Chương 255: Hôm nay ta dạy mọi người cách trêu đùa nam nhân
Người dịch: trang nguyên
—
Lúc này, tâm trạng Quyền Dã vô cùng rối bời.
Hắn vừa không muốn thừa nhận thân phận hậu duệ yêu tộc, lại vừa mang đầy tò mò về thân thế của mình—
Cha mẹ hắn rốt cuộc là ai? Vì cớ gì sinh ra hắn rồi lại bỏ rơi không chút lưu luyến?
Khi lòng còn đang như tơ vò, giọng nói của Cửu Vĩ tộc trưởng chợt vang lên bên tai, tựa như tà ma thì thầm:
“Cởi y phục.”
Quyền Dã: ???
Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy tộc trưởng Cửu Vĩ thần sắc nghiêm túc, không hề giống như đang nói đùa.
Quyền Dã: !!!
"Ta... tại sao... ngươi... ta không cởi!"
Hắn lắp bắp, lưỡi cứng lại vì quá hoảng loạn.
Đám hồ ly đứng xem xung quanh không nhịn được mà cười khanh khách, tiếng cười bén nhọn vang rền.
"Ngươi hỏi lắm làm gì? Tôn sư ngươi đã mang ngươi cầm cố cho ta, vậy từ nay, mọi việc đều do ta an bài."
Ánh mắt của Cửu Vĩ nửa hẹp nửa dài, đuôi mắt hơi nhướn lên, lộ ra vẻ quyến rũ khó lường.
Hô hấp của Quyền Dã chợt khựng lại trong giây lát, rồi hắn bừng tỉnh, nghiến răng tức tối, cắn chặt môi mà không thốt nên lời.
Cửu Vĩ khẽ cười: "Nếu ngươi không chịu cởi, vậy để ta giúp ngươi."
Lời vừa dứt, áo trên người Quyền Dã chợt hóa thành bụi mịn, rơi lả tả như cánh hoa tàn.
Tấm lưng rắn rỏi, cơ bắp rành rẽ hiện rõ dưới ánh sáng.
"Ồ ——!"
"Chít chít!"
"Hú hú hú~"
Đám hồ ly lập tức rộ lên, ríu rít không ngừng, tiếng la ó vang khắp gian phòng.
Quyền Dã vừa kinh vừa giận, muốn giãy giụa nhưng đã bị Cửu Vĩ chế trụ hoàn toàn, thân thể không sao nhúc nhích nổi.
“Chát ——”
Một âm thanh xé gió bất chợt vang lên.
Quyền Dã khó nhọc đảo mắt, chỉ thấy trong tay Cửu Vĩ chẳng biết từ khi nào đã cầm lấy một nhành liễu, lá đã rụng hết, thân mềm dẻo vung lên, rít gió nghe rợn người.
Trong lòng hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cửu Vĩ nhìn lũ hồ ly, nụ cười đầy mị hoặc:
“Các con, giờ học bắt đầu. Hôm nay ta dạy mọi người—cách trêu đùa một nam nhân.”
Trước mắt Quyền Dã tối sầm lại, trong lòng chỉ muốn gào thét:
Thanh Diễn! Tô Minh! Cầu xin hai người, đừng bao giờ để ta gặp lại các ngươi nữa!!
……
Cùng lúc đó, dưới chân một ngọn núi lửa ở Tây Vực.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn về hướng Thanh Khâu Sơn, vẻ mặt lộ rõ nét bất an.
"Sư tôn, chúng ta cứ để ngũ sư đệ lại đó, nhỡ đệ ấy tỉnh dậy không thấy chúng ta, liệu có nổi giận không?"
Hồi ấy, khi rời Linh Sơn, hắn và sư tôn lập tức đến Thanh Khâu Sơn—nơi cư ngụ của Cửu Vĩ Hồ tộc.
Hắn không rõ giữa sư tôn và Cửu Vĩ tộc trưởng đã có thỏa thuận gì, chỉ biết rằng sang ngày hôm sau, sư tôn dẫn hắn rời núi, đến dưới chân ngọn núi lửa này tìm kiếm dung nham thạch, để mặc Quyền Dã ở lại đó.
Với tính khí bộc trực của Quyền Dã, nếu tỉnh lại không thấy ai, nhất định sẽ giận dữ mà bùng nổ.
Lúc này, Tô Minh vẫn chưa hề hay biết Cửu Vĩ tộc trưởng đã làm gì với Quyền Dã. Hắn chỉ đang lo lắng cho tình huynh đệ mong manh như sương sớm giữa mình và ngũ sư đệ.
Thanh Diễn chân nhân thần sắc bình thản:
"Ngươi nếu thấy bất an, vậy hãy mau tìm được dung nham thạch, để còn sớm ngày quay lại gặp hắn."
Quả không ngoài dự liệu, Cửu Vĩ so với Bạch Linh càng khó đối phó hơn nhiều.
Tuy cuối cùng cũng đồng ý giúp Quyền Dã vượt qua kiếp nạn, nhưng điều kiện nàng đưa ra... thật khiến người khác chỉ biết câm nín.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Thanh Diễn chân nhân cuối cùng vẫn gạt bỏ lời can ngăn của thần hồn trong thức hải, gật đầu đáp ứng.
Thần hồn từng khuyên can: Quyền Dã vốn tính tình cương liệt, trời sinh chán ghét yêu tộc, nếu ép buộc hắn chung sống với yêu tộc e rằng chỉ càng kích phát tâm lý phản nghịch, hậu quả về sau khó mà lường được.
Thanh Diễn lại cho rằng y đang làm quá mọi chuyện.
Ông để Quyền Dã ở lại Thanh Khâu sơn, chẳng qua cũng là vì nghĩ cho hắn—giúp hắn sớm thích nghi với cuộc sống giữa yêu tộc, đồng thời bồi đắp cảm tình với tộc Cửu Vĩ.
Dù sao sau này, hắn cũng sẽ phải ở lại đây một thời gian rất dài, cho đến khi hoàn toàn dung hợp được sức mạnh huyết mạch trong người.
Huống hồ, tộc Bạch Khổng Tước cũng đã tìm ra hậu duệ của Thanh Long. Một khi kẻ ấy dung hòa được dòng máu trong mình, thì Quyền Dã sẽ không còn là tồn tại duy nhất trong yêu tộc nữa.
Địa vị của hắn trong tộc, đến khi ấy, e sẽ trở nên vô cùng lúng túng.
Bởi vậy, nếu được tộc Cửu Vĩ công nhận, cũng coi như giúp hắn nhanh chóng đứng vững trong chốn yêu giới.
Nếu hắn đủ thông minh, tất sẽ biết nên lựa chọn ra sao.
Còn nếu vẫn hồ đồ như cũ... thì trời có muốn cứu cũng chẳng kịp.
Thanh Diễn chân nhân tự cho rằng mình đã tận tâm tận lực làm tròn phận sự sư tôn, về sau ra sao, phải xem hắn có phúc phận lĩnh hội hay không.
"Ngươi sẽ hối hận! Nhất định sẽ hối hận!"
Thần hồn giận dữ gào lên, song trong đó lại xen lẫn cảm giác bất lực đến tuyệt vọng.
Ngỡ rằng khi đến thế giới này, y có thể ngăn bi kịch kiếp trước tái diễn, nào ngờ, Thanh Diễn của đời này lại cố chấp đến mức chẳng buồn lắng nghe bất kỳ lời khuyên nào.
Dù y có dùng lý lẽ thuyết phục, dùng tình cảm lay động, thì đối phương vẫn một mực đưa ra hết sai lầm này đến sai lầm khác.
Quyền Dã đối với thân phận hậu duệ yêu tộc trong mình luôn mang tâm lý bài xích, thậm chí chán ghét đến cực điểm, chẳng buồn đứng chung hàng ngũ với họ.
Trong số yêu tộc, cũng chỉ có Bạch Linh là người thật lòng hướng về đại nghĩa, chịu đựng được tính khí xấu của hắn mà vô oán vô hối ra sức trợ giúp.
Còn Cửu Vĩ tộc trưởng thì sao?
Nàng ta là kẻ mưu sâu kế hiểm, tâm cơ khó dò, làm việc chẳng theo lẽ thường, xưa nay chỉ tin vào bản thân mình. Chưa từng ai đoán nổi tâm tư của nàng ta, càng không ai có thể uy hiếp được nàng.
Quyền Dã rơi vào tay nàng ta, chẳng khác nào mãnh ngưu sa lưới—dù không bị nuốt chửng thì cũng sẽ bị dằn vặt một phen thê thảm.
Kiếp trước, Quyền Dã tuy không mang danh Yêu Vương, nhưng những gì hắn được hưởng đều là đãi ngộ chỉ Yêu Vương mới có. Gần tám phần yêu thú trong yêu giới đều do hắn sai khiến.
Nhưng kiếp này, liệu hắn còn có thể giữ vững hào quang năm xưa?
Thần hồn không dám chắc nữa...
……
Linh Sơn.
"Động rồi! Động rồi! Tộc trưởng, trứng yêu thú động rồi!"
Bạch Mai chỉ vào quả trứng khẽ run, hưng phấn reo lên như trẻ nhỏ.
Bạch Linh mỉm cười gật đầu: "Tiểu gia hỏa này, quả thực rất cường nghị."
Ánh mắt y lại chuyển sang nhìn Ngu Chiêu: "Cũng nhờ tiểu hữu một lòng kiên trì, bằng không..."
Kỳ thực, y đã từng không còn ôm hy vọng với quả trứng này. Chính Ngu Chiêu đã lấy ra Phượng vũ, ép y giữ đúng lời hứa, buộc y phải đổi lựa chọn từ Quyền Dã sang trứng yêu thú.
Giờ xem lại, quyết định của nàng quả thực không sai.
Y suýt chút nữa đã tự tay bóp chết một hậu duệ của tộc Thanh Long.
Ngu Chiêu chỉ khẽ mỉm cười: "So với tộc trưởng, ta chẳng làm được gì đáng kể."
Phượng vũ là vật nàng đoạt được từ tay Tô Minh, quả trứng yêu thú kia cũng chỉ là chiến lợi phẩm vô tình thu được.
Hai thứ ấy cộng lại, đổi lấy mấy trăm năm tâm huyết tích lũy của Bạch Linh.
Người thực sự dốc lòng, chính là ông ấy.
Nghe nàng nói vậy, Bạch Linh trong lòng cực kỳ thỏa mãn.
Y vốn chẳng tiếc thân mình vì đại cục yêu tộc, nhưng được người khác thấu hiểu và công nhận, dẫu thế nào cũng thấy ấm lòng.
Mà Ngu Chiêu, tuy là người có công lớn nhất, lại chẳng hề tranh công. Nàng còn chủ động nói ra những điều y không tiện nói, khiến người ta không khỏi sinh cảm mến.
Chỉ riêng điểm ấy, nàng đã hơn hẳn sư tôn của mình là Thanh Diễn chân nhân.
Thuở ấy, khi Thanh Diễn dẫn Quyền Dã lên núi, ngoài miệng thì khách khí, nhưng từ lời nói đến cử chỉ đều thể hiện rằng yêu tộc có nghĩa vụ phải giúp ông ta.
Bạch Linh khoan dung không tính toán, nhưng trong lòng vẫn đôi phần khó chịu.
Giờ nghĩ lại, may mà năm xưa y không dốc toàn lực bồi dưỡng Quyền Dã. Nếu hắn cũng giống sư tôn mình, đem sự hy sinh của người khác xem như chuyện đương nhiên, thì tương lai yêu tộc e vẫn mù mịt u ám như trước.
"Ngu Chiêu tiểu bằng hữu, nếu quả thực có thể ấp nở một hậu duệ mang huyết mạch Thanh Long, ta dám cam đoan, yêu tộc quyết không đối địch với nhân tộc, càng không phá hoại thế cục hòa bình hiện nay."
Ngu Chiêu khẽ gật đầu: "Ta tin lời tộc trưởng Bạch Linh."
Kiếp trước, Quyền Dã dựa vào thân phận cao quý mà cùng Diệp Tụng Tâm ức hiếp yêu tộc, khiến oán khí tích tụ trong lòng yêu thú khắp nơi, không ít lần suýt nữa xảy ra xung đột.
Chính Bạch Linh là người đứng ra hòa giải, mới giữ được sự cân bằng mong manh ấy.
Ngu Chiêu chưa từng nghi ngờ tấm lòng của ông ấy.
Bạch Linh là yêu tộc chân chính, nhưng lại có đại nghĩa trong lòng.
0 comments