CHƯƠNG 173: Định mệnh của hắn định sẵn được nữ tu ngưỡng mộ
Người dịch; Danh Vu
Beta: Quýt
—
Tiếng chuông du dương bỗng nhiên vang lên, át đi mọi âm thanh.
Thời gian dần trôi qua nhưng tiếng chuông cũng không có giảm bớt đi mà ngược lại càng kéo dài ngày một to hơn, đầy đinh tai nhức óc.
Đám người cùng nhau nhìn về phía tiếng chuông truyền đến.
Chỉ thấy một thanh niên đầu mang ngọc quan, quý khí mười phần đang đứng trước chuông đồng. Cái cằm hắn hơi nghếch lên, thần sắc kiêu căng.
"Đây không phải là thiếu gia chủ của Tư Đồ gia - Tư Đồ Hiên sao!"
"Lại là hắn, khó trách có thể gõ ra tiếng chuông to như thế."
"Tư Đồ gia tại Tu Chân giới là đệ nhất gia tộc, thực lực của thiếu gia chủ tất nhiên cũng không tầm thường."
"......"
Ngu Chiêu hiểu rõ.
Lại là một người quen biết cũ.
Người đứng thứ ba trong cuộc tỷ thí cá nhân ở kiếp trước, Tư Đồ Hiên.
Dưới con mắt ghen tỵ của mọi người, Tư Đồ Hiên dễ dàng chiếm lấy thẻ số báo danh từ tay đệ tử của Vấn Đỉnh các.
"Thiếu gia chủ vất vả rồi."
"Thiếu gia chủ, ở chỗ này có nước trà."
"Thiếu gia chủ......"
Không biết từ nơi nào nhảy ra mấy tên hộ vệ cầm trong tay cây quạt, ấm trà, vây quanh Tư Đồ Hiên hỏi han rất ân cần.
Tu sĩ đứng phía trước Ngu Chiêu ghen tỵ đỏ mắt, nhịn không được chua chát nói một câu, "Thật là trận địa lớn, nếu không thi đấu đạt được đệ nhất thì quả thật làm trò cười cho người ta."
Thanh âm của hắn cũng không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền rõ ràng vào tai Tu Đồ Hiên.
Tư Đồ Hiên trực tiếp bước đến hẳn nơi tu sĩ mới vừa mỉa mai hắn.
Người kia sắc mặt chợt tái đi, cuống quít bày khuôn mặt tươi cười, thần sắc hèn mọn lại nịnh nọt, "Thiếu, thiếu gia chủ......"
Tư Đồ Hiên mặt không biểu tình nói: "Đem lời ngươi vừa mới nói lặp lại một lần."
"Thiếu gia chủ, ta, ta mới vừa rồi là mỡ heo làm tâm trí mê muội, nói hươu nói vượn, ngài tuyệt đối không nên chấp nhặt với ta!"
Tu sĩ quỳ bịch một tiếng, nước mắt chảy ngang.
"Dám nói xấu thiếu gia chủ nhà ta, ngươi chán sống phải không!" hộ vệ bên cạnh Tư Đồ Hiên tức giận quát.
"Ta sai rồi! Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
Tiếng khóc của của vị tu sĩ ngày càng càng lớn, thu hút sự chú ý của đám đệ tử Vấn Đỉnh Các lân cận đang túc trực đi qua.
"Phát sinh chuyện gì?"
Tu sĩ quỳ gối mấy bước, té nhào vào mấy vị đệ tử của Vấn Đỉnh Các trước mặt, khóc lóc cầu xin sự giúp đỡ: "Tiền bối cứu mạng, tiền bối cứu mạng, hắn muốn giết ta!"
Sắc mặt mấy đệ tử Vấn Đỉnh Các hơi biến sắc, nhìn về phía Tư Đồ Hiên với ánh mắt mang theo cảnh giác cùng phòng bị.
"Đây là địa phận của Vấn Đỉnh Các, nghiêm cấm đánh nhau đả thương người."
"Thiếu gia chủ của chúng ta cũng không có nói qua là muốn động thủ, là hắn hồ ngôn loạn ngữ!" Hộ vè của Tư Đồ gia cãi lại nói.
"Thẻ số đã lấy, chư vị trước tiên có thể rời đi."
Đệ tử Vấn Đỉnh Các cũng không có tin lời bọn họ, dùng ngữ khí không quá khách khí mời bọn người Tư Đồ Hiên rời đi.
Tư Đồ Hiên hừ lạnh một tiếng, "Thi đấu lại không có quy định báo danh xong nhất định phải rời đi, hôm nay ta liền không đi, A Đại!"
Tên hộ vệ A Đại lập tức hiểu ý, từ trong túi trữ vật lấy ra chiếc ghế được chạm khắc tinh xảo cùng nguyên bộ bàn cũng như dù che nắng to bằng mái đình.
Tư Đồ Hiên thản nhiên ngồi lại, tay gõ một cái lên bàn.
Lại có hộ vệ khác đưa lên nước trà, điểm tâm.
Một bộ động tác nước chảy mây trôi, đám người nhìn trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi......"
Đệ tử của Vấn Đỉnh các sắc mặt đỏ lên, chỉ vào Tư Đồ Hiên, còn muốn trục xuất hắn rời đi, một bên đồng môn tranh thủ thời gian thấp giọng nhắc nhở: "Vị này chính là thiếu gia chủ của Tư Đồ gia!"
Tư Đồ gia?
Có một vị đại năng Hóa Thần tọa trấn - Tư Đồ gia?
Đệ tử Vấn Đỉnh Các trong nháy mắt tìm về lý trí.
Tư Đồ gia chính là đệ nhất gia tộc tại Tu Chân giới, trong tộc không chỉ có một vị lão tổ tông đạt đến Hóa Thần, gia chủ đương thời cùng ba vị trưởng lão trong tộc đều là lão quái Nguyên Anh, tu sĩ Kim Đan gần trăm, thực lực của gia tộc không thể khinh thường.
Nếu là đắc tội với Tư Đồ Hiên, thì tương đương với việc đem toàn bộ Tư Đồ gia đều đắc tội, hậu quả cũng không phải một tiểu đệ tử có thể gánh chịu nổi.
Chỉ là để hắn trước mặt nhiều người như vậy tạ lỗi với Tư Đồ Hiên, cảm giác rất mất mặt nên chờ đồng môn của hắn ra mặt hỗ trợ giảng hòa.
"Quả thật thi đấu không có cái quy củ này, Tư Đồ đạo hữu nguyện ý ngồi ở chỗ này, chúng ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, Tư Đồ đạo hữu xin cứ tự nhiên."
Nói xong, đệ tử Vấn Đỉnh Các liền rời đi, trước khi đi vẫn không quên đem theo tên tu sĩ đang quỳ trên mặt đất kêu khóc mang đi.
"Thiếu gia chủ, muốn hay không......"A Đại hơi cúi người, trong mắt toát ra hung quang.
Tư Đồ Hiên cười lạnh.
"Không cần để ý, chỉ là một kẻ tôm tép nhãi nhép mà thôi."
Người kia tốt nhất nên cầu nguyện lúc so tài trên đài không gặp phải hắn, bằng không hắn tất sẽ để cho người kia biết được dám ở trước mặt hắn phát ngôn bừa bãi lãnh hậu quả gì. .
Ngu Chiêu đứng nhìn toàn bộ quá trình.
Ấn tượng về một Tư Đồ Hiên cuồng ngạo, phách lối càng sâu sắc.
Kiếp trước, nàng một mực chú ý tình huống tông môn thi đấu nên đối với tu sĩ tham dự giải cá nhân cũng không để ý nhiều, chỉ đại khái nhớ kỹ tên của bọn hắn cùng xếp hạng.
Chỉ có số ít mấy người là ngoại lệ, Tư Đồ Hiên liền một trong số đó.
Tư Đồ Hiên là thiếu gia chủ của Tư Đồ gia, bị đám người ký thác kỳ vọng, rất nhiều người cho rằng hắn sẽ người chiến thắng nên đã đặt cược rất nhiều vào hắn.
Kết quả cuối cùng lại hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của mọi người, bị một kẻ không có danh tiếng gì là Vu Thiếu Chân đoạt mất vị trí đệ nhất. Ngay cả vị trí thứ hai, Tư Đồ Hiên cũng không thể bảo trụ, dừng tại hạng ba.
Tư Đồ Hiên không thể nào tiếp thu được sự thật này, so tài vừa kết thúc liền biến mất vô tung vô ảnh, liền ngay cả suất để vào Phù Không đảo cũng từ bỏ.
Có người nói hắn tự đại, có người mắng hắn ngu xuẩn, càng nhiều người là tiếc thay cho hắn từ bỏ cơ hội đáng giá.
Ngu Chiêu nhớ lại hồi ức trước kia, đầu óc trống rỗng, ánh mắt dừng lại ở Tư Đồ Hiên, thật lâu không dịch chuyển.
Tư Đồ Hiên nhướng mày, lặng lẽ nhìn lại.
Thấy là một nữ tu Kim Đan khí độ bất phàm nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn không khỏi cảm thấy có chút tức giận và nhiều hơn là tự đắc.
Thanh niên tài tuấn như hắn, đi tới chỗ nào nhất định là tiêu điểm của nơi đó.
Nữ tử ngưỡng mộ với hắn, càng là chuyện đương nhiên.
Chỉ là ánh mắt của đối phương không khỏi cũng quá lộ liễu và phóng túng.
Hắn đang muốn gọi A Đại đi đâm thủng mắt nữ tu si tâm vọng tưởng kia thì nữ tu đột nhiên hướng về hắn cười xán lạn một tiếng, sau đó ngượng ngùng thu tầm mắt lại.
Tư Đồ Hiên bỏ đi suy nghĩ trước đó
Quên đi.
Bị nữ tu hâm mộ là số mệnh của hắn.
Hắn hiểu rõ.
Ngu Chiêu lấy lại tinh thần phát hiện chính mình thất lễ mà nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Hiên, áy náy cười cười.
Ở kiếp trước, Tư Đồ Hiên không thể nào tiếp thu được kết quả thứ ba, cũng không biết hắn kiếp này có thể hay không chịu được đả kích.
Vô luận như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà làm dao động suy nghĩ tranh đoạt đệ nhất.
Về sau, thời gian rất lâu cũng không thấy tiếng chuông nào vang tận trời xanh giống như của Tư Đồ Hiên nữa
Điều này cũng làm cho rất nhiều tu sĩ ở đây hiểu rõ tên tuổi của thiếu gia chủ Tư Đồ Hiên của đệ nhất gia tộc, tuyệt đối không phải là hư danh.
Mọi người ở đây kiên định coi Tư Đồ Hiên sẽ là đệ nhất, Ngu Chiêu rốt cục đi vào bàn trước báo danh.
"Tên."
"Ngu Chiêu."
"Tuổi tác."
"Mười chín."
Các đệ tử đang vùi đầu đăng ký bỗng dừng lại, khiếp sợ ngẩng đầu.
Tu sĩ xung quanh lộ ra thần sắc kinh hãi.
"Là nàng nói sai, hay là ta nghe lầm? Nàng làm sao có thể mới mười chín tuổi?"
"Không đến hai mươi tuổi đã trở thành tu sĩ Kim Đan, nói ra ai mà tin được!"
"Nàng lại dám ở đây nói láo, nàng chẳng lẽ không biết báo danh là sẽ kiểm tra cốt linh sao? Lần này chắc là muốn mất mặt đi."
0 comments