Không đợi hai người kia lên tiếng, Thời Vụ Thanh đã cất giọng: "Ta đã quyết ý rồi. Thời công tử, còn có điện hạ, các người không cần phải nói thêm… Khụ khụ."
Nàng đột nhiên ho sặc sụa hai tiếng, âm thanh này lập tức làm kinh động đến đám thị vệ bên ngoài, bọn họ nhanh chóng lao tới!
Ngu Vĩnh Ninh nhìn chằm chằm Thời Vụ Thanh trong hai giây, sau đó nhếch môi cười: "Thời Vụ Thanh, tự chăm sóc bản thân cho tốt. Lần sau gặp lại, nếu nàng vẫn trong bộ dạng nửa sống nửa chết thế này, ta không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"……" Thời Vụ Thanh.
Đặt nàng xuống thật nhẹ nhàng, bóng dáng Ngu Vĩnh Ninh nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Thời Vụ Thanh mất đi điểm tựa, loạng choạng ngã sang một bên.
"Thanh Thanh!"
Thời Dự bất chấp cơn đau trên người, lập tức lao tới đỡ lấy nàng.
"Thời công tử…" Giọng Thời Vụ Thanh nhẹ như một sợi lông vũ, nàng mỉm cười: "Sau này, huynh vẫn là Thời công tử, còn ta… chúng ta không còn liên quan gì nữa. Những gì ta làm cũng không còn can hệ đến huynh và phủ Thượng thư."
Thời công tử.
Chính hắn là người bảo nàng gọi mình như thế.
Vậy mà giờ đây, khi nghe ba chữ này, hắn lại đau như bị kim châm. Chỉ cần nghĩ đến hàm ý đằng sau câu nói ấy, hắn hận không thể quay ngược thời gian một khắc trước, tát cho chính mình vài cái!
"Đừng gọi ta là Thời công tử, Thanh Thanh, ta mãi mãi là ca ca của muội!"
Thời Dự nghiến răng, ánh mắt đầy đau xót: "Xin lỗi, ca ca không nên đánh muội… Là ca ca sai rồi! Xin lỗi muội!"
Bàn tay Thời Vụ Thanh khẽ siết lại, bám lấy vạt áo hắn.
"Ca ca, là muội có lỗi với huynh mới đúng. Nếu không phải vì muội trêu chọc Ngu Tam hoàng tử, thì huynh đã không bị thương."
Sao Thời Dự có thể trách nàng được?
"Không liên quan đến muội! Thanh Thanh, ta…"
Hắn còn rất nhiều điều muốn nói, còn muốn dẫn nàng đi, nhưng…
"Cộc cộc…"
Tiếng bước chân đã vang lên ngay ngoài cửa.
Thế nên, hắn chỉ có thể nuốt trọn những đau đớn và hối hận vào lòng, dìu muội muội gầy yếu, để nàng đối mặt với tương lai ấy.
Khoảnh khắc này, hắn bất lực và hoang mang, chẳng biết nên làm gì.
Hắn đáng lẽ nên đưa muội muội rời đi qua cửa sổ, rồi tạo ra hiện trường giả rằng nàng đã chết để cứu nàng;
Hắn đáng lẽ nên tránh xa nàng, giữ khoảng cách với nàng, để nhà họ Thời cắt đứt hoàn toàn quan hệ với phủ Kỳ Vương;
Hắn đáng lẽ nên…
Trong một giây ngắn ngủi, hàng vạn khả năng vụt qua trong đầu hắn.
Thế nhưng, thực tế, hắn chỉ có thể đứng im lặng tại chỗ.
Hắn không kịp đưa nàng đi, cũng không nỡ đẩy nàng ra xa.
Huống hồ, lúc này muội muội đã ngẩng đầu lên, đôi mắt tựa vầng trăng của nàng lặng lẽ nói lên sự quyết tâm của mình.
Thời Dự… chẳng thể làm gì cả.
Hắn chỉ có thể đứng đó, lặng im giữa căn phòng yên tĩnh, vô lực trải qua ba giây cuối cùng sau khi hóa giải hiểu lầm với muội muội.
Ai cũng biết, khi cánh cửa kia mở ra, số phận của bọn họ sẽ lại một lần nữa bị cuốn vào dòng xoáy nghiệt ngã.
… Có lẽ sẽ không còn lần gặp lại nào nữa.
[Thảm… thật thảm]
[Cảm giác hơi ngược]
[Thanh Thanh… A, ta òa khóc mất, nàng thực sự muốn bảo vệ tất cả mọi người]
[Người thân trong lòng Thời Vụ Thanh quan trọng đến mức nào chứ, nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả vì họ]
[Không ngờ nhân vật Thời Vụ Thanh lại là một người như vậy…]
[Cứu mạng, ta bị đâm đến nghẹt thở]
[Tác giả viết quá hay, ta cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thời Dự lúc này]
[A a a, không khí này, dưới ánh trăng, cái ôm cuối cùng của huynh muội trước khi chia ly… từ nay về sau, huynh không còn là ca ca của muội nữa, mà là Thời công tử… đâu ai biết, đây cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau]
[? Người phía trước, ai dạy ngươi viết kịch bản thế?]
[Tôi bị đâm trúng rồi]
[No! Đừng thế chứ!!! Bọn họ nhất định sẽ gặp lại! Lăng Lăng sau này cũng sẽ biết sự thật, Thanh Thanh sẽ có kết thúc hạnh phúc với tỷ tỷ!]
[Đừng nói nữa, càng nói ta càng thấy ngược. Mọi người không thấy góc nhìn của Lăng Lăng vừa rồi sao? Bây giờ Lăng Lăng hận Thanh Thanh bà xã đến tận xương, chỉ một lòng muốn giết nàng. Nhỡ lần sau gặp lại, bà xã còn chưa kịp giải thích thì đã bị Lăng Lăng một đao chém chết thì sao!]
[!!! Kinh khủng quá! Không thể nào đâu đúng không?]
[Hoàn toàn có khả năng. Như mọi người đều biết, tác giả Hàn Yuu thích nhất là viết kết thúc BE mà]
[??? Đừng mà!]
[Giết Thanh Thanh rồi mới biết sự thật sao… hừm, thế thì quá bi thảm rồi]
Thái độ của độc giả thay đổi chóng mặt, giờ đây họ đã bắt đầu gọi "Thanh Thanh vợ yêu" thậm chí có người trực tiếp gọi là "bà xã".
Nếu lúc này Thời Vụ Thanh nhìn vào bảng theo dõi độc giả của mình, nàng sẽ thấy chỉ số yêu thích đang tăng với tốc độ kinh hoàng!
Chỉ trong chớp mắt, đã tăng thêm mấy vạn!
Biểu tượng trái tim yêu thích, vốn đen kịt, chỉ trong vài phút đã được lấp đầy một nửa màu đỏ!
Đây là tốc độ tăng trưởng mà ngay cả nữ chính cũng chưa từng đạt được!
"Thời Vụ Thanh" nhân vật từng bị cả vạn người ghét bỏ, từ giây phút này, không còn chỉ là một vai phản diện đáng ghét nữa.
…
"Rầm!"
Cánh cửa bị đạp tung, thế giới vốn đang ngưng đọng lại một lần nữa cuộn trào.
"Lăng Lăng!"
Kỳ Vương với vẻ mặt lạnh lùng sải bước vào, đôi mắt phượng của hắn lập tức rơi xuống người Thời Vụ Thanh.
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
0 comments