Chương 747: Dốc Sức Đào Tường
Khu nhà ở trong tòa nhà trụ sở rất yên tĩnh, nhưng đi thang máy xuống khu huấn luyện thì không khí lại náo nhiệt hẳn lên.
Người thì rèn luyện, người thì học tập, người họp hành, người nghiên cứu… đủ loại người đi qua đi lại.
Trước cửa phòng huấn luyện, mấy thanh niên thấy Bạch Ấu Vi liền trao đổi ánh mắt với nhau. Danh tiếng của "nhân vật truyền kỳ" ngồi trên xe lăn này họ đã nghe nói từ lâu, nghe đâu cô chưa từng thất bại bao giờ.
"Ba... Bạch tiểu thư." Họ chào Bạch Ấu Vi, giọng điệu có phần căng thẳng.
Bạch Ấu Vi hơi nhíu mày, liếc qua một cái: "Bạch tiểu tiểu thư? Sao? Định chạy theo trào lưu nói lặp à?"
Đám thanh niên: "… Không… không có."
"Không có có?" Bạch Ấu Vi trợn mắt: "Mấy người có phải con gái đâu mà làm nũng?"
Cả đám càng thêm lúng túng.
Nhưng Bạch Ấu Vi chẳng thèm để ý đến họ. Cô nhìn vào phòng huấn luyện qua bức tường kính dài ngay lối vào—bên trong là một nhóm đàn ông đang huấn luyện, có thể nghe rõ tiếng quát và tiếng hô khi đấu tập. Những cơ bắp săn chắc, mồ hôi đầm đìa, tràn đầy khí thế nam tính.
Thẩm Mặc và Đàm Tiếu cũng ở trong đó, còn có cả Dư Triều Huy cùng mấy người anh em của Đàm Tiếu.
Thẩm Mặc đang hướng dẫn họ cách tấn công, chỉnh sửa tư thế, từng lần từng lần làm mẫu, dáng người khỏe khoắn nổi bật hẳn lên.
"Đẹp trai quá đi~" Bạch Ấu Vi nghiêng đầu nhìn Thẩm Mặc, cảm thán không thôi: "Sao lại có người đẹp trai thế này chứ~"
Đám thanh niên đứng bên cạnh nhìn nhau câm nín.
Bị nhiều người vây xem khiến Bạch Ấu Vi thấy cụt hứng, cô lăn xe chậm rãi rời đi, xuống tầng dưới dạo quanh.
Tầng dưới là nơi tập trung những người chơi thiên về trí tuệ.
Người chơi ở đây chủ yếu ôn luyện bằng cách làm đề, rèn luyện khả năng tư duy logic. Các huấn luyện viên tại khu này đã tổng hợp kinh nghiệm chơi game thành từng bộ đề thi mô phỏng để người chơi luyện tập.
Cách này có thật sự nâng cao năng lực hay không thì khó mà nói chắc, nhưng qua thực tế chứng minh, những người chơi từng ôn luyện đều có tâm lý vững vàng hơn khi vào game, cũng dễ dàng tìm được cách giải quyết vấn đề hơn.
Dĩ nhiên, phương pháp này cũng có mặt hạn chế.
Vì khi người khác đã vạch sẵn hướng tư duy cho bạn, thì bạn sẽ khó mà phá vỡ lối mòn để tìm ra giải pháp mới.
Bạch Ấu Vi vừa đi dạo một vòng thì gặp được người quen.
Cô nhìn thấy trong một căn phòng giống như lớp học, Phó Diệu Tuyết đang ngồi cạnh Phan Tiểu Tân, tận tình khuyên nhủ:
"Em đi theo cô ta thì có ích gì? Cô ta đâu có tốt với em, suốt ngày sai em làm cái này cái nọ. Em còn nhỏ thế này, đang trong tuổi ăn tuổi lớn mà cô ta cứ bắt nạt em thế này chẳng phải là bóc lột lao động trẻ em à? Không hề quan tâm đến sự phát triển của mầm non tương lai gì cả!"
Bạch Ấu Vi sững người, thầm nghĩ: Cô ta đang nói mình à?
"Nếu em theo bọn chị thì sẽ khác~" Phó Diệu Tuyết đắc ý nói: "Bọn chị vừa qua màn chiến dịch 1, siêu nhẹ nhàng luôn đó! Còn kiếm được cả đống mảnh ghép và đạo cụ, chứng tỏ thực lực rất mạnh. Chỉ cần em đồng ý tham gia, mảnh ghép và đạo cụ em muốn gì cũng có, hơn nữa còn không bị ép phải ra trận. Thế nào? Rất có thành ý đúng không?"
Phan Tiểu Tân không trả lời, chỉ lắc đầu.
Phó Diệu Tuyết có chút sốt ruột: "Vậy phải thế nào em mới chịu cân nhắc gia nhập bọn chị? Điều kiện chị đưa ra vẫn chưa đủ tốt sao? Em muốn gì thì cứ nói đi mà."
Phan Tiểu Tân lúng túng đứng dậy, ôm chặt tập đề trong tay, ngại ngùng nói: "… Thôi ạ, em phải đi nộp bài đây."
Nói xong, cậu liền chạy ra khỏi chỗ ngồi, cắm đầu cắm cổ chạy đi tìm giảng viên.
Phó Diệu Tuyết thất vọng cực kỳ, ngồi lại trên ghế, hậm hực đá bàn một cái, kêu rầm một tiếng.
"Đào tường chăm chỉ quá ha~" Bạch Ấu Vi cười tủm tỉm đi vào từ phía sau.
Phó Diệu Tuyết liếc cô một cái, không hề có vẻ chột dạ, ngược lại còn hùng hồn nói:
"Tôi có nói sai đâu! Nó đi theo tôi chắc chắn tốt hơn đi theo cô nhiều! Này, cô rốt cuộc đã dùng cách gì ép buộc dụ dỗ thằng bé thế hả? Trời ạ, tôi đã ra điều kiện tốt thế này rồi mà nó còn chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa!"
0 comments