CHƯƠNG 174: Mạo muội, mạo muội
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Cứ mỗi trăm năm một lần thì Tu Chân giới lại cử hành thi đấu một lần, yêu cầu người tham dự cốt linh không được vượt qua một trăm năm mươi tuổi, vì vậy mỗi người chỉ có thể tham dự một lần.
Để phòng ngừa có người gian lận, mỗi lần báo danh xong đều sẽ kiểm tra cốt linh.
Đám người đó tưởng rằng Ngu Chiêu không biết cái quy củ này, cố ý nói láo giấu diếm, ánh mắt họ càng khinh miệt.
Đệ tử phụ trách đăng ký của Vấn Đỉnh các là Lý Phi nhíu mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, "Ngươi mau đặt tay lên cái đĩa tròn kia.”
Ngu Chiêu theo lời làm theo.
Trong lòng bàn tay dán lên cái đĩa tròn bên, một đạo nhiệt lưu xuyên qua.
Sau đó, ánh sáng bùng lên, hai cái chữ cổ ánh kim bắn ra tại bàn báo danh.
Lý Phi đột nhiên đứng dậy.
"Mười chín! Ngươi thật sự là mười chín tuổi!"
Ồ!
Tu sĩ xung quanh quá mức kinh hãi, quai hàm đều rơi đầy đất.
"Mười chín tuổi! Mười chín tuổi đã là Kim Đan kỳ! Đây yêu nghiệt nơi nào chạy tới đây!"
"Các ngươi mở to hai mắt mà nhìn cho rõ ràng! Nàng ta không chỉ là Kim Đan kỳ, tu vi vậy mà là Kim Đan Hậu Kỳ!"
"Cái gì! Kim Đan Hậu Kỳ! Lão tặc thiên, ta cũng không tiếp tục muốn đem người là trời nữa, người căn bản không coi ta là con cháu trong nhà!"
......"
Ngu Chiêu mang đến sự kinh sợ vượt xa Tư Đồ Hiên, chúng tu sĩ vừa khóc lại cười, trạng thái tinh thần cực kỳ không ổn định.
Người của Tư Đồ gia cũng khiếp sợ không thôi.
Thiếu gia chủ nhà bọn hắn đã đột phá Kim Đan kỳ lúc đã gần đến ba mươi tuổi, còn được tán dương là người thừa kế có khả năng nhất sẽ Hóa Thần.
Mà vị nữ tu gọi là Ngu Chiêu kia vẫn chưa tới hai mươi tuổi đã là Kim Đan Hậu Kỳ, cách Nguyên Anh cũng chỉ có một bước, thiên phú kinh khủng như vậy, sợ là toàn bộ Tu Chân giới cũng khó tìm ra kẻ thứ hai.
Có nàng ở đây, khả năng để thiếu gia chủ đoạt được hạng nhất trong nháy mắt trở nên hư vô mờ mịt.
Hộ vệ của Tư Đồ gia cẩn thận nhìn về phía Tư Đồ Hiên, liền thấy sắc mặt Tư Đồ Hiên thoạt trắng thoạt đỏ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Phi khi nhìn đến tuổi tác của Ngu Chiêu xong, liền như là một pho tượng, không nhúc nhích nổi.
Ngu Chiêu liền dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cái bàn một cái.
Lý Phi cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, nhìn về phía Ngu Chiêu với ánh mắt không còn sự ngạo mạn như lúc trước.
Hắn sờ lấy tay vịn, lần nữa ngồi xuống, trịnh trọng viết xuống mười chín tuổi vào danh tự phiến của Ngu Chiêu xong liền chỉ hướng vào chuông đồng sau lưng.
"Ngu sư tỷ, ngươi bây giờ chỉ cần gõ vang chuông đồng này thì coi như báo danh thành công."
Ngu Chiêu gật gật đầu, đi đến trước.
Chuông đồng cao gần một trượng, bề ngoài giản dị, không cầu kỳ làm cho người ta một loại cảm giác ổn trọng và trang nghiêm.
Ngu Chiêu sớm đã suy nghĩ qua nên làm như thế nào để gõ vang chuông đồng, thế là đứng vững xong liền không chút do dự đem linh lực cùng thần hồn chi lực đồng thời hội tụ ở lòng bàn tay.
Ánh mắt nàng lóe lên, bàn tay đập vào thân chuông đồng với tốc độ như sét đánh.
Koong ——
Tiếng chuông vang như sấm cất lên.
Tu sĩ tu vi hơi thấp chỉ cảm thấy lỗ tai ù đi, cảnh tượng trước mắt cũng mơ hồ mông lung.
Tư Đồ Hiên bỗng nhiên ngồi ngay ngắn.
Tiếng chuông của Ngu Chiêu so với hắn càng vang hơn.
Hắn đã thua.
Còn không đợi hắn rõ ràng cảm nhận được tư vị của sự thất bại, chuông đồng cổ xưa lại một lần nữa vang lên.
"Hai tiếng chuông vang?"
Tư Đồ Hiên chấn kinh đến tột đỉnh, trực tiếp đứng lên.
Hắn rõ ràng trông thấy Ngu Chiêu chỉ gõ có một cái, vì sao lại có hai tiếng chuông?
Đạo thứ nhất tiếng chuông còn chưa tiêu tán, đạo thứ hai tiếng chuông vang liền kề, có không ít người đã xuất hiện vẻ khó chịu trên mặt, đội ngũ xếp hàng báo danh nhao nhao lui về phía sau.
Sắc mặt Lý Phi trắng bệch, con ngươi kịch liệt đảo liên hồi.
Là đệ tử của Vấn Đỉnh Các, hắn tất nhiên là biết được huyền cơ ẩn giấu của cái chuông đồng này.
Nhưng các trưởng lão rõ ràng đã nói qua chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể một kích tạo ra tiếng chuông như thế, Ngu Chiêu bất quá là Kim Đan Hậu Kỳ, nàng như thế nào làm được?
Koong——
Chúng tu sĩ còn đang khiếp sợ trước hai đạo tiếng chuông thì đạo thứ ba lại vang lên tiếp.
Thần sắc của bọn hắn dần dần trở nên chết lặng.
Năng lực của Ngu Chiêu rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của bọn họ, bọn họ thậm chí muộn ghen tị cũng không thể, dù sao chênh lệch thật sự là quá lớn.
Vút vút vút ——
Lúc này, chân trời đột nhiên xẹt qua mấy đạo lưu quang.
Mấy thân ảnh có khí tức hùng hậu xuất hiện xung quanh Ngu Chiêu, con mắt ai cũng đều tỏa ánh sáng.
"Mười chín tuổi đã là Kim Đan Hậu Kỳ, không tệ không tệ, ngươi có hứng thú bái nhập môn hạ của ta không?, ta chính là trưởng lão của Vấn Đỉnh Các, Tế Đao."
"Ôi, đây không phải là đồ nhi ngoan thất lạc nhiều năm của ta sao, ta cuối cùng tìm được ngươi, theo ta đi, sư tôn nhất định sẽ hảo hảo đền bù cho ngươi nhiều năm như vậy trôi dạt khắp nơi chịu khổ."
"Phi, một đám lão già không biết xấu hổ, tiểu nha đầu này xương cốt hiếm lạ, rõ ràng cùng ta có duyên, các ngươi nếu ai dám cùng ta đoạt, ta liền phá hủy động phủ người đó."
" ......"
Lý Phi nhìn các vị trưởng lão ngày thường đức cao vọng trọng nay như một tiểu hài tử tranh luận không ngớt, còn nói chút nói chuyện không đâu, hắn xấu hổ đến co quắp ngón chân vào đế giày.
Ngu Chiêu cũng dở khóc dở cười.
"Các vị tiền bối, vãn bối đã có sư tôn, chỉ đành cô phụ hảo ý của các vị."
Tế Đao trưởng lão không tán thành mà nhìn xem nàng, "Tiểu môn phái của ngươi so ra nhất định là kém nhiều với Vấn Đỉnh Các chúng ta. Ngươi vẫn là đến Vấn Đỉnh Các, chớ có lãng phí thiên phú của ngươi."
"Đúng vậy đúng vậy, ngươi chỉ cần gật đầu đáp ứng, chúng ta tất nhiên sẽ đền bù cho ngươi."
"Ngươi nếu là thực sự không nỡ, dứt khoát đem toàn bộ tông môn đều dời đến Vấn Đỉnh Các, như vậy ngươi cũng có thể an tâm tu luyện."
Mấy vị trưởng lão của Vấn Đỉnh Các đưa ra điều kiện, một cái so một cái phong phú hơn.
Đám tu sĩ đứng ngoài không biết người trong cuộc là Ngu Chiêu có hay không động tâm trước những điều kiện đó. Chỉ biết rằng bọn hắn đứng ngoài đây nghe thôi tâm đã rạo rực hẳn lên.
Cái này gọi là gì?
Một người đắc đạo, gà chó lên tiên.
Không chỉ có bản thân thu mình có thể thu hoạch được tài nguyên béo bở, nguyên cả tông môn cũng có thể thu hoạch được chỗ tốt đếm không hết.
Sự tình tốt như vậy xuất hiện, tại sao không rơi trên đầu bọn hắn.
Trông thấy Ngu Chiêu không có phản ứng, bọn hắn đều hận không thể thay Ngu Chiêu gật đầu đáp ứng.
Tư Đồ Hiên cắn răng, cảm giác ưu việt bên trong hắn bị nghiền nát.
Trước kia hắn cảm thấy chính hắn là một kỳ tài tu luyện vạn người có một, đến ngay cả những đệ tử của các tông môn đỉnh cấp cũng không bằng hắn.
Niềm tin của hắn tràn đầy khi đến tham gia thi đấu của Tu Chân giới, còn ở trước mặt tộc nhân tuyên bố hùng hồn sẽ đoạt được khôi thủ (hạng nhất). Kết quả bây giờ, chưa bắt đầu đã thua triệt để.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Hắn hôm nay cuối cùng đã thấu hiểu hàm nghĩa của câu nói này.
"Hảo ý của các vị tiền bối, vãn bối xin cảm tạ.. Nhưng tông môn vãn bối thực sự không tiện gia nhập, các vị vẫn là trở về đi, vãn bối lần nữa cảm tạ."
Ngu Chiêu nghĩ đến cho mấy vị trưởng lão nhiệt tình một bậc thang để đi xuống, vẫn như cũ uyển chuyển cự tuyệt.
Mấy vị trưởng lão nhưng không có lĩnh ngộ được hảo ý của Ngu Chiêu, còn cảm thấy Ngu Chiêu quá mức quật cường.
Tông môn của Ngu Chiêu nếu như tại tu chân giới là xếp hàng đầu, liền sẽ không để cho nàng tới tham gia giải cá nhân này, cho nên nhất định là nàng đang ở tiểu môn phái.
Mà dạng môn phái này không chỉ không thể cho Ngu Chiêu nguồn trợ lực, ngược lại sẽ liên lụy nàng, tất cả trưởng lão thực sự không đành lòng lãng phí thiên phú của Ngu Chiêu, liên tục khuyên bảo.
Liền những người khác cũng bắt đầu cảm thấy Ngu Chiêu thật không biết tốt xấu.
Ngu Chiêu bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói ra tình hình thực tế.
"Vãn bối đến từ Ngũ Hành Đạo tông."
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Thật lâu.
Tế Đao trưởng lão gượng cười vài tiếng, "A, ha ha, ha ha ha, nguyên lai là sư điệt từ Ngũ Hành Đạo tông, khó trách thiên tư không tầm thường."
"Mạo muội, mạo muội."
Lần này không chỉ có là Lý Phi cùng các đệ tử Vấn Đỉnh Các cảm thấy xấu hổ, cả trưởng lão của Vấn Đỉnh Các cơ hồ mặt đều nhanh chóng đỏ lên.
Bọn hắn vừa mới nói cái gì, để Ngũ Hành Đạo tông nhập vào Vấn Đỉnh Các?
Thật là xấu hổ.
0 comments