Chương 46: Kỳ Loan có mù không vậy?
“Lăng Lăng!” Kỳ Loan giật mình, lập tức đứng dậy đỡ lấy Thời Vụ Thanh. Cánh tay nàng vốn dĩ vừa kéo tay áo lên để bắt mạch, giờ đã bị nước trà nóng làm bỏng đỏ rực!
Đồng tử Kỳ Loan co rút lại kịch liệt.
Mà Thời Thư Lăng, ngay từ khoảnh khắc Thời Vụ Thanh ra tay, đã lùi về sau một bước. Chén trà kia hoàn toàn không văng trúng nàng chút nào, tất cả đều đổ hết lên người Thời Vụ Thanh.
Nàng lạnh lùng quan sát Kỳ Loan diễn kịch, giọng điệu thản nhiên: “Vương phi, người nói là ta hất sao?”
Tiểu Ý quả nhiên không hổ danh là nha hoàn tâm phúc bên cạnh Thời Vụ Thanh, dù không được báo trước nhưng vẫn nhanh chóng bật khóc, chỉ tay về phía Thời Thư Lăng:
“Tuyết thần y, ý ngài là gì? Chẳng lẽ còn muốn nói vương phi vu oan cho ngài ư? Vương gia, nô tỳ nhìn thấy rất rõ ràng, vương phi chỉ muốn Tuyết thần y bắt mạch tốt hơn nên mới nghiêng người lên phía trước, ai mà ngờ được, Tuyết thần y lại nhân lúc vương gia không nhìn thấy, hất đổ chén trà trên tay vương phi!”
Nói đến đây, nha hoàn áo xanh liền quỳ phịch xuống: “Hu hu hu, vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho vương phi của nô tỳ!”
Diễn xuất của Tiểu Ý không biết tốt hơn Thời Vụ Thanh bao nhiêu lần. Nước mắt nói rơi là rơi, cảm xúc vô cùng chân thật, cứ như không phải đột nhiên gặp chuyện bất ngờ mà đã được tập luyện từ trước vậy. Đến mức suýt chút nữa làm Thời Vụ Thanh nhìn đến ngơ cả người.
Ôi trời ơi, không để Tiểu Ý đóng vai “Thời Vụ Thanh” đúng là tổn thất lớn nhất của hệ thống!
Hệ thống nghe thấy suy nghĩ của cô: “……”
Chẳng lẽ ký chủ tưởng rằng diễn xuất giỏi là có thể được nó chọn sao?
Bản hệ thống dễ dãi vậy à?
Nhưng Tiểu Ý vừa khóc lên, ba phần thật cũng hóa thành mười phần.
Mà Thời Thư Lăng vẫn đứng trên cao nhìn xuống, hoàn toàn không hề hoảng loạn, chỉ thấy buồn cười.
Thời Vụ Thanh diễn thế này, chẳng lẽ không biết rằng Kỳ Loan đã biết rõ chân tướng rồi sao? Giờ mà hắn còn không nhìn thấu vở kịch của Thời Vụ Thanh thì đúng là mắt mù rồi!
“Hồng Minh! Mau gọi phủ y, nhanh lên!!”
Kỳ Loan quát giận dữ.
“A Loan, thiếp không đau đâu…” Thời Vụ Thanh rưng rưng nước mắt, lần này không phải cố ý diễn, nhưng vẫn toát ra vẻ kiên cường, như thể nàng rất đau nhưng cố nhịn không nói.
“Là thiếp không tốt, chàng đừng trách Tuyết…”
Còn chưa nói xong, Thời Thư Lăng đã bước đến: "Phủ y đến quá chậm, vẫn là để ta xem trước cho vương phi thì hơn.”
Nói xong, nàng liền đưa tay ấn lên vết bỏng của Thời Vụ Thanh.
“!” Thời Vụ Thanh trợn tròn mắt.
Nữ chính cũng quá ác rồi!
“Hệ thống, hệ thống, ta muốn mua ‘bộ điều chỉnh cảm giác đau’!”
“Đã mua thành công.”
Bộ điều chỉnh cảm giác đau là một đạo cụ cần đến một trăm ngàn điểm nhân khí, đúng như tên gọi, sau khi mua có thể điều chỉnh mức độ cảm nhận đau đớn của bản thân, thời gian sử dụng giới hạn trong ba thế giới.
Thời Vụ Thanh lập tức giảm cảm giác đau xuống còn một phần mười, giữ lại một chút để tránh việc không thấy đau mà diễn quá giả tạo.
Sau khi điều chỉnh xong, nhìn bàn tay đang sắp chạm vào mình, nàng rốt cuộc thở phào một hơi.
Thế nhưng, ai mà ngờ được, khi tay Thời Thư Lăng gần chạm đến nàng thì—
“Chát!”
Kỳ Loan sắc mặt lạnh băng, hất mạnh tay Thời Thư Lăng ra. Đôi mắt phượng sắc bén tràn đầy sát khí: “Tránh xa nàng ra!”
Thời Thư Lăng loạng choạng lùi về sau mấy bước, biểu cảm dưới tấm khăn che mặt thoáng chút ngơ ngác.
Kỳ Loan… tin Thời Vụ Thanh rồi sao?
Nàng mờ mịt nhìn người đàn ông đứng không xa, hắn đang cẩn thận ôm nhẹ bờ vai Thời Vụ Thanh, đôi mắt đỏ hoe đến đáng sợ, thế nhưng vẫn dịu dàng an ủi nàng: “Không sao đâu, Lăng Lăng, đại phu sẽ đến ngay thôi! Ngoan, đừng khóc nữa, ta sẽ trừng phạt kẻ đã làm nàng bị thương!”
“???” Thời Thư Lăng.
Có cần phải diễn đến mức này không?
Chẳng lẽ Kỳ Loan thực sự không nhìn thấu trò bịp của Thời Vụ Thanh?
[Haha]
[Lăng Lăng: Ta đã nói với huynh Thời Vụ Thanh là người xấu thế nào rồi, huynh bị làm sao vậy? Diễn nàng hay diễn ta thế?]
[Lăng Lăng có lẽ không biết, bây giờ Kỳ Loan còn đang nghĩ cách giúp Thanh Thanh trừ khử nàng đấy (liếc mắt)]
[Thư Lăng: Kỳ Loan có mắt không vậy? Không đúng, có não không vậy?]
[Hahaha, Lăng Lăng đáng thương quá, cười muốn rụng cả răng]
[Cười cái gì mà cười, ta còn suýt sợ chết khiếp, may mà Thư Lăng không đầu độc Thanh Thanh]
[Thật sự chỉ suýt một chút nữa thôi, ta nín thở xem luôn. Nhưng mà… có ai biết tại sao Thanh Thanh lại vu oan cho Thư Lăng không?]
Vì đây là góc nhìn của độc giả nên họ biết rất rõ, Thời Thư Lăng căn bản không làm bỏng Thời Vụ Thanh, mà là nàng ta tự làm.
[Chẳng lẽ do phát hiện Thư Lăng muốn giết mình nên nghĩ cách đối phó?]
[Không thể nào, giọng nói, dáng đi, cả những cử chỉ nhỏ của Thư Lăng bây giờ đều khác với trước kia. Hơn nữa, trong ấn tượng của Thanh Thanh, tỷ tỷ nàng đâu có biết y thuật, vậy nên Thanh Thanh không thể nào nhận ra Thư Lăng được.]
[Vậy thì… ừm? Nhìn “Tuyết thần y” không vừa mắt?]
[Phân tích lý trí, Thanh Thanh không phải loại người thấy ai không vừa mắt liền vu oan họ. Hiện tại có hai khả năng:
(1) Thanh Thanh cảm thấy vương phủ Kỳ vương là hố lửa, sớm muộn gì cũng bị hoàng gia trừ khử, vì vậy muốn cắt đứt khả năng giữa Tuyết thần y và Kỳ Loan (có lẽ Thanh Thanh hiểu lầm rằng Tuyết thần y thích Kỳ Loan);
(2) Thanh Thanh nhận ra Tuyết thần y không đơn giản, thậm chí còn có địch ý với mình, vậy nên muốn Kỳ Loan đừng để bị nàng ta mê hoặc. Đồng thời, cũng là để cảnh cáo Tuyết thần y tránh xa mình ra, mình không dễ chọc, đảm bảo an toàn cho bản thân.]
[Bình luận trên… là vị đại thần soi chi tiết lần trước đúng không?]
[Đáng sợ thật, lại có người đọc tiểu thuyết mà phân tích như luận văn nữa kìa]
[Tôi thấy khả năng thứ hai hợp lý hơn, thân phận của Thanh Thanh tuyệt đối không thể bị bại lộ. Vì Thời gia, nàng không thể để Tuyết thần y—một kẻ có khả năng đe dọa—tiếp cận quá gần. Hơn nữa… tôi dám chắc mạch tượng của Thanh Thanh có vấn đề, nàng không dám để Tuyết thần y bắt mạch.]
[Đây có lẽ lại là một cái bẫy! Yuu đại lại giăng bẫy rồi!]
…
Khi Thời Thư Lăng còn đang mờ mịt, Hồng Minh trực tiếp dùng khinh công, xách phủ y đáp xuống từ trên cao. Nếu không biết chuyện, e là có người còn tưởng Kỳ Loan sắp chết đến nơi rồi.
“Mau! Khám cho vương phi!”
“Vâng!”
Lúc này Thời Vụ Thanh đã không còn đau nhiều nữa, một phần mười cảm giác đau, nàng vẫn chịu được.
Có điều nàng sợ diễn xuất bị lộ nên cố gắng cúi thấp đầu, không để những người khác nhìn thấy rõ nét mặt mình.
Phủ y lấy thuốc ra, Tiểu Ý nhận lấy, định bôi cho Thời Vụ Thanh, nhưng lại bị Kỳ Loan giật lấy.
“Đau thì nói với ta.” Kỳ Loan dùng lực rất nhẹ, vậy mà chỉ bôi thuốc thôi cũng toát mồ hôi lạnh.
Làn da của Thời Vụ Thanh trắng mịn, vết bỏng trông thật sự khá nghiêm trọng, nhưng bản thân nàng lại không thấy đau, nên cũng chẳng để tâm lắm.
“Được, cảm ơn A Loan.” Nàng suy nghĩ một chút, lại nhẹ giọng nói: “Xin lỗi nhé, khiến chàng lo lắng rồi.”
Kỳ Loan liếc nàng một cái, không nói gì.
Tiểu Ý thấy vậy, nước mắt liền “tách” một giọt rơi xuống: “Vương phi, sao có thể là lỗi của người được? Rõ ràng là Tuyết thần y có ý đồ xấu! Không chỉ khiến người bị thương mà còn làm vương gia phải lo lắng cho người!”
0 comments