Vo Tinh Dao Chuong 244

By Quyt Nho - tháng 4 15, 2025
Views

Chương 244: Hắn chưa bao giờ là người xuất sắc nhất trong các sư huynh đệ


“Ngươi hồ đồ rồi sao!”

Sắc mặt Tễ Nguyên Tông chủ vốn tràn đầy kỳ vọng thoáng chốc chuyển thành thất vọng não nề.

Ông thật sự không hiểu nổi—vì sao Thanh Diễn chân nhân lại dám giấu diếm cả chuyện hệ trọng thế này? Lẽ nào ông ấy chưa từng một lần nghĩ đến tông môn, nghĩ đến trách nhiệm của một vị phong chủ?

Nghĩ đến việc bản thân vì thực lực không đủ mà luôn phải nhẫn nhịn, để rồi nuông chiều y thành ra ngày càng vô pháp vô thiên, Tễ Nguyên càng thêm tức giận.

Tức đến mức chỉ muốn đấm cho Thanh Diễn vài quyền cho hả dạ.

Ngay lúc ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Thanh Diễn chân nhân lại bất ngờ bước tới một bước, nắm lấy tay ông, ánh mắt chân thành tha thiết:

“Tễ Nguyên, bao năm qua đã khiến ngươi phải phiền lòng rồi.”

Tễ Nguyên: "!!!"

Sau cơn chấn động như sấm giáng, Tễ Nguyên Tông chủ lập tức hất tay ông ấy ra, nhảy đến bên cạnh Bảo Hoa tán nhân, túm lấy tay áo bà ấy mà gào lên không màng hình tượng:

“Bảo Hoa! Mau đến xem! Mau xem cho rõ! Ông ấy lại phát bệnh rồi!”

Bảo Hoa tán nhân cũng sững người, theo bản năng định tiến lên bắt mạch thì bị một cái phất tay của Thanh Diễn chặn lại.

“Không sao.”

Giọng nói lạnh như băng, không lộ chút cảm tình.

Nghe vậy, cả Bảo Hoa và Tễ Nguyên cùng thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, trong thức hải, Thanh Diễn Chân nhân lạnh lùng cảnh cáo luồng hồn thức đến từ thế giới khác, không được tùy tiện cướp quyền khống chế thân thể nữa. Ngoảnh lại, ông lạnh giọng tuyên bố:

“Ta sẽ đưa Quyền Dã đi gặp một vị đại năng yêu tộc. Nếu việc này thành, ta sẽ để hắn tự mình quyết định—muốn ở lại yêu tộc, hay quay về Ngũ Hành Đạo Tông.”

Nếu chọn yêu tộc, nghĩa là Quyền Dã sẽ rũ bỏ thân phận đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông, từ đó về sau dùng một thân phận khác mà đi lại trong tu chân giới.

Còn nếu lựa chọn quay về tông môn, hắn sẽ buộc phải giấu kín huyết mạch yêu tộc trong mình, tuyệt đối không được để lộ thân phận thực sự. Hai con đường, mỗi bên đều có lợi và hại riêng, quyết định nằm ở Quyền Dã.

Sau khi suy nghĩ một lát, Tễ Nguyên Tông chủ gật đầu đồng ý.

Chuyện là do Thanh Diễn gây ra, vậy cứ để ông ấy tự mình gánh vác đi.

Vừa thấy sự việc đã định ông liền hừ một tiếng, đưa theo Bảo Hoa bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại.

Thanh Diễn Chân nhân cũng chẳng bận tâm đến tiếng phản đối trong thức hải, lập tức muốn đi tìm Diệp Tụng Tâm nhờ chuyển lời cho Lam Tử Du.

Nhưng nghe tin Diệp Tụng Tâm đang bế quan, ông đành từ bỏ ý định, tạm thời giao Quyền Dã cho Thôi Ngọc chăm sóc.

Sau khi Thôi Ngọc nhận lời, ông liền lập tức chuẩn bị lên đường.

Thế nhưng, linh hồn từ dị giới trong thức hải lại không chịu buông tha.

“Ta biết có người có thể giúp Quyền Dã, nhưng lần này ra ngoài, ngươi nhất định phải mang theo Tô Minh. Có hắn bên cạnh, hành sự sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

Thanh Diễn nhíu mày: “Mang hắn theo làm gì?”

Y vốn đã không ưa chốn đông người, mà Tô Minh lại là kẻ hay nói, chẳng lúc nào chịu yên.

Trong hàng đệ tử, hắn cũng không có gì nổi bật. Không phải vì tư chất kém, mà do tâm tính ham chơi, không chịu chuyên tu, so với các sư huynh đệ thì quả thật chênh lệch rõ rệt.

Một luồng hồn thức khác vang lên, pha lẫn ý cảm thán: “Thanh Diễn, đừng xem nhẹ Tô Minh. Vận khí của hắn rất tốt.”

Thực tế thì, Tô Minh đúng là có vận số hơn người. Nếu không vì về sau vận may bị Diệp Tụng Tâm đoạt đi, có khi hắn đã là người đầu tiên trong các sư huynh đệ bước vào Hóa Thần rồi.

Thanh Diễn bán tín bán nghi.

Luồng hồn thức kia như đoán được tâm ý y, không thèm khuyên giải nữa, trực tiếp uy hiếp:

“Nếu ngươi không mang theo Tô Minh, chờ khi ta đoạt lại thân thể, việc đầu tiên ta làm sẽ là quay về Ngũ Hành Đạo Tông, đưa hắn cùng đi.”

Khẩu khí kiên quyết vô cùng.

Hiện tại vẫn chưa tra rõ sự tình năm xưa, Thanh Diễn cũng không muốn dây dưa thêm với y. Cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Tô Minh vừa nhận được truyền âm của Thanh Diễn, lập tức cảm thấy trời đất sụp đổ.

Đi cùng sư tôn ra ngoài kết giao bằng hữu? Còn phải xem hắn có đủ gan để đi không nữa!

Bình thường chỉ cần sư tôn liếc mắt một cái, hắn cũng không dám thở mạnh. Vậy mà lần này Ngài lại chọn đúng hắn?

Tô Minh lo lắng đến mức luống cuống tay chân, chỉ muốn tìm ai đó chia sẻ.

Nhưng lúc này hắn mới sực nhớ ra—không có ai để trút bầu tâm sự cả.

Đại sư huynh đang bị phạt bế quan, nhị sư huynh thì nằm liệt giường, tứ sư đệ phải lo chăm sóc nhị sư huynh, ngũ sư đệ vẫn còn đang hôn mê, còn tiểu sư muội thì đang đóng cửa tu luyện.

Tô Minh ngẩn người rồi bừng tỉnh đại ngộ.

Thảo nào sư tôn chọn hắn—vì toàn bộ sư môn, chỉ còn mỗi hắn là lành lặn!

Vừa mừng vừa sợ.

Dạo gần đây, Độc Nguyệt Phong vận xui liên miên. Hắn mà đi theo sư tôn, liệu có bị vạ lây không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại—sư tôn là cao thủ Hóa Thần đệ nhất. Có sư tôn ở bên, ai dám động đến hắn?

Tô Minh cố an ủi mình như vậy, song hiệu quả chẳng được bao nhiêu.

Cắn răng một cái, hắn vội chạy đến động phủ của Phương Thành Lãng, gõ cửa cầu cứu.

Phương Thành Lãng tuân thủ giới luật nghiêm ngặt, không hề bước ra khỏi cửa, chỉ hé một khe nhỏ lắng nghe nỗi sợ hãi của Tô Minh.

“Kiếp này… lại sớm tỉnh thức thế sao?”

Phương Thành Lãng lẩm bẩm một mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhất thời chẳng rõ là tư vị gì.

Theo ký ức từ kiếp trước, Quyền Dã lẽ ra sẽ thức tỉnh huyết mạch sau năm năm nữa.

Chỉ tiếc, nơi hắn thức tỉnh lại hoang vu vắng vẻ, bốn bề không một bóng người, bên cạnh chỉ có một mình Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu hoàn toàn không hay biết rằng việc lột xác, đau đớn đến tận xương tủy, là một phần tất yếu của quá trình huyết mạch thức tỉnh.

Nàng chỉ thấy toàn thân Quyền Dã rách nát, máu thịt bầy nhầy, bất tỉnh nhân sự, máu tuôn không ngớt.

Nàng không tiếc hết thảy đan dược linh đan nhét vào miệng hắn, nhưng vẫn không thấy thuyên giảm. Trong lúc tuyệt vọng, nhớ đến một vài truyền thuyết xưa cũ, nàng cắn răng rạch cổ tay, nhỏ từng giọt máu vào môi hắn.

Chính dòng máu ấy, đã trấn áp được luồng khí loạn cuồng trong cơ thể Quyền Dã, giúp hắn thoát khỏi cơn mê man, dần dần tỉnh lại.

Việc này, về sau Phương Thành Lãng mới nghe chính Quyền Dã kể lại.

Chỉ là, Quyền Dã khi ấy đã bóp méo chân tướng, dùng lời lẽ cay nghiệt để bôi nhọ Ngu Chiêu, thậm chí còn nói ra những câu hồ đồ như: “Thà chết cũng không muốn uống máu nàng.”

Mà Ngu Chiêu thì vẫn im lặng từ đầu đến cuối, chưa từng nhắc đến nửa lời về chuyện năm xưa.

Nay thời thế đổi thay, quả báo tuần hoàn. Lời Quyền Dã từng nói, rốt cuộc ứng nghiệm trên chính hắn. Từ nay về sau, sẽ chẳng còn ai liều lĩnh cứu hắn nữa.

Xem như... hắn cũng đã toại nguyện rồi.

“Đại sư huynh, từ sau khi sư tôn tỉnh lại, Người lúc nào cũng cổ quái, khi thì biệt tích không thấy, lúc lại nói mấy lời quái đản… trong lòng đệ thật sự bất an.”

Tô Minh ngồi ngoài cửa, tiếp tục lải nhải, chẳng rõ trong phòng Phương Thành Lãng có nghe lọt hay không.

Phương Thành Lãng lại lần nữa chìm vào trầm tư.

Kỳ thực, hắn cũng cảm nhận được sư tôn gần đây có chỗ không ổn.

Suốt tháng qua, sư tôn thường tìm đến hỏi hắn đủ chuyện—có cái hắn đáp được, có cái hoàn toàn không thể. Mà phần lớn những điều ấy, với thân phận hiện tại của Thanh Diễn Chân Nhân, lẽ ra không thể biết đến.

Phương Thành Lãng từng ngờ rằng, liệu có phải sư tôn cũng như mình, cơ duyên xảo hợp mà nhớ lại kiếp trước?

Nhưng sau một thời gian âm thầm quan sát, hắn phủ định khả năng ấy.

Bởi nếu sư tôn thực sự nhớ lại tiền kiếp, việc đầu tiên chắc chắn là diệt trừ Diệp Tụng Tâm, tuyệt đối không để nàng tiếp tục tác oai tác quái ngoài kia.

Vậy rốt cuộc, vì sao sư tôn lại bỗng nhiên để tâm đến bao chuyện nhỏ nhặt?

“A Minh.”

“Đại sư huynh!”

Nghe tiếng Phương Thành Lãng gọi mình bằng cái tên thân mật ấy, Tô Minh suýt chút nữa xúc động đến rơi lệ.

“A Minh, sư tôn đã chọn đệ đồng hành, tức là có kỳ vọng vào đệ. Đệ nhất định đừng để Người thất vọng.”

Giọng nói trầm ổn, mang theo vài phần nghiêm nghị, vọng ra từ khe cửa.

Tô Minh cúi đầu, khẽ đáp: “Đệ biết… chỉ là…”

Chỉ là... trong lòng vẫn còn e ngại.

E vì tính tình thất thường của sư tôn, lại sợ bản thân khiến Thanh Diễn Chân Nhân hoàn toàn thất vọng.

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ là người xuất sắc nhất trong các sư huynh đệ.

Chỉ mong lần này, có thể khiến sư tôn hài lòng.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments