Chương 656: Tìm Cơ Hội Để Đầu Hàng
Thầy Thừa sau khi nghe xong những gì mọi người kể lại, cảm thán:
“Đường còn dài lắm, từng trận chiến này muốn thắng hết, quả thật là gánh nặng chẳng nhỏ!”
Đỗ Lai thì nhíu mày, nói với Phó Diệu Tuyết:
“Trận chiến tiếp theo, tìm cơ hội đầu hàng đi.”
“Tại sao chứ?” Phó Diệu Tuyết bĩu môi. “Làm vua không tốt sao?”
“Không tốt.” Đỗ Lai không như thường ngày chiều chuộng cô, ngữ khí pha chút nghiêm nghị:
“Nếu mảnh ghép của vua bị thua sạch, là sẽ chết đấy. Trận sau đầu hàng, trở thành thần dân và thua trận, như vậy có thể biến thành dân thường, hoàn toàn rút khỏi chiến tranh.”
“Nhưng mà, nếu làm vua mà thắng đến cuối cùng, sẽ có được quyền lực tối thượng đấy!” Phó Diệu Tuyết hơi nhíu mày, không cam lòng nói. “Đến lúc đó muốn làm gì cũng được, muốn chơi game thì chơi, không muốn chơi thì không chơi. Cơ thể có thể trở lại như người bình thường, thậm chí hồi sinh người thân và bạn bè cũng không phải là điều khó khăn…”
“Như bây giờ là tốt lắm rồi.” Đỗ Lai cắt lời cô. “Để người khác làm vua đi. Thân thể tàn khuyết cũng chẳng sao, người thân bạn bè không còn cũng không sao, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, không làm vua vẫn có thể sống tốt. Tóm lại, anh không muốn thấy em mạo hiểm thêm chút nào.”
Phó Diệu Tuyết nghe vậy, cảm động đến rơi nước mắt, rúc vào lòng Đỗ Lai thổn thức:
“Đỗ Lai, em yêu anh quá!”
Đỗ Lai ôm lấy cô:
“Anh cũng yêu em.”
Những người khác:
“…”
Hai người này đúng là khi mặn nồng thì chẳng để ý gì đến ánh mắt người khác.
“Đúng là tình yêu cảm động lòng người đấy~” Bạch Ấu Vi lạnh lùng dội nước lạnh: “Nhưng mà người chơi trở thành dân thường, mảnh ghép và vật phẩm đều sẽ bị thu hồi. Hai người chắc chắn là có thể sống tốt trong thế giới này mà không có vật phẩm à?”
Đỗ Lai:
“…”
Phó Diệu Tuyết bực bội dựng mày:
“Cô này, sao cô đáng ghét vậy hả!”
Đúng là làm mất hứng!
Bạch Ấu Vi liếc mắt:
“Dù đáng ghét cũng chẳng bằng cô đâu.”
Phó Diệu Tuyết tức tối, mỉa mai ngay vào điểm yếu của đối phương:
“Còn hơn cô, đồ què!”
Bạch Ấu Vi không chịu yếu thế đáp lại:
“Cô thì cả người toàn hàng giả.”
Phó Diệu Tuyết đứng bật dậy:
“Cô!…”
Thấy tình hình căng thẳng, thầy Thừa vội vàng đứng lên can ngăn:
“Ấy ấy, đừng cãi nữa… đừng cãi nữa. Tiểu Đỗ, Tiểu Thẩm, hai cậu ngăn hai cô ấy lại đi!”
Thẩm Mặc:
“…”
Đỗ Lai:
“…”
Hai người bạn trai đều im lặng.
Thầy Thừa thấy vậy liền ho một tiếng, tiếp tục khuyên giải:
“Nhân gian có câu, độ tận kiếp ba huynh đệ tại, tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu! Chúng ta đều là đồng bào một nước, giờ đây đại chiến sắp tới, càng nên đồng lòng giúp đỡ lẫn nhau, hà tất vì một chút lời qua tiếng lại mà làm tổn thương hòa khí? Nào nào, ngồi xuống… đều ngồi xuống nói chuyện.”
Đỗ Lai nhẹ nhàng kéo tay Phó Diệu Tuyết.
Phó Diệu Tuyết bực dọc ngồi xuống, trong lòng lại ghi thêm một món nợ với Bạch Ấu Vi.
Thẩm Mặc điềm tĩnh mở lời:
“Vẫn nên quay lại chuyện trò chơi đi. Chắc mọi người đều nhận ra, từ các người chơi đủ loại trong vòng sơ tuyển có thể thấy rằng trò chơi này đã lan rộng trên phạm vi toàn cầu. Muốn thoát khỏi hệ thống trò chơi này, chỉ có một con đường duy nhất, đó là trở thành vua cuối cùng.
Dù vua cuối cùng là ai, chỉ cần trong phạm vi lãnh thổ của họ không xuất hiện trò chơi, những người sống sót sẽ được sống yên bình như trước. Nhưng trong thâm tâm chúng ta đều hiểu, khả năng này không lớn, bởi chẳng ai có thể đảm bảo rằng người trở thành vua cuối cùng sẽ làm gì với thế giới này.
Nếu tôi là vua, tôi hy vọng thế giới có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu, trò chơi biến mất hoàn toàn. Tôi muốn biết, nếu là vua, các bạn mong muốn thế giới sẽ trở thành như thế nào?”
Phó Diệu Tuyết nhíu mày:“Nói đùa sao? Nếu tôi trở thành vua cuối cùng, chắc chắn đã trải qua vô số lần sinh tử nguy nan, bỏ ra bao nhiêu gian khổ, mới khó khăn lắm mới có được quyền lực tối thượng. Tôi bị điên à mà để thế giới trở lại như cũ! Tôi nhất định sẽ chiếm lấy đỉnh cao quyền lực, không ai được phép làm trái lệnh tôi! Nếu không, làm sao xứng đáng với những gì tôi đã bỏ ra?”
0 comments