Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 463 564 465

By Quyt Nho - tháng 10 03, 2025
Views

Chương 463: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 10

Lịch Thời Uyên đưa Cố Kiều Kiều đến quầy bar, bật đèn nhỏ lên rồi mới buông tay cô ra – bàn tay mà từ nãy giờ anh vẫn luôn nắm chặt.

Thật ra anh không muốn buông, nhưng sợ cô thấy mình quá đường đột.

Bàn tay nhỏ của Cố Kiều Kiều mềm mịn, chỉ là lòng bàn tay có vài vết chai nhẹ.

Lịch Thời Uyên mở tủ lạnh, lấy ra một chai sữa rồi đưa cho cô: “Em đói rồi đúng không?”

Cố Kiều Kiều đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, lặng lẽ đón lấy: “Cảm ơn Lịch tiên sinh.”

Khi chỉ có hai người, cô cảm thấy rất căng thẳng, ngón tay mảnh khảnh siết chặt chai sữa mà không dám uống.

Cô rất muốn về phòng, vì khí chất của Lịch Thời Uyên quá mạnh mẽ. Dù lúc này anh chỉ mặc đồ ngủ bằng lụa đơn giản, nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn khiến cô thấy không thoải mái.

Lúc này, Cố Kiều Kiều mới thật sự nhận ra sự chênh lệch chiều cao giữa hai người. Lịch Thời Uyên chắc cao tới mét chín…

Anh đang đứng ngay trước mặt cô, vóc dáng cao lớn như bao trùm cả người cô gái bé nhỏ.

Cố Kiều Kiều ngại ngùng rụt lại, nép sát vào quầy bar.

Lịch Thời Uyên hành động như chủ nhà, lấy một chai rượu nhẹ từ ngăn đá ra, mở nắp uống một ngụm.

Yết hầu chuyển động, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Cố Kiều Kiều.

“Em sao không uống?” Anh đột ngột hỏi khiến cô giật mình.

Cô vội vàng gật đầu, mở nắp và dốc ngược chai sữa vào miệng, như thể chỉ chậm một giây thôi sẽ bị đối phương phạt.

Lịch Thời Uyên nhướng mày, cô sợ anh đến vậy sao?

Anh đâu đến mức đáng sợ thế…

Anh cúi mắt, hạ thấp giọng cố khiến âm thanh trở nên dịu dàng hơn: 

“Uống từ từ thôi.”

Vừa dứt lời, Cố Kiều Kiều liền “khụ khụ khụ” ho sặc vì sặc sữa.

Cô ho đến đỏ cả mặt, cố nhịn nhưng càng nhịn thì cổ họng lại càng ngứa rát.

Đến mức mắt cô đỏ hoe cả lên.

Lịch Thời Uyên bất lực, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, từng cái từng cái dịu dàng.

Anh tự thấy mình còn chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với mấy đứa nhỏ trong nhà đâu. À không, thật ra anh còn chưa từng bế đứa nhỏ nào.

Cố Kiều Kiều lo lắng nhìn anh, lại thấy gương mặt anh mang theo chút quan tâm.

Cô sững lại. Dưới bàn tay nhẹ nhàng vỗ về ấy, cô cũng dần ngừng ho.

Cô rón rén ngẩng mắt lên… rồi bất ngờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm như mực đang nhìn thẳng vào cô.

Hai người dường như quên mất thời gian, cứ thế nhìn nhau.

Đúng lúc đó, từ hành lang vang lên tiếng bước chân, kèm theo giọng nói nghi hoặc của Lục Khải Minh: “Ủa? Sao đèn ở quầy bar sáng vậy?”

Cố Kiều Kiều như bừng tỉnh, nhận ra Lịch Thời Uyên ở ngay sát cạnh mình, bàn tay anh vẫn còn đặt trên lưng cô.

Cô quýnh quáng nhìn quanh như con ruồi mất phương hướng, hoàn toàn không biết phải làm gì.

Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng thấy… sai sai.

Nếu bị Lục Khải Minh thấy, chẳng khác nào bị bắt gian tại trận…

Trong cơn hoảng loạn, Cố Kiều Kiều phát hiện phía dưới quầy bar còn trống, liền nhanh chóng chui vào.

Vóc dáng cao lớn của Lịch Thời Uyên đủ để che hết cô lại, không bị người ngoài nhìn thấy.

Cô hành động quá nhanh, đến mức khi Lịch Thời Uyên hoàn hồn lại, chỉ còn biết cúi mắt nhìn cô từ trên xuống.

Lúc này, cô đang nhìn anh bằng ánh mắt vô tội pha lẫn sợ hãi, đôi mắt hồ ly nhìn từ dưới lên, vừa cong nhẹ vừa long lanh.

Khóe miệng còn dính một vòng sữa trắng, là dấu tích lúc cô uống sữa ban nãy.

Một cảm giác tê dại và nóng rát từ xương cụt lan lên khiến ánh mắt của Lịch Thời Uyên tối sầm lại… ánh mắt anh sâu thẳm đến đáng sợ.

Cố Kiều Kiều linh cảm thấy có gì đó nguy hiểm, lập tức cúi đầu rụt người lại, ngoan ngoãn co mình thành một cục, chỉ để lộ đỉnh đầu cho anh.

“Phì” Trong thoáng chốc, dường như cô nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ.

Không rõ là thật hay ảo giác, nghe cứ là lạ.

Cùng lúc, tiếng bước chân của Lục Khải Minh càng lúc càng gần, tim Cố Kiều Kiều như muốn nhảy khỏi lồng ngực bởi Lịch Thời Uyên vẫn chưa di chuyển để chắn cho cô!

Cô không nhịn được ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đầy van nài, như sắp chắp tay cầu xin đến nơi.

Lịch Thời Uyên khẽ cong môi, nụ cười mơ hồ nhưng lại mang cảm giác như băng tuyết tan chảy.

Dưới ánh mắt căng thẳng của Cố Kiều Kiều, anh chậm rãi ngồi xuống ghế dài, hai chân bắt chéo tự nhiên, vừa khéo che khuất cô hoàn toàn.

Cố Kiều Kiều lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra… anh cũng tốt đấy chứ.

Tuy Lịch Thời Uyên đã ngồi che chắn, nhưng cô vẫn căng thẳng cứng người, không dám thả lỏng chút nào vì sợ bị phát hiện.

Dưới quầy bar tối om, cô chỉ có thể nhìn… chân của Lịch Thời Uyên.

Ừm… rất rắn chắc.

Cố Kiều Kiều đỏ bừng mặt. Mình đang nghĩ gì vậy trời!

Cô vội dời mắt, nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, lắng tai nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Lục Khải Minh tiến lại gần: “Cậu nhỏ, là cậu à? Cậu không ngủ được sao?”

Hắn cũng mở một chai rượu trái cây, cụng nhẹ với Lịch Thời Uyên.

Lịch Thời Uyên uống một ngụm rượu trước, rồi mới mở miệng trả lời bằng giọng điềm đạm: “Ừ, lạ giường.”

Lục Khải Minh hơi khựng lại: “Có cần cháu lấy thuốc ngủ không?”

“Không cần, ngồi một lát rồi cậu sẽ ngủ. Cháu đi ngủ trước đi.”

Lịch Thời Uyên vẫn đang nhớ đến người con gái trốn dưới quầy, chỉ muốn mau chóng tiễn Lục Khải Minh đi.

May mắn thay, Lục Khải Minh cũng mệt thật, ngày nào hắn cũng chăm chỉ làm việc ở công ty, sinh hoạt rất điều độ.

“Vậy cháu đi ngủ trước nha cậu nhỏ. Cậu cũng ngủ sớm.”

Lịch Thời Uyên gật đầu, nhìn Lục Khải Minh ngáp ngắn ngáp dài rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, anh mới cúi đầu nói: “Ra ngoài đi.”

Vừa uống xong chai rượu, thần thái của anh trông rất tùy ý, mấy cái nút áo ngủ bằng lụa không biết đã bung ra hai cái từ lúc nào.

Cố Kiều Kiều vừa ngẩng đầu đã thấy cơ ngực rắn chắc lộ ra nơi cổ áo anh. Cô lập tức quay mặt đi, ngượng chín cả mặt.

Cô muốn bước ra khỏi quầy bar, nhưng Lịch Thời Uyên vẫn chưa nhích người, anh giữ nguyên tư thế ban nãy.

Một tay còn chống lên quầy, ngón tay dài đang cầm chai rượu.

Nếu anh không di chuyển… thì cô chỉ có cách chui qua cánh tay anh.

Cố Kiều Kiều lưỡng lự, cũng không tiện nhắc nhở, mà tiếp tục ngồi đó cũng kỳ kỳ.

Lịch Thời Uyên nghiêng đầu, hỏi với chút trêu chọc: “Không ra à?”

Cố Kiều Kiều cắn môi một cái, thu mình lại rồi lom khom bò qua dưới cánh tay anh.

Cô không thấy được nét mặt Lịch Thời Uyên thoáng sượng lại một chút.

Đúng là một “cô bé thơm mùi sữa”, chỉ thoáng một chút thôi, mũi anh đã đầy mùi hương cơ thể cô hòa với mùi sữa tắm ngọt ngào.

Cố Kiều Kiều còn đang thầm vui vì thân thủ mình nhanh nhẹn, ai ngờ chưa được bao lâu, chân cô lại mềm nhũn như sắp quỵ xuống.

Ngay lúc cô nghĩ mình sẽ ngã nhào về phía trước thì Lịch Thời Uyên đã kịp vươn tay, kéo cô vào lòng.

Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô: “Chân mềm rồi à?”

Chương 464: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 11

Đêm khuya yên tĩnh, mọi vật đều chìm trong im lặng. Giọng nói trầm khàn đầy từ tính của Lịch Thời Uyên vẫn văng vẳng bên tai Cố Kiều Kiều.

Âm điệu mờ ám như tiếng sấm nổ vang trong tai, khiến tim cô đập rộn lên.

Hơi thở của Lịch Thời Uyên dường như trở nên nặng nề hơn. Cố Kiều Kiều phút chốc quên mất tình huống xung quanh.

Mãi đến khi cảm nhận được bàn tay nóng bỏng siết nhẹ ở eo, cô mới giật mình nhận ra cả người mình đang tựa sát vào anh.

Gương mặt cô lập tức đỏ bừng. Đôi mắt long lanh hơi ướt, môi đỏ mọng khẽ cắn. Tất cả những chi tiết ấy càng khiến tim Lịch Thời Uyên đập nhanh hơn.

Anh cảm thấy cổ họng ngứa ran, bàn tay ôm lấy eo cô nổi gân xanh nhưng vẫn giữ lực rất nhẹ, bởi eo cô quá mảnh, như thể chỉ cần dùng chút sức là có thể làm tổn thương cô.

Không còn tiếng nói, không gian lặng như tờ chỉ còn lại sự ám muội lặng lẽ lan ra giữa hai người.

Lý trí của Lịch Thời Uyên vẫn còn đó, anh biết không thể khiến cô sợ hãi.

Anh từ tốn đứng dậy, dùng một tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô rồi đặt cô ngồi xuống ghế.

Lúc này, anh thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay Cố Kiều Kiều mặc đồ ngủ kín đáo với  áo dài tay và quần dài. Nếu không thì... anh thật sự khó mà kiềm chế.

Ý chí mạnh mẽ bao năm qua, khi đứng trước cô lại trở nên mong manh đến lạ.

Lịch Thời Uyên nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Uống sữa xong thì ngoan ngoãn đi ngủ, được chứ? Hửm!”

Gương mặt đỏ ửng của Cố Kiều Kiều vẫn chưa hạ nhiệt, ánh mắt cô trở nên bối rối khi nghe âm “hửm!” đầy gợi cảm của anh.

Đôi mắt sâu thẳm của Lịch Thời Uyên không rời khỏi gương mặt ửng hồng ấy: cô đáng yêu khiến anh không chịu nổi.

Anh chợt nhớ lại lần trước bị cô cắn một cái trên xe...

Ánh mắt anh chợt tối lại, rồi anh cúi người xuống, nghiêng đầu, rất nhẹ nhàng mà cắn lên má cô một cái.

Coi như thu một chút “lãi” trước.

Cố Kiều Kiều bất ngờ che mặt, tròn mắt nhìn bóng lưng Lịch Thời Uyên rời đi.

Cái gì cơ?

Cô vừa bị cắn?

Cố Kiều Kiều cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy, chẳng buồn uống sữa nữa, chỉ đợi nghe tiếng cửa phòng bên cạnh đóng lại liền nhanh chóng chạy về phòng, sập cửa lại.

Động tác có hơi mạnh tay, khiến tiếng đóng cửa vang lên khá to.

Sáng hôm sau, Lịch Thời Uyên đã rời đi. Cố Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm… may thật, không phải chạm mặt anh, đỡ ngại.

Lúc này Lục Khải Minh với cặp mắt thâm quầng từ phòng bước ra, lầu bầu: “Tối qua ai đóng cửa ‘rầm rầm’ vậy? Cậu nhỏ làm cái gì thế không biết.”

Cố Kiều Kiều đỏ mặt, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lục Khải Minh nhìn bộ đồ đơn giản cô đang mặc, nhíu mày: “Tối nay tan làm anh đưa em đi mua quần áo.”

Cố Kiều Kiều ngẩn ra, vội từ chối: “Không cần đâu Lục tiên sinh, em có quần áo rồi.”

Bị từ chối, sắc mặt Lục Khải Minh có phần khó chịu: “Đồ em mặc rẻ tiền quá, anh dẫn em ra ngoài mà ăn mặc thế này thì mất mặt lắm.”

Khuôn mặt tinh xảo của Cố Kiều Kiều thoáng tái nhợt, cô nhìn hắn đầy tổn thương, mắt bắt đầu đỏ.

Lục Khải Minh mím môi, cảm thấy mình lỡ lời… có vẻ đã khiến cô buồn rồi.

Hắn hơi bối rối: “Anh… anh không có ý đó.”

Cố Kiều Kiều mím môi, gượng cười, cố tỏ ra kiên cường: “Em hiểu mà Lục tiên sinh. Anh đã cho em năm trăm nghìn rồi, em rất biết ơn, không dám tiêu thêm tiền của anh đâu.”

Lục Khải Minh cau mày… thì ra cô chỉ sợ khiến anh tốn tiền?

“Anh có nhiều tiền lắm.”

Cố Kiều Kiều cúi đầu, hàng mi đen dày khẽ rũ, mái tóc đen mượt rũ xuống che nửa gương mặt, chỉ để lộ chiếc mũi thanh tú và đôi môi đỏ mọng.

Lục Khải Minh thoáng ngây người… cô càng ngày càng xinh đẹp.

Cố Kiều Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, như viên ngọc sáng dần lộ diện. Trong mắt Lục Khải Minh, cô lúc này đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở.

Tim hắn bắt đầu loạn nhịp không kiểm soát.

Nhưng giọng nói nhẹ nhàng của cô nhanh chóng khiến hắn lạnh người:

“Nhưng Lục tiên sinh, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là người bao nuôi và người được bao nuôi, em không thể tiếp tục tiêu tiền của anh được.”

Lục Khải Minh bừng tỉnh. Hắn chợt nhớ ra, giữa hai người không phải là mối quan hệ yêu đương gì cả…

Từ bao giờ hắn lại tự cho rằng Cố Kiều Kiều là bạn gái chính thức của mình?

Lục Khải Minh thoáng thất thần, trong lòng rối như tơ vò.

Rõ ràng ban đầu, chỉ vì khuôn mặt cô quá giống Nam Cung Linh nên hắn mới bỏ ra năm trăm nghìn để bao dưỡng, biến cô thành tình nhân không danh phận, là kẻ thay thế mà thôi.

Vậy mà bây giờ, hắn lại động lòng với một “kẻ thay thế”...

Đầu óc Lục Khải Minh rối như tơ vò, lông mày nhíu chặt. Trong đầu hắn như bị hai luồng suy nghĩ kéo qua kéo lại — một bên bảo hắn yêu Nam Cung Linh, bên kia lại bảo hắn yêu Cố Kiều Kiều…

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu, cả người hắn như nhẹ hẳn, còn nở nụ cười.

Là người thừa kế nhà họ Lục, ở C thị ngoài vài thế lực lớn ra, hắn gần như muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

Hà tất gì phải khổ sở như vậy?

Chỉ là yêu hai người phụ nữ thôi mà, Lục Khải Minh chẳng thiếu tiền nuôi thêm một người.

Nghĩ vậy, anh ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Em làm bạn gái anh đi.”

Cố Kiều Kiều sững người một chút, sau đó lắc đầu: “Em không xứng với anh đâu.”

Bị từ chối, Lục Khải Minh hơi khó chịu, nhưng thấy gương mặt trắng trẻo của cô lộ ra chút ngượng ngùng, hắn lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Chắc cô chỉ xấu hổ thôi.

Lục Khải Minh ho khẽ một tiếng: “Vậy quyết định vậy đi. Tối anh tan làm sẽ đến bệnh viện đón em, chúng ta ra ngoài ăn tối.”

Cố Kiều Kiều không còn cách nào từ chối, đành ngượng ngùng gật đầu.

Bộ dạng đó khiến Lục Khải Minh suýt nữa không muốn đi làm nữa, chỉ muốn đưa cô ra ngoài luôn.

Nhưng là người có tham vọng, hắn vẫn cố ép bản thân đi làm.

Cố Kiều Kiều đến bệnh viện. Phòng đối diện đã có bệnh nhân mới.

Hai ngày nay Tần Vọng Đình không liên lạc với cô.

Nhưng Cố Kiều Kiều không vội. Dù sao thì Tần Nhất Lễ cũng đã bị xử lý, có hay không có Tần Vọng Đình cũng không quan trọng nữa.

Thời gian trôi qua bình lặng khoảng một tuần. Ánh mắt của Lục Khải Minh với cô ngày càng rực cháy.

Hắn mua cho cô rất nhiều quần áo, không chỉ đồ mặc hằng ngày, mà cả vô số loại đồ ngủ.

Có vài bộ thậm chí không thể gọi là đồ ngủ, mà phải gọi là… “đồ quyến rũ”.

Lục Khải Minh ngày càng sốt ruột. Hắn không ít lần bóng gió bày tỏ ý đồ của mình.

Mỗi lần như vậy, Cố Kiều Kiều chỉ làm như không hiểu mà thầm rủa: Đồ đàn ông xấu xa, mơ mộng thật đấy.

Lục Khải Minh càng ngày càng si mê cô, nhất là sau một lần nói chuyện điện thoại với Nam Cung Linh, hắn chợt nhận ra mình… không còn thích cô ta nhiều như trước nữa.

Cảm giác như lớp kính màu đã vỡ, chẳng còn hứng thú.

Hơn nữa, mỗi lần gọi điện, Nam Cung Linh toàn kể chuyện cô ta và Tư Văn Triệt, hôm nay làm gì, ngày mai ra sao…

Trước kia Lục Khải Minh còn ghen, thậm chí muốn đánh Tư Văn Triệt một trận.

Nhưng giờ thì hắn chỉ nghe lấy lệ, đáp cũng lấy lệ. Có lẽ Nam Cung Linh cũng nhận ra điều đó, còn thử dò hỏi.

Nhưng Lục Khải Minh không nói gì, né tránh mọi câu hỏi của cô ta.

Vì hắn nhận ra, Nam Cung Linh cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, chẳng hoàn hảo như hắn từng tưởng tượng.

Có lẽ hắn chỉ là phương án dự phòng của cô ta — hoặc chính là một con cá trong “hồ cá” của cô ta mà thôi.

Hiểu ra điều này, Lục Khải Minh càng đối xử tốt với Cố Kiều Kiều. Tặng hoa, túi xách, nữ trang đủ kiểu, mỗi ngày đều đưa cô đến bệnh viện, tan làm lại đến đón cô.

Trong mắt hắn, tình cảm hai người tiến triển rất nhanh. Chỉ là Cố Kiều Kiều còn xấu hổ, mỗi lần hắn muốn thân mật thì cô lại ngượng ngùng trốn mất.

Lục Khải Minh ngày càng thấy ngứa ngáy trong lòng, đêm nào cũng mơ thấy cô.

Hắn cảm thấy mình sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Nửa tháng sau, Lục Khải Minh thật sự không chịu được nữa, liền tìm vài thứ "đặc biệt" từ đám bạn ăn chơi đàn đúm của mình.

Trong mắt hắn, Cố Kiều Kiều chẳng qua chỉ là ngại ngùng, thẹn thùng thôi, nhưng cô lại rất yêu anh.

Thế nên, Lục Khải Minh đã quyết: phải “gạo nấu thành cơm” trước!

Chương 465: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 12

Sáng thứ Bảy, Lục Khải Minh không phải đi làm nhưng vẫn dậy sớm để đưa cô Cố Kiều Kiều đến bệnh viện. 

Trước khi rời đi, hắn còn dịu dàng nói: "Kiều Kiều, chiều anh đến đón em sớm, mình cùng đi ăn tối nhé."

Cố Kiều Kiều hơi ngượng, khẽ gật đầu rồi xấu hổ chạy đi mất.

Lục Khải Minh nhìn bóng lưng uyển chuyển của cô, trong lòng càng thêm ngứa ngáy. Chỉ cần nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra tối nay, khóe môi hắn lại bất giác nở nụ cười đầy thỏa mãn.

Cùng lúc đó, ở tận bên nước F, mí mắt phải của anh Lịch Thời Uyên giật mấy cái, cảm giác bất an dâng lên.

Anh thường xuyên khám sức khỏe nên chắc chắn không phải do bệnh tim mạch.

Đột nhiên, anh nghĩ đến Cố Kiều Kiều. Bấy lâu không xuất hiện trước mặt cô, vậy mà cô lại chẳng gửi nổi một tin nhắn hỏi thăm.

Nghĩ đến đây, Lịch Thời Uyên ngắt lời người đàn ông đối diện: "Văn Triệt, tôi còn việc phải xử lý, để dịp khác chúng ta gặp lại."

Tư Văn Triệt hơi sững lại, thấy Lịch Thời Uyên đang nhíu mày cũng không nói gì thêm.

Ngồi cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, sắc sảo - chính là Nam Cung Linh. 

Ánh mắt cô ta như vô tình liếc nhìn về phía Lịch Thời Uyên, giọng dịu dàng cất lên: "Vậy mình đi thôi anh Văn Triệt? Chắc Lịch tiên sinh còn bận việc."

Khi cô khoác tay hắn, Tư Văn Triệt lại bất giác thấy khó chịu.

Hắn cũng không hiểu tại sao. Rõ ràng lúc trước hắn rất thích cô ta, còn rất tự hào khi được cô ta chọn giữa biết bao người theo đuổi, thậm chí hai người bạn thân của hắn cũng thích cô.

Nhưng càng ở bên Nam Cung Linh lâu, hắn càng thấy cảm xúc của mình nhạt đi.

Lục Khải Minh dạo này cũng chẳng còn liên lạc gì với cô ta. Trái lại, Tần Nhất Lễ – người bị tật ở chân – lại chạy sang nước F, cứ lâu lâu lại xuất hiện một lần. Nhưng thái độ của Nam Cung Linh với cậu ta giờ cũng không còn nồng nhiệt như xưa.

Tư Văn Triệt lấy lại tinh thần, rời đi cùng Nam Cung Linh.

Ngay khi họ rời khỏi, Lịch Thời Uyên liền lên máy bay trực thăng quay về nước.

Cố Kiều Kiều tới bệnh viện như thường lệ nhưng thấy hôm nay yên tĩnh bất thường, khác hẳn sự náo nhiệt mọi khi.

Khi đến tầng nơi bà cô nằm, cả tầng vắng lặng đến lạ. Đi ngang quầy y tá, cô còn cảm thấy các y tá nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn hẳn.

Cô không tò mò gì mấy, rẽ vào góc hành lang thì chợt thấy trước cửa phòng bệnh 601 là…

Một hàng vệ sĩ mặc đồ đen.

Cô lập tức hiểu lý do vì sao cả bệnh viện hôm nay lại yên tĩnh như vậy.

Dàn vệ sĩ toàn thân mặc đồ đen, vóc người cao lớn, khí thế ngút trời, nhìn qua là biết cơ bắp rắn chắc, không phải dân tay mơ.

Cố Kiều Kiều hơi chững lại một chút rồi tiếp tục bước tới, nhưng đám vệ sĩ ấy bỗng đồng loạt nhìn về phía cô.

Cô không còn giữ được bình tĩnh, giống như bị dọa cho hoảng hồn, bước chân vội vàng như muốn chạy.

“Đứng lại!”

Một tiếng quát lớn vang lên, một người lao đến giữ chặt cô, chỉ trong vài giây tay cô đã bị khóa ra sau lưng.

Cố Kiều Kiều đau đến đỏ cả mắt, hoảng loạn hét to: "Cứu tôi với!"

Vệ sĩ suýt chút nữa thả tay ra. Không phải vì cô giãy mạnh, mà bởi vì… gương mặt cô quá đẹp, giọng nói còn mang theo chút nũng nịu quyến rũ.

Nhưng là vệ sĩ nhà họ Tư thì không thể dễ lung lay như vậy. Gã chỉ hơi sững một chút rồi lập tức kéo cô vào phòng bệnh.

“Tư tiên sinh, cô gái này lén lút trong hành lang, rõ ràng có ý đồ bất chính.”

Cố Kiều Kiều: ?

Nước mắt cô còn chưa kịp rơi đã tròn mắt ngơ ngác nhìn tên vệ sĩ.

Nhưng gã ta không thèm liếc cô lấy một cái, sợ bị sắc đẹp của cô làm lung lay phán đoán.

Cô đành quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nửa nằm trên giường bệnh. Vừa nhìn thấy, cô liền sững sờ.

Người đàn ông mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, nhưng khí chất sắc lạnh quanh người không hề giảm.

Gương mặt anh rất điển trai, các đường nét góc cạnh, mạnh mẽ, đặc biệt là đôi mắt đen dài hẹp sắc như chim ưng, ánh nhìn bén nhọn đầy áp lực.

Nếu như áp lực từ Lịch Thời Uyên là khí chất của kẻ ở trên cao, thì người trước mặt mang theo bản năng nguy hiểm từ trong xương tủy.

Ánh mắt anh sắc lẹm, nhìn Cố Kiều Kiều khiến cô sợ đến mức vội cúi đầu, không dám lên tiếng.

Tư Cẩn Ngôn chỉ liếc một cái là biết đám vệ sĩ này quá nhạy cảm.

Cô gái trước mặt thuần khiết như tờ giấy trắng, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh bị dọa sợ đến trắng bệch, đúng là một tờ giấy trắng thật.

Anh cất giọng lười biếng, nhưng rất trầm ấm và quyến rũ: "Thả cô ấy ra đi."

Cố Kiều Kiều nín khóc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Lần này, ánh mắt của Tư Cẩn Ngôn chạm thẳng vào cô.

Quả thật, cô gái trước mặt có khuôn mặt hoàn hảo, nét nào ra nét nấy.

Đôi mắt hồ ly trong veo, long lanh nước, đuôi mắt đỏ lên vì sợ.

Đầu mũi cũng đỏ ửng, trông đáng thương vô cùng.

Cô cứ nhìn anh ngơ ngác, trong mắt có kinh ngạc, có e dè.

Tư Cẩn Ngôn chẳng hiểu sao lại không ghét ánh mắt đó.

Anh nhướng mày, cười nhếch mép kiểu lười biếng: "Sao? Không nỡ rời đi à?"

Cố Kiều Kiều lau mặt, lập tức quay lưng bỏ đi.

Tên vệ sĩ thầm cảm thán cô to gan thật. Tư tiên sinh lên tiếng mà cô dám không thèm đáp một câu?

Người trước từng to gan như vậy thì cỏ trên mộ giờ chắc mọc cao đến đầu rồi.

Gã nghĩ, cô gái xinh như vậy mà đáng tiếc quá. Gã nhắc khẽ: 

"Tư tiên sinh đang nói chuyện với cô đấy."

Cố Kiều Kiều run vai, đột nhiên quay đầu mắng luôn: 

"Anh bắt nhầm người mà không biết xin lỗi à? Tôi chỉ muốn đến phòng bệnh đối diện, các người lại kéo tôi vào đây! Tôi đâu có quen biết gì với các người, chẳng biết ai là Tư tiên sinh hết, tôi việc gì phải nói chuyện với anh ta!"

Đám vệ sĩ chết lặng, cả phòng im phăng phắc.

Không ai ngờ cô gái yếu đuối lúc nãy lại đột nhiên bùng nổ như thế.

Từ bao giờ có người dám to tiếng mắng họ như vậy?

Tất cả lập tức nhìn về phía Tư Cẩn Ngôn chờ lệnh.

"Đuổi ra ngoài" chăng?

Nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy gì.

Ngược lại, họ lại nghe thấy tiếng anh bật cười khẽ.

Cố Kiều Kiều vừa rồi là trút giận theo bản năng, giờ nghe tiếng cười của người đàn ông thì hơi ngượng, cổ cũng cứng lại.

Cô rụt cổ, cắn môi, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Tư Cẩn Ngôn bước xuống giường. Anh rất cao, chắc phải một mét chín, cơ bắp rắn chắc như muốn làm căng toạc cả bộ đồ bệnh nhân.

Cố Kiều Kiều theo bản năng lùi lại hai bước, môi run run nói: "A… anh định làm gì?! Tôi nói cho anh biết, đây là xã hội pháp trị đấy!"

Cô không dám nhìn mặt anh, ánh mắt tránh né liên tục.

Nên cô không biết — trên mặt Tư Cẩn Ngôn lúc này chẳng hề có chút tức giận nào, ngược lại, toàn là hứng thú.

~~~ Bạn Quýt ~~~

“Nữ nhân, em khiến tôi thấy hứng thú đó” :))))))))))


  • Share:

You Might Also Like

0 comments