưới sự lạnh lẽo ấy... lại có chút vui mừng thầm kín.
Bị phản bội... tội nghiệp quá.
Cô ấy cần được cứu giúp.
Sẽ có người tốt ra tay cứu cô ấy chứ?
Lục Thời Tự nhìn chăm chú vào gương mặt Cố Kiều Kiều, đầu óc rối như cuộn len rối bời với đủ loại suy nghĩ.
Anh nhớ đến hình nền khoá máy của cô là ảnh cưới giữa cô và Phương Triều Tịch, trông cũng đẹp đôi đấy.
Chỉ tiếc, những điều tốt đẹp... không kéo dài được bao lâu.
...
Cố Kiều Kiều đột ngột bừng tỉnh, bật dậy trên giường bệnh, thở dốc, ánh mắt trống rỗng.
Mất mấy giây sau cô mới lấy lại được nhận thức, phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Điều khiến cô bất ngờ hơn là... bàn tay đang nắm lấy một bàn tay to lớn của đàn ông.
“Chồng à?” Cô vui mừng gọi, quay đầu lại, nhưng ngay sau đó, vẻ vui mừng biến mất, cô cũng vội rút tay ra.
Thấy là người lạ, cô lập tức cảnh giác, lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Sao lại ở đây?”
Người đàn ông mặc áo sơ mi hơi nhăn, trên mặt còn hằn rõ vết đỏ do ngủ tì lên.
Lục Thời Tự dùng bàn tay mà cô đã nắm cả đêm chỉnh lại tóc và áo sơ mi, sau đó từ tốn nói: “Tối qua chúng ta gặp nhau rồi, em quên rồi sao?”
Cố Kiều Kiều lục lại trí nhớ, trên mặt thoáng chút ngượng ngùng, cô lẩm bẩm xin lỗi: “Xin lỗi, vừa nãy tôi xúc động quá. Nhưng mà, tại sao chúng ta lại ở đây?”
Cô kéo chăn lên, phát hiện mình mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh.
Lục Thời Tự nhìn một cái là biết cô đang nghĩ gì, liền đáp với giọng lạnh nhạt: “Tối qua tôi thấy em ngất trên đường nên đưa vào viện. Quần áo là y tá thay giúp.”
Cố Kiều Kiều vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn anh. Cho hỏi anh tên gì để tôi tiện liên hệ? Thật sự đã làm phiền anh quá.”
Lục Thời Tự đưa cô một tấm danh thiếp, nhìn đồng hồ nói: “Không cần khách sáo. Công ty tôi luôn đối xử công bằng với gia đình nhân viên. Gặp người bị ngất thì tất nhiên phải giúp đỡ.”
Công bằng cái gì chứ...
Cách nói chuyện của anh có chút văn vẻ, lại hơi lệch với khí chất lạnh lùng cao quý của mình.
Nhưng lúc này Cố Kiều Kiều cũng không để ý, cô nhớ đến việc mình cả đêm không về nhà… Triều Tịch chắc đang lo lắng lắm.
Cô vội vàng cảm ơn lần nữa, chỉ liếc qua danh thiếp rồi đặt sang một bên, trong lòng chỉ muốn tìm điện thoại.
Đúng lúc đó, trợ lý Lưu mang theo hai túi đồ và một hộp đồ ăn sáng bước vào, thấy ánh mắt ra hiệu của Lục Thời Tự thì lại lặng lẽ rời đi.
“Đây là quần áo tôi nhờ trợ lý mua cho em, bộ hôm qua bị ướt rồi.”
Lục Thời Tự lấy ra một bộ đồ thể thao đơn giản, không nhìn ra thương hiệu, nhưng chất vải thì rõ ràng là hàng xịn.
Anh không khó để nhận ra Cố Kiều Kiều đang mất kiên nhẫn, thậm chí mong anh nhanh rời đi cho rồi.
Nhưng Lục Thời Tự cố tình không đi. Anh là thương nhân, trên thương trường chưa từng thất bại: đầu tư phải có hồi báo.
Cô nghĩ chỉ một câu cảm ơn là trả hết công anh thức cả đêm chăm sóc cô?
Không đời nào. Về tình về lý đều không cho phép.
Đêm qua, Cố Kiều Kiều gặp ác mộng giữa đêm, đổ đầy mồ hôi, là anh đích thân lấy nước lau mặt và cổ cho cô.
Thậm chí còn phải dỗ dành cô rất lâu cô mới ngủ lại được. Khi ngủ cũng phải nắm tay anh, buông ra là cau mày.
Thấy Lục Thời Tự không có ý rời đi, Cố Kiều Kiều đành tạm gác lại chuyện kiểm tra điện thoại.
Cô nhận lấy bộ đồ, cảm ơn thêm lần nữa rồi nói: “Bộ này giá bao nhiêu vậy? Tôi chuyển khoản cho anh.”
Nhìn xuống bộ đồ bệnh nhân, cô lại hỏi: “Còn cả viện phí nữa, tôi cũng sẽ gửi lại luôn.”
Chương 371: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 8
Lục Thời Tự luôn giữ khoảng cách an toàn và thái độ xa cách, giống như thật sự đang đối xử với một đồng nghiệp.
Anh thuận theo mở mã QR của WeChat đưa cho Cố Kiều Kiều xem.
Cố Kiều Kiều không nhìn kỹ, trực tiếp quét mã, giao diện hiện ra lại là một yêu cầu kết bạn.
WeChat của anh chỉ đơn giản là một chữ "Tự", ảnh đại diện là hình nền trắng trơn.
Cố Kiều Kiều hơi do dự nhìn Lục Thời Tự một cái, thấy anh hoàn toàn điềm tĩnh và xa cách, cô liền đưa ngón tay trắng nõn nhấn nút kết bạn.
Sau khi hai người kết bạn, Lục Thời Tự mới mở miệng: “Tổng là một nghìn tám trăm.”
Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nếu em có bảo hiểm xã hội thì có thể được hoàn lại viện phí.”
Cố Kiều Kiều lắc đầu, chuyển cho Lục Thời Tự một nghìn tám trăm tệ mà không giải thích gì thêm.
Nhìn thấy số tiền chuyển khoản trên điện thoại, ánh mắt Lục Thời Tự khẽ trầm xuống.
Lương trưởng phòng dự án của một công ty không thấp đâu nhỉ? Vậy mà không đóng bảo hiểm cho cô?
Hừ.
Anh mở phần bữa sáng mà trợ lý Lưu mang đến: hai bát cháo trắng, vài món ăn kèm, thêm một quả trứng.
“Ăn đi, tôi đi thay đồ.”
Nghe vậy, Cố Kiều Kiều ngẩn người, nhìn bóng lưng anh bước nhanh vào phòng tắm, trong mắt hiện lên một dấu hỏi lớn.
Cô luôn cảm thấy… giọng điệu nghiêm túc quy củ của người đàn ông này rất giống bậc bề trên trong thời cổ.
Cố Kiều Kiều lắc đầu: mình đang nghĩ gì thế này.
Cô nhìn bữa sáng, chần chừ một lúc rồi quyết định mở hết các hộp ra.
Tối qua cô chưa ăn gì, còn sốt cao, giờ trong bụng rất đói, cơ thể cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Cô dọn đũa ra, chờ người đàn ông kia ra ăn cùng.
Những năm làm nội trợ, cô đã quen với việc chăm sóc người khác, cũng quen với cảm giác có ai đó ngồi ăn cùng mình.
Lúc Lục Thời Tự còn chưa ra, cô tranh thủ mở điện thoại ra xem. Có hai tin nhắn từ số lạ, và một tin nhắn của Phương Triều Tịch lúc hơn 11 giờ đêm hôm trước:
[Xin lỗi Kiều Kiều, anh tăng ca tới tận giờ này. Tối nay anh không về, sẽ ở khách sạn một đêm, sáng mai còn phải họp.]
Cố Kiều Kiều cắn môi, nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt đỏ hoe mà không hề hay biết.
Khi Lục Thời Tự ra khỏi nhà tắm, anh liếc mắt đã thấy cô đang ủ rũ, lặng lẽ tiến đến gần, công khai nhìn nội dung trên điện thoại cô.
Tăng ca? Họp hành?
Anh không tin cô không nhận ra đây là lời nói dối.
Cảm thấy Lục Thời Tự đã ra, Cố Kiều Kiều hít mũi, ngước mắt nhìn trần nhà rồi thuận tay trả lời tin nhắn:
[Được, nhớ giữ gìn sức khỏe.]
Lục Thời Tự cảm thấy bực bội: cô thật sự tin lời dối trá của Phương Triều Tịch sao?
Cơn giận dâng lên trong lòng, đến chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại giận, chỉ là… rất tức.
Anh liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cố Kiều Kiều, nói: “Tôi không ăn nữa, em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Anh sẽ điều tra ra bằng chứng Phương Triều Tịch ngoại tình, để cho người phụ nữ đáng thương này thấy rõ chân tướng.
Anh vốn không định làm người xấu, nhưng cô không nên bị lừa dối như vậy.
Cố Kiều Kiều cảm thấy người này thật kỳ quặc… sao lại có cảm giác như anh ấy đang tức giận?
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, cũng không liên quan đến mình.
Tâm trạng cô chán nản, chỉ ăn vài thìa cháo là no.
Cô thay bộ đồ Lục Thời Tự đưa cho, kích cỡ vừa vặn đến bất ngờ.
Trong lòng có chút ấm áp. Người đàn ông này bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp đấy chứ.
Cô chợt nhớ ra, hôm nay anh mặc bộ vest màu xám bạc, trông cực kỳ lạnh lùng, khó lại gần.
Nhưng nghĩ đến đó thì cô thôi, dù gì cũng chỉ gặp mặt một lần, chắc sẽ không gặp lại nữa.
……
Tại tập đoàn Lục thị.
Sáng nay phòng dự án thật sự có một cuộc họp định kỳ.
Không ngờ Lục Thời Tự lại dẫn theo hàng loạt lãnh đạo cấp cao đến dự.
Phương Triều Tịch vội vàng bước lên chào, thái độ cung kính: “Chào tổng giám đốc Lục.”
Lục Thời Tự không đáp, trợ lý Lưu giải thích: “Tổng giám đốc Lục chỉ đến xem tình hình phòng dự án, các anh cứ tiếp tục.”
Sự xuất hiện của tổng giám đốc và các lãnh đạo khiến bầu không khí vốn có phần lơi lỏng lập tức trở nên căng thẳng, ai nấy đều nghiêm túc hơn hẳn.
Phương Triều Tịch nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lùng đầy áp lực của Lục Thời Tự, rồi tiếp tục chủ trì cuộc họp.
Lục Thời Tự nhìn chằm chằm vào mặt Phương Triều Tịch, ánh mắt như muốn xuyên thấu qua cả linh hồn.
Phương Triều Tịch có cảm giác như mình đang bị mãnh hổ nhìn chằm chằm, cả người bứt rứt không yên.
Hắn ta căng thẳng đến mức đọc nhầm một con số trong bảng báo cáo.
Lo lắng liếc nhìn Lục Thời Tự, hắn ta biết rõ tổng giám đốc Lục không phải người dễ tính gì.
Năm xưa hắn ta có thể ngồi vào vị trí trưởng phòng dự án ở độ tuổi còn trẻ, chính là nhờ Lục Thời Tự vừa nhậm chức tổng giám đốc và dùng thủ đoạn quyết liệt để thanh lọc ban lãnh đạo.
Khi Phương Triều Tịch còn tưởng có thể lấp liếm lỗi sai thì Lục Thời Tự lạnh lùng cất tiếng:
“3,5%? Cả phòng dự án các anh chỉ ngồi không à? Một năm chỉ tăng trưởng 3,5%, tôi e là cần phải thay người.”
Anh toát ra khí lạnh, giọng nói không lớn nhưng đủ để làm mọi người rùng mình.
Phó trưởng phòng vội vàng đứng ra giải thích: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, là 35%, trưởng phòng Phương đọc nhầm.”
“Ừ.” Lục Thời Tự hơi nâng cằm, ra hiệu cho phó phòng tiếp tục.
Cuộc họp vẫn diễn ra, chỉ khác là người thuyết trình giờ đổi thành phó trưởng phòng.
Lục Thời Tự ngồi nghe thêm một lúc rồi lặng lẽ rời đi cùng cấp dưới, nhưng không ai trong phòng là không để ý đến anh.
Sau khi anh rời đi, tất cả mọi người đều nhẹ nhõm hẳn, nhưng ai nấy đều hiểu — bên trong đang có biến.
Phương Triều Tịch tất nhiên cũng nhận ra không khí bất thường, trong lòng thầm mắng mình — sao lại có thể đọc nhầm con số ngay lúc đó chứ?
Sau cuộc họp, Trương Minh Dĩnh viện cớ báo cáo công việc để đến gần, dịu dàng an ủi và động viên Phương Triều Tịch.
Thấy hắn ta tâm trạng đã khá lên, cô ta mới khéo léo nói hôm nay là Giáng sinh, em bé muốn được đi chơi với bố.
Phương Triều Tịch sau khi bị công việc làm cho bực bội, được cô ta nũng nịu một hồi thì lập tức đồng ý.
Thế là hắn ta nhắn cho Cố Kiều Kiều nói mình phải tăng ca, sau giờ làm thì dẫn Trương Minh Dĩnh đến khách sạn nghỉ dưỡng.
Cảnh thân mật của hai người khi ăn tối và ngâm suối nước nóng đều bị ai đó trong bóng tối chụp lại, gửi đến điện thoại của Lục Thời Tự.
[Tiếp tục theo dõi, cần có bằng chứng thuyết phục hơn nữa.]
Lục Thời Tự làm việc luôn cẩn trọng - phải chuẩn bị đủ bằng chứng rồi mới tung đòn chí mạng!
Ngay sau đó, người của anh còn chụp được hình hai người thân mật ở nhà riêng, cả ảnh họ đi khám thai ở bệnh viện.
Khi đã có đủ bằng chứng, Lục Thời Tự bắt đầu giao một lượng công việc khổng lồ cho phòng dự án… và chỉ Phương Triều Tịch mới đủ tư cách đảm nhiệm.
Không phải thích tăng ca sao? Vậy thì… tăng cho thỏa!
Chương 372: Nhiệm vụ giả bị mắc kẹt trong vòng lặp 9
Lần thứ hai Cố Kiều Kiều gặp lại Lục Thời Tự đến rất nhanh, nhờ sự sắp đặt đặc biệt của anh, hai người đã gặp nhau ở khu vui chơi nhỏ trong khu dân cư.
Nhìn thấy Lục Thời Tự trong trang phục thể thao, Cố Kiều Kiều hơi sững người. Cô vốn nghĩ rằng sẽ không gặp lại anh nữa, vậy mà chỉ sau một tuần, họ lại chạm mặt.
Anh từng giúp cô, vì thế nên cô nên chào hỏi một tiếng.
Cố Kiều Kiều bước tới, lịch sự nói: “Chào anh, không ngờ lại gặp anh ở đây. Cảm ơn bữa sáng lần trước.”
Lục Thời Tự rất cao, từ góc độ cúi đầu nhìn xuống, anh vừa vặn có thể thấy xoáy tóc đáng yêu trên đỉnh đầu của cô.
Sao lại có người khiến anh chẳng thể ghét nổi dù chỉ một chút chứ?
Nghĩ đến hành động của mình gần đây, thật chẳng khác nào bị một yêu tinh xinh đẹp làm cho mê mẩn, khiến cuộc sống vốn bình lặng của anh bị xáo trộn.
Lần này Lục Thời Tự chủ động gặp Cố Kiều Kiều, chính là muốn xác định rốt cuộc bản thân muốn gì, rồi đưa ra quyết định nhanh chóng.
Anh hơi cúi đầu, giọng nhàn nhạt hỏi: “Không có gì. Cơ thể em đã khỏe hơn chưa?”
Cố Kiều Kiều gật đầu, trông hơi lúng túng.
Lục Thời Tự nhìn xương quai xanh nhô ra và đôi vai gầy yếu của cô, khẽ nhíu mày. Sao lại gầy hơn cả lần trước?
Gương mặt cũng nhỏ đi một vòng, chiếc cằm nhọn làm đôi mắt của cô trông to hơn.
Đôi mắt hồ ly khẽ xếch mang theo nét u sầu, cả người như chất chứa nhiều tâm sự.
Hai người ngồi trên băng ghế dài, giữa họ còn cách một khoảng hai người, cùng nhìn về đám trẻ đang chơi cầu trượt cách đó không xa.
Trước đây Lục Thời Tự vốn không thích trẻ con, cảm thấy chúng hay khóc, ồn ào và phiền phức.
Thế nhưng lúc này, khi anh nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ và đầy khát khao của Cố Kiều Kiều, đột nhiên lại cảm thấy lũ trẻ cũng không đến nỗi tệ.
Anh mím môi, vô thức hỏi: “Em và Phương Triều Tịch không tính có con à?”
Câu hỏi này có phần đường đột, nhưng anh thực sự muốn biết câu trả lời.
Không ngờ viền mắt Cố Kiều Kiều lập tức đỏ lên, thậm chí còn lấp lánh nước mắt.
Lục Thời Tự hiếm khi hoảng hốt đến vậy: sao tự nhiên lại khóc?
Anh lúng túng sờ vào túi, không có thói quen mang khăn giấy, chỉ tìm được một chiếc khăn tay sạch.
“Cho em này.” Lục Thời Tự đưa khăn tay ra, bổ sung một câu: “Khăn mới.”
Vừa thấy khăn tay, nước mắt Cố Kiều Kiều liền rơi như mưa, nấc nghẹn khóc òa lên.
Bao cảm xúc dồn nén gần đây cuối cùng cũng bùng nổ vì chuyện đứa trẻ. Cô khóc không kiềm chế nổi.
Cô khóc vì những chua xót của hai năm qua khi muốn có con, vì những biểu hiện kỳ lạ gần đây của Phương Triều Tịch và cả nỗi đau khi nhận được những tin nhắn khiêu khích kia.
Một bé gái ở gần đó nghe thấy tiếng khóc, do dự một lúc rồi mang đến một viên kẹo mút. Bàn tay tròn trĩnh của bé đưa kẹo tới trước mặt Cố Kiều Kiều:
“Dì ơi, đừng khóc nữa. Cháu cho dì viên kẹo mút cháu thích nhất nhé?”
Viền mắt Cố Kiều Kiều càng thêm cay xè. Cô nhận lấy kẹo, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn.”
Bé gái vui vẻ chạy đi, Cố Kiều Kiều nhìn bóng dáng của bé, tay siết chặt viên kẹo mút, lại một lần nữa khóc không thành tiếng.
Lần này cô không bật ra âm thanh, chỉ cúi gập người xuống, dùng khăn tay che mắt.
Từ nhỏ Lục Thời Tự chưa từng khóc, cũng hiếm khi thấy ai khóc như thế này.
Anh cảm thấy bối rối, không biết nên nói gì để an ủi cô.
Cố Kiều Kiều lúc nãy khóc lớn đến mức khiến mấy đứa trẻ quay lại nhìn. Cô bé đưa kẹo mút khi nãy còn quay sang vẫy tay với Lục Thời Tự để thu hút sự chú ý của anh.
Sau đó bé giơ tay mô phỏng động tác ôm và vỗ nhẹ, cuối cùng nắm chặt nắm đấm để ra hiệu “cố lên”.
Lục Thời Tự bật cười: xem ra trẻ con còn giỏi hơn anh.
Anh dịch người một chút, tay đưa ra rồi lại rụt lại, cuối cùng vẫn đặt lên vai Cố Kiều Kiều.
Lục Thời Tự đỡ cô dậy, để cô tựa vào vai mình, một tay còn lại do dự rồi cũng vòng qua ôm cô.
Cố Kiều Kiều nhỏ nhắn, cả người như cuộn tròn trong lòng anh, vì khóc mà vai và lưng khẽ run lên. Lục Thời Tự cảm thấy trái tim hoang mang của mình cuối cùng cũng tìm được chỗ đặt xuống.
Tim anh lại đập loạn lên, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác được lấp đầy.
Như thể vòng tay trống vắng bấy lâu nay của anh, cuối cùng cũng có người cần đến.
Cố Kiều Kiều cần anh.
Ánh mắt Lục Thời Tự trở nên rõ ràng hơn. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, xoa mái tóc dài mềm mại từng chút một.
Anh khẽ dỗ dành: “Đừng khóc nữa, ngoan…”
Dù vậy, anh vẫn thấy cô khóc trông rất xinh. Mắt đỏ, mũi đỏ, môi cũng đỏ hồng, giống như một con cáo nhỏ vậy.
Nhưng mà, đang khóc vì người đàn ông khác trong vòng tay của anh, Lục Thời Tự quyết định… chỉ lần này thôi.
Nghe thấy giọng nam bên tai, Cố Kiều Kiều chợt bừng tỉnh, phát hiện mình đang tựa vào vai Lục Thời Tự, lập tức cảm thấy ngượng đến quên cả nỗi buồn.
Cô vội dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt, đẩy Lục Thời Tự ra rồi kéo giãn khoảng cách.
Giọng Cố Kiều Kiều hơi khàn, còn vướng chút mũi: “Xin lỗi, vừa rồi em thất lễ.”
Lục Thời Tự nhìn vết ướt loang trên vai mình: “Không sao, khóc ra được thì tốt. Tâm trạng sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu em muốn, anh có thể làm người lắng nghe.”
Cố Kiều Kiều liếc nhìn anh. Dù anh trông nghiêm túc và hơi lạnh lùng, nhưng lại rất đáng tin.
Không biết vì sao, cô lại buột miệng nói thật: “Anh vừa hỏi em và Triều Tịch có định sinh con không, tất nhiên là có rồi, em còn từng mơ thấy mình có con nữa.”
Cô ngừng một chút, mím môi rồi nói tiếp: “Nhưng mấy năm nay, em cố gắng thế nào cũng không có thai… Mấy tháng gần đây, Triều Tịch lại thường xuyên tăng ca, càng không có cơ hội để sinh con.”
Nói đến đây, giọng cô bắt đầu mang theo oán trách, cô nghiêng đầu nhìn Lục Thời Tự với đôi mắt đỏ hoe: “Anh và Triều Tịch cùng công ty, sao hôm nay anh không phải tăng ca?”
Lục Thời Tự biết lúc này không nên cảm thấy vui mừng, nhưng trong lòng anh vẫn trào lên một sự hân hoan kỳ lạ.
Câu nói đó cứ vang vọng trong đầu anh: “Mấy tháng nay không có cơ hội để sinh con…”
Ha ha.
Lục Thời Tự mím môi, cố kiềm nén khóe miệng muốn cong lên: “Vì anh là tổng giám đốc.”
Cố Kiều Kiều: “?”
Hai giây sau, cô mở to mắt kinh ngạc, nhất thời luống cuống như vừa than phiền ông chủ bị ông chủ nghe thấy…
Cô hít hít mũi… chắc nãy giờ mình không nói gì quá đáng đâu nhỉ?
Lục Thời Tự nhìn đôi mắt tròn xoe đảo lia lịa của Cố Kiều Kiều, cuối cùng không kìm được mà bật cười.
Sở thích trêu người mà thời trẻ anh chưa từng có, giờ lại xuất hiện theo cách này.
Anh khẽ nhếch môi, tiếp tục tung ra “quả bom” khác: “Ở công ty Lục thị, ngoài anh ra, nhân viên chưa từng phải tăng ca.”
Chỉ trừ Phương Triều Tịch dạo gần đây.

0 comments