Chương 469: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 16
Trợ lý Lưu cảm nhận rõ bầu không khí lạnh lẽo và áp lực trong xe. Dù trong lòng đầy dấu hỏi “???” nhưng anh không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ gật đầu tiếp nhận mệnh lệnh, chuẩn bị thực hiện.
Bên phía Cố Kiều Kiều, cuộc gọi vẫn chưa ngắt, có lẽ là cô đã nhặt điện thoại lên lại. Lịch Thời Uyên nghe thấy hơi thở gấp gáp lạ thường từ đầu dây bên kia.
Rồi một giọng nói vang lên:
“...Nóng quá…”
Ánh mắt Lịch Thời Uyên cụp xuống, trở nên lạnh lẽo đến cực độ chỉ trong khoảnh khắc. Anh lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Dù vẻ ngoài không thay đổi, vẫn như mặt nước tĩnh lặng, nhưng trong đôi mắt đen kia lại là sự lạnh giá đến thấu xương.
Trước đây anh chỉ cảm thấy Lục Khải Minh là kẻ quá tham vọng, tính cách có vấn đề nhưng vẫn còn khá hơn đám con cháu thế gia suốt ngày chỉ biết ăn chơi kia.
Nhưng chuyện tối nay khiến Lịch Thời Uyên nhận ra: bọn chúng chẳng khác gì một lũ chuột rắn cùng ổ.
Thật ra anh vốn không thích Lục Khải Minh, dù đó là cháu ruột bên ngoại. Tình cảm từ nhỏ đã rất nhạt nhòa, cho nên khi đứng trước lựa chọn, anh không chút do dự mà chọn người con gái duy nhất bước vào được trái tim anh — Cố Kiều Kiều.
Lịch Thời Uyên áp điện thoại lên tai, nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều, đừng sợ. Em khóa kỹ cửa vào, anh sẽ đến ngay, được không?”
Một lúc sau, đầu bên kia mới truyền đến giọng nói run rẩy, mềm mại của Cố Kiều Kiều: “...Được.”
Lịch Thời Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, xe lướt như bay. Toàn thân anh căng chặt, chỉ mong mình có thể lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Anh đang cảm thấy sợ… sợ rằng nếu mình vẫn còn ở nước ngoài...
Trợ lý Lưu liếc qua màn hình máy tính, thấy tin nhắn mới từ “J” gửi đến, anh đẩy gọng kính lên rồi hỏi: “Lịch tổng, tường lửa công ty của Lục Khải Minh đã bị phá, hiện đã có không ít tổn thất. Xin hỏi...”
Chưa nói hết câu, Lịch Thời Uyên đã lạnh giọng cắt ngang: “Tiếp tục.”
Trong mắt trợ lý Lưu lóe lên sự ngạc nhiên, lần này anh thật sự không kiềm được tò mò. Rốt cuộc Lục Khải Minh đã làm gì mà khiến cậu ruột mình muốn ra tay tuyệt tình như vậy?
Lúc này, Lục Khải Minh vừa nhận được cuộc gọi từ thư ký, cũng không rõ mình đã đắc tội với vị thần thánh nào. Hắn ta chẳng thể quan tâm đến Kiều Kiều đang trong phòng vệ sinh nữa mà vội vàng thay đồ rồi lao đến công ty.
Nếu không đến nhanh, rất có thể ngày mai các mặt báo tài chính sẽ đầy rẫy scandal của công ty hắn ta.
...
Nhờ tài xế chạy hết tốc lực, Lịch Thời Uyên chỉ mất hai mươi phút để đến dưới lầu nơi Cố Kiều Kiều ở.
Xe còn chưa kịp dừng hẳn, anh đã mở cửa, sải bước dài về phía thang máy.
Bóng dáng vội vã của anh thể hiện rõ, lý trí đã bị quăng ra sau đầu.
Chờ thang máy, thời gian trôi thật chậm. Lịch Thời Uyên ngẩng đầu nhìn con số nhảy trên bảng điện tử, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sốt ruột đến vậy.
Dù đã cố đẩy Lục Khải Minh ra khỏi nhà nhưng tình trạng hiện tại của Kiều Kiều thế nào? Nếu chưa tận mắt nhìn thấy cô, anh không thể nào yên lòng.
“Đinh—”
Thang máy vừa mở được một khe nhỏ, anh đã nghiêng người chen vào, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.
Trong lúc thang máy di chuyển lên, Lịch Thời Uyên điều chỉnh lại nhịp thở, dùng giọng nói dịu dàng hiếm thấy:
“Kiều Kiều, anh lên rồi. Mở cửa cho anh nhé?”
Một lúc lâu sau, mới vang lên giọng khàn khàn, yếu ớt của cô: “…Vâng.”
Anh nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi, rồi tiếng mở khóa vang lên. Đúng lúc thang máy đến nơi, anh gần như lao ra ngoài, chạy thẳng đến cửa nhà cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, đồng tử Lịch Thời Uyên đột nhiên co rút. Trái tim anh như bị siết chặt.
Cố Kiều Kiều toàn thân ướt đẫm, tóc đen dính nước, từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Vài lọn tóc bết lại, dính lên má trắng nhợt, tạo nên sự tương phản rõ rệt giữa đen và trắng.
Cô tựa vào khung cửa, nhìn anh mà cũng như không. Đôi mắt hồ ly phủ sương mờ, đỏ hoe và đầy mệt mỏi.
Cổ họng Lịch Thời Uyên chuyển động khẽ. Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt và đôi môi đỏ ửng của cô.
Khi anh định đỡ cô vào nhà, cơ thể cô mềm nhũn, gần như sắp ngã xuống.
May mà có một đôi tay rắn rỏi đỡ lấy cô kịp lúc.
Cố Kiều Kiều ý thức mơ hồ, vô thức dựa sát vào ngực anh, thì thầm: “Lịch tiên sinh...?”
Lịch Thời Uyên cúi đầu, gương mặt góc cạnh lúc này không hề biểu lộ cảm xúc, như đang kìm nén điều gì đó.
Chỉ có những đường gân nổi rõ nơi cánh tay dưới lớp sơ mi cho thấy cảm xúc của anh lúc này… chẳng hề bình tĩnh.
“Đừng sợ.”
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống sofa, đi vào phòng tắm lấy khăn ra, cẩn thận lau tóc cho cô.
Cô vùng vẫy, kéo cổ áo, rồi bất ngờ túm lấy tay anh.
Tay anh rất lạnh, áp lên gương mặt đang nóng bừng của cô… cảm giác thật dễ chịu.
Cố Kiều Kiều vô thức rúc vào lòng anh, hơi thở của anh khiến cô thấy thoải mái vô cùng.
“Lịch tiên sinh...”
“Lịch tiên sinh...”
Cô lặp đi lặp lại, vô thức lẩm bẩm. Gương mặt cô áp sát vào cổ anh, khiến chân mày Lịch Thời Uyên càng lúc càng cau chặt.
Cả người anh cứng đờ, môi mím chặt, ánh mắt tối sầm lại như núi lửa sắp phun trào.
Anh luôn là người biết kiềm chế, hay đúng hơn… chưa từng gặp chuyện gì khiến anh phải kiềm chế.
Nhưng lúc này, anh phải tự kìm nén bản thân.
Vì anh không muốn lợi dụng lúc cô gặp nạn.
Nếu không, anh và Lục Khải Minh thì có gì khác nhau?
Khóe môi Lịch Thời Uyên nhếch lên một nụ cười giễu cợt, không ngờ mình lại là một “chính nhân quân tử”.
Lúc đó, điện thoại rung. Một người có tên lưu là “Tần” gửi tin nhắn:
[Tôi sẽ đến trong 15 phút nữa.]
Anh tắt máy, nhìn cô gái đang khó chịu đến phát khóc trên sofa.
Nắm đấm anh siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.
Vài giây sau, anh đỡ Cố Kiều Kiều ngồi dậy, rồi cúi thấp đầu xuống… anh gỡ bỏ mọi ngạo nghễ vốn có.
Chương 470: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 17
Khi Tần Vọng Đình đến địa chỉ Lịch Thời Uyên gửi, cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở ra.
Anh mang theo một hộp thuốc nhỏ, khoác trên người bộ vest cao cấp được đặt may riêng—rõ ràng vừa tan ca đã bị Lịch Thời Uyên gọi đến ngay.
Là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hiếm khi Lịch Thời Uyên mở miệng nhờ vả, anh liền tự mình mang thuốc đến.
Trước khi tiếp quản nhà họ Tần, Tần Vọng Đình từng làm bác sĩ một thời gian. Sau khi gia đình xảy ra biến cố, anh buộc phải về nhà tiếp nhận sản nghiệp.
Chính vì vậy, Lịch Thời Uyên mới nhờ đến anh. Người khác, anh ấy không tin tưởng.
Tần Vọng Đình bước vào, giọng nhàn nhạt gọi: “Thời Uyên?”
Lịch Thời Uyên nhanh chóng giúp Cố Kiều Kiều chỉnh lại quần áo. Cô đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Anh đứng dậy, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tần Vọng Đình bước vào phòng khách.
Chỉ trong thoáng chốc, Lịch Thời Uyên cảm thấy biểu cảm lạnh lùng xa cách luôn thường trực trên gương mặt Tần Vọng Đình bỗng biến đổi.
Một tia nghi hoặc mơ hồ vụt qua trong lòng.
Tần Vọng Đình đúng là kinh ngạc: anh không ngờ lại gặp Cố Kiều Kiều ở đây.
Lần đầu gặp cô, anh đã phải bay đi vài nước vì công việc. Trong những khoảng thời gian rảnh rỗi, hình ảnh của Cố Kiều Kiều cứ vô thức hiện lên trong đầu.
Anh hiểu rõ, có lẽ bản thân đã thích cô gái đó. Thế nhưng ở tuổi này, anh không còn ngây ngô sống trong những cảm xúc bốc đồng nữa, cũng chẳng thể từ bỏ mọi kế hoạch công việc để về nước vì một cô gái.
Mãi đến hôm qua Tần Vọng Đình mới trở về. Anh mở lại khung chat với Cố Kiều Kiều, giữa họ ngoài vài câu trò chuyện lúc mới kết bạn thì không còn gì thêm.
Tần Vọng Đình cũng không biết nên mở lời thế nào. Những năm gần đây anh càng ngày càng thu mình, ngoài công việc ra thì gần như hoàn toàn trở thành người hướng nội.
Anh tự nhủ, nếu như không cố tình can thiệp, mà vẫn có cơ hội gặp lại cô ấy, thì anh sẽ theo đuổi.
Thế nhưng anh không thể nào ngờ rằng lại gặp Cố Kiều Kiều trong nhà của Lục Khải Minh, và còn được Lịch Thời Uyên chăm sóc tận tình đến vậy.
Chuyện này thật quá rối rắm.
Gương mặt bình tĩnh của Tần Vọng Đình thoáng nứt ra một khe hở cảm xúc.
May mà anh nhanh chóng lấy lại biểu cảm bình thường, không để Lịch Thời Uyên phát hiện điểm lạ.
Dưới sự dẫn dắt của Lịch Thời Uyên, anh bước đến kiểm tra cho cô. Thấy ánh mắt dịu dàng của cậu bạn, Tần Vọng Đình cúi đầu, lấy thuốc ra.
Khi bàn tay chạm đến cánh tay Cố Kiều Kiều, tim anh bỗng siết chặt.
Hương thơm ngọt ngào mơ hồ quanh chóp mũi, gương mặt cô đỏ bừng, tóc có phần ẩm ướt, còn có dấu vết nước mắt chưa khô.
Tất cả đều rơi vào mắt anh, xuyên thẳng vào lòng anh.
Ngón tay Tần Vọng Đình vô thức siết chặt, khiến Cố Kiều Kiều khó chịu “ưm” một tiếng, lông mày đang ngủ cũng khẽ nhíu lại.
Anh lập tức hoàn hồn, bỏ đi những suy nghĩ rối rắm mà lặng lẽ hoàn tất việc tiêm cho cô.
Lịch Thời Uyên đỡ cô nằm ngay ngắn lại, còn đắp cho cô một chiếc chăn mỏng rồi mới đến quầy bar lấy rượu.
“Uống một ly không?”
Tần Vọng Đình hơi ngẩng cằm, không từ chối.
Lịch Thời Uyên rót rượu, những dây thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Anh ngửa đầu nhấp một ngụm, giữ nguyên tư thế, gáy tựa lên lưng ghế sofa.
Tần Vọng Đình xoay xoay ly rượu thủy tinh trong tay, thản nhiên hỏi: “Bạn gái à?”
Giọng điệu bình thản như hỏi “ăn cơm chưa”, chẳng hề mang chút tò mò.
Lịch Thời Uyên hơi sững người… bạn gái?
Anh mở mắt nhìn Cố Kiều Kiều đang ngủ say, ánh mắt thoáng dịu lại.
“Chưa phải.”
Ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác hân hoan dâng trào trong lòng Tần Vọng Đình.
Niềm vui thầm kín ấy như xua tan hết mọi khó chịu vừa rồi.
Anh khẽ cong môi, tâm trạng mới bắt đầu thư giãn, liền đưa mắt quan sát cách bày trí trong phòng khách.
Hoa hồng khắp nơi, trên bàn ăn vẫn còn thức ăn thừa, rõ ràng đã được chuẩn bị rất kỹ.
Ánh mắt anh đột nhiên dừng lại trên một tấm ảnh chụp chung đặt trên bàn: cô gái thì anh quá quen rồi, còn chàng trai đang cười tươi kia...
Anh cũng nhận ra người đó.
Đồng tử Tần Vọng Đình khẽ co lại, dường như anh đã hiểu ra điều gì.
Anh hỏi như vô tình: “Sao cậu lại ở đây? Căn hộ này trông không giống gu thẩm mỹ của cậu.”
Lịch Thời Uyên không hiểu ẩn ý, đáp thẳng: “Đây là nhà của cháu trai tôi.”
Cái người cháu chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, hai người anh em của anh ai cũng biết chuyện này.
Anh hoàn toàn không ngờ người bên cạnh mình lại có tâm tư riêng.
Tần Vọng Đình thu ánh mắt lại, nhìn xuống bàn tay mình, môi nở nụ cười khó đoán.
Người anh em này đúng là được lắm, lại để ý đến bạn gái của cháu mình.
Trong lòng anh bỗng nổi lên một ý niệm xấu xa, giọng thản nhiên: “Tôi quen cô gái đó.”
Anh quay đầu nhìn Lịch Thời Uyên đang có phần kinh ngạc, môi cong lên: “Cô ấy chẳng phải là bạn gái của Lục Khải Minh sao?”
Lịch Thời Uyên im lặng một lát, không trả lời câu hỏi cuối, chỉ hỏi lại: “Sao cậu quen Kiều Kiều?”
Nụ cười nơi môi Tần Vọng Đình sâu thêm chút nữa, anh lấy điện thoại từ túi áo khoác, đưa cho Lịch Thời Uyên xem danh sách trò chuyện, quả thật có ảnh đại diện của Cố Kiều Kiều.
Lịch Thời Uyên hơi nghi hoặc: Tần Vọng Đình không nên biết Cố Kiều Kiều mới đúng.
Giữa họ hoàn toàn không có điểm giao nhau.
Tần Vọng Đình tắt màn hình, từ tốn uống một ngụm rượu, rồi mới đáp: “Em trai tôi từng bị gãy chân, ở đối diện phòng bệnh bà của Cố Kiều Kiều.”
Anh không giải thích thêm.
Lịch Thời Uyên gật đầu. Anh chưa từng âm thầm điều tra về Cố Kiều Kiều, vì muốn giữ sự tôn trọng tối thiểu dành cho cô.
Anh thật sự rất muốn có được cô, nhưng không muốn dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu.
Về điểm này, sau này anh sẽ hối hận vô cùng.
Nhưng ở hiện tại, Lịch Thời Uyên vẫn không nghĩ nhiều, chỉ nâng ly cụng với Tần Vọng Đình, cho rằng hai người họ chỉ từng gặp qua một lần, dù sao thời gian nhắn tin lần cuối cũng từ rất lâu rồi.
Sau đó, hai người lại chuyển sang nói chuyện làm ăn.
Khi trời hoàn toàn tối, Tần Vọng Đình đứng dậy cáo từ.
Trước khi rời đi, anh vỗ vai Lịch Thời Uyên: “Chuyện này có lần một sẽ có lần hai, thuốc đó lại hại sức khỏe, cậu nên quản cháu mình tốt hơn vào.”
Lịch Thời Uyên mím môi, khẽ “ừm” một tiếng.
Tần Vọng Đình rời đi với bước chân nhẹ nhàng, nhưng vừa quay lưng đi, vẻ mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Bóng phản chiếu trong thang máy rõ ràng hiện lên gương mặt anh. Nụ cười nửa miệng mang theo vẻ ngông nghênh đầy tà khí, hoàn toàn trái ngược với khí chất cao ngạo lạnh nhạt bên ngoài.
Cuộc sống quá yên bình khiến anh suýt nữa quên mất, thời trẻ mình còn từng rực rỡ hơn cả Tần Nhất Lễ.
Nhìn con số giảm dần trong thang máy, Tần Vọng Đình lấy điện thoại, gọi một cuộc.
Chương 471: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 18
Cả đêm không ngủ, mắt của Lục Khải Minh đỏ ngầu, trên cằm râu ria mọc loang lổ.
May mà người trong công ty hắn ta cũng không phải hạng xoàng, cuối cùng cũng xử lý được hết các lỗ hổng và virus.
Không ngủ cả đêm, tinh thần lại luôn căng thẳng, giờ phút này vừa thả lỏng một chút thì toàn thân liền rã rời vì mệt mỏi.
Lục Khải Minh chợt nhớ tới Cố Kiều Kiều, trong lòng thầm kêu không ổn, lập tức lái xe quay về nhà.
Lúc này còn chưa đến sáu giờ sáng, bãi đỗ xe ngầm vắng tanh không một bóng người. Không hiểu sao, nơi thường ngày sáng choang này hôm nay lại có mấy chỗ đèn đều tắt ngúm, chỉ còn le lói vài bóng sáng yếu ớt.
Lục Khải Minh nheo mắt dừng xe, thầm nghĩ lúc nào phải gọi phản ánh với ban quản lý toà nhà.
Vừa bước xuống xe, tiếng “rầm” do đóng cửa vang vọng khắp bãi đỗ xe im lặng.
Chưa kịp đi được mấy bước, đột nhiên một cái bao tải chụp thẳng từ trên đầu xuống!
Hắn ta ngây người trong chớp mắt rồi lập tức nổi điên:
“Mẹ kiếp! Đứa nào đấy?!”
“Thả tao ra!”
“Khốn kiếp! Đứa nào gan to dám bắt cóc tao?!”
Hắn ta chửi rủa ầm ĩ, nhưng hoàn toàn không nhận được phản hồi nào. Chỉ cảm thấy tay mình bị nhanh chóng trói chặt.
Lục Khải Minh vùng vẫy dữ dội, nhưng càng giãy thì dây trói càng siết chặt hơn.
Trong đầu hắn ta xoay chuyển cực nhanh. Người biết rõ thân phận của hắn ta thì không thể làm chuyện này. Vậy là đối thủ?
Hàng loạt gương mặt lướt qua trong đầu rồi lại bị loại bỏ.
Cuối cùng, hắn ta vẫn không tài nào đoán ra ai đứng sau vụ này.
Nếu là một vụ bắt cóc thông thường, lẽ ra hắn ta đã bị quẳng vào xe và chở đi rồi. Chứ không phải bị úp bao bố rồi để mặc hắn ta chửi ầm ĩ thế này. Bãi xe này không thiếu camera đâu.
Lục Khải Minh cố gắng giữ bình tĩnh, cất giọng đàm phán: “Các người muốn gì? Tiền à? Thả tôi ra, cần bao nhiêu tôi chuyển hết!”
Đáp lại hắn ta chỉ là một sự im lặng đến rợn người.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên, từ xa dần đến gần, rồi dừng lại ngay trước mặt hắn ta.
Lục Khải Minh cảm giác đối phương là đàn ông, còn mang giày da.
Vừa định mở miệng nói gì đó, sau gáy hắn ta lập tức bị một bàn tay thon dài nhưng mạnh mẽ bóp chặt, rồi cả đầu hắn ta bị ép đập mạnh vào mui xe!
“Rầm!”
Âm thanh chấn động cả bãi đỗ xe im ắng.
Tiếp theo là tiếng hét thảm thiết của Lục Khải Minh: “AAAAAA!”
Đầu hắn ta đau đến choáng váng, trong khoảnh khắc ấy, cuối cùng hắn ta cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự.
“Đừng mà! Tôi có tiền! Tôi đưa hết cho các người!”
“Cứu với! Có ai không?!”
Hắn ta liên tục gào khóc, cảm thấy có chất lỏng chảy xuống từ trán càng khiến hắn ta hoảng loạn hơn.
Rõ ràng, kẻ bắt cóc này... không phải dạng dễ dàng nương tay.
Tần Vọng Đình đứng bên cạnh nhìn chiếc xe bị đập lõm một mảng, khóe môi nhếch lên. Khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc, nhưng lại toát ra khí lạnh khiến người ta rợn gáy.
Không thèm để ý đến tiếng gào khóc của Lục Khải Minh, anh cứ thế đè đầu đối phương, “rầm rầm rầm” đập vào mui xe liên tiếp.
Đến khi Lục Khải Minh ngất đi vì đau, Tần Vọng Đình mới thu lại sát khí, một cước đá hắn ta như ném xác heo chết.
Ánh mắt anh lạnh như băng. Đưa tay ra sau, lập tức có người đưa đến một chiếc khăn ướt sát trùng.
Tần Vọng Đình ung dung lau từng ngón tay của mình, đôi mắt không chút cảm xúc nhìn Lục Khải Minh nằm bất động dưới đất.
Lau xong tay, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Không phải thích chơi thuốc lắm sao? Cho hắn nếm thử thứ ‘thuốc’ của hắn đi... mang đi.”
“Rõ!”
Hai người đàn ông bình thường chẳng ai để ý đứng sau lập tức tiến lên, nhét Lục Khải Minh vào trong xe rồi nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ.
Lát sau, đèn trong bãi xe sáng trở lại, hệ thống camera cũng hoạt động như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
…
Cố Kiều Kiều tỉnh dậy, cảm thấy cả người mềm nhũn, cô gượng ngồi dậy thì phát hiện đây không phải nhà Lục Khải Minh mà là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Trang trí theo phong cách tối giản, rõ ràng không phải căn nhà cũ.
Đang ngẩn ngơ, Lịch Thời Uyên bước vào, tay anh cầm một ly nước.
“Dậy rồi à?”
Cố Kiều Kiều sững người, theo bản năng lùi lại một bước, không ngờ phía sau đã là mép giường, khiến cô ngã ngồi xuống.
“Anh... sao anh lại ở đây?”
Thấy vẻ hoảng loạn của cô, còn nhìn áo quần như để xác nhận điều gì đó, Lịch Thời Uyên khẽ cong môi, bỗng thấy muốn trêu cô một chút.
“Chuyện tối qua em quên nhanh thế à?”
Cố Kiều Kiều ngẩn ra, ký ức đêm qua chợt ùa về như sóng.
Cô không dám tin, chớp mắt liên tục, rồi đổ người nằm vật xuống giường.
Không thể tưởng tượng được… Lịch Thời Uyên lại vì cô làm nhiều đến vậy…
Mặt cô đỏ bừng, vội đưa tay che mặt rồi kéo chăn trùm kín đầu.
Cô thật sự không biết phải đối mặt với anh thế nào...
Lịch Thời Uyên bật cười khẽ, sao mà dễ thương thế chứ, ngượng ngùng đến thế kia.
“Đừng trùm kín người thế.”
Anh cố ý lại gần, rồi bất ngờ kéo phăng tấm chăn, đối mặt với gương mặt đỏ hồng như trái cà chua.
Cố Kiều Kiều tránh ánh mắt của anh, nhìn chăn, nhìn tủ đầu giường… chỉ laf không dám nhìn thẳng vào anh.
Lịch Thời Uyên cười càng rạng rỡ, anh đưa tay chọc nhẹ vào má cô: “Mặt mỏng thế này, mỏng như cánh ve à?”
Cố Kiều Kiều trợn tròn mắt, như không tin được một người đàn ông chững chạc như anh lại nói mấy lời kiểu này.
Nhưng rồi nhớ lại chuyện tối qua...
Cả vành tai cô cũng đỏ lựng.
Lịch Thời Uyên hơi hít sâu một hơi, cố kiềm chế bản thân.
“Em cứ nghỉ ngơi đi, ở đây có quản gia. Em muốn ăn gì thì cứ để quản gia sắp xếp.”
Cố Kiều Kiều lập tức bật dậy, mặt đầy hoảng hốt: “Em... em không thể ở đây!”
Nghĩ đến chuyện đêm qua, sắc mặt cô chợt tối lại, vẻ đỏ ửng tan biến, chỉ còn nhợt nhạt.
“Tối qua... cảm ơn anh, Lịch tiên sinh.”
Giọng cô trầm xuống.
Lịch Thời Uyên nâng cằm cô lên, dịu giọng: “Anh đã dạy dỗ Lục Khải Minh rồi. Anh biết quan hệ giữa hai người. Năm mươi vạn kia anh cũng trả thay em rồi, hai người xem như không còn nợ nần gì.”
Đôi mắt anh sâu thẳm, khi nhìn cô như thể trên thế gian chỉ còn mình cô.
Cố Kiều Kiều hơi ngẩn ra, vẻ mặt có chút khó xử.
Một lúc sau mới khẽ mím môi: “Cảm ơn anh, Lịch tiên sinh. Em sẽ cố gắng trả lại số tiền đó sớm nhất có thể.”
Ánh mắt cô lại thoáng buồn.
Lịch Thời Uyên vốn định nói không cần, nhưng nhìn vẻ mặt cô, anh biết nếu lúc này nói vậy, cô sẽ coi anh chẳng khác gì Lục Khải Minh cả.
Anh đành gật đầu: “Được. Dù sao người sai trước là Lục Khải Minh, nên chuyện tiền nong cũng không cần vội.”
Cố Kiều Kiều gật đầu, lại nói lời cảm ơn, nhưng lần này thái độ đã không còn xa cách như trước nữa.
Lịch Thời Uyên cười nhẹ. Không dễ chút nào, cuối cùng cô cũng chịu mở lòng với anh rồi.
Càng khiến anh tin rằng, kế hoạch “mưa dầm thấm lâu” là hoàn toàn đúng đắn.

0 comments