CHƯƠNG 175: Não hắn đâu?
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
"Khụ, hôm nay khí trời thật tốt, tất cả mọi người giải tán đi."
"Ai nha, lò luyện khí của ta còn chưa có tắt, phải trở về luyện khí rồi."
"Các ngươi đều đi, vậy ta cũng đi."
Trong nháy mắt, mấy vị trưởng lão lòng bàn chân như bôi dầu đã không thấy tăm hơi.
Ngu Chiêu nhìn về phía Lý Phi.
Lần này Lý Phi phản ứng cực nhanh, hai tay cầm lấy thẻ số, cung kính đưa cho Ngu Chiêu.
"Ngu sư tỷ, so tài vòng thứ nhất của người sẽ bắt đầu sau mười ngày, địa điểm Luyện Võ Trường cách Vấn Đỉnh Các ngoài trăm dặm."
Ngu Chiêu gật đầu, tiếp nhận thẻ số.
Lý Phi lại nói: "Ở bên trong có chỗ nghỉ ngơi dành cho đệ tử của Ngũ Hành Đạo tông , Ngu sư tỷ lúc này có muốn nghỉ ngơi không?"
"Làm phiền."
"Ngu sư tỷ khách khí."
Lý Phi gọi tới một đồng môn, tiếp nhận việc đăng ký của mình rồi tự mình dẫn Ngu Chiêu tiến vào Vấn Đỉnh Các.
Ngu Chiêu sau khi đi, tiếng người nói chuyện trở nên huyên náo.
Tất cả mọi người đang nghị luận về sự xuất hiện bất ngờ của Ngu Chiêu, Tư Đồ Hiên ngược lại thành một sự tồn tại không ai đoái hoài.
Tư Đồ Hiên hơi híp mắt, sắc mặt âm trầm.
Chưa đến hai mươi tuổi đã là Kim Đan Hậu Kỳ.
Rất tốt, Ngu Chiêu, nàng đã thành công thu hút được sự chú ý của ta.
Liền để cho ta nhìn xem nàng rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Lý Phi đi trước dẫn Ngu Chiêu an bài vào gian phòng nghỉ ngơi dành cho đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông để chuẩn bị nghênh đón trận so tài vào mười ngày sau.
…
Ngoài vạn dặm, một chiếc phi thuyền phi nhanh về hướng Vấn Đỉnh Các.
Phi thuyền chừng năm tầng lầu cao, quanh thân được chạm khắc đầy phức tạp, huyền ảo, xuyên qua giữa mây mù, linh quang lấp lóe, hết sức hoa lệ.
Chu Kim Việt đứng bên trên boong thuyền với khuôn mặt như tranh vẽ. Ngay cả một thân trang phục mộc mạc của tu sĩ cũng không thể che lấp được mỹ mạo động lòng người của nàng.
Nam nhân dừng bước chân một chút mới tiếp tục hướng về phía trước.
"Chu đạo hữu."
Chu Kim Việt nghiêng người đáp lễ, "Lý đạo hữu."
Lý Cảnh Nhượng tiến lên mấy bước, đứng sóng vai cùng với Chu Kim Việt.
Chớp mắt phi thuyền đã bay được một tuần.
Lý Cảnh Nhượng, Đại sư huynh của thư viện Thái Bạch.
Thư viện Thái Bạch cùng Ngũ Hành Đạo tông đang trên đường trên đường thì ngẫu nhiên gặp nhau, hai bên trưởng lão hợp lại bàn liền quyết định kết bạn đồng hành.
Mà nàng cùng Lý Cảnh Nhượng gặp mặt qua xong cũng chỉ nói qua mấy câu, bất quá chỉ quen biết hời hợt.
Ngược lại Diệp Tụng Tâm cùng đệ tử của thư viện Thái Bạch phá lệ hợp ý, Chu Kim Việt trong lúc vô tình nhìn thấy mấy lần bọn họ tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm.
Lý Cảnh Nhượng hôm nay không đi cùng với Diệp Tụng Tâm để thảo luận thơ văn, làm sao đột nhiên lại đến tìm nàng nói chuyện.
Nàng cảm giác có chút kỳ quái, bỗng nhiên thanh âm Lý Cảnh Nhượng vang lên.
"Chu đạo hữu, giữa ngươi cùng Diệp sư muội của Độc Nguyệt Phong có phải có chút hiểu lầm? Tại hạ cho rằng hai người tốt nhất nên nói chuyện với nhau, để tránh ảnh hưởng đến tình nghĩa đồng môn với nhau."
Ánh mắt Chu Kim Việt trước tiên liếc qua hắn, sau đó sắc mặt phút chốc trầm xuống.
"Đạo hữu muốn ta làm thế nào cho vừa lòng?"
Chu Kim Việt căn bản không có ý định giải thích cái gì với Lý Cảnh Nhượng.
Sự tình giữa nàng với Diệp Tụng Tâm còn chưa đợi tới lượt người của thư viện Thái Bạch nhúng tay vào.
Lý Cảnh Nhượng khẽ khẽ giật mình, dường như không nghĩ tới Chu Kim Việt sẽ không khách khí đến thế.
"Ta cũng không phải có ác ý gì, chỉ là......"
Chu Kim Việt không kiên nhẫn đánh gãy lời hắn, "Lý đạo hữu, mặc kệ ngươi là hảo ý hay ác ý, chuyện này cũng không liên can tới ngươi, mong rằng ngươi không nên ở chỗ này châm ngòi quan hệ của ta và sư muội yêu dấu của ngươi."
Nói xong, trong lòng Chu Kim Việt thầm hô một tiếng xúi quẩy, quay người liền muốn rời đi.
Lý Cảnh Nhượng nào dễ buông tha cho nàng sớm như vậy.
"Chu đạo hữu, ngươi tránh né như vậy có phải chăng là chột dạ? Đường đường là Đại sư tỷ của đại tông môn, không thể đối xử công bằng với nhau, đây chính là thất trách!"
Chu Kim Việt bỗng dưng quay đầu lại.
Lý Cảnh Nhượng tướng mạo tuấn tú, dáng người thẳng tắp, chỉ việc đứng ở một nơi cũng làm cho người khác cảm giác một loại ôn nhuận như ngọc, nho nhã phong lưu.
Lúc này, sắc mặt hắn ngưng trọng, khóe mắt với đuôi lông mày đều là hướng sự chất vấn và bất mãn với Chu Kim Việt.
Chu Kim Việt chỉ cảm thấy mình giống như là dẫm lên mấy thứ bẩn thỉu, buồn nôn không thôi.
Lúc đầu gặp Lý Cảnh Nhượng, nàng còn tưởng hắn là một kẻ có chính kiến lớn. Giờ xem ra, là nàng đã phán đoán sai.
"Lý Cảnh Nhượng, ngươi hiểu rõ Diệp sư muội sao? Ngươi có tư cách gì đứng ở chỗ này chất vấn ta."
"Ta đương nhiên hiểu rõ, Diệp sư muội khí chất đẹp như lan, tài hoa vượt xa tiên nhân. Càng khó hơn chính là nàng thân bệnh triền miên nhưng vẫn giữ vững bản tâm, vượt khó tiến lên, để cho người ta khâm phục."
Lý Cảnh Nhượng nói ra mấy lời ca tụng cùng khuôn mặt kiên nghị, chứa đầy nhu tình.
Chu Kim Việt quả thực là không tìm ra nữa điểm xấu hổ trên mặt hắn.
Chu Kim Việt khiếp sợ.
Lý Cảnh Nhượng là Đại đệ tử của thư viện Thái Bạch thư viện, vậy mà cứ như thế dễ dàng tùy tiện tin tưởng người khác. Hắn còn chưa đi kiểm chứng tình huống liền vội vã ra mặt bênh vực.
Đầu óc hắn ném chỗ nào rồi?
Hay là hắn đặt ở thư viện Thái Bạch, quên mang ra ngoài?
"Làm sao, nói không ra lời? Ngươi còn gì biện hộ không?”
Lý Cảnh Nhượng thấy Chu Kim Việt không nói lại tự cho rằng là đâm trúng tim đen của nàng. Nghĩ chắc hắn đã xé nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa nên bày ra bộ dáng nắm chắc phần thắng.
Chu Kim Việt lại có cảm giác buồn nôn lần nữa, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng.
"Lý Cảnh Nhượng, ta nhớ rằng ngươi đã có hôn ước nhỉ? Bây giờ ngươi thay Diệp Tụng Tâm ra mặt, thế nhưng là di tình biệt luyến, muốn bắt cá hai tay?"
Hắn tưởng mỗi hắn biết dội nước bẩn chắc.
Ai mà chẳng biết.
Lỹ Cảnh Nhượng giống như bị người bóp yết hầu. Sắc mặt hắn nhanh chóng đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, "Chu Kim Việt, ta cùng Diệp sư muội là thanh bạch, ngươi đừng có đứng đó mà ngậm máu phun người!"
"Ta đây là là có sự hoài nghi chính đáng. Ngươi cũng có thể chất vấn ta, ta vì cái gì không thể chất vấn ngươi?"
Cách tốt nhất để phản kích lời nói đối phương nhanh nhất chính là thiết kế cạm bẫy để đối phương nhảy vào, một cước đá hắn vào bẫy.
Huống chi Chu Kim Việt cảm thấy nàng chất vấn có thể so sánh với Lý Cảnh Nhượng là hợp lý nhiều. Nhìn cái bộ dạng này của Lý Cảnh Nhượng, ai có thể tin tưởng giữa hắn cùng Diệp Tụng Tâm không có quan hệ gì.
Chu Kim Việt không biết trong lòng Diệp Tụng Tâm có ý gì khác, chí ít Lý Cảnh Nhượng chắc chắn có tâm tư không chính đáng.
"Ta cùng Diệp sư muội là cao sơn lưu thủy gặp được tri âm, đàm luận chính là thơ ca, phong hoa tuyết nguyệt, một kẻ tục nhân như ngươi làm sao hiểu được!"
Âm thanh hai người tranh luận rốt cuộc đã hấp dẫn sự chú ý của chúng đệ tử trên thuyền tới.
Trương tuấn dẫn đầu chạy tới.
"Đại sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hắn một bên hỏi, một bên nghi ngờ dò xét Lý Cảnh Nhượng, trong mắt như có như không là sự phòng bị cùng bài xích.
Chu Kim Việt đang muốn trả lời, Lữ Lê, Phương Thành Lãng, Lam Tử Du cùng với những đệ tử của Ngũ Hành Đạo tông cũng đi tới, đứng ở sau lưng nàng.
Không ai nói chuyện, lại dùng hành động để biểu thị sự ủng hộ.
Trên thuyền đệ tử của thư viện Thái Bạch thấy thế, dù không biết được đã xảy ra chuyện gì, cũng mau từ trên thuyền chạy xuống thay Đại sư huynh nhà mình ủng hộ.
Hai nhóm người phân biệt rõ ràng, giương cung bạt kiếm với nhau.
"Chu sư tỷ, Lý sư huynh, các ngươi đây là đang làm cái gì?"
Là nhân vật vật trung tâm của cuộc tranh luận, Diệp Tụng Tâm khoan thai tới chậm.
Chu Kim Việt nhíu mày, "Diệp sư muội, ngươi tới đúng lúc lắm, vừa rồi Lý đạo hữu của thư viện Thái Bạch thư viện đột nhiên chạy tới ở trước mặt ta nói một tràng không tài nào hiểu được, còn cảnh cáo ta đừng lại khi dễ ngươi. Sư tỷ thật sự là hết đường chối cãi, hay là Diệp sư muội có thể giải thích cho sư tỷ một chút xem?"
Diệp Tụng Tâm miễn cưỡng cười cười, "Chu sư tỷ, trong này nhất định là có hiểu lầm."
"Lại là hiểu lầm? Vừa rồi Lý đạo hữu cũng hỏi giữa ta cùng ngươi có phải là có hiểu lầm, ngươi cùng sư tỷ nói rõ ràng một chút, ta đến tột cùng là cùng ai có hiểu lầm đây."
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào Diệp Tụng Tâm.
Ngón tay Diệp Tụng Tâm phút chốc nắm chặt vạt áo, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
0 comments