Vo Tinh Dao Chuong 170

By Quyt Nho - tháng 1 26, 2025
Views

CHƯƠNG 170: Bất Ngôn Hòa Thượng 

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Tiếng gõ mõ phát ra từ đâu?

Đám người tìm kiếm bốn phía, liền gặp một hòa thượng trẻ tuổi mặc áo trắng cà sa, trên cổ treo tràng hạt bạch ngọc, cầm trong tay mõ đạp gió mà đến.

Ngu Chiêu trông thấy người tới, nhíu mày lại trước ý cười hiện trên khuôn mặt hắn. 

"Xú hòa thượng, nơi này không có chuyện của ngươi, cút nhanh lên, không cần nhiều chuyện mà đi xen vào chuyện của bọn ta!"

Nam tử mặt mày hung thần, đầy âm tà khiến cho trong lòng Ngu Chiêu vô cùng e dè.  

Chỉ vì trong Tu Chân giới có hai tông, bốn phái dễ dàng cho người nhận ra thân phận nhất là phật tu của Thiền Âm tự.  

Trước mắt hòa thượng này nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng lại khiến cho người khác nhìn không ra tu vi của hắn. Khả năng lớn nhất là xuất thân từ Thiền Âm tự.  

Phật tu ở Thiền âm tự cũng không phải là người dễ dàng để người khác trêu chọc nổi.  

Hòa thượng trẻ tuổi không để ý chút nào trước thái độ ác liệt vừa rồi của hắn, khóe môi nở nụ cười bao dung đầy từ bi, lại gõ một chút vào cái mõ. 

"Cốc ——"

"Con lừa trọc, lão đại của chúng ta bảo ngươi cút nhanh lên, ngươi không nghe thấy sao! Lời nói cũng không nói, chẳng lẽ lại là người câm!"

"Ha ha ha ha ha!"

Lại là một trận cười hi hi ha ha vang dội. 

Ý cười trên khóe miệng của hòa thượng trẻ tuổi càng sâu hơn.  

Lại gõ tiếng mõ một lần nữa.  

"Cốc!"

Ngu Chiêu trong lòng mặc niệm, còn kém một lần cuối cùng.

Nam tử âm tà dường như cũng phát giác ra bầu không khí không ổn. Hắn đang do dự có hay không nên tạm thời tránh mũi nhọn lúc này vì một đám tu sĩ xung quanh đã sinh lòng không kiên nhẫn.

"Để ngươi tự lăn khỏi đây thì ngươi không lăn, vậy gia liền cho ngươi lưu lại!"

Lời còn chưa dứt, một bàn tay lớn như quạt hương bồ lôi cuốn lấy âm thanh của gió, gào thét đánh úp về phía hòa thượng trẻ tuổi. 

Đầu của hòa thượng trẻ tuổi ngẩng lên, ngay trước mặt mọi người, lần thứ ba gõ mõ.

"Cốc!"

"Gõ! Một đám thối cá nát tôm, bần tăng nhịn nhóm người các ngươi rất lâu! Nhìn bần tăng siêu độ các ngươi!"

Mặt mày thanh tú của hòa thượng trẻ tuổi đem mõ hướng vào trong tay áo cất đi, cầm mõ chùy hùng hùng hổ hổ nghênh đón tiếp lấy.

Linh quang lấp lóe, mõ chùy trong tay hắn bất quá chưa dài bằng cánh tay nhưng theo chiều gió phi tới thì nó đã nhanh chóng dài ra. 

Sau đó, mõ chùy phát sau mà đến trước, nện vào trán đám tu sĩ.  

Đông ——

Bên tai của nhục thân tu sĩ lập tức vang lên tiếng Phạn mơ hồ, trước mắt bọn hắn tối sầm, ngã nằm xuống, ngủ vô cùng an lành.

Nam tử âm tà cùng với các đồng bạn kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Hòa thượng trẻ tuổi không chỉ biết mắng người mà còn sẽ bạo lực đánh người. Chẳng lẽ hắn không phải là phật tu đến từ Thiền Âm tự mà là dã hòa thượng.  

Chỉ là lực chiến đấu của hắn không khỏi quá kinh người, vừa đối mặt liền đem bọn hắn đánh ngã.

"Rút lui!"

Nam tử âm tà quyết định thật nhanh.

Những người còn lại cũng mặc kệ mấy tu sĩ nằm trên mặt đất, như chim muông bỏ chạy tứ tán. 

Chân phải của Ngu Chiêu trùng điệp đạp mạnh.

Thần hồn chi lực vô hình lấy nàng làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán.

Bước chân sáu người chạy trốn vừa loạn, như hồ lô bị quẳng xuống dắt tự lăn.  

Hòa thượng trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Ngu Chiêu một chút, sau đó tay giơ chùy lên gõ vào trán đám người trên mặt đất lần nữa.

Bảy người thẳng tắp nằm trên mặt đất, trên mặt đều là biểu cảm bình thản đồng dạng. Nhìn có chút quỷ dị.  

Hòa thượng trẻ tuổi ngồi dậy, niệm một câu"A Di Đà Phật", trong tay mõ chùy lại lần nữa khôi phục trở lại hình dáng ban đầu.

"Bần tăng lại phạm vào khẩu nghiệp, để nữ thí chủ chê cười rồi."

Hòa thượng trẻ tuổi chắp tay trước ngực, hướng về phía Ngu Chiêu thi lễ một cái, trên mặt là hắn là sự ngượng ngùng mỉm cười.

"Nhà sư khách khí."

Ngu Chiêu cười nhạt một tiếng.

"Nữ thí chủ thế nhưng là nhận biết ra bần tăng?"Hòa thượng trẻ tuổi đột nhiên hỏi.

"Pháp sư Bất Ngôn của Thiền Âm tự, từ lâu đã nổi danh."

Ngu Chiêu cũng không có ra vẻ không biết, một ngụm nói ra thân phận của hòa thượng trẻ tuổi. 

Vừa nói vừa sờ cái đầu bóng loáng, cười ngây ngô nói: "Nguyên lai danh tiếng của bần tăng lại lớn như vậy."

Ngu Chiêu cười không nói.

Kiếp trước, không nói đến pháp hiệu xác thực vang danh Tu Chân giới, bất quá truyền đi lại là tiếng xấu.

Không nói đến hòa thượng, người đời đều truyền miệng ngoại hiệu là con lừa trọc miệng thúi.  

Hắn nổi tiếng trong Tu Chân giới là độc miệng và phương thức hành xử ác liệt.  

Phàm là tu sĩ nào bị tiếng mõ chùy của hắn đánh tới, nhẹ thì tu vi rơi xuống, nặng thì linh lực hoàn toàn biến mất, một lần khiến vô số tà tu nghe tin đã sợ mất mật.

Chỉ là tác phong thô kệch của hắn đã dẫn tới nhiều sự chỉ trích, nhiều người công kích hắn là không xứng làm phật tu, càng không xứng là phật tu của Thiền Âm tự.  

Bất Ngôn không khỏi có chút buồn rầu.

Sau khi sinh ra, hắn đã bị ném vào kỹ viện và được các Hoa nương ở đó nuôi dưỡng. Lâu dài chung sống ở nơi phố xá người người không phân biệt tốt xấu. Vì vậy, mưa dầm thấm lâu hắn về sau có làm hòa thượng ở Thiền Âm tự cũng không sửa được cái miệng của hắn.  

Về sau, cao tăng của Thiên Âm tự liền nghĩ đến một cái phương pháp. Chính là để không nói lời khẩu nghiệp thì tu luyện bế khẩu thiền, không nói lời nào, giảm bớt khẩu nghiệp.

Mỗi khi hắn nhịn không được miệng lưỡi của mình phun ra phát ngôn ác liệt thì trước khi nói sẽ gõ mõ ba lần.  

Mõ vang ba lần, nộ khí không cầm được mới có thể mở miệng.   

Không nói về sau cũng chính là nhờ vào việc bế khẩu thiền, hắn trở thành nhất đại cao tăng.

Dựa theo thời gian mà suy tính, bây giờ hẳn là vừa mới bắt đầu tu luyện bế khẩu thiền, tâm tính chưa định, dễ dàng phá giới.

"Nữ thí chủ, mấy người kia trên người đầy huyết tinh, bần tăng đã thành công đem bọn hắn độ hóa. Trên người bọn họ có lưu lại tài vật cũng chỉ vì bọn hắn trêu chọc tai hoạ, theo bần tăng nhận thấy, không bằng chúng ta đem lấy đi, cũng là một cọc công đức."

Ngu Chiêu khẽ giật mình, khóe miệng độ cong giương lên.

Bất Ngôn hòa thượng này thật đúng là một diệu nhân.

"Đại sư nói rất đúng, Ngu Chiêu xin được thụ giáo."

Hai người ăn nhịp với nhau, lấy phương thức công chính mà bình thản phân chia hết túi trữ vật cho bảy người.  

"Ngu thí chủ......"

"Bất Ngôn pháp sư, ngươi có thể gọi bản danh của ta."

"Ngu Chiêu." Bất Ngôn ngay lập tức đổi xưng hô: "Chắc hẳn ngươi cũng là vì Đại hội tu chân giới mà đến, phía trước là Thành Viêm Dịch, không bằng chúng ta kết bạn mà đi?"

"Ta cũng có ý này."

Mục đích gần ngay trước mắt, Ngu Chiêu cũng nghỉ ngơi đem tâm tư cất lại, chuẩn bị cùng khởi hành tới Thành Viêm Dịch.

Nào có thể đoán được Bất Ngôn bỗng nhiên xoay người lại, hai mắt hơi khép, trong miệng lẩm bẩm.

Chính bản thân Ngu Chiêu cũng không rõ ràng lắm với hành động kỳ lạ của hắn. Tức thì, nàng liền nhận ra đám thi thể mới vừa được Huyễn thuật của nàng che giấu giờ khô quắt lại, nhanh chóng hóa thành vô số bột mịn theo gió bay đi.  

Nàng trong lòng thấy nao nao. .

Hoá ra Huyễn thuật của nàng đã sớm đã bị nhìn thấu.  

"Đi thôi.” Bất Ngôn thấp giọng nói.

Hai người nhảy người lên, hóa thành hai đạo lưu quang hướng tới thành Viêm Dịch mà đi.

......

Ở ngoài ngàn dặm của Bắc Vực.

Thiên Kiếm Môn.

Những bông tuyết như những chiếc lông ngỗng lớn bay lả tả rơi xuống.

Ngọn núi quanh năm bị tuyết đọng bao trùm nặng nề, xa xa nhìn lên chỉ thấy dãy núi tuyết hùng vỹ.

Lúc này.

Một luồng kiếm quang sắc bén và đáng sợ lao thẳng lên trời..

Kiếm khí ngập trời đem bông tuyết cuốn ngược mà lên.

Người của Trùng Dương chưởng môn của Thiên Kiếm Môn và Cửu Hoa Kiếm Tôn đột nhiên xuất hiện từ không trung, khiến người khác sợ hãi thán phục.

"Cửu Hoa, Hàn Châu hiện giờ đang đột phá với tốc độ tốc độ không tưởng được, mau nói, ngài có phải hay không ẩn giấu bí quyết thụ đồ (dạy đệ tử), cố ý giấu diếm chúng ta."

Trêu ghẹo Cửu Hoa Kiếm Tôn chính là một lão bà đầu đầy tóc bạc , tuổi của bà ấy thoạt nhìn lớn nhất trong đám người, nhưng mà tuổi thật so với Cửu Hoa Kiếm Tôn lại nhỏ hơn một chút. Hai người lại là bằng hữu nhiều năm, cho nên  lời nói đều không hề cố kỵ.

Cửu Hoa Kiếm Tôn một mặt bất đắc dĩ nói "Cái này nhưng không liên quan đến ta, tiểu tử này ra ngoài một chuyến sau không biết bị cái gì kích thích, sau khi trở về liền khắc khổ tu luyện, chỉ kém cột tóc lên xà nhà nữa thôi."

"Ha ha ha, Hàn Châu tốt lắm, hắn có thể đột phá trước khi thi đấu tại Tu Chân giới thi đấu, Thiên Kiếm Môn chúng ta có hi vọng hái được Quán quân rồi!"

Trùng Dương chưởng môn cao hứng nói.

Hắn không quan tâm Quý Hàn Châu vì sao cố gắng, chỉ coi trọng kết quả cuối cùng.

"Chưởng môn, tha thứ cho đệ tử nói thẳng, năm nay thi đấu tại Tu Chân giới, Thiên Kiếm Môn đoạt quán quân hy vọng không lớn lắm, ngược lại có thể cùng Thanh Mộc Môn tranh một suất thứ hai."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments