Chương 746: Chương Bản Lề Không Xứng Có Tên
*Hic tên chương tác giả đặt, ko phải Quýt nghĩ ra đâu nha
Bạch Ấu Vi quyết đoán mang lư hương cùng cả đống đạo cụ của mình dời vào Nhà Búp Bê.
Dù gì thì Nhà Búp Bê về bản chất cũng là một món đạo cụ!
Dù chỉ xông một món hay xông cả đống thì cũng đều như nhau, vậy dĩ nhiên phải xông càng nhiều càng tốt!
Bạch Ấu Vi tính toán một chút, từ tối qua đến sáng nay, thời gian phát huy tác dụng của hương xông vào khoảng 8 giờ. Giả sử cứ mỗi 8 giờ có thể khiến bùn tăng thêm một lần sử dụng, vậy sau 56 tiếng, bùn sẽ khôi phục về trạng thái ban đầu với 9 lần sử dụng!
Bốn khối bùn cộng lại là 36 lần! Không ngoa khi nói rằng điều này tương đương với việc cứu được 36 mạng người!
Bạch Ấu Vi dứt khoát canh giữ trong Nhà Búp Bê, không đi đâu cả, cứ mỗi tiếng lại kiểm tra trạng thái của đạo cụ một lần, chỉ muốn đợi đến kết quả.
Trong lúc đó, Nghiêm Thanh Văn đến tìm cô, Chu Thư và Tô Mạn cũng tới, có lẽ muốn trực tiếp cảm ơn Bạch Ấu Vi, nhưng vì cô ở trong Nhà Búp Bê nên không ai gặp được cô.
Từ sáng sớm, Bạch Ấu Vi kiên trì trông chừng đến tận buổi chiều, tổng cộng 8 tiếng.
Nhưng số lần sử dụng của bùn không tăng thêm, trạng thái của đom đóm và hạt giống hoa cũng không thay đổi.
Thật kỳ lạ…
…
Thầy Thừa đang tưới rau ngoài sân, cho gà ăn, rồi nhặt một ít cành khô, định bụng xem có thể dựng một cái chuồng gà trong rừng không.
Lúc quay lại lấy dụng cụ, ông phát hiện Bạch Ấu Vi vẫn ngồi im trong phòng khách, trên bàn trà đặt lư hương cùng một đống đạo cụ.
"Vi Vi này, Tiểu Thẩm đâu rồi?" Thừa Úy Tài hỏi.
Bạch Ấu Vi chống cằm, mắt vẫn dán chặt vào lư hương: "Đi cùng Đàm Tiếu đến phòng huấn luyện rồi."
"Tiểu Tân thì sao?"
"Ở phòng họp ôn tập bài, nói là muốn nâng cao kiến thức tổng hợp."
"Đều bận cả nhỉ…" Thừa Úy Tài lẩm bẩm.
"Sao vậy ạ?" Bạch Ấu Vi quay đầu nhìn ông: "Thầy Thừa có việc à?"
"Không có gì… Chỉ sợ mấy đứa bận thôi. Vi Vi, nếu thấy chán thì ra ngoài đi dạo một chút đi, chỗ này để thầy trông giúp cho, mỗi tiếng kiểm tra một lần, đúng không?"
Bạch Ấu Vi chần chừ. Cô vốn không phải người kiên nhẫn, đã háo hức ngồi chờ 8 tiếng ở đây, sắp đến giới hạn rồi.
Thầy Thừa lại nói: "Hơn nữa, Tay Nhỏ cũng ở nhà, nó có thể trông giúp mà."
Bạch Ấu Vi lập tức trợn trắng mắt: "Thầy Thừa, thầy không nhắc còn đỡ, thầy nhắc là tôi càng không dám đi! Bảo nó trông, nó không phá rối tôi mới lạ!"
"Ây da, đừng nói thế chứ…" Thầy Thừa bênh vực cái tay đứt: "Dạo này nó ngoan lắm, tiến bộ hơn trước nhiều. Chúng ta không thể cứ phủ nhận, đả kích nó mãi, mà nên khích lệ, dùng thái độ tích cực để dẫn dắt nó trưởng thành, như vậy mới dạy dỗ tốt được."
"…" Bạch Ấu Vi cạn lời.
Cô chẳng có hứng dạy dỗ gì cả, cô chỉ muốn hành hạ nó.
"Thỏ con, lại đây trông chừng giúp ta." Bạch Ấu Vi hướng về góc tường gọi.
Con thỏ đang sạc điện bên tường nghe vậy, giật giật tai, nhảy tưng tưng chạy đến.
Bạch Ấu Vi túm nó đặt lên bàn trà, dùng một ngón tay ấn lên trán nó: "Đặc biệt phải trông cái tay kia, không cho phép nó lại gần đống đạo cụ này, hiểu chưa?"
Thỏ bông gật gật đầu.
Thầy Thừa đứng bên cạnh cũng dặn dò thỏ: "Nó sẽ không đến gần đâu, cùng lắm là tò mò nhìn thôi. Hai đứa phải hòa thuận, đừng có gây mâu thuẫn nhé…"
Bạch Ấu Vi nghẹn lời, đứng dậy kéo xe lăn của mình lại, nhanh chóng ngồi xuống: "Thầy Thừa, thầy không dạy cấp ba đâu, thầy là giáo viên mầm non đấy."
Thầy Thừa cười: "Tối có về ăn cơm không?"
"Không ạ~ Tôi ra nhà ăn." Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn ra cửa: "Đợi mấy con gà kia béo lên rồi tôi về ăn sau."
Nhắc đến đám gà, Thầy Thừa thở dài: "Ngày nào cũng chạy loạn trong rừng, gầy hết cả rồi…"
0 comments