Chương 39: Ta phải làm sao đây?
Thời Vụ Thanh lặng lẽ đẩy Thời Dự một cái, như muốn kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ, cũng như muốn phân rõ ranh giới giữa hai người.
Nàng không đẩy được hắn, nhưng cũng không tiếp tục cố gắng nữa mà quay đầu lại, giọng nhẹ nhàng: "A Loan."
Khi Kỳ Loan nhìn rõ tình trạng của thiếu nữ, bước chân đang sải rộng bỗng khựng lại một giây.
Sắc mặt nàng tái nhợt, một bên má bị rạch một đường, cả cổ cũng bầm tím một mảng lớn.
Kỳ Loan gần như không dám tưởng tượng, nếu hắn đến muộn thêm chút nữa, sẽ xảy ra chuyện gì!
Tự trách và sợ hãi như mực đen đặc quánh, phủ kín đôi mắt hắn. Nhưng rất nhanh, những cảm xúc đó lại hóa thành lửa giận cuồn cuộn!
"Ai làm?"
Hắn hoàn toàn không để ý đến Thời Dự, mạnh mẽ kéo Thời Vụ Thanh vào lòng mình, không để nàng có cơ hội phản kháng.
Cảm nhận được cơ thể gầy nhỏ trong vòng tay, lại nhìn thấy y phục nàng dính đầy bụi bẩn, tóc tai bù xù, giọng Kỳ Loan lạnh thấu xương: "Ai ra tay với nàng?"
Với kinh nghiệm của Kỳ Loan, hắn lập tức xác định đây không phải là do thích khách gây ra.
Bởi vì thích khách chỉ có hai kết cục—một là giết chết đối phương ngay lập tức, hai là nếu thất bại thì trên người kẻ bị tấn công chắc chắn sẽ có vết thương do đao kiếm. Nhưng trên người Thời Vụ Thanh lại không có. Ngược lại, trông như bị ai đó cố tình hành hạ, tra tấn. Cổ nàng có dấu vết bị siết chặt, má bị rạch, toàn thân đều có thương tích.
Hắn không bỏ qua được chi tiết, khi hắn ôm nàng vào lòng, nàng khẽ hít một hơi vì bị đụng đến vết thương.
Rốt cuộc là ai?!
Hắn nhất định phải giết kẻ đó!
Không, phải khiến kẻ đó sống không bằng chết!
Thời Vụ Thanh không chống cự như lúc ở trong vòng tay của Ngu Vĩnh Ninh, mà chỉ lặng lẽ vùi đầu vào ngực hắn: "Là kẻ bịt mặt, thiếp không biết hắn là ai."
Nghe giọng nàng khàn đặc, Kỳ Loan càng thêm đau lòng. Hắn hận không thể thay nàng gánh chịu tất cả những đau đớn này.
Kỳ Loan liếc sang Thời Dự: "Ngươi thì sao? Có phát hiện gì không?"
Sở dĩ hắn không nghi ngờ Thời Dự, một là vì dù sao Thời Dự cũng là ca ca của Thời Vụ Thanh, hai là vì trên người Thời Dự cũng có không ít vết thương, hơn nữa không phải là vết thương do đao kiếm gây ra.
Kỳ Loan cho rằng cả hai đều bị cùng một kẻ làm hại.
Nhưng vì Thời gia đã không còn liên quan gì đến Thời Vụ Thanh nữa, hơn nữa Thời Dự không bảo vệ nổi muội muội mình, hắn cũng không thể dành sắc mặt tốt cho Thời Dự được!
Sắc mặt Thời Dự có chút vặn vẹo, không phải vì đau, mà là vì khó chịu trong lòng.
Đến nước này rồi, vậy mà muội muội vẫn còn giúp hắn che giấu…
"Ta không biết." Giọng hắn khàn đặc.
Hắn đã từng nghĩ đến việc tố cáo Ngu Vĩnh Ninh. Nhưng đối phương biết bí mật của Thanh Thanh, hắn không dám vu oan cho y. Nếu Ngu Vĩnh Ninh nổi giận mà tiết lộ sự thật… vậy thì tất cả sẽ chấm dứt.
Hơn nữa, đây vốn là lỗi của hắn. Hắn có tư cách gì để đổ tội cho kẻ khác?
Kỳ Loan không muốn hỏi thêm vào lúc này, hắn bế Thời Vụ Thanh lên rồi quay người rời đi.
"Thời Dự, hãy kể lại chi tiết mọi chuyện tối nay với thị vệ của bản vương."
Nói xong, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Thời Dự.
"Thời công tử." Hồng Minh bước lên, ra hiệu.
Thời Dự nhắm mắt lại, đột nhiên lao lên, rút thanh kiếm bên hông Hồng Minh ra.
Hồng Minh giật mình: "Thời công tử?"
Nhưng Thời Dự không để ý đến hắn, xoay tay cầm kiếm, chém thẳng vào bàn tay phải từng siết cổ Thời Vụ Thanh!
"Thời công tử!" Hồng Minh hoảng hốt, lập tức ngăn cản hắn: "Ngài đang làm gì vậy?"
Thời Dự chỉ siết chặt tay, không nói một lời.
Hồng Minh: "……"
Thật cạn lời.
"Thời công tử, ngài bình tĩnh lại đi!"
"Ngươi không cần quan tâm."
"Không, không, bất kể đã xảy ra chuyện gì, nếu ngài muốn tự chém mình, ít nhất cũng đừng dùng kiếm của ta chứ! Nếu vương gia và vương phi trách tội, ta phải làm sao đây?"
"……"
0 comments