Vo Tinh Dao Chuong 249

By Quyt Nho - tháng 4 20, 2025
Views

Chương 249: Thanh Diễn của Ngũ Hành Đạo Tông đến thăm


Tô Minh căng thẳng nuốt nước bọt, âm thầm trách bản thân không kiềm được miệng.

Vốn dĩ hắn đã chẳng được sư tôn yêu thích như các sư huynh đệ khác, nay lại cả gan mắng mỏ đến cả sư tôn, chắc chắn sẽ càng khiến người thêm chán ghét hắn.

Hắn ủ rũ cúi đầu, không hề phát hiện ánh mắt phức tạp thoáng qua trong đáy mắt của Thanh Diễn Chân Nhân.

Tảng đá làm Tô Minh vấp ngã có tên là Đại Địa Chi Thạch, hấp thu linh khí đất trời, tinh túy nguyên tố thổ, là tài liệu tuyệt hảo để luyện khí.

Do tính chất đặc biệt, nó có thể dung nhập hoàn hảo vào mọi hoàn cảnh, vô cùng khó khai thác, giá trị vì thế mà luôn ở mức cao ngất ngưởng.

Nếu Tô Minh là sau khi tìm kiếm khắp nơi mới phát hiện ra tảng Đại Địa Chi Thạch này, thì Thanh Diễn Chân Nhân còn có thể chấp nhận được. Nhưng đằng này, Tô Minh chỉ là ủ rũ đi ngang qua đây, bị tảng đá này vấp ngã mà phát hiện ra nó.

Khác nào nhặt được không công chứ?

Thanh Diễn Chân Nhân bắt đầu tin rằng dị thế chi hồn không phải đang nói mò, có lẽ Tô Minh thực sự có thiên phú kỳ dị trong việc tìm kiếm bảo vật.

“Đây là tài liệu luyện khí Đại Địa Chi Thạch, ngươi đã phát hiện được thì cất giữ cho cẩn thận.”

Thanh Diễn Chân Nhân đưa viên đá cho Tô Minh.

Ông không đến mức tham lam chiếm đoạt đồ vật của chính đệ tử mình.

Tô Minh nâng viên Đại Địa Chi Thạch, khóe mắt co giật, không biết nên vui hay nên buồn.

May mắn là Thanh Diễn Chân Nhân cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, thân hình như một chiếc lá liễu bay xa theo gió, nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại.

Tô Minh hít sâu một hơi, đuổi theo bóng dáng của Thanh Diễn Chân Nhân.

Mười ngày thoáng chốc đã trôi qua.

Cuối cùng bọn họ cũng đến được đích đến của chuyến đi này.

Linh Sơn.

Nơi truyền thuyết kể rằng Phượng Hoàng từng cư ngụ trước khi hóa tiên.

Trong thời đại hiện nay, khi Thanh Long và Phượng Hoàng đã mai danh ẩn tích, Linh Sơn trở thành nơi trú ngụ của tộc Bạch Khổng Tước.

Tộc trưởng của Bạch Khổng Tước tộc chính là một đại năng Hóa Thần hiếm thấy trong Yêu tộc, cũng là một trong những yêu thú thân thiện nhất với Nhân tộc.

Biết rằng cần phải mời một đại năng Yêu tộc bảo hộ cho Quyền Dã thức tỉnh huyết mạch, Thanh Diễn Chân Nhân lập tức nghĩ ngay đến tộc Bạch Khổng Tước ở Linh Sơn.

Tô Minh vẫn đang đứng bên đường thở hổn hển, chợt nghe một tiếng hót trong trẻo vang vọng.

Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy một con Bạch Khổng Tước vỗ cánh bay xuống từ đỉnh núi.

Chiếc đuôi trắng phau ánh lên những tia sáng ngũ sắc, vẽ nên một đường cong tựa cầu vồng giữa không trung.

Tô Minh tròn xoe mắt.

Bạch Khổng Tước?

Chẳng lẽ nơi này chính là Linh Sơn, thánh địa của Yêu tộc?

Sư tôn sao lại đưa hắn đến đây?

Chẳng lẽ thấy hắn vô dụng quá, định đưa hắn làm phân bón cho yêu thú của Linh Sơn?

Thanh Diễn Chân Nhân còn chưa nói một chữ, Tô Minh đã sợ đến run lẩy bẩy.

Con Bạch Khổng Tước nọ, khi sắp hạ xuống đất, đôi cánh dần thu lại, hóa thành một nữ tử áo trắng.

Nàng bước đến trước mặt Thanh Diễn Chân Nhân, cung kính hành lễ:

“Không biết tôn giả giá lâm, xa giá không đón, mong tôn giả thứ lỗi.”

Giọng nói nàng trong trẻo ngọt ngào như hoàng anh thoát cốc, ngân vang không dứt.

Thanh Diễn Chân Nhân lạnh nhạt đáp: “Thanh Diễn của Ngũ Hành Đạo Tông, đến đây thăm hỏi.”

Nữ tử áo trắng càng thêm cung kính: “Thì ra là Thanh Diễn đại nhân của Ngũ Hành Đạo Tông, xin đại nhân chờ một chút, vãn bối lập tức thông báo cho tộc trưởng.”

Một giọng nói thanh thoát vọng đến: “Bạch Mai, mời Thanh Diễn Chân Nhân lên núi đàm đạo.”

Bạch Mai lập tức vâng lời, xoay người nói với Thanh Diễn Chân Nhân: “Đại nhân, mời theo ta.”

Thanh Diễn Chân Nhân khẽ gật đầu.

Bạch Mai bước lên dẫn đường phía trước, Thanh Diễn Chân Nhân cũng nhấc chân đi theo.

Tô Minh còn đang thất thần thì Bạch Mai và Thanh Diễn Chân Nhân đã gần như vượt ra khỏi phạm vi thần thức của hắn.

Hắn hoảng hốt, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Sau khi bắt kịp hai người, hắn mới dám thả chậm bước, tò mò ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.

Bọn họ vừa đến đã khiến tộc Bạch Khổng Tước chú ý.

Thỉnh thoảng có con khổng tước trắng đáp xuống tán cây cao, nghiêng đầu nhìn họ, đôi mắt tròn xoe linh động đảo qua đảo lại.

Phong cảnh đẹp như tranh dần làm dịu tâm trạng bồn chồn của Tô Minh.

Chỉ là, hắn vẫn không hiểu tại sao sư tôn lại dẫn hắn đến Linh Sơn để thăm bạn.

Mang theo nghi hoặc trong lòng, đoạn đường dường như cũng ngắn lại.

Không bao lâu sau, họ đã lên đến đỉnh núi.

Chỉ thấy một nam nhân mặc bạch bào hoa lệ, đầu đội ngọc quan, đứng quay lưng về phía bọn họ, hai tay chắp sau lưng.

“Tộc trưởng.” Bạch Mai tiến lên hành lễ: “Thanh Diễn đại nhân đã đến.”

Nam tử bạch bào xoay người lại, lộ ra dung nhan đẹp đẽ như xuân hoa, trong sáng như ánh trăng mùa thu.

Tô Minh chỉ liếc nhìn một cái, hai tai đã đỏ bừng.

Người đời đồn rằng tộc Khổng Tước nhiều mỹ nhân, hôm nay tận mắt thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Bạch Mai vốn là tuyệt sắc thanh lệ thoát tục, nhưng đứng trước tộc trưởng tộc Bạch Khổng Tước cũng trở nên mờ nhạt.

“Thanh Diễn, đã lâu không gặp, ngươi vẫn bình an chứ?”

Bạch Linh nhìn Thanh Diễn Chân Nhân, khẽ cong môi mỉm cười, dung nhan càng thêm rạng rỡ.

Tô Minh đỏ mặt tía tai, tim đập ngày càng nhanh, đầu óc hỗn loạn.

“Bạch Linh, ngươi trước mặt ta thì đừng dùng mấy tiểu xảo này nữa.”

Thanh Diễn Chân Nhân nhàn nhạt nhìn Bạch Linh một cái, giọng điệu không nhiều biến hóa, nhưng lại khiến người khác không dám coi thường.

Sắc mặt Bạch Linh hơi cứng lại, nhưng rồi vẫn thản nhiên cười nói: “Đùa một chút thôi, ngươi đừng coi là thật.”

Lời vừa dứt.

Tô Minh bỗng giật mình tỉnh lại khỏi cơn mơ màng, ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hắn tràn đầy hoảng sợ, không còn dám nhìn thẳng vào Bạch Linh nữa.

Bạch Linh phất tay ra hiệu cho Bạch Mai lui xuống, đợi đến khi xung quanh không còn người thứ tư, y mới mở miệng:

“Ngươi xưa nay không có việc thì chẳng đến Tam Bảo điện. Nói đi, lần này đến là vì chuyện gì?”

Thanh Diễn Chân Nhân cũng không vòng vo, tay phải khẽ vẽ lên hư không, đem Quyền Dã đang hôn mê đặt nằm ngay trước mặt Bạch Linh.

“Cứu hắn.”

Bạch Linh bật cười, lắc đầu cảm khái: “Thanh Diễn à, ngươi đi nhờ người thì ít ra cũng nên có chút thái độ cầu người.”

May mà y tính tình tốt, nếu đổi lại là mấy kẻ nóng nảy kia, hôm nay e là khó tránh một trận đại chiến.

Thanh Diễn Chân Nhân mặt không biểu cảm: “Ngươi xem xét tình hình của hắn trước đi.”

Bạch Linh thấy hắn kiên quyết, cũng chỉ cười nhàn nhạt rồi đưa thần thức vào cơ thể Quyền Dã.

Ngay giây tiếp theo, vẻ mặt tùy ý của y lập tức biến mất.

“Đây là…”

Y dường như không tin nổi, dứt khoát đặt tay lên cổ tay Quyền Dã, tra xét kỹ càng từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân.

Tô Minh vốn không phải kẻ ngu ngốc.

Chứng kiến sự thay đổi biểu cảm của Bạch Linh, trong lòng hắn đã mơ hồ có một suy đoán.

Da đầu hắn tê rần. Lâu thật lâu không lấy lại được tinh thần.

Không biết đã qua bao lâu.

Bạch Linh mới dời ánh mắt khỏi Quyền Dã, nhìn sang gương mặt lạnh lùng của Thanh Diễn Chân Nhân.

“Hắn là ai?” Y hỏi.

Thanh Diễn Chân Nhân nhàn nhạt đáp: “Quyền Dã, xếp thứ năm trong số đệ tử thân truyền của ta.”

Trong lòng Bạch Linh thầm kêu một tiếng “quả nhiên”.

Ngoài đệ tử của chính hắn, e rằng chẳng ai khiến Thanh Diễn tự mình đi một chuyến.

“Ngươi biết thân phận hắn từ bao giờ? Vì sao không sớm đưa hắn đến?”

Thanh Diễn Chân Nhân hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nại trả lời: “Mười bốn năm trước.”

Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Quyền Dã tu luyện đến nay mới hơn hai mươi năm.”

Câu trả lời thứ hai của Thanh Diễn Chân Nhân thoạt nhìn như chẳng liên quan, nhưng thật ra lại khéo léo hồi đáp nghi vấn của Bạch Linh.

Không phải ông sơ sót, mà là Quyền Dã mấy năm gần đây tu luyện vượt quá thông lệ.

Theo như ông tính toán, ít nhất ba năm nữa Quyền Dã mới có thể thức tỉnh.

Việc Quyền Dã thức tỉnh sớm hơn dự đoán cũng khiến ông trở tay không kịp.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments