Chương 454: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 1
"Cô chỉ là món đồ chơi mà anh Khải Minh tìm về mà thôi, đừng có không biết điều! Ly rượu này, cô muốn uống cũng phải uống, không muốn uống cũng phải uống!"
Ngay khi vừa mở mắt, Cố Kiều Kiều đã thấy một cô gái trang điểm đậm đến mức cằm nhọn hoắt có thể đâm người khác bị thương. Cô ta đang cầm ly whisky chìa về phía cô, bộ dạng hống hách như thể nếu cô không uống, đối phương sẽ ép bằng được.
Cô cúi đầu nhìn bộ váy thanh lịch và kín đáo mình đang mặc, nơi cô đang ngồi là trong một phòng bao sang trọng. Trên sofa là nhóm trai gái trẻ trung, nhìn qua là biết toàn dân nhà giàu hoặc quyền thế.
Thấy Kiều Kiều không phản ứng, cô gái mặt nhọn liền trừng mắt, tức giận mắng:
"Cố Kiều Kiều, cô tưởng mình có giá lắm à? Đừng tưởng lần đầu anh Khải Minh dẫn cô đến buổi tụ họp là cô có thể mơ làm bạn gái ảnh. Cô chỉ là con chim hoàng yến để ngắm thôi, đừng có mà tự ảo tưởng!"
Đầu Kiều Kiều đau nhức, miệng thì cay xè vị rượu, rõ ràng thân xác này đã uống không ít. Ký ức của "nguyên chủ" vẫn chưa được truyền đến, nhưng đối diện là một kẻ hung hăng, còn mấy người khác thì chỉ ngồi xem trò vui.
Cô chẳng biết ai là "anh Khải Minh", nhưng ly rượu này thì cô chắc chắn sẽ không uống.
Ánh mắt cô thoáng lóe sáng, một tia sáng tím lướt qua mà không ai thấy được. Người phụ nữ đối diện thoáng khựng lại, rồi đột nhiên dốc hết ly rượu vào miệng mình.
Cả đám người ngồi xem đều sửng sốt. Liễu Tang Ninh là thanh mai trúc mã với Lục Khải Minh, từ lâu đã xem hắn là của mình, nên cực kỳ ghét bất kỳ cô gái nào lại gần hắn.
Vậy mà lần này lại dễ dàng bỏ qua cho Kiều Kiều?
Kiều Kiều không quan tâm ánh mắt soi mói hay nghi ngờ của họ, cô lấy chiếc túi xách nhỏ bên cạnh, bình tĩnh bước ra khỏi phòng bao.
Đầu vẫn hơi choáng, rõ ràng thân xác này đã uống khá nhiều. Việc cấp bách bây giờ là tìm nơi yên tĩnh để tiếp nhận ký ức.
Đây chắc là một câu lạc bộ cao cấp, môi trường thanh nhã, có cả phục vụ đứng ở cửa.
"Chào cô, tôi có thể giúp gì không ạ?" Một nhân viên lễ tân lên tiếng.
"Nhà vệ sinh ở đâu?"
"Mời cô theo tôi."
Anh ta dẫn cô rẽ trái rẽ phải một lúc rồi dừng lại trước một cánh cửa nhìn chẳng giống toilet gì cả.
Thật ra, Kiều Kiều đã làm vô số nhiệm vụ nhưng hiếm khi đến những nơi xa hoa thế này.
Sau khi cảm ơn, cô bước vào một gian riêng, ngồi lên bồn cầu và bắt đầu tiếp nhận ký ức.
……
Nguyên chủ vốn là nữ chính của thế giới nhỏ này, nhưng từ khi nhiệm vụ giả - Nam Cung Linh đến, số phận của cô đã bị bóp méo hoàn toàn, trở thành một nhân vật phụ mờ nhạt, thậm chí không sống nổi đến giữa truyện.
Nguyên chủ từng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng khi cô mới sáu tuổi, mẹ mất đột ngột, không lâu sau cha dẫn một người phụ nữ về nhà, theo sau là một cô bé lớn hơn cô một tuổi – chính là Nam Cung Linh, con của cha cô với mối tình đầu.
Kể từ đó, cha cô như biến thành người khác, không còn yêu thương cô như trước mà dồn hết sự cưng chiều cho "con gái riêng".
Nhà họ Cố chỉ thuộc dạng trung lưu, nhưng vì có quan hệ bên ngoại nên cũng miễn cưỡng bước chân vào giới thượng lưu. Gia đình có thuê người giúp việc, mà người làm thì luôn biết nhìn sắc mặt để sống.
Khi thấy cha cô không còn quan tâm cô, họ cũng bắt đầu lạnh nhạt, chăm sóc hời hợt. Mọi thứ cô được dùng, được mặc, đều kém xa trước đây.
Dù không chấp nhận, nhưng Nam Cung Linh rất biết cách lấy lòng, lúc nào cũng nhường nhịn, tỏ ra ngoan hiền, khiến nguyên chủ dần tin tưởng cô ta, xem cô ta như chị gái ruột.
Sau đó, Nam Cung Linh rủ cô đi chơi ở công viên, rồi lén đưa cô đến tay bọn buôn người do chính mẹ cô ta thuê.
Cha cô không biết chuyện này, chỉ nghĩ cô nghịch ngợm nên đi lạc. Dưới sự xoa dịu của Nam Cung Linh và mẹ cô ta, ông dần quên luôn cô con gái ruột.
Không có cô con gái phá phách? Không sao, còn có một "đứa con gái thông minh, hoàn hảo" cơ mà.
Ông ta dồn hết tâm sức để bồi dưỡng Nam Cung Linh thành tiểu thư danh giá, mang vinh quang về cho nhà họ Cố.
Còn nguyên chủ bị bán đi, nhưng khi đang trên đường thì xe gặp tai nạn lao xuống sông. Cô được một bà lão chuyên đi nhặt rác vớt lên và cứu sống.
Dù thoát khỏi tay bọn buôn người, nhưng cô lại mất trí nhớ.
Từ đó cô sống ở ngôi làng nhỏ cùng bà lão. Dù nghèo khó, bà vẫn cố gắng cho cô ăn học. Cô chăm chỉ, kiên cường, học giỏi, làm thêm kiếm tiền để đỡ đần bà.
Cô luôn thầm hứa, sau này sẽ đưa bà lên thành phố sống cuộc đời sung sướng.
Đến năm ba đại học, cô thuê được căn phòng nhỏ gần trường, sống cùng bà.
Nhưng rồi một ngày tin dữ truyền đến: Bà bị chẩn đoán ung thư giai đoạn giữa, chữa được nhưng rất tốn tiền.
Cô cố gắng mọi cách, kể cả đi làm nhân viên phục vụ ở hộp đêm để kiếm tiền nhưng vẫn như muối bỏ biển.
Lúc đó, Lục Khải Minh xuất hiện, nhìn thấy cô lần đầu đã ngẩn người, thì thầm:
"Giống… quá giống…"
Cô nghĩ hắn ta say. Nhưng rồi hắn ta lại đề nghị muốn… bao nuôi cô.
Dĩ nhiên cô từ chối, bởi đây toàn là người quyền quý, cô không dám gây rắc rối.
Lục Khải Minh không ép, nhưng sau đó liền điều tra và dùng năm mươi vạn để đổi lấy sự đồng ý của cô.
Nhận nuôi rồi, hắn ta không làm gì cả, chỉ thỉnh thoảng nhìn cô mà thất thần. Cho đến một lần dự tiệc, cô gặp Nam Cung Linh.
Là tiểu thư nổi tiếng nhất thành phố C, Nam Cung Linh xuất hiện là được vạn người xu nịnh.
Thấy Kiều Kiều đi cùng Khải Minh, ai cũng đoán được dụng ý của hắn. Mọi người bắt đầu chế giễu:
"Thay thế bản chính hả?"
"Cô này nhìn kém xa Nam Cung Linh, mắt mù à?"
Bị châm chọc, Khải Minh giận dữ nhưng không dám làm gì trước mặt Nam Cung Linh. Về nhà, hắn lập tức "đuổi việc" nguyên chủ.
Sau đó, hắn nhận ra Nam Cung Linh bắt đầu để ý và tiếp cận hắn nhiều hơn, cuối cùng hắn cũng trở thành người đàn ông thứ ba mà cô ta "ban ân sủng".
Lục Khải Minh vui mừng đến mù quáng vì sợ Cố Kiều Kiều thay đổi ý hắn ta liền lợi dụng quan hệ, đuổi bà cụ ra khỏi viện, ép nguyên chủ thôi học.
Cô cầu xin vô ích, bị đuổi học, bà bệnh không có nơi chữa trị, tiền cũng không còn vì năm mươi vạn bị đòi lại từ lúc cô bị đuổi.
Không còn cách nào khác, cô đưa bà trở lại làng quê. Chính lúc đó, theo sắp đặt của Nam Cung Linh, cô biết hết toàn bộ sự thật.
Quá tuyệt vọng, cô dẫn bà cùng nhảy sông tự tử.
Cuộc đời nguyên chủ đã bị thay thế, bị lừa dối, bị cướp đoạt rồi kết thúc như thế.
……
Kiều Kiều ôm đầu, đầu óc choáng váng. Quả là một thân phận bi thảm, chỉ vì một nhiệm vụ giả mà cả đời nguyên chủ tan nát.
Cô hỏi hệ thống 888: "Nguyên chủ có ước nguyện gì không?"
Không cần nghĩ cũng biết oán khí của nguyên chủ nặng đến mức nào, đau đớn ra sao mới dẫn đến việc tự sát cùng bà.
888 thở dài:
“Ước nguyện thứ nhất: Chữa khỏi bệnh cho bà, để bà được sống khỏe mạnh những năm cuối đời. Cô ấy cảm thấy có lỗi với bà nhất.
Ước nguyện thứ hai: Khiến Nam Cung Linh phải trả giá! Một nhiệm vụ giả sao lại có quyền lấy luôn cuộc đời người khác?
Ước nguyện thứ ba: Khiến Lục Khải Minh yêu mà không có được, cả đời hối hận.”
“Còn nữa, theo quy định của Cục Xuyên Nhanh, cô phải hoàn thành nhiệm vụ xong mới được nuốt hệ thống của đối phương.”
Kiều Kiều gật đầu, cô biết quy tắc này.
888 lại nhắc: "Hệ thống bên kia là một loại... nói sao nhỉ, không phải hệ thống chính thống. Cô cẩn thận, bên Nam Cung Linh chắc chắn có mấy đạo cụ kỳ quái."
Kiều Kiều trầm mặc một lúc, rồi cười cong môi: "Biết rồi mà, 888 là nhất. Yêu mi nhiều!"
888 đỏ mặt, mắt đảo quanh: "Vậy… vậy tôi không làm phiền nữa…"
Nhìn 888 biến mất vèo một cái, Kiều Kiều cười càng tươi.
Chương 455: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 2
Lúc cô đang đứng trước gương quan sát khuôn mặt mới trong thế giới này, thì điện thoại kêu “đinh” hai tiếng.
[Em đi đâu rồi]
[Quay lại phòng bao đi]
Người gửi: Lục Khải Minh.
Cô cúi mắt, ngón tay trắng mịn gõ hai dòng trả lời rất thản nhiên:
[Xin lỗi Lục thiếu, em hơi đau bụng, có thể về muộn một chút được không?]
Lục Khải Minh: [………]
Cô không nhắn lại nữa. Bởi nguyên chủ đâu phải kiểu người “quấn lấy không buông”, người ta đã tỏ ra cạn lời thì mình còn bám dai làm gì.
Cô đặt điện thoại xuống. Nhà vệ sinh của hội sở này thậm chí còn để sẵn cả đồ tẩy trang và đồ trang điểm lại.
Cô tẩy đi lớp trang điểm cũ, rồi tự tay makeup lại theo kiểu trong trẻo, tự nhiên.
Khuôn mặt nguyên chủ vốn không thuộc dạng sắc sảo rực rỡ, nhìn thì không xấu, nhưng lớn lên trong nghèo khó khiến gương mặt mang theo nét buồn man mác. Đôi mắt hồ ly cũng luôn rũ xuống, thiếu sức sống.
Thế mà vì Lục Khải Minh thích kiểu trang điểm đậm mà mỗi lần gặp hắn ta, nguyên chủ đều cố tình hóa trang theo phong cách đó—chỉ để trông giống Nam Cung Linh hơn.
Nam Cung Linh vốn sở hữu nhan sắc kiêu sa, khí chất nổi bật, không phải tự nhiên mà trở thành tiểu thư nổi tiếng nhất thành phố C. Nhan sắc của cô ta tất nhiên thuộc hàng đỉnh.
Cô không thay đổi gì nhiều trên khuôn mặt nguyên chủ, chỉ làm mềm lại biểu cảm, chuyển từ u sầu thành dịu dàng u buồn. Thêm vào đó là thần thái đến từ linh hồn mới trong cơ thể này, khiến cô trông quyến rũ hơn hẳn.
Sau khi chỉnh trang lại, cô thong thả quay lại phòng bao lúc nãy.
Vừa mở cửa bước vào, đã thấy một người đàn ông khí chất bất phàm ngồi chính giữa ghế sofa. Dù ở nơi giải trí như thế này, hắn ta vẫn mặc vest thẳng thớm, đồng hồ hàng hiệu lấp lánh trên cổ tay.
Lục Khải Minh không phải người tầm thường, hàng chân mày rậm, mắt sâu, sống mũi cao, nhìn như diễn viên nổi tiếng. Nếu không cũng chẳng lọt vào mắt xanh của Nam Cung Linh.
Sự xuất hiện lần nữa của cô khiến cả phòng chợt im bặt, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Ai cũng thoáng sững người.
Mới đi có chút xíu mà cô lại trở nên xinh đẹp đến vậy sao?
Lúc trước nhìn cô luôn có cảm giác gượng gạo, kiểu cố bắt chước Nam Cung Linh đến mức giả tạo khiến người ta phản cảm. Nhưng bây giờ, nhìn khuôn mặt tinh xảo, khí chất yếu mềm như liễu yếu trước gió…
Không biết từ lúc nào, tiếng ồn ào đã im bặt. Mọi người lén lút quan sát cô, trong đó có cả Lục Khải Minh, hắn ta thoáng thất thần vì khuôn mặt đó.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại cau mày khó chịu.
Vì lúc đến, cô đâu trang điểm như thế này?
Nhận ra ánh mắt đánh giá từ người khác, hắn ta càng bực bội, mắt híp lại, giọng trầm: “Qua đây.”
Cô mím môi, cụp mắt bước tới. Vừa rồi cô đã búi gọn tóc dài xoăn lên cao, chỉ chừa hai lọn nhỏ bên thái dương. Lúc cúi đầu, hai lọn tóc buông lơi, ôm lấy gương mặt tinh tế, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.
Mấy cô gái trong phòng nhìn mà ghen tị đến nổ mắt. Nhất là Liễu Tang Ninh. Lúc nãy rõ ràng là cô ta ép cô uống rượu, vậy mà cuối cùng người uống lại là chính mình.
Bây giờ cổ họng cô ta vẫn còn rát đây này!
Liễu Tang Ninh trừng mắt nhìn cô ngồi xuống bên cạnh Lục Khải Minh, rồi lại rót một ly rượu khác, đưa tới: “Kiều Kiều, lúc nãy ly này cô còn chưa uống đó.”
Cô quay lại nhìn Liễu Tang Ninh, nhẹ chau mày, cắn môi: “Xin lỗi, tôi đang bị đau bụng.”
Liễu Tang Ninh bỗng ngẩn người. Giọng cô ấy lúc nào lại dịu dàng như thế? Âm thanh mềm nhẹ, khiến tai cũng thấy tê dại. Sống đến từng này năm, cô ta lần đầu phát hiện bản thân lại là kiểu “âm khống” như vậy.
Nhìn khuôn mặt tinh tế mang theo nét buồn dịu, Liễu Tang Ninh chợt thấy cơn giận bay biến.
Thôi bỏ đi, phụ nữ với nhau cần gì làm khó nhau.
Liễu Tang Ninh ho nhẹ, nói có phần lúng túng: “Thôi được rồi… không uống cũng không sao.”
Liễu Tang Ninh đặt ly rượu “cạch” một cái xuống bàn đá thạch anh, âm thanh trong trẻo vang lên rõ mồn một.
Cố Kiều Kiều hơi co vai, ngước đôi mắt đầy lo lắng lên nhìn: “Tôi có làm không khí mất vui không?”
Liễu Tang Ninh nhận ra cô hiểu nhầm, nhưng nghĩ lại thì đúng là vừa rồi mình hơi dữ thật.
Cô ta khẽ cười gượng: “Không, do tôi hơi thô lỗ.”
Những người xung quanh quan sát mà há hốc mồm. Đại tiểu thư nhà họ Liễu mà cũng có lúc tỏ ra ngại ngùng như vậy sao?
Lục Khải Minh càng lúc càng không vui. Hai người họ vừa nãy còn… nói chuyện ngay trước mặt hắn ta?
Hắn ta bắt đầu cảm thấy mình như người thừa.
Lục Khải Minh nghiến răng. Một bên là thế thân hắn tìm về, bên kia là cô bạn thanh mai trúc mã từ bé đến lớn luôn bám lấy hắn. Hai người họ thế này, thật khiến hắn ta có cảm giác thất bại kỳ lạ.
Nhìn hai người vừa kết bạn xong đã trò chuyện rôm rả, Lục Khải Minh đập ly rượu xuống bàn, cau có nói: “Kiều Kiều, đi về với anh.”
Cô hơi do dự liếc nhìn hắn, rồi ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy. Trước khi đi còn quay sang mỉm cười nhẹ với Liễu Tang Ninh.
Liễu Tang Ninh ôm ngực, đứng như trời trồng mà nhìn theo bóng họ khuất dần.
Trong đầu thoáng nghĩ: Lục Khải Minh đúng là thừa thãi. Về sớm thế làm mất vui thật.
Nhưng ngay sau đó, cô ta vui vẻ mở WeChat, click vào trang cá nhân của Kiều Kiều mới vừa kết bạn, lật xem từng dòng status.
Còn bên này, Lục Khải Minh kéo cô ra ngoài rồi dừng lại ở một góc khuất trên hành lang.
Lúc nãy hắn kéo hơi mạnh, khiến cổ tay cô đau điếng. Đôi mắt hồ ly lập tức phủ đầy hơi nước.
Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh sóng sánh nước, hàng mi dài cong vút khẽ run lên như cánh bướm sợ hãi.
Vẻ đẹp trong khoảnh khắc ấy khiến Lục Khải Minh thoáng ngẩn người. Tim như lỡ mất một nhịp.
Hắn ta vội dời mắt đi, tự nhủ bản thân chỉ vì quá yêu Nam Cung Linh, nên khi thấy người giống cô ta nên mới dễ dao động.
Nam Cung Linh chưa từng yếu đuối như vậy, cô ta luôn cao ngạo, sắc sảo.
Nghĩ tới đây, Lục Khải Minh bỗng đưa tay nắm lấy cằm Cố Kiều Kiều, ánh mắt tối lại, dò xét: “Sao lại trang điểm lại? Mà chẳng phải em không biết makeup sao?”
Nguyên chủ vốn không biết trang điểm, nên Lục Khải Minh thuê hẳn một chuyên viên làm đẹp cho cô mỗi ngày, lấy hình mẫu là ảnh của Nam Cung Linh.
Cô mím môi, dịu giọng: “Xin lỗi anh, lúc nãy mắt em hơi cộm, theo phản xạ em dụi mắt, lông mi giả bị đẩy vào trong, rồi makeup lem hết… nên em mới tẩy đi.”
Cô giải thích nhẹ nhàng, không hề có vẻ gì giả tạo.
Lục Khải Minh nhìn kỹ, quả nhiên mắt phải của cô hơi đỏ, nên thôi không nghi ngờ nữa.
Hắn chỉ dặn: “Sau này đừng tùy tiện dụi mắt.”
Cô chớp chớp mắt, gật đầu ngoan ngoãn.
Lục Khải Minh liếc qua, thấy cổ áo của cô không biết bị trượt từ khi nào, để lộ xương quai xanh mảnh mai và chiếc cổ trắng nõn dài mảnh.
Cô có làn da lạnh trắng, trông vừa mịn vừa mềm, không biết chạm vào sẽ ra sao…
Tim Lục Khải Minh loạn nhịp.
Hắn đang nghĩ gì vậy? Không được phản bội Nam Cung Linh!
Việc bao dưỡng cô đã là chuyện vượt giới hạn rồi, giờ mà còn…
Ý nghĩ ấy khiến hắn nổi cáu. Hắn siết chặt cằm cô, giọng cảnh cáo trầm khàn: “Đừng làm chuyện thừa thãi.”
Cô đau đến mức nước mắt lập tức tuôn xuống, hàng mi ướt đẫm. Cô cắn môi, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Em hiểu rồi, thưa Lục tiên sinh.”
Giọng nói ấy, vừa mềm mại lại quyến rũ…
Bàn tay nắm cằm cô của Lục Khải Minh nóng rực. Dù giọt nước mắt của cô lạnh buốt, nhưng khi rơi xuống tay hắn lại khiến hắn thấy bỏng rát.
Còn chưa kịp nói gì thêm, một giọng nam trầm ấm, từ tính vang lên sau lưng:
“Lục Khải Minh, bỏ tay ra.”
Chương 456: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 3
"Lục Khải Minh, bỏ tay ra."
Lục Khải Minh vừa nghe thấy giọng nói đó, đầu óc lập tức trống rỗng.
Hắn ta theo phản xạ buông ngay cằm của Cố Kiều Kiều ra, sau đó đứng thẳng dậy, có phần sợ hãi và lễ phép gọi: "Cậu nhỏ."
Cố Kiều Kiều theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy người được gọi là "cậu nhỏ" từ góc hành lang bước ra. Anh rất cao, vai rộng eo thon, mặc một bộ vest đặt may cao cấp, phía sau còn có cả một nhóm người cũng vest chỉnh tề đi theo.
Xem ra là cấp dưới của anh.
Người đàn ông đó có vài nét giống Lục Khải Minh, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hơn, các đường nét trên gương mặt sắc sảo và nghiêm nghị hơn nhiều. Gương mặt anh lúc này đầy lạnh lùng và áp lực.
Toát lên thần thái cao quý nhưng cũng đầy xa cách.
Không lạ gì khi Lục Khải Minh thấy anh lại giống chuột gặp mèo như vậy.
Lịch Thời Uyên đưa tay ra hiệu, đám người phía sau lập tức lui xuống, không phát ra chút tiếng động nào, động tác cực kỳ thuần thục.
Lục Khải Minh bỗng thấy tim thắt lại: rõ ràng hắn ta chẳng làm gì quá đáng, vậy mà lại có cảm giác sắp bị giáo huấn.
Hắn ta thầm rủa trong lòng, hôm nay đúng là xuất hành xui xẻo, lại vô tình đụng trúng người cậu cả năm mới gặp một, hai lần này.
Đợi đám người lui hết, Lịch Thời Uyên mới mở miệng. Giọng anh rất nhẹ nhưng lại mang theo khí chất bẩm sinh của người ở vị trí cao:
"Lục Khải Minh, mấy tháng không gặp, giờ học được cách bắt nạt người khác rồi à?"
Anh vừa rồi đã đứng ở góc hành lang quan sát một lúc. Nhìn thấy cô gái nhỏ gầy yếu bị cháu trai mình bóp cằm, đôi mắt ngấn nước đầy tủi thân...
Đến cuối cùng cô còn bật khóc, thế mà vẫn không dám phản kháng lại.
Lịch Thời Uyên xưa nay không thích lo chuyện bao đồng. Nhưng không hiểu sao, khi thấy giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô gái kia, anh lại lên tiếng.
Ánh mắt anh vô tình quét qua mặt của Cố Kiều Kiều, lần này cuối cùng anh cũng thấy rõ.
Cô đang hơi ngẩn ra, nhìn anh chằm chằm, đôi mắt cáo lấp lánh nước, hàng mi ướt sũng vì nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Đôi môi hồng hơi sưng, còn in cả dấu răng, cằm đỏ bừng — rõ ràng là do Lục Khải Minh dùng lực quá mạnh.
Lông mày cô vẫn còn nhíu lại, như mang theo nỗi uất ức chưa nguôi, cả người giống hệt một bông hoa yếu ớt đang bị mưa tầm tã dội xuống.
Một bông hoa như vậy, đáng lý phải được nuôi trong nhà kính.
Lịch Thời Uyên bất giác vuốt nhẹ ngón tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Lục Khải Minh không để ý đến ánh mắt lạ lùng của anh. Hắn ta gượng cười nói: "Cậu nhỏ, tụi cháu chỉ đùa thôi."
Rồi vội vàng chữa cháy: "Giới trẻ bọn cháu mà, thích bắt chước mấy cảnh phim truyền hình cho vui ấy mà. Đúng không, Kiều Kiều?"
Cố Kiều Kiều lí nhí đáp một tiếng "Vâng".
Dĩ nhiên Lịch Thời Uyên không tin. Chỉ liếc mắt là anh đã hiểu mối quan hệ giữa hai người.
Về cháu trai này, dù không gặp nhau nhiều nhưng cùng trong một giới, anh cũng nghe phong thanh vài chuyện.
Ví dụ như Lục Khải Minh từng rất si mê một cô gái nhà trung lưu nào đó, đến mức nếu không nhờ danh tiếng nhà họ Lục thì đã bị người ta cười chê là "mặt dày theo đuổi" rồi.
Lịch Thời Uyên khẽ nhíu mày… anh để tâm làm gì những chuyện này chứ?
Giữa hai người đó có quan hệ gì, cũng chẳng liên quan gì đến anh cả.
Anh mệt mỏi day trán, chỉ nghĩ chắc là do mấy ly rượu tối nay làm mỏi mệt hơn thường ngày.
Anh lười nhác nói: "Được rồi, vậy hai người cứ tiếp tục chơi."
Anh xoay người rời đi, nhưng ánh mắt lại lướt qua người Cố Kiều Kiều thêm một lần nữa.
Lần này, hai ánh mắt chạm nhau chừng hai giây.
Lịch Thời Uyên khẽ nhắm mắt, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đó dường như đã khắc sâu vào tâm trí anh.
Lục Khải Minh thấy anh định rời đi vội vàng kéo tay Cố Kiều Kiều đuổi theo: "Cậu nhỏ, đã gặp rồi thì hay là chúng ta cùng đi ăn nhé?"
Dù mẹ hắn ta là người nhà họ Lịch, nhưng cũng chỉ là "con gái đã gả đi", đương nhiên không thể so được với người đang nắm quyền trong nhà như Lịch Thời Uyên.
Nhà họ Lịch còn thế lực hơn cả nhà họ Lục, chỉ cần để rơi một chút tài nguyên cũng đủ cho Lục thị húp canh rồi.
Thế nên gặp được, Lục Khải Minh đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội kết thân này.
Nhưng Lịch Thời Uyên không quay đầu, thản nhiên từ chối: "Không cần."
Lục Khải Minh vốn đã quen với tính cách lạnh nhạt của cậu mình, vẫn mặt dày bám theo: "Vậy... để cháu đưa cậu về nhé? Cậu cũng uống rượu rồi, không tiện lái xe. Ha ha..."
"Cậu nhỏ, chúng ta lâu lắm mới gặp mà, để cháu đưa cậu về được không?"
"Cậu nhỏ?"
Lịch Thời Uyên cau mày quay đầu lại, vừa thấy gương mặt nịnh nọt của Lục Khải Minh là đã thấy bực.
Nhìn xuống thấy cổ tay của Cố Kiều Kiều bị kéo đến đỏ lên, anh càng thấy chướng mắt.
Anh bước chậm lại, giả vờ như lơ đãng hỏi: "Bạn gái à?"
Lục Khải Minh sững người, rồi lập tức buông tay cô ra. Nhìn thấy vẻ tổn thương trên mặt cô, anh có chút xấu hổ.
Nhưng hắn nhanh trí gạt đi cảm xúc đó rồi giải thích: "Không phải đâu, đây là..."
Hắn ta hơi khựng lại… chẳng lẽ lại nói thẳng trước mặt trưởng bối là đây là cô gái mình bao nuôi?
Dù Lịch Thời Uyên không hơn hắn ta bao nhiêu tuổi, nhưng dù gì cũng là bậc trưởng bối.
Hắn ta suy nghĩ nhanh chóng, chỉ dừng lại một nhịp rồi nói: "Là sinh viên mà cháu đang tài trợ!"
Thấy Lịch Thời Uyên có vẻ chú ý, Lục Khải Minh càng nói tiếp: "Nhà cô ấy nghèo, ở vùng quê, người thân còn mắc bệnh nặng, nên cháu mới giúp đỡ cô ấy."
Lịch Thời Uyên gật đầu hờ hững, tin hay không là chuyện khác.
Anh thờ ơ nói: "Đi thôi."
Lục Khải Minh nhanh nhẹn bước lên, vui vẻ gọi Cố Kiều Kiều đi theo.
Hắn ta thích tự lái xe nên không bao giờ mang theo tài xế và lần này cũng vậy, tiện thể còn "lấy lòng" được cậu nhỏ của mình.
Khi lên xe, Lịch Thời Uyên tự nhiên ngồi vào hàng ghế sau.
Cố Kiều Kiều cũng lên ghế sau, vì trước đây Lục Khải Minh từng dặn cô không được ngồi ghế phụ, nói rằng ghế đó để dành cho người phụ nữ mà anh ta yêu nhất.
Lục Khải Minh là người lên sau cùng, nhìn hai người ngồi sau xe, khoé miệng hắn ta co giật, thấy có gì đó sai sai...
Cuối cùng, hắn ta... thật sự làm tài xế à?
Lục Khải Minh bực mình, hoàn toàn quên chính miệng mình từng nói không cho Cố Kiều Kiều ngồi ghế phụ.
Lúc này, trước mặt Lịch Thời Uyên, hắn ta cũng không tiện nói gì nên đành phải nghiêm túc lái xe.
"Cậu nhỏ, mình đi đâu đây?"
Lịch Thời Uyên đang bận trả lời tin nhắn trên điện thoại, nghe vậy thì dừng tay: "Đến phủ Tùng Hà."
Lục Khải Minh chết lặng: không phải chứ, từ đây đến phủ Tùng Hà lái xe cũng phải mất tiếng rưỡi!
Đến lúc quay về trung tâm thành phố lại thêm tiếng rưỡi nữa…
Vãi thật…
Đại thiếu gia nhà họ Lục từ khi nào phải lái xe xa như vậy vì người khác chứ?
Nhưng đã là việc do hắn ta đề nghị, nên Lục Khải Minh chỉ còn biết cười gượng: "Vâng, cậu nhỏ! Cậu ngồi cho vững nhé! Nếu thấy buồn có thể bảo Kiều Kiều kể chuyện cười cho cậu nghe cũng được."
Cố Kiều Kiều ở thế giới này là sinh viên, nghề tay trái là viết truyện.
Lục Khải Minh biết cô có viết văn, nên mới nói vậy.
"Kiều Kiều?" Lịch Thời Uyên lặp lại cái tên, giọng trầm thấp mà từ tính khiến cái tên bình thường đó nghe như có thêm một tầng ý nghĩa khó đoán.

0 comments