Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 457 458 459

By Quyt Nho - tháng 10 01, 2025
Views

Chương 457: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 4

Gương mặt của Cố Kiều Kiều hơi cứng lại, đôi mắt hồ ly mở to tròn xoe, cô còn cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên một cách kỳ lạ.

Cô ngập ngừng đáp khẽ một tiếng “Vâng”, cảm thấy mình hơi bất lịch sự nên liền ngồi thẳng lưng, thần trí mơ màng thế nào lại bật thốt ra:

“Cậu nhỏ?”

Lịch Thời Uyên thoáng sững lại, cậu nhỏ?

Anh sao?

Bình thường nghe Lục Khải Minh gọi mấy tiếng “cậu nhỏ” cũng chẳng thấy gì, nhưng nghe Kiều Kiều gọi như vậy, đột nhiên lại cảm thấy sai sai.

Lịch Thời Uyên nhìn đôi mắt còn ửng đỏ của cô và đôi môi đỏ hồng khẽ mở, không biết nghĩ gì mà ánh mắt bỗng tối lại, rồi lại khựng lại.

Anh thật sự bị điên rồi.

Lục Khải Minh nắm vô lăng chặt hơn, trong lòng điên tiết: Cố Kiều Kiều này nổi điên cái gì không biết!

Trước khi Lịch Thời Uyên nổi cáu, hắn ta vội vàng chữa cháy:

“Cậu nhỏ, Kiều Kiều uống say rồi, nói bậy đó.”

Lịch Thời Uyên hờ hững “Ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.

Lục Khải Minh vốn định nói tiếp vài câu, thấy vậy đành ngậm miệng.

Còn Cố Kiều Kiều cảm nhận được áp lực từ người đàn ông bên cạnh, theo bản năng khẽ dịch người về phía cửa xe.

Cô y như một con chuột hamster nhỏ, không dám dịch nhiều một lúc mà chỉ dám nhích từng chút, từng chút một.

Cho đến khi lưng áp sát cửa xe, cô mới khẽ thở phào.

Cô hoàn toàn không dám quay đầu nhìn sang bên trái, đành tựa cằm nhìn ra ngoài ngắm cảnh đêm.

Ban đầu cô còn thấy hơi sợ người bên cạnh, nhưng theo tiếng xe chạy êm đềm, cô lại dần thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Cái đầu cứ gật gù gật gù.

Lục Khải Minh nhìn qua gương chiếu hậu, khoé miệng giật một cái: Gì vậy, vậy mà cũng ngủ được hả?

Hắn ta liếc mắt nhìn Lịch Thời Uyên vẫn đang ngả lưng nhắm mắt, vẻ mặt lạnh tanh.

Cảm giác làm tài xế riêng cho người khác lại quay trở lại!

Ngay lúc Lục Khải Minh thấy bực bội thì điện thoại reo lên.

Hắn ta theo phản xạ tắt chuông, cúi xuống nhìn thì phát hiện là Nam Cung Linh gọi tới!

Lục Khải Minh lập tức mừng rỡ, khoé môi không kìm được nhếch lên.

Nhưng nghĩ đến việc vẫn còn đang ngồi trong xe, trước mặt cậu nhỏ và Cố Kiều Kiều thì không tiện nghe máy.

Hắn ta đảo mắt, khẽ ấn một cái, tấm vách ngăn từ từ nâng lên, tách biệt hàng ghế trước và sau.

Sau đó mới yên tâm nhận cuộc gọi, giọng ngọt ngào dịu dàng:

“Alo, Linh Linh, sao giờ này em vẫn chưa ngủ?”

Giọng cô gái bên kia vang lên nhẹ nhàng: “Hôm nay không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Lục ca, em trằn trọc mãi không ngủ được mà~”

Lục Khải Minh cười rạng rỡ hơn, cảm thấy bao công sức nhắn tin chúc ngủ ngon mỗi ngày của mình cuối cùng cũng có hiệu quả.

“Xin lỗi Linh Linh, anh còn đang ở ngoài một chút.”

“Đang làm gì vậy ~”

Lục Khải Minh ánh mắt chợt lóe lên, không thể nói là mình dẫn theo “thế thân” ra ngoài chơi với bạn bè được.

Gần đây Nam Cung Linh đột nhiên công khai hẹn hò với Tư Văn Triệt và còn ra nước ngoài với hắn ta.

Nếu không phải như vậy thì Lục Khải Minh cũng chẳng tìm đến Cố Kiều Kiều làm gì.

Lục Khải Minh vội tìm đại một cái cớ: “Anh đang ở nhà cậu, lát nữa về liền.”

Nam Cung Linh im lặng một lát, rồi thăm dò: “Anh đang ở nhà họ Lịch hả?”

“Ừ ừ.” Lục Khải Minh đã lỡ nói dối thì đành gật đầu theo: “Đúng rồi, em biết đó, anh với cậu nhỏ thân lắm, rảnh là qua nhà cậu chơi ngay.”

Vì Nam Cung Linh có vẻ tò mò với các mối quan hệ của hắn ta, nên Lục Khải Minh mới tiện mồm lôi cả Lịch Thời Uyên ra làm lá chắn.

Dù gì ở thành phố C này, có thể ngang hàng với nhà họ Lịch cũng chỉ có nhà họ Tư và nhà họ Tần thôi.

Nam Cung Linh cười khẽ: “Anh Văn Triệt gọi em rồi, hẹn gặp lại Lục ca khi em về nước nhé ~”

Lục Khải Minh thu lại nụ cười, đợi đầu dây bên kia tắt máy mới cất điện thoại đi.

Hắn ta cáu kỉnh vỗ mạnh vào vô lăng, trong lòng càng thêm khao khát giành được dự án mới mà nhà họ Lịch đang triển khai!

Chỉ cần lấy được dự án đó, nhà họ Lục sẽ tiến lên một tầm cao mới!

Tư Văn Triệt là người nhà họ Tư thì sao chứ, có phải người thừa kế đâu. Còn hắn, cậu nhỏ của hắn mới là người cầm quyền thực sự!

……

Trong khi Lục Khải Minh đang gọi điện thoại thì ở băng ghế sau.

Lịch Thời Uyên đột nhiên mở mắt, như thể có thể nhìn xuyên qua vách ngăn thấy được nét mặt của Lục Khải Minh.

Rồi anh khẽ lắc đầu. Hồi nhỏ còn thấy thằng cháu này cũng tạm được, không giống đám người nhà họ Lục.

Nhưng hôm nay nhìn lại thì… ha, rõ ràng cũng chẳng giống người nhà họ Lịch chút nào.

Lịch Thời Uyên vô thức quay sang nhìn Cố Kiều Kiều – cô nhỏ nhắn như vậy, giờ lại đang cố co người lại sát bên cửa xe, trông vừa đáng thương vừa ngốc nghếch.

Chắc là mệt thật rồi, cái đầu cứ gật gù, suýt nữa đập vào cửa kính mấy lần.

Đột nhiên, không hiểu sao Lục Khải Minh đạp phanh gấp, khiến Cố Kiều Kiều đang ngủ giật mạnh về phía trước.

Ngay lúc đầu cô sắp đập vào ghế trước, Lịch Thời Uyên theo bản năng đưa tay kéo cô lại.

Khi cảm nhận được cơ thể mềm mại dựa sát vào người mình, Lịch Thời Uyên hơi khựng lại, tay vẫn cứng đờ đặt lên cánh tay mảnh mai của cô.

Cố Kiều Kiều ngủ không ngon, còn ôm chặt lấy tay anh, cọ cọ vài cái như đang tìm một tư thế dễ chịu hơn.

Trái tim Lịch Thời Uyên đập loạn cả lên vì cơ thể mềm mại cùng hương thơm ngọt ngào mà dễ chịu trên người cô…

Trong khoảnh khắc Kiều Kiều cọ cọ vài cái ấy, đầu anh như trống rỗng.

Cánh tay anh, dù còn đang mặc áo vest, cũng nóng ran lên.

Ánh mắt Lịch Thời Uyên tối lại.

Đúng là cô nhóc không biết sợ là gì.

Bàn tay anh đang cứng đờ cuối cùng cũng đặt xuống đỉnh đầu cô.

Chỉ cần ấn nhẹ là có thể đẩy cô ra.

Nhưng mái tóc mềm mại kia, cùng gương mặt ngây thơ khi ngủ của Kiều Kiều khiến anh không nỡ xuống tay.

Lịch Thời Uyên bất giác có chút tức giận: anh sống chừng này năm rồi, chưa từng có ai to gan như thế!

Dám lấy tay anh làm gối đầu?!

Bàn tay anh lướt xuống má cô, làn da mịn màng như thạch pudding thượng hạng.

Anh nhẹ nhàng nhéo một cái, không ngờ khuôn mặt trông thì gầy gò trông mà vẫn có chút má bánh bao.

Khoé môi anh hơi nhếch lên, tự nhiên lại thấy vui vui.

Anh dùng ngón trỏ và ngón cái véo lấy cục má đó kéo ra ngoài – một lần, hai lần, rồi ba lần… càng chơi càng hứng.

Nhưng Cố Kiều Kiều bắt đầu cảm thấy đau, cô nhíu mày, vẫn nhắm mắt, cô giơ tay bắt lấy bàn tay nghịch ngợm kia.

“Đừng nghịch nữa ~”

Giọng cô mềm mại như làm nũng, chẳng có chút uy hiếp nào.

Lịch Thời Uyên cúi mắt nhìn bàn tay trắng trẻo mềm mại đang nắm tay mình, cổ họng khẽ động, lại kéo thêm cái nữa.

Cố Kiều Kiều đau quá, dù mắt vẫn chưa mở ra được vì buồn ngủ, cô đột ngột ngồi bật dậy, “grừ” một tiếng.

Cắn ngay lên má của Lịch Thời Uyên.

Không khí lập tức trở nên khác hẳn.

Lịch Thời Uyên chớp mắt, đầu óc vừa trống rỗng vừa trống rỗng hơn nữa.

Anh… vừa bị hôn??

Chương 458: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 5

“Cậu nhỏ, đến nơi rồi ạ.”

Giọng của Lục Khải Minh vừa vang lên, Lịch Thời Uyên lập tức hoàn hồn, vội vàng đặt cô gái trong lòng sang ghế bên cạnh, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nhắm mắt giả vờ ngủ như ban nãy.

Vì anh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nên khi quay đầu lại, Lục Khải Minh cũng chẳng phát hiện ra sự bối rối của anh.

“Cậu nhỏ?” Lục Khải Minh lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lịch Thời Uyên lúc này mới vờ như bị đánh thức, không vui mở mắt ra, ánh mắt lạnh như dao lướt thẳng đến chỗ Lục Khải Minh.

Lục Khải Minh giật mình, lập tức làm động tác ra hiệu im lặng. Chẳng còn cách nào khác, khí chất của cậu nhỏ quá áp đảo.

Lịch Thời Uyên bước xuống xe, ánh mắt vô tình lướt qua người Cố Kiều Kiều, giọng điệu lạnh nhạt như thể chỉ tiện miệng nói ra: “Lát nữa gửi thông tin liên lạc của cô ấy cho tôi, nể mặt cháu, tôi cũng sẽ gửi thêm một khoản hỗ trợ.”

Vẻ mặt anh bình tĩnh, đôi mắt đen sâu không một gợn sóng.

Lục Khải Minh sững lại một lúc, sau khi kịp phản ứng thì khóe miệng co giật… hắn đúng là không biết nói gì cho phải.

Hỗ trợ gì chứ, rõ ràng là… phí bao dưỡng mà.

Nhưng hắn đâu dám cãi lời Lịch Thời Uyên, ngoan ngoãn lấy điện thoại gửi danh thiếp của Cố Kiều Kiều cho anh.

Lịch Thời Uyên nhận rồi mới xoay người rời đi.

Khi bóng lưng anh khuất hẳn, Lục Khải Minh tức tối vươn tay từ ghế trước ra véo mũi Cố Kiều Kiều.

Hôm nay cô đúng là không biết nghe lời tí nào.

Cố Kiều Kiều thấy khó thở, nhíu mày giãy giụa nhẹ, chậm rãi mở mắt ra.

Cô còn đang ngái ngủ, giọng mềm mại uể oải: “Anh véo mũi em làm gì vậy?”

Đôi mắt lơ mơ còn chưa tỉnh, mắt hồ ly hơi hếch lên, khiến Lục Khải Minh lập tức sững người.

“Thình thịch, thình thịch…”

Tim hắn đập dồn dập. Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt của Cố Kiều Kiều đẹp đến ngỡ ngàng, còn mang theo vẻ ngây thơ quyến rũ.

Lục Khải Minh bỗng thấy hoang mang – cô không hề giống Nam Cung Linh chút nào cả…

Mang theo tâm trạng hỗn loạn như vậy, hắn lái xe về căn hộ cao cấp nơi mình thường ở.

Cố Kiều Kiều cũng đang ở đây, chỉ là hai người ở hai phòng riêng.

Khi cô định về phòng nghỉ, Lục Khải Minh đột nhiên mất kiểm soát, lẩm bẩm một câu: “Em… em như hôm nay nhìn cũng đẹp đấy, sau này cứ vậy đi.”

Nói xong, hắn vội vàng mở cửa phòng rồi lập tức chui vào, như thể chạy trốn.

Cố Kiều Kiều nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ cong môi cười lạnh.

……

Sáng sớm hôm sau, Lục Khải Minh đã đi đâu mất. Hắn tuy tệ, nhưng lại rất có chí tiến thủ, luôn muốn đưa tập đoàn Lục thị phát triển lên tầm cao mới.

Vì vậy từ thứ Hai đến thứ Sáu, hắn đều ở công ty.

Hắn cũng không hạn chế tự do của Cố Kiều Kiều, chỉ yêu cầu cô phải có mặt vào cuối tuần khi hắn ở nhà.

Sau khi Lục Khải Minh đi làm, Cố Kiều Kiều lập tức đến bệnh viện.

Trường học không vấn đề gì, vì đang học năm tư nên không bắt buộc phải lên lớp.

Cô đến khu nội trú của bệnh viện nơi bà đang nằm ở khoa xương khớp tầng sáu.

Mấy ngày trước, Lục Khải Minh mới chuyển khoản cho cô năm mươi triệu (tệ), nên bà vẫn chưa kịp làm phẫu thuật.

Cơ thể bà cũng yếu, phải bồi bổ thêm một thời gian mới có thể phẫu thuật được.

Cố Kiều Kiều vào phòng bệnh, là phòng ba người. Ngoài bà cô còn hai bệnh nhân khác.

Ban đầu vì vẻ ngoài xinh đẹp của “nguyên chủ”, hai gia đình này khá thân thiện, hay bắt chuyện với cô và bà.

Nhưng khi biết bà cô sống nhờ nhặt ve chai, họ lập tức coi bà như không khí.

Ở đây bà cô cũng không thoải mái gì.

Hôm nay cô đến để làm thủ tục chuyển bà sang phòng đơn.

Cô làm ngơ ánh nhìn kinh ngạc của hai gia đình kia, đi thẳng đến giường bệnh của bà. Nhìn thân hình gầy gò khô quắt của bà, mắt cô lập tức đỏ hoe.

Cảm xúc đó là của nguyên chủ để lại.

Người mà cô cảm thấy có lỗi nhất… chính là người phụ nữ già nua trước mắt này.

Cô chớp mắt, nhẹ nhàng nắm tay bà: “Bà ơi, hôm nay bà thấy sao rồi? Đỡ hơn chút nào không?”

Bà đã truyền dinh dưỡng mấy ngày nên tinh thần tốt hơn, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Kiều Kiều, mình về nhà đi con. Ở đây đắt lắm, bà không có tiền đâu… Bà già rồi, sống chết gì cũng không quan trọng nữa, đừng tốn kém vì bà…”

Mấy câu này, bà không biết bao nhiêu lần.

Cố Kiều Kiều nhẹ nhàng vỗ tay bà, giọng kiên định nhưng đầy dịu dàng: “Bà cứ yên tâm đi, tiền chữa bệnh cho bà cháu đã xoay xở đủ rồi. Chờ bà khỏi bệnh rồi chúng ta cùng về.”

Bà nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, không biết nói gì thêm, chỉ nhắm mắt thở dài.

Hôm trước bà có hỏi tiền đó từ đâu ra, nhưng ánh mắt Kiều Kiều lảng tránh, không chịu nói.

Bà… một bà già như bà, sao có thể xứng đáng được đối xử tốt như vậy…

Cố Kiều Kiều điều chỉnh cảm xúc, nâng giường lên, lấy bình giữ nhiệt đã chuẩn bị ra.

Bên trong là cháo thịt rau củ mà cô đã tự nấu cho bà.

Bà rất hợp tác, ăn hết một bát, không lâu sau liền thiếp đi.

Cô đi rửa bình và bát, sau đó đến gặp bác sĩ để làm thủ tục đổi phòng.

Phòng VIP ở bệnh viện này khá đắt, nhưng mỗi phòng đều có y tá riêng, cô không cần thuê người chăm nữa.

Bà cô còn tự đi lại được, chỉ cần có y tá hỗ trợ tiêm thuốc và kiểm tra là đủ.

Lúc bà tỉnh lại, thấy mình nằm trong một căn phòng rõ ràng khác biệt thì suýt chút nữa đã bật khóc.

Bà cố nén nước mắt, lại định khuyên cô đừng tiêu tiền bậy bạ, nhưng đã bị Cố Kiều Kiều dịu dàng dỗ dành.

Chờ khi bà đã bình tĩnh lại, cô mới đến gặp bác sĩ điều trị chính của bà.

Khi bước ra khỏi phòng bệnh, cô nghe thấy tiếng nam giọng bực bội vọng ra từ phòng bên cạnh: “Không cần hộ lý! Đã nói bao nhiêu lần rồi! Phiền quá đi! Tần Vọng Đình, ở đây không có người ngoài, anh không cần phải giả bộ nữa đâu!”

Cửa phòng không đóng, Cố Kiều Kiều vô tình liếc vào thấy hai người đàn ông có gương mặt khá giống nhau đang đối đầu.

Một người mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường, một chân bị treo cao.

Người còn lại mặc vest, cao ráo, khí chất mạnh mẽ.

Cô thu lại ánh mắt, đi về phía văn phòng bác sĩ gần đó.

Vừa vào, đã nghe một bác sĩ nói: “Nhị thiếu nhà họ Tần sao lại đến viện chúng ta nằm viện? Nhà cậu ta cũng có bệnh viện mà?”

Một người khác tiếp lời: “Tính khí của Tần nhị thiếu này… Mấy ngày nay đuổi không biết bao nhiêu hộ lý rồi.”

Cố Kiều Kiều gõ cửa, các bác sĩ lập tức im lặng.

Cô tìm đến bác sĩ Lưu – người điều trị chính của bà, hỏi thăm tình trạng và thời gian phẫu thuật.

Bác sĩ Lưu là người đàn ông trung niên hiền lành. Ông kiên nhẫn giải thích, còn hỏi thêm về điều kiện tài chính của cô, sau đó mới đưa ra phương án điều trị tốt nhất.

Sau khi lắng nghe và trao đổi cẩn thận, cô mới ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ Lưu, trong bệnh viện có chỗ nào tuyển hộ lý không ạ? Bác sĩ cũng biết hoàn cảnh nhà cháu rồi đấy, tiền phẫu thuật cho bà là cháu gom góp mãi mới đủ. Chi phí dưỡng bệnh sau này cũng rất lớn, cháu muốn xin làm hộ lý, tiện chăm bà luôn.”

Nghe xong, bác sĩ Lưu suy nghĩ một chút. Thấy cô gái nhỏ trước mặt gầy gò yếu ớt, lại xinh đẹp thế kia, ông không khỏi lo lắng: “Làm hộ lý vất vả lắm, cháu có chắc chịu được không?”

Cố Kiều Kiều mím môi cười nhẹ: “Cháu từ nhỏ đã quen chịu khổ rồi, khổ cỡ nào cũng không sao cả.”

Đúng lúc đó, Tần Vọng Đình đi ngang, nghe được câu nói này.

Anh quay sang nhìn cô gái đang nói chuyện – dáng người mảnh mai, mặc áo thun và quần jeans đơn giản. Chỉ nhìn nghiêng cũng đủ thấy cô rất xinh đẹp và…

Mềm mại.

Nước da trắng mịn như sứ, câu nói ấy phát ra từ miệng cô thật sự rất khó tin.

Nhưng… anh lại hạ ánh mắt, nghĩ rằng cũng không hẳn là không thể thử xem sao.

“Chỉ cần em làm được, tôi sẽ trả năm mươi nghìn mỗi tháng.”

Nghe vậy, Cố Kiều Kiều ngạc nhiên quay đầu nhìn, thì ra là người đàn ông ở phòng bên cạnh khi nãy.

Anh có khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao ráo, mặc bộ vest đen toát lên khí chất lạnh lùng và cao quý.

Khi cô vừa quay mặt lại, Tần Vọng Đình nhìn rõ gương mặt cô, bỗng dưng… có chút hối hận vì lời vừa nói ra.

Chương 459: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 6

Khuôn mặt của cô gái còn tinh xảo và xinh đẹp hơn cả những gì anh tưởng tượng. Người đẹp thì anh gặp không ít, nhưng vẻ đẹp của Cô lại giống như mang theo một linh hồn đặc biệt, độc nhất vô nhị.

Tần Vọng Đình cảm thấy hối hận, không phải vì bị sắc đẹp mê hoặc, mà là vì em trai anh Tần Nhất Lễ của anh không xứng.

Nhưng lời đã nói ra, anh cũng khó mà thu lại, chỉ đành đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, rồi hỏi: “Được không?”

Cố Kiều Kiều còn chưa kịp trả lời thì bác sĩ Lưu đã nhíu mày, mặt đầy khó xử. Vị Nhị công tử nhà họ Tần này đâu phải người dễ đối phó?

Nhưng vì có mặt của Tần Vọng Đình, bác sĩ Lưu cũng không tiện nói thẳng, chỉ đành nhẹ nhàng gợi ý: “Người nhà bệnh nhân này đã rất cực vì chăm bà cụ rồi, giờ lại thêm một người nữa thì e là...”

Dù không nói hết lời, nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý.

Trong mắt Cố Kiều Kiều ánh lên sự do dự, cô liếc nhìn Tần Vọng Đình rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Em làm được.”

Tần Vọng Đình xem đồng hồ, gần đến giờ họp, anh không thể ở lại lâu hơn. Dù sao, trong lúc bận rộn mà còn cố gắng đến thăm Tần Nhất Lễ một chút thì anh cũng đã hoàn thành trách nhiệm làm anh rồi.

“Được, đây là cách liên lạc của tôi, em thêm tôi đi. Có chuyện gì thì báo tôi.”
Việc này vốn dĩ nên do quản gia hoặc thư ký lo, nhưng vì một chút tò mò không rõ tên, anh đã chủ động đưa số cá nhân của mình cho cô.

Cố Kiều Kiều lễ phép gật đầu, quét mã liên lạc. Ảnh đại diện của cô là một chú chó nhỏ màu xám đang nhe răng cười trong đống bùn đất — là con chó cô và bà từng nuôi nhưng sau này bị lạc mất.

Sau khi thêm bạn, Tần Vọng Đình rời đi. Cố Kiều Kiều chào bác sĩ Lưu rồi vội vàng theo sau. Đến đoạn hành lang, Tần Vọng Đình đột ngột dừng lại khiến cô không kịp phản ứng mà đâm đầu vào lưng anh.

“Á!” Cô ôm trán, nước mắt lưng tròng vì đau.

Tần Vọng Đình quay lại, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô thì có chút ngượng ngùng, dù không phải lỗi của anh, nhưng thấy ánh mắt đỏ hoe kia, anh chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Anh hơi nghi ngờ hỏi: “Em theo tôi làm gì?”

Cố Kiều Kiều xoa trán rồi lễ phép đáp: “Anh không định dặn dò gì sao?”

Tần Vọng Đình liếc nhìn trán cô ửng đỏ, trong lòng càng chắc chắn là cô gái này sẽ không trụ nổi với Tần Nhất Lễ lâu đâu.

Anh nói đơn giản: “Em cứ đến phòng 601, bệnh nhân cần gì thì làm cái đó.”

Rồi anh dừng một chút, tốt bụng dặn dò thêm: “Nó rất khó tính, em cố gắng nhẫn nhịn một chút.”

Cô nghiêng đầu, hơi khó hiểu, nhưng không hỏi thêm gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Sự ngoan ngoãn của cô khiến Tần Vọng Đình cảm thấy khó chịu trong lòng, càng thêm hối hận. Có lẽ vì nghĩ rằng Tần Nhất Lễ sẽ ức hiếp cô gái này, đến lúc đó lại khiến anh mất mặt.

Anh không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu với cô rồi rời đi. Bóng lưng điềm đạm, khí chất hơn người, dường như không thuộc về hành lang bệnh viện ồn ào này.

Đi đến góc rẽ, anh lại bất giác quay đầu nhìn lại. Cô gái vẫn đang đứng yên tại chỗ, lễ phép nhìn theo anh.

Ấn tượng về cô trong lòng anh lại tốt thêm một phần.

Cố Kiều Kiều lúc này mới quay người, bước đến phòng 601. Cô vừa gõ cửa, bên trong đã vang lên giọng nam bực bội:

“CÚT!”

Cô không để tâm, gõ thêm hai cái nữa rồi dịu dàng lên tiếng: “Chào anh, tôi là hộ lý chăm sóc cho anh.”

Tần Nhất Lễ nhíu mày, tóc đỏ hơi rối, cậu ta bực bội gãi đầu: Tần Vọng Đình đúng là cổ hủ!

Chân cậu bị thương đâu đến mức phải nhập viện, ở nhà dưỡng thương là được, vậy mà vẫn bị bắt vào viện. Đã thế còn gửi đến bệnh viện thuộc bên nhà mẹ đẻ của Tần Vọng Đình, rõ ràng là muốn trêu tức cậu ta.

Cái người ngoài cửa, không nghi ngờ gì, là do Tần Vọng Đình phái tới.

Cậu ta hừ lạnh: “Vào đi.”

Cố Kiều Kiều đẩy cửa bước vào, chỉ liếc nhìn người đang nằm trên giường rồi cúi đầu lễ phép: “Tôi là hộ lý được Tần tiên sinh sắp xếp, gọi tôi là Tiểu Cố, anh cần gì thì cứ nói với tôi.”

Giọng nói cô êm dịu như suối chảy, khiến cơn tức trong người Tần Nhất Lễ cũng dịu bớt đi. Cậu bất ngờ ngẩng đầu đánh giá cô gái trước mặt: gầy, mềm mại, gương mặt tinh tế… và nghèo.

Cậu thấy cô trông rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Giọng cậu lười nhác: “Làm hộ lý cho tôi thì phải đỡ tôi đi vệ sinh đấy, cô làm được không?”

Câu này câu nói với mục đích khiến cô tự rút lui. Những hộ lý trước đây đều bị cậu ta mắng cho đến khi phải bỏ đi.

Nhưng Cố Kiều Kiều không chút do dự đáp: “Tôi làm được.”

Tần Nhất Lễ nheo mắt, để ý thấy vành tai cô hơi đỏ. Cậu bỗng ngẩn người 

“Lại gần một chút.”

Cố Kiều Kiều đi đến bên giường, cố ý nghiêng mặt thấp xuống để cậu ta nhìn thấy rõ hơn nét giống với Nam Cung Linh.

Quả nhiên, ánh mắt Tần Nhất Lễ trở nên mê muội, cậu ta ngồi dậy nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của cô. Quá giống Nam Cung Linh!

Chỉ là khí chất và cách ăn mặc thì hoàn toàn khác, vì vậy lúc đầu cậu mới không nhận ra.

Tần Nhất Lễ quay mặt, nhìn xuống đôi chân bị thương. Cậu gãy chân là vì sau khi biết Nam Cung Linh và Tư Văn Triệt ở bên nhau, cậu quá tức giận mà lái xe điên cuồng, dẫn đến tai nạn.

Chỉ cần nghĩ đến Nam Cung Linh là cậu lại thấy phiền. Dù điều kiện của cậu cũng thuộc dạng xuất sắc, nhưng cô ấy lại chọn Tư Văn Triệt, điều này khiến cậu luôn khó chịu.

Nghĩ đến đây, trong lòng ôm một suy nghĩ mơ hồ, cậu đồng ý để Cố Kiều Kiều làm hộ lý của mình.

Một lát sau, cậu bắt cô bóp chân, rót nước, cắt trái cây, thậm chí sai cô đi bộ hàng chục cây số giữa trời nắng chỉ để mua trà sữa.

Cố Kiều Kiều như một hộ lý mẫu mực, luôn hoàn thành mọi yêu cầu mà không chút oán than.

Ban đầu Tần Nhất Lễ còn cảm thấy thú vị, nhưng dần dần, khi thấy cô chẳng hề nổi giận hay than phiền, cậu lại cảm thấy nhàm chán.

Dù cô có đẹp, lại giống Nam Cung Linh, nhưng tính cách này thì quá nhạt nhẽo.

Cuối cùng, cậu cố tình bảo cô đi mua món súp cay gần đó. Cố Kiều Kiều không nói gì, liền đi mua ngay.

Khi về, cậu đang chơi game, cô mở hộp, chuẩn bị đũa và đặt lên bàn.

Tần Nhất Lễ không thèm nhìn, ra lệnh như ông chủ: “Cô đút tôi.”

Cố Kiều Kiều nghe lời, một tay cầm bát, một tay dùng đũa gắp món đưa đến miệng cậu ta.

Tần Nhất Lễ vẫn nhìn màn hình, há miệng chờ đút… nhưng giây sau đã cau mày, ném điện thoại, đẩy tay cô ra:

“Gì đây?! Dở chết đi được!”

Tay Cố Kiều Kiều cầm bát bị đẩy mạnh —

Xoảng!

Cả bát súp cay nóng hổi đổ thẳng lên tay và cánh tay cô.


  • Share:

You Might Also Like

0 comments