Chương 254: Thật Ra, Ngươi Là Con Của Người Và Yêu
Sắc mặt Tô Minh đầy phức tạp.
Hắn không biết nên cảm khái rằng Quyền Dã ngốc nghếch lại có phúc phận của kẻ ngốc, hay nên khinh bỉ cha mẹ không đáng tin của y – đã bỏ rơi y, để mặc y cô đơn trôi dạt nơi chân trời góc bể.
"Ngũ đệ, ta nói với đệ một bí mật, đệ chuẩn bị tâm lý trước đi."
Quyền Dã thấy vẻ mặt Tô Minh nghiêm túc chưa từng thấy, cũng không khỏi trở nên trịnh trọng theo.
Tô Minh chậm rãi mở miệng: "Thật ra, đệ không phải người."
Quyền Dã: ?
"Ngươi là nhân yêu*."
*Nhân yêu: nửa người nửa yêu.
Quyền Dã: !
"Hơn nữa còn là nhân yêu không rõ lai lịch."
Quyền Dã tức đến suýt nữa bộc phát.
"Tô Minh! Ngươi chửi ta thì thôi, lại còn chửi cả cha mẹ ta! Muốn bị đánh hả!"
Tô Minh vội vàng nhảy lùi lại, giải thích gấp: "Ngũ đệ, ta đâu có chửi đệ! Đệ không phát hiện ra đệ khác chúng ta ở nhiều điểm lắm sao? Đệ đau đớn toàn thân là bởi vì huyết mạch trong cơ thể đệ đã thức tỉnh.
Còn nữa, nơi này là núi Thanh Khâu, địa phận của đại yêu Hóa Thần – Cửu Vĩ Hồ, sư tôn đặc biệt đưa đệ đến đây để giúp đệ vượt qua giai đoạn nguy hiểm này.
Khi lên núi đệ còn đang hôn mê, là ta cõng đệ lên đó, đệ không thể lấy oán báo ơn nha."
Những thông tin mà Tô Minh ào ào tiết lộ khiến Quyền Dã choáng váng.
Y thật sự khác với người khác sao?
Tất nhiên rồi.
Y là thể tu, nên thân hình cao lớn cường tráng hơn người khác, sức mạnh cơ thể cũng vượt trội hơn.
Nhưng ngoài những điều đó ra, không có gì quá khác biệt.
Chưa từng có ai nghi ngờ điều gì.
Thế nhưng Tô Minh lại nói chắc như đinh đóng cột, mà sư tôn lại đang ở gần đây.
Nếu hắn dám nói bậy, sư tôn nhất định sẽ ra tay ngăn cản.
Vậy thì… rất có thể hắn không nói dối.
Vậy thân phận của y chẳng phải chính là cái gọi là nhân yêu sao?
Với nhận thức lâu nay của y, yêu thú có thể là con mồi, là thức ăn của nhân tộc, nhưng tuyệt đối không thể trở thành đồng bạn của nhân tộc.
Nhiều yêu thú trước khi đột phá vẫn sống cuộc sống ăn lông ở lỗ, cho dù đã hóa hình, mùi yêu trên người cũng không thể xóa nhòa.
Quyền Dã vẫn luôn có ác cảm rất lớn với yêu thú, giờ lại đột nhiên biết mình là yêu tộc, chỉ cảm thấy trời sụp ngay trước mắt.
Một kẻ vô lo vô nghĩ như y, lần đầu tiên nếm trải mùi vị của tuyệt vọng.
Tô Minh lại thấy nhẹ nhõm không ít một cách khó hiểu.
Hắn làm ra vẻ quan tâm, an ủi: "Ngũ đệ, đệ yên tâm, chúng ta sẽ không vì đệ là nhân yêu mà kỳ thị đệ, đệ mãi mãi là người của Độc Nguyệt Phong."
Quyền Dã xúc động đến đỏ cả mắt: "Tam sư huynh..."
Y còn chưa kịp vui mừng bao lâu, thì câu tiếp theo của Tô Minh lại đẩy y rơi xuống vực thẳm lần nữa.
"Nhưng mà, đệ nhất định phải cẩn thận, huyết mạch trong cơ thể đệ rất đặc biệt, nhiều yêu tộc đều thèm khát điều đó, muốn giữ đệ lại. Đệ tuyệt đối đừng bị chúng lừa! Nếu đệ mà ở lại, sau này sẽ không thể quay về Độc Nguyệt Phong nữa đâu."
"Tam sư huynh, ta nhớ kỹ rồi, cảm tạ huynh."
Quyền Dã sống ở Ngũ Hành Đạo Tông nhiều năm, từ lâu đã xem Độc Nguyệt Phong như ngôi nhà thứ hai.
Y tuyệt đối không muốn từ bỏ thân phận đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông, để đi làm một yêu tộc thấp kém.
Trong lòng y vô cùng kiên định nghĩ: Cho dù những yêu tộc kia có van xin cầu khẩn thế nào, y cũng tuyệt đối sẽ không ở lại.
Thế nhưng y lại không biết rằng, có một số việc… không phải do chính bản thân quyết định được.
Ba ngày sau.
Quyền Dã vẫn chưa thể gặp được Thanh Diễn chân nhân, nhưng trong phòng lại xuất hiện một vị khách xa lạ.
“Ra ngoài!”
Quyền Dã nhìn mỹ nữ yêu kiều bất ngờ xuất hiện trong phòng, lông mày lập tức nhíu lại, quát khẽ đuổi người.
Mỹ nữ ấy coi lời hắn như gió thoảng bên tai, ánh mắt chậm rãi lướt qua thân thể rắn rỏi của hắn, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Rõ ràng trên người vẫn còn mặc y phục, vậy mà Quyền Dã lại có cảm giác như bản thân bị đối phương lột sạch quần áo.
Hắn lập tức cảnh giác, hai tay che chặt vạt áo, nghiêm giọng: “Ta cảnh cáo ngươi, sư tôn ta là Thanh Diễn chân nhân, đừng có nảy sinh ý đồ không nên có.”
“Gì chứ, ngươi không biết sư tôn của ngươi đã đem ngươi cầm cố cho ta rồi sao?”
Mỹ nữ bật cười khẽ, ý xuân phơi phới trong ánh mắt và nụ cười.
Quyền Dã nhất thời ngây người, nhưng nhanh chóng hoàn hồn lại.
“Không thể nào!”
Sư tôn của hắn là Thanh Diễn chân nhân cơ mà, người mà cả giới tu chân không ai dám đụng đến, sao có thể làm ra cái chuyện cầm cố đệ tử chứ?
Đây nhất định là âm mưu chia rẽ, hắn tuyệt đối sẽ không bị mắc lừa.
“Nếu không tin, ngươi có thể ra ngoài tìm vị sư huynh kia của ngươi, xem hắn còn ở trong phòng không. Sáng nay chính ta đã đưa hắn và Thanh Diễn chân nhân rời núi đấy.”
Nghe vậy, Quyền Dã lập tức như một cơn gió lao ra ngoài.
Quả nhiên.
Căn phòng bên cạnh trống rỗng.
Tất cả dấu vết sinh hoạt của Tô Minh đều biến mất sạch sẽ.
Như thể hắn chưa từng xuất hiện.
Quyền Dã đứng ngơ ngác ở ngưỡng cửa, thần hồn tiêu tán.
Hắn không hiểu vì sao Tô Minh, người hôm qua còn thân thiết nói chuyện với hắn, hôm nay lại rời đi không một lời từ biệt.
Hắn càng không hiểu tại sao sư tôn lại có thể đem hắn cầm cố cho một người xa lạ, mà thậm chí còn chẳng hề hỏi qua ý kiến của hắn.
“Qua đây.”
Mỹ nữ kia đứng cách đó không xa, ngoắc tay gọi, nụ cười đầy khinh bạc.
Quyền Dã giận đến đỏ mặt: “Chuyện ngươi và Thanh Diễn chân nhân trao đổi chẳng liên quan gì đến ta, ta muốn rời khỏi đây.”
“Rời đi?” Nụ cười bên môi mỹ nữ càng đậm: "Đây là địa bàn của tộc Cửu Vĩ Hồ bọn ta, nếu chưa được chúng ta cho phép, đừng nói là người, ngay cả một con kiến cũng đừng hòng rời khỏi nơi này. Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, chờ Thanh Diễn chân nhân đến chuộc ngươi đi.”
Quyền Dã nghiến răng, trừng mắt căm giận nhìn nàng ta.
Hắn là một con người sống sờ sờ, vậy mà trong miệng mỹ nữ kia lại như một món đồ vật không có ý thức.
Thế nhưng tình thế ép buộc, dù hắn không cam lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn hỏi: “Sư tôn... khi nào sẽ đến... đón ta?”
Hắn không thể thốt ra được chữ “chuộc”.
“Chuyện đó... khó nói lắm. Nhanh thì một hai tháng, chậm thì ba năm năm năm cũng chưa chắc.”
Quyền Dã vừa kinh vừa giận: “Ngươi để sư tôn ta đi làm gì?!”
“Chuyện đó không đến lượt ngươi quan tâm. Đi theo ta, ta dẫn ngươi đến một chỗ tốt.”
Quyền Dã cố chấp đứng yên tại chỗ.
Không nhúc nhích.
“Hừ.”
Mỹ nữ kia khẽ cười một tiếng, cũng không trách cứ, quay người đi ra ngoài.
Quyền Dã tưởng nàng ta từ bỏ ý định đưa mình đi, nào ngờ chưa đến chốc lát, hai chân hắn lại bắt đầu tự động di chuyển một cách mất kiểm soát.
Hắn trợn tròn mắt kinh hoảng.
“Thả ta ra! Ta tự đi được!”
Lần này bất kể hắn la hét thế nào, mỹ nữ kia cũng chẳng buồn liếc nhìn.
Quyền Dã lảo đảo bị kéo đi một quãng không biết bao xa, xuyên qua một khu rừng, trước mắt đột nhiên rộng mở.
“Tộc trưởng tới rồi.”
“Tộc trưởng tỷ tỷ!”
“Ơ? Còn có một tên đàn ông thối nữa!”
“……”
Trên thảm cỏ mềm mại, có hàng trăm con hồ ly đủ màu sắc đang nằm hoặc ngồi.
Phần lớn đều có hai đến bốn cái đuôi sau lưng, chỉ có số ít có đến năm cái đuôi.
Bị vô số đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, Quyền Dã lần đầu cảm thấy mất tự nhiên.
Nhưng rất nhanh, hắn liền trừng mắt nhìn lại đầy tức giận.
Một vài con hồ ly nhát gan rụt cổ, chui tọt vào lòng những con hồ ly thân cận bên cạnh.
Những con khác thì tỏ vẻ đã quen, thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ, phát ra tiếng cười the thé khiến Quyền Dã nhức cả đầu.
Tộc trưởng tộc Cửu Vĩ Hồ đưa hắn đến gặp đám hồ tử hồ tôn (con cháu) của nàng ta để làm gì?
Chẳng lẽ... cha mẹ của hắn thật sự là Cửu Vĩ Hồ, và tộc trưởng tộc hồ này đưa hắn tới đây để nhận thân?
Sắc mặt Quyền Dã ngày càng trở nên kỳ quái.
0 comments