Xuyen Thanh Van Nguoi Ghet 057

By Quyt Nho - tháng 4 24, 2025
Views

Chương 57: Điên rồi! Quá điên rồi! 

Nàng ta hung hăng hất chén rượu xuống đất, gương mặt u ám, giận dữ gằn từng chữ: “Thì ra ngươi sớm đã biết rồi! Phải, là ta! Là ta làm! Thời Thư Lăng là do ta hại! Ta vốn đã ngứa mắt với nàng ta từ lâu! Nàng ta chẳng qua chỉ là gặp may, đầu thai đúng chỗ, trở thành đích nữ mà thôi! Dựa vào đâu mà có thể cao cao tại thượng mà bày bố chúng ta – những thứ nữ thấp hèn này? Nếu không có thân phận kia, nàng ta thậm chí còn không xứng xách giày cho ta!” 

Như thể đã biết không thể che giấu nữa, nàng ta dứt khoát buông xuôi, cười lạnh: “Có thể gả cho Kỳ vương, trở thành Kỳ vương phi, nắm trong tay quyền lực tối thượng, đó là ước mơ của biết bao người! Vậy mà nàng ta lại nói với ta, nàng ta không muốn gả? Ha ha, nàng ta thật sự nghĩ mình là nhân vật hiếm có gì chắc? Được thôi! Nếu nàng ta không muốn gả, vậy bổn vương phi này, ta sẽ thay nàng ta đảm nhận!” 

“……” 

Đọc đến đây, tất cả độc giả đều nghẹn họng. 

Bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu Thời Thư Lăng nghe được những lời này, nàng ấy sẽ có phản ứng thế nào! 

Không phải chứ, vốn dĩ đang là một tình tiết huynh muội trùng phùng êm đẹp, thế nào mà chớp mắt một cái đã biến thành màn ngược tâm đầy đau đớn thế này? 

Chỉ ngồi xem bằng góc nhìn thượng đế thôi mà cũng thấy đau lòng chết đi được! 

Một đao này, thật sự khiến người ta không thở nổi! 

[Tôi fck... ta ct... ta m nó...] 

[Để tôi chửi thay cho, m kiếp] 

[Thanh Thanh hiểu lầm rồi!] 

[Không ngược ta thì sẽ chết sao? Đến mức này rồi mà vẫn chưa chịu nói thật? Tác giả rốt cuộc muốn làm gì đây!!!] 

[Cứu với, tôi sắp ngạt thở rồi, đâu là thuốc trợ tim của tôi!!!] 

[Thanh Thanh… nói ra những lời này, e rằng người đau lòng nhất chính là nàng ấy. Rõ ràng yêu tỷ tỷ nhất, vậy mà lại phải tự mình hạ thấp, dìm dập nàng ấy] 

[Trời ạ, không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của bà xã lúc này, bản thân đã bị người khác uy hiếp, cô độc không ai giúp đỡ, vậy mà vẫn nghĩ xem làm thế nào để bảo vệ Thời gia…] 

[(phức tạp) Thanh Thanh, có phải nàng cũng biết, sau khi nói ra những lời này, bản thân nhất định sẽ không sống nổi nữa đúng không… Nhưng, vẫn quyết tâm nói ra những lời tàn nhẫn ấy, không chừa lại chút đường lui nào sao] 

[Từ đây, Thời Vụ Thanh thật sự không còn liên quan gì đến Thời gia nữa] 

[Người bị đâm dao thì sẽ chết! Người bị đâm dao thì sẽ chết! Tác giả, ngươi hiểu ý ta chứ?] 

[Đoạn miêu tả tâm lý này coi như đã chứng thực chuyện của Thư Lăng không liên quan gì đến Thời Vụ Thanh rồi… Nhưng, không ngờ khoảnh khắc vạch trần chân tướng lại đau đớn đến mức này] 

[Hu hu hu hu hu hu, ta không dám đọc tiếp nữa] 

Phản ứng của Thời Thư Lăng cũng chẳng khác gì những gì độc giả đã dự đoán! 

Ngón tay nàng siết chặt đến mức đâm thủng lòng bàn tay! 

Không chỉ vì phẫn nộ, mà càng nhiều hơn là nỗi xót xa cho chính bản thân mình trong quá khứ! 

Nàng đã sớm nghĩ đến việc Thời Vụ Thanh sẽ ghét nàng, nhưng không ngờ, trong mắt đối phương, nàng vẫn luôn là kẻ “cao cao tại thượng”! Nếu không có thân phận ấy, thậm chí ngay cả xách giày cho nàng ta cũng không xứng! 

Trước đây, Thời Thư Lăng còn muốn đối chất với nàng ta, hỏi nàng ta tại sao lại hại mình, nhưng lúc này, khi đã biết sự thật, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí chẳng còn tâm tư để châm chọc hay mỉa mai trực tiếp! 

Nhìn thêm người này một lần thôi, cũng đủ khiến nàng cảm thấy ghê tởm! 

Nực cười! 

Quá mức nực cười! 

Nàng giận đến cực điểm, nhưng thay vì tức giận, cảm xúc của nàng lại trở nên lạnh lùng lạ thường. 

Không, so với bình tĩnh, có lẽ phải gọi là hờ hững thì đúng hơn. 

Tâm trạng nàng trở nên vô cùng dửng dưng, thậm chí như một kẻ bàng quan đứng ngoài cuộc, nhàn nhạt liếc nhìn Kỳ Loan một cái. 

...... Giờ thì ngươi tin rồi chứ? 

...... Ngươi đã thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta rồi phải không? 

Kỳ Loan không nhìn nàng, chỉ hơi nheo mắt, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc mà chỉ bản thân hắn hiểu rõ. 

Thời Vụ Thanh… thật sự như chính nàng ta đã nói sao? 

Kỳ Loan đã gặp rất nhiều người, hắn không tin, nếu Thời Vụ Thanh thực sự là kẻ ghen ghét tỷ tỷ, tham vọng quyền thế, nàng ta sẽ bảo hắn đừng giết Tuyết Lăng. 

Điều này rất mâu thuẫn. 

Một kẻ lòng dạ độc ác, lại có thể vì phút yếu lòng mà tha cho một mối họa đã kết thù sao? 

Nhất định vẫn còn điều gì đó mà hắn chưa biết. 

Nhưng, Kỳ Loan cũng không cần thiết phải nói với Thời Thư Lăng. 

Dù sao đi nữa, hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt. 

Lúc này, Kỳ Loan không hề hay biết rằng, chỉ vì tính cách lạnh lùng bẩm sinh, không thích giao tiếp sâu với người khác mà không nói ra điểm này, sau này đã dẫn đến hậu quả khiến hắn đau đớn khôn cùng. 

Bên ngoài bình phong, Tiêu Trì cúi mắt, liếc nhìn chén rượu vỡ nát trên mặt đất, sát ý trên người dần dần ngưng tụ thành thực chất. 

"Người nhà họ Thời chưa từng có lỗi với ngươi, đúng không?" 

"Thì sao chứ?" Thời Vụ Thanh cười mỉa: "Nàng ta tự rơi vào bẫy của ta, là nàng ta ngu xuẩn! Liên lụy theo, cả nhà họ Thời cũng phải chịu vạ lây. Ngươi không biết đâu, lần trước phu nhân quỳ xuống cầu xin ta cứu Thượng thư, mà ta lại từ chối, vẻ mặt bà ta lúc đó thú vị đến mức nào! Còn có ca ca của ta, còn đang liều mạng cứu ta giữa đám sát thủ đấy! Chắc chắn bọn họ không biết, người mà họ cứu căn bản không phải Thời Thư Lăng đâu!" 

Càng nói, Thời Vụ Thanh càng hào hứng, nàng lén hỏi hệ thống: "Hệ thống, ta có thiên phú làm phản diện lắm đúng không?" 

Hệ thống: "…Phản diện mà nam chính cũng thích?" 

"Chuyện lần này là ngoài ý muốn!" Thời Vụ Thanh tự tin thề thốt: "Thế giới tiếp theo tuyệt đối không như vậy!" 

Hệ thống: "…" 

Thôi được rồi, có tự tin cũng là chuyện tốt, nó sẽ không đả kích cô. 

"Đê tiện vô cùng! Chết cũng không đáng tiếc!" Tiêu Trì giận đến cực điểm, đập bàn đứng dậy, vung quạt gấp sắc bén lao thẳng đến Thời Vụ Thanh, nhắm vào đầu nàng! 

!! 

Thời Vụ Thanh vội vã né tránh, nhưng bản thân không có võ công, căn bản không thể tránh thoát! 

May mắn thay, vào thời khắc mấu chốt, Kỳ Loan lao ra, đánh rơi quạt gấp, ôm chặt lấy nàng vào lòng. 

Thời Vụ Thanh lập tức vào vai một ác nữ đủ tiêu chuẩn, vừa nhìn thấy Kỳ Loan, sắc mặt liền tái nhợt: "A… A Loan… sao chàng lại ở đây? Chàng nghe thấy hết rồi?" 

Kỳ Loan ôm chặt nàng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lăng Lăng." 

Thời Vụ Thanh sững người. 

Một tiếng gọi, đã nói lên tất cả. 

"Câm miệng!" Tiêu Trì không thể giả vờ được nữa, hắn giận dữ hét lên: "Kỳ Loan! Ngươi biết rõ nàng ta chính là Thời Vụ Thanh rồi! Còn gọi nàng ta là Lăng Lăng, ngươi có ý gì? Đến tận bây giờ còn muốn bảo vệ nàng ta sao?" 

Kỳ Loan chỉ thản nhiên nói: "Lăng Lăng là vương phi của bổn vương, bổn vương bảo vệ nàng, đó là lẽ đương nhiên." 

"Ngươi!" Tiêu Trì chưa bao giờ gặp ai "có bệnh" như Kỳ Loan! 

Rõ ràng đã biết người bên gối là một nữ nhân tâm cơ thâm trầm, hắn vẫn còn muốn che chở nàng ta?? 

Không sợ có một ngày, Thời Vụ Thanh nhìn hắn không vừa mắt, rồi giết hắn luôn sao? 

Đã từng thấy kẻ có bệnh, nhưng chưa từng thấy ai bệnh nặng đến mức này! 

Tiêu Trì sắp tức nổ phổi, nhưng có Kỳ Loan ở đây, hắn thật sự không thể làm gì được Thời Vụ Thanh. 

"Kỳ Loan! Ngươi thực sự không cần sự giúp đỡ của Tiêu gia sao?! Ngươi nghĩ kỹ chưa! Vì một nữ nhân mà mất cả giang sơn và mạng sống, thật sự đáng giá sao?" 

Kỳ Loan ôm lấy Thời Vụ Thanh, xoay người rời đi: "Không có Tiêu gia, cũng không có gì đáng ngại." 

"Kỳ Loan!! Ngươi bị sắc đẹp mê hoặc, sớm muộn gì cũng chết trong tay Thời Vụ Thanh!" 

Kỳ Loan khựng lại một chút, rồi bỗng nhiên cười quỷ dị: "Nếu thật vậy, cũng là một kết cục không tệ." 

"…" Có bệnh! Bệnh nặng! 

Tiêu Trì căn bản không thể nói lý với hắn! 

Hắn cười lạnh: "Được, được! Nếu ngươi đã có cơ hội mà không biết nắm lấy, vậy cứ đợi mà xem, cùng Thời Vụ Thanh bị hoàng thất lăng trì xử tử đi!" 

Kỳ Loan đã bước đến cửa, nghe vậy, hắn thậm chí không quay đầu lại: "Tiêu Trì, không bằng ngươi nghĩ xem, sau khi hoàng đế biết ngươi và ta gặp riêng nhau trong tửu lâu này, liệu có còn tin tưởng lòng trung thành của Tiêu gia nữa không?" 

Con ngươi Tiêu Trì co rút lại, Kỳ Loan vậy mà đã tiết lộ tin tức ra ngoài? 

Thời Thư Lăng vẫn luôn lạnh lùng quan sát, chờ hai người họ rời đi, mới bước ra. 

"Tiêu Trì, không sao đâu, mạng của Thời Vụ Thanh, đã sớm nằm trong tay ta rồi…" 

Nàng nhàn nhạt nói: "Kỳ Loan xem trọng Thời Vụ Thanh, vậy hắn nhất định phải nghe theo chúng ta."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments