Vo Tinh Dao Chuong 179

By Quyt Nho - tháng 1 31, 2025
Views

Chương 179: Tại Sao Các Ngươi Còn Chưa Ra Tay?

Ba ngày sau.

Ngu Chiêu và Bất Ngôn gặp nhau trên con đường nhỏ dẫn tới Vấn Đỉnh Các, cùng nhau đến trường luyện võ.

Dọc đường, không ít tu sĩ nhìn thấy hai người họ, vội vã tránh sang bên, cúi đầu nhường lối.

Ngu Chiêu ngạc nhiên:
“Họ tại sao lại né tránh chúng ta?”

Bất Ngôn chỉ mỉm cười, không đáp.

Trong lòng Ngu Chiêu nổi lên nghi hoặc.
Đạo hạnh của Bất Ngôn hiện tại vẫn chưa đủ sâu, y càng im lặng, càng có khả năng đang giở trò gì đó sau lưng.

Quả nhiên, khi đến trường luyện võ, Dược Vô Kỵ với vẻ mặt hớn hở tiến lại gần, chỉ trỏ vào Bất Ngôn:
“Bất Ngôn hòa thượng, ta thật sự đã xem thường ngươi rồi! Không ngờ ngươi nhìn thì thư sinh nho nhã, mà lại mắng người lợi hại đến thế! Ngươi dạy ta cách mắng người đi, ta cũng muốn giống ngươi, mắng khắp thiên hạ không ai địch lại!”

Ngu Chiêu quay sang nhìn Bất Ngôn.

Người kia lập tức né tránh ánh mắt, vẻ mặt đầy chột dạ.

Dược Vô Kỵ cười hì hì giải thích:
“Ngu Chiêu, ngươi chắc chưa biết chuyện này. Sự việc là như thế này...”

Nói ngắn gọn, trong lúc Ngu Chiêu đang nghỉ ngơi tọa thiền trong phòng, Bất Ngôn lấy cớ truyền bá Phật pháp mà đi khắp nơi, cuối cùng không bất ngờ lại chạm mặt Dao Cơ và Vạn Nhân Trảm tại Viêm Dịch Thành.

Hai người đó vốn định xin lỗi Bất Ngôn để đôi bên bắt tay làm hòa, nhưng không biết vô tình nói sai câu nào khiến Bất Ngôn tức giận. Thế là cả ba mở ra một cuộc đấu khẩu nảy lửa.

Trùng hợp làm sao, hôm qua Dược Vô Kỵ đang rảnh rỗi đi dạo phố ở Viêm Dịch Thành nên nàng ta đã chứng kiến toàn bộ trận đấu khẩu, xem đến sảng khoái, vỗ tay reo hò không ngớt!

“Hahaha! Phải rồi, Ngu Chiêu, ngươi chắc chắn không ngờ bọn họ đã đặt cho Bất Ngôn một biệt danh gì đâu!”

Dược Vô Kỵ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười không dứt nổi.

Ngu Chiêu trong lòng có dự cảm chẳng lành, vừa định ngăn cản thì đã nghe Dược Vô Kỵ lớn tiếng nói:
“Bọn họ gọi y là ‘Hòa thượng miệng thối’! Hahaha, cười chết mất! Miệng thối... ưm... ưm!”

Ngu Chiêu vội vàng bịt miệng Dược Vô Kỵ, quay sang Bất Ngôn gượng gạo cười xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Bất Ngôn nghiến răng nghiến lợi:
“Không... sao... đâu.”

Nói thì nói vậy, nhưng tay y đã âm thầm đưa vào ống tay áo, rõ ràng muốn lấy ra chiếc mõ gỗ.

Ngu Chiêu nào dám để y làm vậy, đang nghĩ cách chuyển chủ đề thì chợt thấy không xa có một bóng dáng mặc hoa phục, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Mắt Ngu Chiêu sáng lên:
“Tư Đồ đạo hữu!”

Hòn đá đè nặng trong lòng Tư Đồ Hiên cuối cùng cũng được dỡ bỏ, hắn ta không thay đổi sắc mặt, đáp một tiếng, chân không tự chủ được mà bước về phía trước, bước càng lúc càng nhanh.

Nhìn thấy Tư Đồ Hiên, Bất Ngôn càng thêm tức giận, y vẫn chưa quên chuyện lần trước Tư Đồ Hiên gọi y là “Bất đạo hữu.”

May mà hôm nay Tư Đồ Hiên giữ được thần trí rõ ràng:
“Ngu đạo hữu, Bất Ngôn pháp sư, vị này là...”

Ngu Chiêu lúc này mới nhận ra tay mình vẫn còn bịt miệng Dược Vô Kỵ, bèn vội vàng buông ra, giới thiệu:
“Đây là Dược Vô Kỵ.”

Tư Đồ Hiên gật đầu chào:
“Dược đạo hữu.”

Dược Vô Kỵ cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình có chút bất lịch sự. Hôm qua nàng ta mới tận mắt chứng kiến “miệng thối” của Bất Ngôn lợi hại đến mức nào nên giờ cũng chẳng muốn bị mắng đến mức mất mặt.

Nàng ta liếc mắt nhìn Ngu Chiêu đầy cảm kích, sau đó quay sang Tư Đồ Hiên:
“Ngươi là thiếu gia của Tư Đồ gia?”

“Chính là tại hạ.”

Dược Vô Kị nhếch đôi môi đỏ rực, khẽ cười:
"Vậy ngươi phải cẩn thận đấy, ta sẽ không vì ngươi quen biết với Ngu Chiêu mà nương tay đâu. Trận đấu cá nhân ở vòng hai, ta nhất định phải thắng!"

Tư Đồ Hiên hơi ngẩn người, trong ánh mắt không còn chút thờ ơ nào, thay vào đó là sự ngạo mạn và tự tin trời sinh.
"Người nhà Tư Đồ ta có thể cầm lên cũng có thể buông xuống. Nếu ngươi thực sự dựa vào bản lĩnh chân chính mà thắng ta, cứ việc đến thử!"

Ánh mắt hai người va chạm, giống như kim loại va vào đá, tóe ra những tia lửa mãnh liệt.

Lúc này, Bất Ngôn cũng không còn tâm trí mà gõ mộc ngư, chỉ lặng lẽ ngồi xem hai người họ bộc lộ chiến ý, dáng vẻ như đang hóng chuyện, chẳng sợ thiên hạ náo loạn.

Ngu Chiêu chỉ cảm thấy đau đầu.

Ban đầu, nàng định để Tư Đồ Hiên tới hòa giải xung đột, nhưng không ngờ hắn ta và Dược Vô Kị lại đối đầu với nhau.

Tuy nhiên, trong lòng nàng cũng rất tò mò, giữa Dược Vô Kị và Tư Đồ Hiên, rốt cuộc ai sẽ giành chiến thắng.

Một nén hương sau.

Ngu Chiêu, Dược Vô Kị, và Tư Đồ Hiên đứng ở trung tâm luyện võ trường, khoảng trống xung quanh đã trở nên rộng rãi.

Dao Cơ và Vạn Nhân Trảm đứng ở hai góc đối diện, cố gắng giữ khoảng cách tối đa với Ngu Chiêu.

Sau vòng loại đầu tiên, trên luyện võ trường chỉ còn lại năm nghìn người, phần lớn các tu sĩ bị loại vẫn chưa rời đi mà đứng ở vòng ngoài quan sát từ xa.

Các trưởng lão của Vấn Đỉnh Các bước lên đài cao, tuyên bố quy tắc thi đấu.

Quy tắc vòng hai cũng rất đơn giản: các trưởng lão Vấn Đỉnh Các sẽ thả xuống luyện võ trường một nghìn tấm thẻ bài. Người nào lấy được thẻ bài sẽ tiến vào vòng ba, nơi diễn ra các trận đấu đối kháng một chọi một.

Khác với hai vòng trước, vòng ba sẽ tổ chức song song với tỷ thí tông môn, nghĩa là các tu sĩ tham gia sẽ có cơ hội thể hiện trước những đại năng đứng đầu giới tu chân. Đây là cơ hội hiếm có, khiến ai nấy đều quyết tâm giành giật thẻ bài bằng mọi giá.

Bầu không khí tại hiện trường trở nên áp lực và căng thẳng.

Tế Đao Trưởng lão quét ánh mắt qua những tu sĩ trẻ tuổi đầy dã tâm trong luyện võ trường, khẽ thở dài trong lòng.

Thực ra, đối với phần lớn tu sĩ, rút lui sớm mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Càng kiên trì lâu, nguy hiểm càng tăng cao.

Đặc biệt là ở vòng ba, nơi diễn ra các trận đối kháng một chọi một, gần như biến thành cuộc đấu sinh tử. Rất ít người có thể rời khỏi lôi đài mà không bị thương tổn.

Dẫu vậy, ai cũng hiểu rõ điều này, nhưng chẳng ai chịu lùi bước.

Tế Đao Trưởng lão bình tĩnh lại, vung tay áo. Vô số điểm sáng từ tay áo bay ra, lơ lửng giữa không trung.

"Vút, vút, vút—"

Âm thanh xé gió vang lên liên tiếp.

Hàng loạt bóng người đồng loạt lao lên, hướng tới những điểm sáng trên không.

Ở một góc, Dao Cơ liếc nhìn về phía Ngu Chiêu với ánh mắt e dè, sau đó ném chiếc quạt lông trong tay ra ngoài.

Chiếc quạt lông xoay tròn trên không trung vài vòng, rồi bất ngờ hóa thành một con phượng hoàng trắng, cất tiếng hót vang trời, lao thẳng về phía điểm sáng.

Ở một góc khác.

Vạn Nhân Trảm chăm chú nhìn một điểm sáng, liên tục kết ấn và lẩm bẩm chú ngữ.

Chỉ vài hơi thở sau, điểm sáng mà hắn ta nhắm tới như bị một sức mạnh kỳ lạ gọi đến, bay thẳng về phía hắn ta.

Khi mọi người đều thi triển thần thông, vận dụng hết khả năng, Ngu Chiêu nhìn hai người đồng bạn đang đứng yên bên cạnh, tò mò hỏi:
"Sao các ngươi vẫn chưa ra tay?"

Dược Vô Kị hỏi ngược lại:
"Ngươi cũng chưa ra tay mà?"

Nàng ta thấy Ngu Chiêu không động, tưởng rằng đây là phong thái của cao thủ nên cũng kiềm chế chờ đợi.

Ngu Chiêu vô tội chớp mắt, xòe tay ra, để lộ tấm thẻ bài trắng như ngọc trong lòng bàn tay.
"Vì ta đã lấy được rồi mà."

Dược Vô Kị và Tư Đồ Hiên đồng loạt trợn to mắt.

Ngu Chiêu rõ ràng luôn đứng cạnh họ, vậy mà họ hoàn toàn không nhận ra nàng ra tay từ lúc nào. Thật đáng sợ!

"Hai người  mà còn chần chừ nữa, thẻ bài sẽ hết sạch đấy." Ngu Chiêu nhắc nhở.

Hai người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên các điểm sáng trên không trung chỉ còn lại rất ít.

Lập tức, hai người lao lên hành động.

Một người ném ra dây xích làm từ tơ nhện, người còn lại cầm trường thương lao thẳng vào chiến trường.

Chẳng bao lâu sau.

Hai người cầm thẻ bài trở về.

Lại qua thêm một lúc.

Điểm sáng cuối cùng trên không trung tan biến.

Một nghìn tấm thẻ bài đã tìm được chủ nhân.

"Vòng hai kết thúc, vòng ba sẽ tổ chức tại Vấn Đỉnh Các sau mười ngày. Các vị hãy nhớ kỹ."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments