Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 472 473 474

By Quyt Nho - tháng 10 04, 2025
Views

Chương 472: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 19

Sau khi rời khỏi nhà họ Lịch Thời Uyên, Cố Kiều Kiều vốn định đến bệnh viện, nhưng lại nhận được thông báo phỏng vấn từ một công ty mà cô từng nộp hồ sơ xin việc.

Năm nay cô học năm cuối đại học, trước giờ vẫn chăm sóc bà nên chưa đi thực tập. Giờ chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, chuyện thực tập không thể trì hoãn.

Thời gian phỏng vấn là ba giờ chiều. Cố Kiều Kiều quay về nhà thay một bộ đồ công sở đã mua từ trước, sau đó mới đến bệnh viện.

Trước phòng bệnh 601 vẫn có một hàng vệ sĩ đứng canh. Cố Kiều Kiều hơi khựng lại, sắc mặt vẫn bình thản như thường.

Tư Nhất thấy bóng dáng Cố Kiều Kiều thì lập tức gõ hai cái lên cửa theo nhịp.

Tư Cẩn Ngôn nhướng mày, lười biếng dựa vào giường nhắn tin cho Cố Kiều Kiều: 

[Bảo bối, vào đi.]

Từ “bảo bối” này là tối qua anh mới tra được trên mạng, nghe nói giờ mấy cặp yêu nhau đều gọi nhau thế. Tư Cẩn Ngôn không hiểu lắm, nhưng vẫn tôn trọng trào lưu, nên hôm nay bắt đầu gọi Cố Kiều Kiều là “bảo bối”.

Tư Nhất đã mở cửa cho cô, làm một động tác mời vào.

Cố Kiều Kiều đành cắn răng bước vào.

Hôm nay Tư Cẩn Ngôn không mặc đồ bệnh nhân, mà mặc áo ba lỗ trắng để lộ bắp tay rắn chắc mà không quá lố.

Cố Kiều Kiều lặng lẽ nhìn một cái. Nếu bị cú đấm đó đập trúng, chắc cô bay luôn quá.

Lúc Tư Cẩn Ngôn gọi cô là “bảo bối”, khóe miệng cô hơi cong lên, nở nụ cười ngượng ngùng.

Tư Cẩn Ngôn chống tay ngồi dậy, vẫy tay với cô, trên mặt vẫn treo nụ cười bất cần, nhìn trông vừa ngầu vừa lãng tử.

Cố Kiều Kiều có phần lúng túng bước lại, rồi bị anh kéo vào lòng: “Bảo bối, tối qua sao không trả lời tin nhắn của anh?”

Giọng Tư Cẩn Ngôn trầm thấp, có từ tính, gọi “bảo bối” nghe cũng không hề sến súa, nhưng Cố Kiều Kiều lại nghe mà thấy có chút ngượng ngùng.

Cô nhỏ giọng phản đối: “Anh đừng gọi em là bảo bối được không…”

Tư Cẩn Ngôn nhướng mày: “Giờ mấy bạn trẻ không phải đều gọi nhau thế à? Em không thích à?” 

Anh đổi giọng: “Vậy gọi em là ‘bé thơm’”

Cố Kiều Kiều đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, giọng cũng có chút làm nũng: “Gọi là Kiều Kiều!”

Cái liếc đó chẳng làm Tư Cẩn Ngôn sợ hãi gì, trái lại còn thấy như đang được liếc mắt đưa tình vậy.

Quả là mềm mại dễ thương.

Đôi mắt đó cũng thật đẹp.

Ánh mắt đen láy của Tư Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô, rồi trong lúc cô cảm thấy có gì đó sai sai, anh cúi người hôn xuống. Từ mắt đến môi, mạnh mẽ bá đạo.

Cố Kiều Kiều cố đẩy ra, nhưng thân hình anh cứng rắn như đá, đẩy mãi không được, đành để mặc anh "đánh chiếm".

Đến khi cô không thở nổi nữa, Tư Cẩn Ngôn mới “từ bi” mà buông ra.

Cố Kiều Kiều thở dốc, giọng mềm mại có chút oán trách: 

“Tại sao anh lại hôn em!”

“Em quên rồi à? Chúng ta là người yêu mà.”

Tư Cẩn Ngôn cười gian, chỉ vào điện thoại của cô: 

“Sao em không trả lời tin nhắn của anh?”

Ánh mắt đen láy của anh khiến Cố Kiều Kiều hoảng loạn, cô vội cúi đầu, bịa đại một lý do: “Tối qua em ngủ sớm…”

Tư Cẩn Ngôn thấy cô né tránh ánh nhìn thì biết không phải thật, nhưng cũng không ép hỏi. Anh liếc nhìn bộ đồ công sở của cô, ôm sát người, eo nhỏ nhắn, chậc…

Anh giả vờ bóp một cái: “Định đi đâu thế?”

Cố Kiều Kiều buột miệng: “Chiều em có buổi phỏng vấn.”

Tư Cẩn Ngôn gật đầu. Hôm qua đám thuộc hạ tự ý điều tra cô, sợ cô có mục đích hoặc là người của đối thủ.

Anh xem tài liệu, thấy ngoài nghèo thì không có gì đặc biệt.

Tư Cẩn Ngôn đã cảnh cáo bọn họ, sau này đừng tự tiện can thiệp chuyện của Cố Kiều Kiều.

“Trưa nay ăn cùng anh nhé?”

Tư Cẩn Ngôn chưa từng yêu ai, giờ có bạn gái thơm mềm như vậy, dĩ nhiên là muốn dính lấy cô suốt ngày.

Cố Kiều Kiều hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Sau đó cô đến tìm bác sĩ Lưu để xác nhận thời gian phẫu thuật cho bà: sáng thứ Bảy tuần này.

Dạo này bà hồi phục tốt, tỷ lệ thành công hơn 80%, Cố Kiều Kiều cũng yên tâm phần nào.

Dù sao thì chuyện này quan trọng hơn hết thảy.

Lúc ăn trưa, Cố Kiều Kiều hỏi bâng quơ: “Cẩn Ngôn, vết thương của anh…”

Cô chưa từng thấy anh tiêm hay thay thuốc, tay chân hoạt động cũng bình thường.

Tư Cẩn Ngôn chẳng giấu diếm: “Anh chỉ giả vờ thôi, mai là xuất viện rồi.”

Việc kinh doanh của anh phức tạp, không thể công khai, trong nhà cũng đầy mưu mô đấu đá, lần nhập viện này chỉ là kế nghi binh.

Không ngờ lại gặp được Cố Kiều Kiều — báu vật của anh.

Nghĩ đến đây, Tư Cẩn Ngôn đặt đũa xuống, thần sắc hơi do dự: “Kiều Kiều…”

Cố Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn anh đầy thắc mắc, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Tư Cẩn Ngôn cảm thấy những lời định nói càng khó mở miệng, nhưng vì an toàn của cô, anh vẫn nói: “Xin lỗi, hiện tại anh chưa thể công khai mối quan hệ của hai ta với gia đình. Sau này muốn gặp nhau, cần để Tư Nhất đến đón em.”

Đũa trong tay Cố Kiều Kiều rơi xuống bàn, cô tỏ ra ấm ức: 

“Anh muốn em làm người tình trong bóng tối? Đừng nói là… anh đã có vợ rồi?”

Đôi mắt cáo đẹp đẽ của cô lập tức phủ một tầng nước, giận dỗi mắng: “Đồ tồi!”

Cô định bỏ đi, nhưng Tư Cẩn Ngôn sao có thể để cô đi, kéo tay cô lại ôm vào lòng.

“Nghe anh giải thích được không?” 

Tư Cẩn Ngôn thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc nói: “Nhà anh rất phức tạp, anh sợ người ta biết đến em sẽ làm tổn thương em. Nhưng em yên tâm, trong nửa tháng tới, anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ hết những mối đe dọa với em.”

Lời anh nói vừa khí phách, vừa vô cùng chân thành.

Trước đây một mình thì không sao, giờ có Cố Kiều Kiều, anh không thể sống như trước nữa.

Cố Kiều Kiều bình tĩnh lại, cụp mắt xuống rồi từ từ gật đầu.

Tư Cẩn Ngôn chợt có cảm giác gì đó là lạ, nhưng cũng không để tâm, chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều.

Người trong lòng ngoan ngoãn thế này, tính đa nghi của anh cũng nên sửa lại một chút rồi.

Chương 473: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 20

Lúc 2 giờ 50 chiều, Cố Kiều Kiều đến đúng giờ tại tòa nhà tập đoàn Tần thị. Cô ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng không đếm xuể, rồi bình tĩnh ôm hồ sơ lý lịch bước vào.

Sau khi giải thích lý do đến đây với lễ tân, cô được dẫn lên phòng phỏng vấn trên tầng ba.

Người phỏng vấn là một người đàn ông trông có phần nghiêm túc, khoảng chừng ba mươi tuổi. Anh ta ra hiệu mời Cố Kiều Kiều ngồi xuống, nặn ra một nụ cười công sở: 

“Chào cô Cố, tôi họ Lưu, hiện là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc. Tôi đã xem hồ sơ của cô, nhưng hiện tại vị trí cô muốn ứng tuyển tạm thời không thiếu thực tập sinh.”

Hả?

Cố Kiều Kiều thấy khó hiểu và có phần cạn lời. Không thiếu người sao còn gửi thông báo mời phỏng vấn?

Cô cũng mỉm cười xã giao: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Cô đoán người đàn ông trước mặt hẳn là trợ lý của Tần Vọng Đình. Mà đã là trợ lý đặc biệt thì sao lại phải tự mình phỏng vấn?

Thế nên cô không rời đi, tiếp tục ngồi chờ anh ta nói tiếp.

Trợ lý Lưu không ngờ cô gái mà tổng giám đốc đích danh chỉ định lại có thể bình tĩnh đến vậy. Là một người đàn ông bình thường, tất nhiên anh ta cũng bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô thu hút, ban đầu còn tưởng chỉ là "bình hoa di động", không ngờ tính cách lại điềm đạm như thế.

Anh ta lại nở nụ cười công việc: “Nhưng bộ phận thư ký tổng giám đốc thì đang thiếu người, không biết cô Cố có quan tâm không?”

Cố Kiều Kiều suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vị trí đó có cần tăng ca không?”

Đến cả một người điềm tĩnh như trợ lý Lưu cũng không khỏi thấy chấn động.

Tập đoàn Tần thị là một trong top 3 của thành phố C, mỗi năm chỉ tuyển dụng công khai một lần, thường thì có hàng ngàn người chen chân vào. Vậy mà giờ lại bị một thực tập sinh hỏi rằng có phải làm thêm giờ không, như thể chỉ cần phải tăng ca thì cô sẽ từ chối.

Trợ lý Lưu hơi bối rối: “Không cần đâu, cô Cố.”

Cố Kiều Kiều cười: “Vậy xin hỏi tôi khi nào có thể đến công ty làm việc?”

Trợ lý Lưu đứng dậy: “Nếu cô rảnh vào chiều nay thì có thể đi cùng tôi tham quan công ty làm quen với môi trường.”

Dĩ nhiên Cố Kiều Kiều đồng ý.

Tất cả đều do Tần Vọng Đình sắp đặt, cô sao lại không chịu "hợp tác"?

Chỉ là, điều cô không ngờ là sau khi cùng trợ lý Lưu đi một vòng, làm quen với các nhân viên trong bộ phận thư ký, nắm được quy trình công việc, đến tận khi tan ca, cô vẫn không thấy mặt Tần Vọng Đình đâu.

Cố Kiều Kiều không biết rằng, suốt thời gian đó, Tần Vọng Đình vẫn đang âm thầm theo dõi cô qua camera trong văn phòng.

Ngồi trên ghế da cao cấp, anh mặc bộ vest xám, khuôn mặt điển trai, cao quý nhưng không biểu cảm. Thế nhưng đôi mắt sau cặp kính gọng bạc thì chưa từng rời khỏi màn hình giám sát.

Đây là lần thứ ba anh gặp Cố Kiều Kiều. Lần đầu là tiếng sét ái tình, lần thứ hai phát hiện ra Lịch Thời Uyên cũng có tình cảm với cô.

Tần Vọng Đình hơi nheo mắt, lý trí nói với anh rằng nên từ bỏ.

Nhưng sau bao năm kiềm chế, giờ anh muốn điên một lần.

Cả đời này, anh chỉ yêu đua xe và Cố Kiều Kiều. Hồi trẻ vì tập đoàn Tần thị, anh đã từ bỏ đua xe.

Và bây giờ, anh không muốn từ bỏ cô.

Nghĩ thông suốt, ánh mắt sâu thẳm như hồ đen của Tần Vọng Đình ánh lên vẻ vui vẻ.

...

[Sắp xếp chỗ ở cho Cố Kiều Kiều, căn bên cạnh tôi còn trống.]

Trước khi tan làm, trợ lý Lưu nhận được thông báo này, sắc mặt điềm tĩnh của anh ta hiếm khi hiện rõ nét ngạc nhiên.

Lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu: tổng giám đốc vốn không nhắm đến việc tuyển thực tập sinh!

Là trợ lý thân tín nhất của Tần Vọng Đình, anh ta nhanh chóng thu xếp mọi việc, bao gồm cả việc dặn dò toàn bộ bộ phận thư ký giữ kín chuyện này, tuyệt đối không để lộ bất cứ điều gì.

Tập đoàn Tần thị có ký túc xá cho nhân viên, nhưng thực tập sinh thì sao có thể ở ngay cạnh phòng của tổng giám đốc?

“Cô Cố, buổi chiều cô thấy ổn không? Nếu không vấn đề gì, cô có thể điền vào mẫu đơn này để chính thức vào làm.”

Cố Kiều Kiều nhận lấy biểu mẫu: “Không vấn đề gì, trợ lý Lưu.”

Cô bắt đầu điền, còn trợ lý Lưu thì đứng một bên quan sát.

Khi nhìn thấy địa chỉ nhà của cô, anh ta kinh ngạc: “Cô ở xa vậy à? Nếu đi làm thì phải bắt xe buýt rồi chuyển hai tuyến tàu điện ngầm?”

Cố Kiều Kiều gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”

Lúc này, một cô gái tên Luck xen vào: “Công ty không phải có ký túc xá sao? Trợ lý Lưu, có thể sắp xếp cho Kiều Kiều một chỗ không?”

Luck đã nhận một khoản “phí giữ im lặng” hậu hĩnh, tất nhiên phải hết lòng hỗ trợ. Huống chi Cố Kiều Kiều vừa xinh đẹp như búp bê, vừa thân thiện. Chỉ trong một buổi chiều, cô đã chiếm được thiện cảm của cả bộ phận.

Trợ lý Lưu liếc nhìn Luck bằng ánh mắt tán thưởng: “Đúng vậy, cô Cố, cô có cần ở ký túc xá không? Ngay cạnh công ty, đi làm sẽ rất tiện.”

Cố Kiều Kiều hơi do dự: “Nhưng tôi chỉ là thực tập sinh, như vậy có ổn không?”

Trợ lý Lưu cười niềm nở: “Công ty chúng tôi đối xử công bằng với tất cả mọi người. Nếu cô thấy thuận tiện, tối nay có thể dọn vào luôn.”

Thế là, việc ở ký túc xá được quyết định ngay lập tức.

Chỉ cần đi vài bước từ công ty là đến khu căn hộ. Trợ lý Lưu sắp xếp cho cô ở tầng cao nhất, trên đó chỉ có hai phòng.

Anh ta đưa chìa khóa cho Cố Kiều Kiều, dặn dò vài điều rồi rời đi.

Cố Kiều Kiều nhìn quanh căn hộ đầy đủ tiện nghi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cô từng nghĩ Lịch Thời Uyên sẽ là kiểu tổng tài bá đạo thích cưỡng ép chiếm đoạt, ai ngờ người nhìn bề ngoài nho nhã như Tần Vọng Đình mới là người chủ động như thế.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, từ việc anh không do dự đưa Tần Nhất Lễ ra nước ngoài, có thể thấy rõ tính cách của anh.

Nhắc đến Tần Nhất Lễ, cô hỏi: “888, khi nào Nam Cung Linh sẽ trở lại?”

888 trả lời: “Theo cốt truyện gốc, Nam Cung Linh sẽ về nước sau mười ngày nữa để dự tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Tư.”

Cùng lúc đó ở F quốc.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo! Hào quang nữ chính của ký chủ sắp đổ vỡ! Hào quang nữ chính của ký chủ sắp đổ vỡ!”

Tiếng cảnh báo điện tử chói tai vang lên trong đầu Nam Cung Linh khiến cô ta đau nhức không chịu nổi.

Đang uống cà phê cùng Tần Nhất Lễ, cô ta bỗng run tay làm đổ hết cà phê.

“Linh Linh, em sao thế?” Tần Nhất Lễ lo lắng hỏi.

Nam Cung Linh nhíu mày ôm đầu: “Em đau đầu quá, muốn lên nghỉ một lát.”

Tần Nhất Lễ vội đỡ lấy tay cô: “Đi thôi, anh đưa em lên.”

Nam Cung Linh đau đầu dữ dội, đành dựa vào cậu ta để đứng vững.

Hai người trông vô cùng thân mật.

Thang máy vừa mở cửa tầng nơi Nam Cung Linh ở, họ chạm mặt Tư Văn Triệt đang đứng chờ bên ngoài.

Thấy hai người quá gần gũi, sắc mặt Tư Văn Triệt sầm lại, cau mày.

Nam Cung Linh hoảng hốt, vội tránh xa Tần Nhất Lễ rồi giải thích: “Văn Triệt, em đau đầu nên Nhất Lễ mới dìu em lên.”

Tư Văn Triệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo, không hề tức giận như cô nghĩ.

Lẽ ra khi thấy bạn gái thân thiết với người khác hắn phải giận dữ mới đúng. Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng hắn không gợn sóng.

Từ lúc có được Nam Cung Linh, hắn đã dần mất cảm giác yêu đương với cô ta.

Nhưng vì sĩ diện, Tư Văn Triệt vẫn giả vờ khó chịu: “Em không khỏe có thể gọi cho anh, sao phải phiền đến Nhất Lễ?”

Tần Nhất Lễ nghiến răng:Tư Văn Triệt rõ ràng là được lợi còn giả vờ thanh cao. 

Cậu ta gượng cười: “Làm gì mà gọi là phiền, tiện đường thôi. Với lại tôi cũng ở đây mà.”

Nam Cung Linh thấy hai người tranh giành vì mình thì đắc ý nở nụ cười, rồi lập tức ôm tay Tư Văn Triệt nũng nịu: “Đừng giận mà Văn Triệt, đầu em đau lắm, mình về phòng nghỉ nhé?”

Tư Văn Triệt liếc nhìn Tần Nhất Lễ đang tức tối, mỉm cười rồi dìu cô ta về phòng.

Vừa vào phòng, hắn đã lạnh lùng nói: “Anh còn việc phải làm, em nghỉ ngơi đi.”

Nam Cung Linh đang bận tâm đến lời cảnh báo từ hệ thống nên cũng chẳng để ý thái độ lạ thường của hắn ta.

Cô vừa đóng cửa phòng liền hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao hào quang nữ chính lại đổ vỡ được?”

Hệ thống đáp: “Hào quang nữ chính của cô là đạo cụ mua được. Khi nữ chính thật sự xuất hiện, hào quang của cô sẽ đổ vỡ.”

Nam Cung Linh cảm thấy bất an — sao có thể như vậy?

Trong thế giới nhỏ này, cô chính là người nhập vai nữ chính cơ mà.

Để dễ dàng "cưa đổ" các mục tiêu, cô ta đã mua một đạo cụ tăng hào quang nữ chính, giúp tăng sức hấp dẫn và tỉ lệ thành công nhiệm vụ.

Cô ta sợ bị đưa vào thế giới trừng phạt...

Trước đây ở học viện quý tộc, nhiệm vụ thất bại khiến cô bị đày sang thế giới trừng phạt suốt một thời gian dài mới thoát ra được.

Nếu lần này lại thất bại, toàn bộ điểm tích lũy của cô ta sẽ bị xóa sạch...

Nam Cung Linh cau mày, mở hệ thống kiểm tra túi đạo cụ, nhớ ra vẫn còn một mục tiêu là nam chính Lục Khải Minh. Nghĩ đến đây, cô ta quyết tâm hành động.

Nhưng cô ta không hề hay biết, lý do khiến hào quang nữ chính của cô ta tan vỡ, không chỉ vì nữ chính thật sự xuất hiện, mà bởi vì các "nam chính" kia giờ đã không còn là nam chính nữa.

Tần Nhất Lễ bị đẩy ra nước ngoài, mỗi tháng chỉ còn tiền sinh hoạt ít ỏi.

Tư Cẩn Ngôn bắt đầu thanh trừng nhà họ Tư, cha của Tư Văn Triệt bị tước toàn bộ quyền lực, kéo theo Tư Văn Triệt cũng thành kẻ nhàn rỗi.

Còn Lục Khải Minh thì thê thảm hơn, hắn bị đánh rồi ném vào ổ ăn xin, cả nam lẫn nữ đều ở đó. Hắn ta đã trải qua một ngày một đêm sống không bằng chết.

Tận đến hôm sau, thư ký mới tìm thấy hắn ta và đưa vào viện cấp cứu.

Chương 474: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 21

Sau một ngày một đêm sống không bằng chết, Lục Khải Minh được đưa vào bệnh viện cấp cứu và nằm luôn ở phòng ICU.

Tỉnh lại thì đã là ba ngày sau.

Mặt hắn ta vẫn còn sưng vù, bầm tím khắp nơi, trông như ma quỷ bò từ dưới đất lên, chỉ có đôi mắt là hiện rõ sự căm phẫn.

Hắn ta giận dữ hất tung mọi thứ trên tủ đầu giường xuống đất, cả người như muốn hủy diệt thế giới ngay lập tức.

Vết thương đau rát khiến cơn điên trong hắn càng bộc phát dữ dội hơn, hắn hét lớn liên tục: “Cá mập! Cá mập! Cá mập!!!”

Bà Lục khóc lóc bên cạnh, ông Lục định bước tới giữ lấy con trai, nhưng bị hắn ta đẩy mạnh ngã xuống đất.

“Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!”

Ông Lục xót con mà bất lực, đành bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần cho hắn.

Một lúc sau, Lục Khải Minh mới dần bình tĩnh lại, chỉ là ánh mắt đã trở nên trống rỗng, như thể hồn phách đã bị rút đi.

Bà Lục gào khóc: “Con trai đáng thương của tôi! Phải điều tra! Nhất định phải điều tra ra là ai làm chuyện này! Tôi sẽ khiến nó phải trả giá gấp trăm lần!”

Sắc mặt ông Lục vô cùng khó coi. Từ khi tìm thấy Lục Khải Minh, ông đã cho người điều tra, nhưng chẳng tìm ra được gì.

“Bà bảo em trai bà điều tra thử xem, chỉ có nhà mình thì không đủ lực đâu.”

Ông Lục đang nói đến Lịch Thời Uyên.

Bà Lục hơi khựng lại, sắc mặt thoáng chút gượng gạo, nhưng cũng gật đầu rồi ra ngoài gọi điện.

Quan hệ giữa bà và Lịch Thời Uyên không thân thiết, vì họ là anh em cùng cha khác mẹ, chuyện giữa họ cũng khá phức tạp, là ân oán đời trước để lại.

Nhưng giờ chẳng còn cách nào khác, bà đành phải nhờ đến Lịch Thời Uyên.

Trong phòng bệnh, điện thoại của Lục Khải Minh chợt vang lên với nhạc chuông đặc biệt.

Lúc đó hắn ta đang sắp thiếp đi, vừa nghe thấy lập tức bật dậy, giơ tay: “Đưa điện thoại cho tôi!”

Thư ký vội vàng đưa điện thoại cho hắn ta, liền thấy gương mặt hắn ta hiện lên biểu cảm rất phức tạp.

Vừa vui mừng, vừa hối hận, vừa điên loạn, lại có cả mặc cảm…

Thư ký thức thời lập tức rút lui khỏi phòng bệnh, trong phòng giờ chỉ còn lại ông Lục ngồi bên cạnh.

Lục Khải Minh do dự một hồi, cuối cùng cũng bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng như nước của Cố Kiều Kiều: “Anh Khải Minh, anh bận à? Mấy ngày nay sao anh không về? Em nhớ anh lắm…”

Cô gái ở đầu dây kia như đang làm nũng, giọng nói dịu dàng ngọt ngào khiến hốc mắt Lục Khải Minh bất giác đỏ lên.

Hôm đó hắn ta lại có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy, còn vì chuyện công ty mà bỏ rơi cô.

Vậy mà Kiều Kiều không hề giận, ngược lại còn chủ động gọi cho hắn…

Lục Khải Minh nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.

Hắn ta khàn giọng nói: “Xin lỗi em Kiều Kiều, mấy hôm nay anh không được khỏe…”

Giọng nói bên kia lập tức cao lên, nghe ra đầy lo lắng: “Anh Khải Minh, anh bị sao vậy? Anh ở đâu? Em đến chăm anh được không?”

“Không được!” Lục Khải Minh lập tức phản ứng mạnh, từ chối ngay, nhưng nghe thấy bên kia im lặng, hắn ta lại hít sâu vài cái.

“Kiều Kiều, đừng lo cho anh. Anh sẽ sớm khỏe lại thôi. Đợi anh vài hôm nữa nhé?”

Giọng Cố Kiều Kiều còn nhẹ nhàng hơn: “Vâng, vậy anh phải ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nhé. Không thì em sẽ lo lắm đấy.”

Lục Khải Minh siết chặt nắm tay, nội tâm tràn ngập xúc động.

“…Ừ.”

Sau khi dập máy, ông Lục thấy con trai vẫn đang ngơ ngẩn nhìn điện thoại, nhưng ánh mắt lại sáng rõ hơn hẳn trước khi nhận điện thoại.

Ông dò hỏi: “Bạn gái à?”

Lục Khải Minh khẽ gật đầu: “Vâng.”

Ông Lục thật sự không biết con trai mình đã có người yêu. Nhưng với tình cảnh bây giờ…

“Con bé là con nhà nào?”

Lục Khải Minh nắm chặt điện thoại, như đã hạ quyết tâm: “Ba, cô ấy chỉ là con gái nhà bình thường, nhưng con muốn cưới cô ấy!”

Cố Kiều Kiều dịu dàng, lương thiện và bao dung đến thế, kể cả sau này biết chuyện xảy ra với anh, chắc chắn cũng không chê bai mà sẽ thương cảm cho anh.

Ông Lục thở phào, người bình thường thì tốt, như vậy sẽ không biết được những chuyện xảy ra với con trai ông.

Ông vỗ tay quyết định: “Được, vậy con mau chóng hồi phục, rồi chuẩn bị cho đám cưới của hai đứa!”

Lục Khải Minh tưởng tượng đến hình ảnh Cố Kiều Kiều mặc váy cưới, không kiềm được mà nở nụ cười hạnh phúc.

Cố Kiều Kiều lạnh mặt cúp điện thoại, cười khẩy một tiếng. Cô chỉ cần nói vài câu dịu dàng là độ yêu thích của Lục Khải Minh đã đầy.

Có hệ thống 888 hỗ trợ, cô đương nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Lục Khải Minh.

Cũng không ngờ là, người cao quý như Tần Vọng Đình lại ra tay tàn nhẫn đến thế.

Cố Kiều Kiều quyết định giải quyết nhanh chuyện của Nam Cung Linh rồi rút lui sớm, vì ba người đàn ông đó không ai là người dễ đối phó cả.

Cô không muốn ở lại để hứng chịu bãi chiến trường đó.

Bà Cố đã phẫu thuật xong, ca mổ rất thành công, chỉ cần ở viện thêm hai ngày nữa là được xuất viện.

Trước đây, cô và bà sống trong căn chòi tạm trong bãi giữ xe của khu dân cư, căn phòng nhỏ chật hẹp, xung quanh toàn là phế liệu, đến cả nhà vệ sinh cũng không có.

Những ngày gần đây, Cố Kiều Kiều đã thuê được chỗ ở mới. Cô không dùng tiền của Tư Cẩn Ngôn, vì sau bao nhiệm vụ ở các thế giới khác nhau, cô có thừa cách kiếm tiền.

Chớp mắt đã đến ngày trước buổi tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tư.

Những ngày qua, Cố Kiều Kiều vẫn đi làm bình thường ở tập đoàn nhà họ Tần, nhưng không gặp Tần Vọng Đình lần nào, về căn hộ cũng không thấy anh.

Không rõ anh đang bày trò gì.

Về phần Lịch Thời Uyên và Tư Cẩn Ngôn, hai người đó vẫn thường nhắn tin cho cô, nhưng cô đều lấy lý do phải chăm bà để từ chối gặp mặt.

Sau khi xuất viện, Lục Khải Minh được cô đến thăm vài lần, còn nấu canh cho hắn ta hai lần, khiến hắn ta cảm động đến phát khóc.

Cố Kiều Kiều tiếp tục duy trì hình tượng dịu dàng đến cùng, thành công chữa lành vết thương trong lòng Lục Khải Minh, giờ ánh mắt hắn ta nhìn cô đều tràn đầy mê đắm.

Sau cú sốc đó, tinh thần Lục Khải Minh dường như có chút vấn đề, vừa yêu vừa phụ thuộc vào cô.

Nhưng Cố Kiều Kiều không nhân cơ hội "cpu"(tẩy não) hắn ta, cô chỉ dịu dàng quan tâm chăm sóc, vậy mà hắn ta đã hoàn toàn sa bẫy.

Ngay cả khi Nam Cung Linh – người anh ta từng yêu nhất trở về nước và hẹn gặp, Lục Khải Minh cũng từ chối.

Điều đó khiến Nam Cung Linh càng cảm thấy nguy cơ. Tư Văn Triệt đã không còn xem trọng cô ta, còn vì nguyên nhân gia tộc mà cô giờ chỉ là một quân cờ vô dụng.

Sau khi về nước, cô mới biết Tần Nhất Lễ cũng bị đuổi khỏi nhà họ Tần.

Trong hồ cá của Nam Cung Linh giờ chỉ còn lại mỗi “con cá béo” Lục Khải Minh. Cô ta muốn câu lại hắn ta, nhưng phát hiện hắn đã yêu chính thế thân của mình?

Cô ta từng điều tra về Cố Kiều Kiều, và ngay khi nhìn thấy ảnh cô, lập tức nhận ra đây chính là nữ chính mà cô ta từng cố tình lừa bắt cóc khi còn nhỏ!

Giờ không chỉ Lục Khải Minh yêu Cố Kiều Kiều, mà ngay cả chú nhỏ của hắn ta cũng để mắt đến cô.

Nam Cung Linh bắt đầu hoảng loạn, cô ta thật sự không muốn nhiệm vụ lần này thất bại nữa.

Vì thế, vào ngày trước tiệc thọ của ông cụ nhà họ Tư, cô ta tranh thủ một cơ hội đến nhà Lục Khải Minh, dùng đạo cụ trong không gian của mình, cùng hắn ta trải qua một đêm.

Cô ta biết hôm nay Cố Kiều Kiều sẽ đến nhà Lục Khải Minh để cùng hắn ta đến nhà họ Tư.

(Tác giả: Có rất nhiều tình tiết được lướt qua nhanh, vì nhiều bạn thấy một thế giới kéo dài quá lâu, nên giờ cố gắng khống chế trong khoảng 30 chương.)


  • Share:

You Might Also Like

0 comments