Chương 460: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 7
Rõ ràng mọi chuyện là do lỗi của Tần Nhất Lễ, vậy mà phản xạ đầu tiên của Cố Kiều Kiều lại là xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ đi mua lại cho anh ngay!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bàn tay trắng nõn và nửa cánh tay của cô đã bị phỏng đỏ ửng. Trên đó còn dính mấy miếng rau và đồ ăn rơi vãi.
Cố Kiều Kiều nhíu mày chịu đựng, giọng nói run rẩy vì đau, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ hoảng loạn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tần Nhất Lễ cũng không ngờ một hành động vô ý của mình lại khiến tay cô bị phỏng nặng đến thế.
Nhìn dáng vẻ cô đau đớn hoang mang, cậu ta mím môi, lại không sao hạ nổi cái sĩ diện xuống để xin lỗi.
Khuôn mặt vốn kiêu ngạo giờ mang đầy khó chịu, trông càng dữ tợn.
Không chịu cúi đầu, Tần Nhất Lễ chỉ gắt gỏng: “Mua cái gì mà mua! Tôi hết cả hứng ăn rồi!”
Thấy giường và sàn nhà toàn là đồ ăn và nước canh đổ tung tóe, cậu ta khó chịu quay mặt đi, giọng lạnh lùng hơn: “Gọi người đến dọn đi!”
Cố Kiều Kiều vội vàng gật đầu: “Tôi dọn là được rồi…”
Cô lập tức cúi người, định đưa tay nhặt đồ ăn.
Nhưng ngay giây sau đó, bàn tay phỏng của cô bị một bàn tay lớn giữ chặt, ngăn lại.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào một đôi mắt đen dài và lạnh lùng sau cặp kính gọng bạc.
“Tần tiên sinh?” Cô thốt lên ngạc nhiên.
Tần Vọng Đình lúc đó bỗng trào lên cơn giận dữ. Chỉ mới một buổi sáng mà cô gái vốn rạng rỡ nay lại trông mệt mỏi đến thế, đôi mắt đỏ hoe còn đọng hơi nước.
Anh kéo Cố Kiều Kiều đứng dậy, cúi đầu nhìn vết phỏng đỏ ửng trên cánh tay cô, làn da trắng trẻo giờ đây bị bỏng đến đáng sợ.
Tần Vọng Đình lạnh lùng liếc sang Tần Nhất Lễ, không ai ngờ anh lại vung tay tát thẳng vào mặt cậu ta.
Tiếng “bốp” vang khắp cả phòng bệnh.
Cả Cố Kiều Kiều và Tần Nhất Lễ đều sững người.
Tần Nhất Lễ bị tát lệch cả mặt, quay đầu nhìn Tần Vọng Đình đầy bàng hoàng và không tin nổi.
“Anh đánh tôi?” Giọng cậu ta run lên, không dám tin.
Dù trước kia cậu ta có gây chuyện cỡ nào, Tần Vọng Đình cũng chưa từng đánh cậu. Cùng lắm chỉ là phớt lờ.
Thế mà bây giờ lại vì một người hộ lý mà ra tay đánh cậu?!
Tần Nhất Lễ ôm mặt, phẫn nộ nhìn sang Cố Kiều Kiều, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Cố Kiều Kiều vừa bàng hoàng hoàn hồn lại, vội vàng giải thích trong lo sợ: “Tần tiên sinh, xin lỗi, đều là lỗi của em, xin anh đừng trách cậu Nhất Lễ, là do em không cẩn thận làm rơi hộp canh…”
Tần Nhất Lễ nghiến răng: “Cô lấy tư cách gì mà xin lỗi thay tôi? Cái đồ giúp việc rẻ tiền! À, tôi hiểu rồi, cô định quyến rũ anh tôi bằng cái mặt này chứ gì?”
Câu nói chưa kịp dứt, ánh mắt của Tần Vọng Đình đã lạnh đến cực điểm.
“Bốp!” Một cú tát nữa vang lên, ngắt ngang lời mắng mỏ.
Tần Vọng Đình thực sự đã quá thất vọng về người em trai này. Những lỗi lầm trong quá khứ chồng chất, giờ phút này đã vượt quá giới hạn anh có thể nhẫn nhịn.
Anh không phải chưa từng dạy bảo em trai, nhưng bao nhiêu công sức, kỳ vọng đều đổi lấy sự ngông cuồng và vô ơn.
Cha mẹ mất sớm, Tần Vọng Đình che chở Tần Nhất Lễ giữa đám người thân như lang sói, đến khi vừa trưởng thành đã giành lại công ty và bệnh viện nhà họ Tần.
Tần Nhất Lễ lớn lên trong sự bảo bọc, chưa từng trải qua khó khăn.
Thế nhưng, cậu lại cho rằng Tần Vọng Đình không yêu thương mình, luôn lạnh nhạt, chưa từng đưa cậu đi chơi.
Rồi cậu ta bắt đầu nổi loạn, làm loạn chỉ để gây chú ý với anh trai.
Ban đầu, Tần Vọng Đình còn kiên nhẫn chỉ dạy, nhưng hết lần này đến lần khác, anh dần hoàn toàn thất vọng.
Giọng anh lúc này bình tĩnh nhưng đầy cảnh cáo: “Lát nữa tôi sẽ xử lý cậu.”
Tần Vọng Đình nắm tay Cố Kiều Kiều rời khỏi phòng bệnh, để lại Tần Nhất Lễ ngồi cứng người, lạnh toát.
Lần này Tần Nhất Lễ thực sự hoảng sợ rồi. Chưa bao giờ cậu ta thấy ánh mắt Tần Vọng Đình như vậy. Không, đúng hơn là có, nhưng chỉ khi đối mặt với kẻ thù.
Lớn lên rồi, Tần Nhất Lễ hiểu rõ thủ đoạn của anh trai, cũng biết Tần Vọng Đình là người tàn nhẫn nổi tiếng trong giới thương trường ở thành phố C.
Lúc này đây, cậu ta có cảm giác mình sắp mất tất cả.
…
Vì trì hoãn mấy phút, Tần Vọng Đình không đưa Cố Kiều Kiều đi rửa tay bằng nước lạnh nữa. Dù sao cũng đang ở bệnh viện, xử lý bằng biện pháp y tế sẽ hiệu quả hơn.
Lúc bác sĩ đang bôi thuốc và băng bó, Tần Vọng Đình đứng ngay bên cạnh, không rõ đang nghĩ gì.
Cố Kiều Kiều định lên tiếng, nhưng bị anh ngăn lại: “Đợi băng xong đã.”
Cô chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, để bác sĩ xử lý vết thương.
Thuốc bôi khiến cô đau đến run người, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không phát ra tiếng.
Ánh mắt Tần Vọng Đình bất giác rơi vào đôi môi cô. Trước đây anh chưa bao giờ để ý ai có môi hình gì, dài ngắn ra sao.
Nhưng giờ phút này, anh lại thấy môi cô rất đẹp: màu hồng tự nhiên, đầy đặn, có một hạt châu nhỏ xinh ở môi dưới.
Anh giật mình tỉnh lại. Mình đang nghĩ gì vậy?
Nhìn thấy Cố Kiều Kiều đau đến mức cắn môi, anh bất giác đưa tay ra: “Đừng cắn môi mình.”
Cố Kiều Kiều ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh. Chẳng lẽ… anh muốn cô cắn tay anh?
Tần Vọng Đình cúi đầu, còn đưa tay lại gần môi cô hơn.
Cố Kiều Kiều vừa xấu hổ vừa lúng túng, hai má ửng hồng.
Cô cúi đầu, hàng mi run run: “Không… không cần đâu.”
Tần Vọng Đình lại thấy hơi tiếc nuối.
Anh thu tay lại, đút tay vào túi quần, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Bác sĩ khẽ nhếch môi, tăng tốc băng bó. Chẳng mấy chốc đã xử lý xong rồi cho hai người rời đi.
Đứng trước cửa phòng 601, Tần Vọng Đình đẩy kính, nói: “Em cứ về nghỉ trước đi.”
Cố Kiều Kiều lo lắng tiến lên một bước, hỏi nhỏ: “ Tần tiên sinh, công việc này của em có phải là…”
Cô ngừng lại, lại cắn môi.
Ánh mắt Tần Vọng Đình chợt tối lại, anh nâng cằm cô lên, dùng ngón tay cái ấn nhẹ môi dưới của cô.
Cố Kiều Kiều buộc phải buông môi theo lực tay anh.
Anh cúi đầu, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của cây tùng trên người anh.
Cô hoảng loạn định né, nhưng Tần Vọng Đình lại giữ chặt, thì thầm bên tai: “Đừng có động một chút là cắn môi.”
Không biết là vì sự mềm mại dưới ngón tay, hay mùi hương ngọt ngào từ cô, khiến Tần Vọng Đình có chút thất thần.
Làn da mịn màng, gương mặt hoàn hảo như thế… nghĩ đến chuyện bị thằng ranh kia làm tổn thương, anh lại thấy tức giận.
Hàng mi dài của Cố Kiều Kiều khẽ run rẩy, người đàn ông trước mắt không áp lực như Lịch Thời Uyên, nhưng trông cao quý và khó đoán hơn nhiều.
Tuy nhiên lại hành động táo bạo, không theo bất kỳ quy tắc nào.
Cố Kiều Kiều khe khẽ “ừm” một tiếng, tranh thủ lúc anh thất thần, cô lùi lại mấy bước, nhỏ giọng nói: “Tạm… tạm biệt!”
Cô vội mở cửa phòng bệnh của bà, chui vào như một chú mèo con đang hoảng hốt.
Tần Vọng Đình bật cười nhẹ, đứng thẳng người, mắt ánh lên chút vui vẻ.
Trước đây anh thấy yêu đương hay phụ nữ đều vô vị. Nhưng hôm nay gặp được Cố Kiều Kiều, Tần Vọng Đình lại cảm thấy – yêu đương với kiểu con gái này có vẻ cũng thú vị đấy.
Hmm… nhưng mới gặp nhau ngày đầu, nên dùng lý do gì để kéo cô về bên mình đây?
Chương 461: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 8
Sau giấc ngủ trưa, khi đi lấy nước sôi cho bà, Cố Kiều Kiều phát hiện phòng bệnh đối diện đã trống không. Cửa mở toang, trên giường bệnh chẳng còn bóng dáng Tần Nhất Lễ.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng nước.
Lúc này, 888 chủ động thông báo với cô về việc Tần Vọng Đình đã xử lý Tần Nhất Lễ: “Tên đó bị nhét lên máy bay đưa ra nước ngoài rồi. Chỉ được phát một thẻ ngân hàng với tiền sinh hoạt cố định hàng tháng, còn lại cổ phần và quyền lợi đều bị thu lại hết.”
“Cậu ta không có khả năng phản kháng, nhưng có vẻ còn vui lắm. Bởi vì được đi tìm Nam Cung Linh mà.”
Cố Kiều Kiều khẽ bật cười mà không nói gì. Ba nam chính ưu tú của Nam Cung Linh, cô đã loại được một người.
Tối hôm đó, khi về đến nhà Lục Khải Minh, không ngờ hắn ta đã có mặt ở nhà, đang ngồi ngay ngắn xem TV trong phòng khách.
Thấy cô về, hắn ta hơi nhướng mày, lười biếng hỏi: “Hôm nay em đi đâu đấy?”
Cố Kiều Kiều vừa thay giày vừa dịu dàng trả lời: “Em đến bệnh viện chăm bà.”
Lục Khải Minh gật đầu, ánh mắt lại dừng lại ở bàn tay và cánh tay đang được băng bó bằng gạc của cô.
Hắn ta nheo mắt, giả vờ như không quan tâm, nhưng vẫn hỏi: “Bị gì vậy?”
“Em không cẩn thận bị bỏng thôi.” Cô không giải thích thêm.
Thấy vẻ thờ ơ của cô, Lục Khải Minh bắt đầu bực mình. Hắn ta nuôi cô đâu phải để thấy thái độ xa cách thế này.
Cơn giận nổi lên, hắn ta buột miệng nói: “Anh đói rồi, đi nấu cơm cho anh.”
Vừa dứt lời, hắn ta đã hơi hối hận, nhưng vì sĩ diện nên không tiện rút lại.
Cố Kiều Kiều rõ ràng hơi khựng lại, cúi đầu, trông có chút buồn. Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng “vâng” một tiếng rồi đi vào bếp.
Lúc này, Lục Khải Minh đột nhiên thấy áy náy. Tay cô đang bị thương mà hắn lại bắt cô nấu cơm.
“Chết tiệt!” Hắn ta bực bội đá mạnh vào bàn. Bàn thì không sao, mà chân hắn thì đau điếng.
Lại càng bực hơn!
Cố Kiều Kiều bước vào bếp, trong tủ lạnh có sẵn rau và thịt do người giúp việc mua.
Cô chọn vài món đặt lên bàn, rồi tranh thủ đăng một story chỉ để Lịch Thời Uyên xem được:
“Hôm nay là chiến sĩ một tay đó nha!” Kèm theo ảnh tay trái bị thương và một đống rau.
Hôm qua, sau khi được kết bạn, Lịch Thời Uyên vẫn chưa nhắn gì cho cô.
Có thể cô đã để lại chút ấn tượng trong lòng anh, nhưng với một người như anh ấy thì từng đó chẳng đáng là gì.
Vì thế, cô cần phải khiến anh để ý đến lần nữa.
Trong điều kiện bình thường, cô chẳng có lý do hay tư cách gì để gặp Lịch Thời Uyên.
Đành phải dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh.
Tất nhiên, nếu anh không xem story thì xem như cô chưa đăng gì.
May mắn thay, Lịch Thời Uyên đã thấy. Lúc đó, anh đang ngồi trong xe, ánh đèn mờ chiếu lên người khiến anh toát ra vẻ thần bí.
Tài xế đang lái xe thì bất ngờ nhận được chỉ thị: “Đến Cẩm Tú Viên.”
Tài xế hơi ngạc nhiên nhưng lập tức quay đầu xe. Trong lòng thì thắc mắc, vì sếp thường chỉ ở Tùng Hà Phủ, đâu có về Cẩm Tú Viên bao giờ.
Tuy thế, làm theo lệnh đã thành bản năng.
Lịch Thời Uyên lục lại số của Lục Khải Minh rồi gọi sang. Đầu dây bên kia bắt máy ngay tức khắc, còn phấn khích đến mức bật dậy khỏi ghế:
“Cậu nhỏ? Có chuyện gì cần cháu không?”
Nói xong lại thấy hình như không ổn, liền chữa lại: “À mà, không có việc gì cũng có thể gọi cháu nha hehe.”
Lịch Thời Uyên im lặng một giây… Đứa cháu này…
Ra ngoài thì đóng vai tổng tài lạnh lùng, về nhà lại giống y như chó Husky.
Anh không nói rõ lý do, chỉ vòng vo: “Chiều nay cậu có việc gần Cẩm Tú Viên, cháu đang ở đó à?”
Lục Khải Minh lập tức hiểu ý, hớn hở nói: “Dạ đúng! Cậu ăn gì chưa? Hay đến đây ăn cơm với cháu đi?”
Lịch Thời Uyên đáp gọn: “Ừ, nửa tiếng nữa cậu tới.”
Nói xong liền cúp máy.
Bên này, Lục Khải Minh phấn khích chạy vào bếp hét lên: “Kiều Kiều! Làm thêm vài món ngon nha, cậu nhỏ sắp đến!”
Cố Kiều Kiều đang vật lộn với việc cắt rau bằng một tay, nghe vậy thì khẽ mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Gương mặt cô hơi tiều tụy, hàng mày khẽ nhíu lại.
Lục Khải Minh nhìn thấy, trong lòng trào lên cảm giác tội lỗi. Tàn dư lương tâm khiến hắn ho nhẹ, lúng túng bước vào bếp: “Để anh giúp em.”
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, rõ ràng là bất ngờ. Ánh mắt ấy khiến hắn thấy ngượng ngùng.
Bất chợt, khóe môi cô cong lên, đôi mắt hồ ly cong cong, nụ cười như hoa xuân rạng rỡ.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh Khải Minh.”
Lục Khải Minh ngây người. Vốn dĩ cô đã rất xinh, nhưng trước giờ luôn mang vẻ u sầu. Nụ cười này khiến hắn không thể rời mắt.
Hắn còn nghe rõ cả tiếng tim mình đập loạn. Dường như... lúc đối diện với Nam Cung Linh hắn cũng chưa từng như vậy.
Vì quá bối rối, hắn ta vội quay đi, chụp lấy dao, bắt đầu thái khoai tây “cạch cạch cạch”.
Cố Kiều Kiều khẽ nhắc: “Anh cẩn thận nhé.”
Tay hắn khựng lại, tai như tê dại đi. Từ bao giờ giọng cô lại mềm mại đến vậy…
Hắn gật đầu bừa, cúi nhìn khoai tây nhưng mắt lại không có tiêu cự… rõ ràng là đang lơ đãng.
Thế rồi—xoẹt!
“A!” Hắn hét lên, một ngón tay bị đứt, máu lập tức trào ra.
Cố Kiều Kiều đang rửa rau, vội chạy tới, kéo tay hắn lại rồi nhanh chóng nhét ngón tay vào... miệng hắn ta.
Lục Khải Minh choáng váng, máu tanh lan trong miệng khiến hắn ta nhăn mày theo phản xạ.
Khoan đã... mấy cảnh trong phim, không phải là... cô ấy nên mút tay hắn mới đúng à?
Hắn có hơi không vui, chẳng lẽ cô chê tay hắn bẩn?
Nhưng tay cô mềm quá, vừa mềm vừa ấm, ôm lấy tay hắn khiến lòng hắn mềm nhũn.
Thấy vẻ mặt lo lắng không giả tạo của cô, hắn cảm động thật sự. Một chỗ nào đó trong tim như được làm dịu đi.
Cô kéo hắn ra ghế sofa: “Lục Khải Minh anh ngồi nghỉ chút, em đi lấy băng dán cá nhân.”
Hắn gật đầu, ánh mắt mơ màng.
Chẳng mấy chốc, cô từ phòng mình mang ra một miếng băng dán in hình nơ hồng phấn. Cô ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu dán cẩn thận cho hắn.
Suốt quá trình, hắn như quên cả thở. Mũi tràn ngập hương thơm dịu nhẹ từ cô, mái tóc mềm mại còn chạm vào cánh tay hắn khiến hắn nhột đến tận tim.
May là cô rất nhanh, dán xong liền đứng dậy: “Em vào nấu tiếp đây.”
Hắn ngơ ngẩn gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô. Lần đầu tiên thấy... bóng lưng cô cũng đẹp đến vậy.
Hắn thấy người mình khó chịu. Nghĩ đến tay cô bị thương, hắn vội gọi điện cho thư ký, đặt một bàn ăn từ nhà hàng cao cấp, dặn giao đến ngay.
Sau đó hắn lại đến bếp, lúng túng nói: “Kiều Kiều, em đừng nấu nữa, anh đã gọi người mang thức ăn đến rồi.”
“Hả?” Cô quay đầu: “Thế đống rau này phải làm sao?”
Hắn liếc qua, kéo cô ra ngoài: “Không sao đâu, mai để cô giúp việc dọn là được.”
Cô gật đầu ngoan ngoãn, y hệt như lúc hắn bảo cô đi nấu ăn.
Hắn lại thấy tội lỗi. Cả hai ngồi trên ghế sofa, không ai nói gì.
Trước kia cũng vậy, hắn thường nhìn mặt cô để tưởng tượng đến Nam Cung Linh.
Nhưng hôm nay, hắn chẳng thể nghĩ tới Nam Cung Linh mà chỉ mải ngắm biểu cảm của cô. Thậm chí cả nốt ruồi nhỏ xíu trên chóp mũi cô cũng nhìn ra được.
Đến khi điện thoại anh vang lên, là tin nhắn của Lịch Thời Uyên:
[Sắp đến rồi.]
Lục Khải Minh mới chạy xuống tầng, ra bãi đỗ xe đón người.
Chẳng bao lâu, thấy xe đến, hắn liền chạy tới mở cửa: “Cậu nhỏ, hoan nghênh cậu đến chơi!”
Khác với sự hồ hởi của cháu mình, Lịch Thời Uyên lạnh nhạt, ánh mắt có chút xa cách.
Anh bóp nhẹ sống mũi, trông mệt mỏi rõ rệt.
Lục Khải Minh lập tức đề nghị: “Cậu, trời cũng muộn rồi, hay là ăn cơm xong nghỉ lại một đêm luôn nhé?”
Lịch Thời Uyên quay đầu liếc nhìn cháu trai với ánh mắt sâu xa rồi gật đầu: “Được.”
Chương 462: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 9
Trước Khi Lịch Thời Uyên và Lục Khải Minh lên lầu, nhờ có sự giúp đỡ của thư ký Cố Kiều Kiều đã bày biện xong hết tất cả đồ ăn mang về.
Vừa vào cửa, Lục Khải Minh liền nói: “Kiều Kiều, giúp anh lấy đôi dép cho cậu nhỏ.”
Cô lễ phép gật đầu chào Lịch Thời Uyên: “Chào Lịch tiên sinh.”
Sau đó cô mới đi đến tủ giày lấy dép.
Vẻ mặt Lịch Thời Uyên thoáng sa sầm. Giọng điệu và thái độ của Lục Khải Minh hôm nay hoàn toàn khác hôm qua.
Ánh mắt anh lướt qua bàn tay đang được băng lại của cô, rồi nhìn sang cái băng dán màu hồng hình nơ bướm trên tay Lục Khải Minh, ánh mắt càng trở nên trầm hơn.
Anh thay dép một cách điềm tĩnh, tiện tay đưa áo vest vừa cởi ra cho cô.
Hành động đó tự nhiên đến mức khiến cả cô lẫn Lục Khải Minh đều ngẩn người.
Cứ như thể…
Cô là người vợ trẻ vừa ra đón chồng đi làm về.
Lục Khải Minh lắc đầu, trong lòng thấy mình đang nghĩ linh tinh cái gì vậy.
Cậu của hắn là người đàn ông ở đỉnh cao, cả thành phố C này bao nhiêu người muốn lấy cậu ấy, nhưng cậu nhỏ chưa từng có chút cảm tình với ai cả.
Bàn tay cô khẽ run lên, giống như bị hơi ấm còn sót lại trên áo vest thiêu đốt.
Cô nhìn Lịch Thời Uyên, chỉ thấy anh cũng đang nhìn mình, lập tức quay mặt đi… có chút hoảng loạn.
Nhưng vóc dáng mặc áo sơ mi lụa của anh lại quá mức nổi bật, chỉ cần một cái liếc mắt đã không thể quên nổi.
Vai rộng, eo thon, những đường cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo mỏng trơn tru. Không chỉ áp lực mà còn đầy gợi cảm.
Hàng mi cô khẽ run, cố tỏ ra bình tĩnh treo áo vest của anh lên.
Tất cả những biểu cảm nhỏ nhặt ấy đều không thoát khỏi mắt Lịch Thời Uyên. Ánh mắt anh thoáng lộ ra ý cười.
Dễ thương thật đấy.
Lục Khải Minh nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ, vội vàng nói: “Cậu nhỏ, mau đi rửa tay rồi ăn cơm, kẻo nguội mất.”
Lịch Thời Uyên gật đầu, đi đến bàn ăn. Chờ cả ba ngồi xuống, anh mới trầm giọng hỏi: “Lục Khải Minh, từ bao giờ cháu biết nói dối thế?”
Lục Khải Minh sững người. Hắn nói dối khi nào?
Nghĩ đến bữa ăn, hắn tưởng cậu mình đang nói chuyện đó, bèn giải thích:
“Thật ra lúc đầu là Kiều Kiều tự nấu, nhưng hôm nay cô ấy bị phỏng tay ở bệnh viện, nên bọn cháu mới mua đồ ăn sẵn mang về.”
Lịch Thời Uyên khẽ cười lạnh, bình thường đâu có ngốc thế. Giờ lại cố tình né câu hỏi.
Giọng anh trầm xuống: “Hôm qua không phải nói cô ấy là sinh viên được cháu tài trợ sao? Sao lại ở cùng nhau?”
Cô sững người, cắn môi, cúi đầu không nói, cả người căng cứng.
Lục Khải Minh cũng không ngờ cậu mình lại nhắc chuyện đó. Hắn hơi chột dạ, bèn bịa ra lý do: “Cô ấy không có chỗ ở, thuê phòng thì quá đắt, mà chỗ này lại gần bệnh viện nên cháu cho cô ấy tạm thời ở nhờ.”
“Ừ. Ăn cơm đi.” Lịch Thời Uyên gật đầu, không nói thêm gì, bắt đầu dùng đũa.
Lục Khải Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gắp thức ăn cho cậu mình.
Còn cô, suốt bữa ăn chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm trắng trong bát, không đụng đến món nào khác.
Lục Khải Minh mãi quan tâm đến cậu nên không để ý. Nhưng Lịch Thời Uyên chỉ liếc qua là hiểu.
Anh cũng không vạch trần.
Sau bữa ăn, cô âm thầm dọn dẹp bàn. Ở phòng khách, Lịch Thời Uyên chau mày nhìn theo, cảm thấy càng không hài lòng với Lục Khải Minh.
Anh thừa nhận, lúc này anh đối với cô chỉ có chút cảm giác thoáng qua. Có thể do buổi tối hôm trước, hoặc cũng có thể vì cô khiến anh không thấy chán ghét.
Nhưng điều đó vẫn không đủ để khiến anh ra tay với người phụ nữ bên cạnh cháu trai mình.
Là người luôn lý trí và ở vị trí cao, Lịch Thời Uyên không nghĩ mình sẽ hành xử mất kiểm soát như vậy.
Tuy nhiên, khi thấy cô nhíu mày vì dùng lực ở tay, lòng anh lại hơi xao động.
Anh hỏi: “Dì giúp việc đâu rồi?”
Lục Khải Minh liếc nhìn cô: “Hôm nay dì giúp việc nghỉ phép.”
Rồi hắn quay sang cô dặn: “Kiều Kiều, em đừng dọn nữa, về phòng nghỉ đi.”
Cô ngập ngừng một chút rồi cũng đặt chén xuống:
“Vậy em xin phép về phòng trước.”
Cô không nhìn Lịch Thời Uyên, chỉ liếc Lục Khải Minh rồi đi vào phòng.
Trong phòng khách, Lục Khải Minh thấy cậu mình đảo mắt nhìn quanh căn hộ, tưởng anh hứng thú, liền nói:
“Cậu nhỏ, chỗ này tuy không bằng biệt thự ở Tùng Hà Phủ, nhưng gần công ty cháu, rất tiện.”
Lịch Thời Uyên chỉ hờ hững gật đầu, anh chỉ đang quan sát xem trong nhà có dấu vết sinh hoạt của phụ nữ hay không.
Thấy chẳng có gì để nói thêm với cháu trai, anh bèn bảo: “Cậu mệt rồi.”
Lục Khải Minh hơi tiếc nuối, nhưng cũng nhìn đồng hồ thấy đã muộn, bèn đưa anh về phòng dành cho khách.
Phòng này ngay sát bên cạnh phòng của Cố Kiều Kiều.
…
Khoảng hơn 11 giờ đêm, cô bị cơn đói đánh thức. Buổi tối gần như không ăn gì, bụng đói đến mức đau âm ỉ.
Do dự một lúc, cô vẫn rời giường, khoác áo bước ra ngoài.
Bên ngoài tối om, có vẻ Lục Khải Minh đã ngủ. Cô không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại để lần mò xuống bếp.
Vừa đi qua phòng khách, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng: “Em đang làm gì vậy?”
Cô giật bắn người, điện thoại rơi xuống đất, mắt mở to, theo phản xạ liền há miệng hét lên.
Nhưng một bàn tay đã kịp bịt miệng cô lại.
“Ưm ưm…”
Cô ra sức lắc đầu, vùng vẫy. Trái tim đập thình thịch, tưởng chừng như sắp vỡ ra vì sợ.
Lịch Thời Uyên chau mày. Anh không ngờ mình lại làm cô hoảng đến mức này. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, đôi môi mềm mại cứ cọ vào lòng bàn tay anh.
Ngứa đến mức không chịu nổi.
Anh cúi xuống bên tai cô, khẽ nói: “Là anh, đừng sợ.”
Anh buông tay ra, nếu còn giữ nữa thì bản thân anh cũng sắp mất kiểm soát.
Lịch Thời Uyên đặt tay lên vai cô, dùng một chút lực xoay người cô lại.
Tầm mắt anh thích ứng rất nhanh trong bóng tối, chỉ nhờ ánh sáng le lói từ bên ngoài hắt vào, cũng đủ để thấy rõ đôi mắt đầy nước của cô vì bị dọa, mắt hồ ly mở to, viền mắt đỏ hoe, còn đọng một giọt lệ ở khóe mắt.
Yết hầu anh khẽ chuyển động. Dáng vẻ cô khi khóc, thật sự khiến người ta xót xa.
Vừa đáng yêu, lại vừa khiến người khác mềm lòng.
Thậm chí không thể ngăn nổi những ý nghĩ xa xôi hơn...
Trước mắt là một mỹ nhân yếu đuối đang khóc, dưới tay là bờ vai nhỏ nhắn, làn da mềm mại của cô…
Yết hầu anh lại chuyển động, đường viền xương hàm cũng hơi siết lại.
Trong bóng đêm, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, khó ai có thể nhận ra được.
Lịch Thời Uyên nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, anh làm em sợ sao.”
Cô khẽ căng người. Mặc dù lúc này đã bình tĩnh hơn, nhưng giọng nói trầm trầm ấy vẫn khiến hàng mi ướt nước của cô run lên.
Giọng cô mềm và run: “Không… không sao.”
Lịch Thời Uyên nhìn cô thật sâu. Lý trí bảo anh nên buông tay.
Nhưng…
Anh không muốn buông.
Từ năm mười tuổi, anh đã không còn cảm thấy "muốn" điều gì nữa.
Vì địa vị của mình, chỉ cần một ánh mắt, bất cứ thứ gì anh để tâm cũng sẽ được người khác đưa đến trước mặt.
Cho nên suốt bao năm qua, cảm giác “muốn có được” một thứ gì đó gần như biến mất.
Vậy mà lần này, cảm giác ấy lại xuất hiện trở lại. Và Lịch Thời Uyên quyết định: đi theo tiếng lòng của mình.
Muốn có, thì phải giành lấy.

0 comments