Xuyen Nhanh Van Nguoi Me 466 467 468

By Quyt Nho - tháng 10 03, 2025
Views

Chương 466: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 13

“Ngẩng mặt lên.”

Giọng nói của Tư Cẩn Ngôn không quá lạnh cũng chẳng dịu dàng.

Anh cao hơn Cố Kiều Kiều rất nhiều, thân hình anh như một cái bóng lớn bao phủ trọn lấy cô.

Cố Kiều Kiều khẽ cắn môi, hai tay cứ xoắn chặt vào nhau đầy bất an.

Phản ứng vừa rồi của cô có lẽ đã khiến người đàn ông sắc bén này từ trên giường bệnh bước xuống.

Cô chỉ cảm thấy mình như bị chim ưng khóa chặt, lông tơ toàn thân dựng hết cả lên.

Nhưng sợ thì sợ, cô vẫn thấy uất ức, rõ ràng cô không sai.

Nghĩ vậy, không hiểu lấy đâu ra dũng khí, cô ngẩng đầu lên, giọng nói mềm mại cố tỏ ra cứng cỏi: “Tôi đâu có nói sai!”

Tư Cẩn Ngôn nhìn vào đôi mắt hồ ly ươn ướt của cô, đuôi mắt đỏ hồng, thật sự quyến rũ vô cùng.

Bất chợt, anh thoáng nghĩ: chẳng lẽ cô là người của đối thủ phái tới?

Ngoại hình đúng là rất hợp gu anh.

Anh lười biếng bật cười, như một con hổ vừa tỉnh ngủ – trông thì có vẻ lười nhác, nhưng khi đã nhắm được con mồi thì sẽ ngay lập tức cắn vào cổ họng.

“Ừm, đúng đúng đúng, em nói không sai.”

Tự nhiên, anh lại muốn chọc ghẹo cô một chút.

Cố Kiều Kiều y như anh dự đoán, mặt đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa giận.

Chưa kịp phản ứng gì thì Tư Cẩn Ngôn đã lạnh giọng: “Tư Nhất, xin lỗi đi.”

Tên vệ sĩ đã túm lấy cô ban nãy im lặng bước lên một bước: “Xin lỗi.”

Nghe lời xin lỗi ấy, Cố Kiều Kiều bỗng thấy hơi lúng túng, bây giờ lại giống như cô mới là người vô lý.

Người ta cũng chỉ là người làm công, thôi thì đừng làm khó nữa.

Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Vậy… tôi, tôi đi trước đây.”

Tư Cẩn Ngôn hất cằm: “Ừ.”

Cô thở phào, liền mở cửa chạy biến đi không ngoái đầu.

Cửa phòng vẫn mở, Tư Cẩn Ngôn nhìn thấy cô chạy vòng vòng một hồi rồi lại đột nhiên dừng lại, gõ đầu mình một cái vẻ như tự trách, sau đó mới chậm rãi bước vào phòng đối diện.

Mở cửa, chui vào, đóng cửa – động tác liền mạch.

Tư Cẩn Ngôn bật cười, tiếng cười trầm thấp phát ra như từ lồng ngực vang vọng ra.

Anh lười biếng quay lại giường, nửa người trên dựa vào tường, tiện tay với lấy điếu thuốc trên kệ đầu giường.

Tư Nhất nhanh chóng lấy bật lửa châm thuốc cho anh.

Trong làn khói mờ, gương mặt sắc nét và điển trai của anh mờ ảo như ẩn như hiện, … giống hệt như gương mặt cô gái kia cũng hiện rõ trong đầu anh.

Anh rít một hơi, mắt nghiêng nhìn về phía cánh cửa phòng đối diện, ánh mắt vừa như thích thú, vừa như vừa phát hiện được một con mồi đáng giá.

Tư Nhất liếc mắt với các vệ sĩ khác, rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Cửa phòng... vẫn không đóng.

Khi bác sĩ đến thăm khám, Cố Kiều Kiều mới mở cửa bước ra. Cô theo phản xạ nhìn sang đối diện. Người đàn ông kia đang ngậm điếu thuốc, mắt nhìn thẳng về phía cô.

Cô cứng người, cảm giác như bị một con dã thú rình rập.

Dãy vệ sĩ trước cửa phòng anh ta đã biến mất, chỉ còn Tư Nhất đứng bên trong.

Thấy Tư Cẩn Ngôn dập tắt điếu thuốc, trong gạt tàn đã có mấy đầu lọc, Cố Kiều Kiều vội dời mắt đi, rồi bước sang bên tránh đường cho các bác sĩ vào.

Cô nén lại ý định đóng cửa, rồi bước đến đầu giường bệnh một đoạn nơi mà đối diện sẽ không thể nhìn rõ.

Khám xong, bác sĩ Lưu nhìn bản báo cáo mới rồi nói: “Dạo này bà cụ hồi phục khá tốt, có thể sắp xếp phẫu thuật rồi.”

Cố Kiều Kiều mừng rỡ, vội hỏi: “Phẫu thuật xong thì bà có thể hồi phục như bình thường phải không ạ?”

Bác sĩ Lưu trầm ngâm: “Cái này phải đợi sau một tháng hậu phẫu, xem chỗ ổ bệnh có còn tái phát tế bào ung thư không đã.”

Sắc mặt Cố Kiều Kiều chùng xuống, nhưng nhìn thấy bà cũng buồn, cô lập tức lấy lại tinh thần: “Vậy phiền bác sĩ Lưu sắp xếp lịch mổ giúp ạ.”

“Được, chúng tôi sẽ hội chẩn thêm, khi có lịch sẽ báo ngay.”

Cô cúi người cảm ơn: “Cảm ơn bác sỹ Lưu!”

Ông gật đầu, liếc mắt ra hiệu muốn nói chuyện riêng với cô.

Cố Kiều Kiều chỉnh lại chăn đắp cho bà, rồi theo bác sĩ Lưu ra ngoài, khép cửa lại.

Cô vô thức liếc sang đối diện, người đàn ông kia đã biến mất khỏi giường bệnh.

Thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi: “Bác sĩ Lưu, còn vấn đề gì sao ạ?”

Ông hơi lưỡng lự, nhưng rồi vẫn nói: “Cháu cũng biết đấy, chi phí ca mổ lần này rất cao. Trước khi xác nhận lịch mổ thì chi phí…”

Cô cắn môi, mắt cụp xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Cháu đã chuẩn bị xong chi phí rồi ạ.”

Bác sĩ Lưu gật đầu, dặn thêm vài điều rồi rời đi.

Cố Kiều Kiều như trút hết sức lực, tựa lưng vào tường, hơi cúi người vì mỏi mệt.

Cô nhắm mắt, mày hơi cau lại, cả người toát ra một nỗi buồn không nói thành lời.

Bất ngờ, cô cảm nhận có một bàn tay ấm nóng đặt lên trán mình, nhẹ nhàng vuốt ve như muốn xoa dịu nếp nhăn giữa hai mày cô.

Cô mở bừng mắt, thấy gương mặt phóng đại ngay trước mắt.

Cô vội nghiêng đầu tránh, thì nghe thấy giọng cười khẽ của Tư Cẩn Ngôn:
“Tránh cái gì chứ.”

Cô: …?

Làm ơn, hai người có quen thân gì đâu mà thân mật vậy?

Cô không nói, nhưng biểu cảm trên mặt cô viết rõ từng chữ ấy.

Tư Cẩn Ngôn nhìn đôi mắt hồ ly ngơ ngác kia khẽ nhướng lên, miệng hơi hé – thật sự vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

Làm lòng anh ngứa ngáy.

Anh chưa từng hứng thú với ai, nhưng mới gặp cô gái này một lần mà như… cứ như cây khô nở hoa vậy.

Anh vén một lọn tóc rơi bên tai cô, khẽ vuốt rồi đưa lên mũi ngửi.

“Sao thơm thế này.”

Giọng nói trầm thấp phả vào tai, khiến tai cô đỏ ửng lên vì hơi thở nóng rực của anh.

Cô thấy vùng da bị thở lên như ngứa râm ran, mà anh thì cứ hít sâu thêm.

Cô chịu không nổi nữa, đưa tay đẩy vào ngực anh định kéo giãn khoảng cách.

Nhưng…

Dưới tay là cơ bắp rắn chắc, đẩy không nổi!

Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh một cái.

Cắn răng, giả vờ lạnh lùng: “Anh làm ơn tự trọng!”

Anh nhướng mày: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy. Thơm thế, em là búp bê thơm à?”

Đôi mắt phượng dài hẹp của anh ánh lên vẻ hứng thú, sâu thẳm khiến cô hoảng hốt.

Áp lực từ khí thế của anh khiến cô lần nữa nghiến răng, thành thật đáp: “Mùi hương cơ thể.”

Nghĩ đến tay mình còn đặt lên người anh, cô lập tức rụt về, lòng bàn tay nóng ran như bỏng.

Cô rụt cổ, nhỏ giọng tội nghiệp: “Anh… có thể tránh ra không? Đây là hành lang bệnh viện, với lại… chúng ta đâu quen biết gì.”

Cô lén lút nhìn quanh, sợ có người đi qua nhìn thấy.

Tư Cẩn Ngôn cười đểu: “Anh có giữ em lại đâu, tránh cái gì?”

Ánh mắt anh lấp lánh ý cười, anh lùi lại một chút cho đàng hoàng hơn: “Anh là Tư Cẩn Ngôn, Tiểu Kiều Kiều, giờ thì chúng ta quen nhau rồi nhé.”

Chương 467: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 14

Cố Kiều Kiều trừng mắt: “Làm sao anh biết tên tôi?”

Tư Cẩn Ngôn nhướng mày, thản nhiên đáp: “Anh vừa mới hỏi thăm được.”

Mặt dày thật đấy!

Cố Kiều Kiều nhìn anh với hàng lông mày sắc bén, vóc dáng cao lớn đầy áp lực, rồi cúi xuống nhìn mình… mà cô chỉ đứng đến ngực anh…

Không đánh lại rồi…

Cô đành hạ thấp giọng, rụt rè hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”

Tư Cẩn Ngôn tất nhiên nhận ra sự giận dữ ẩn sau giọng nói ấy, cùng biểu cảm tức tối của cô ban nãy.

Chậc, con mèo nhỏ xinh xắn này còn có móng vuốt cơ đấy.

Càng khiến người ta thích hơn thì biết làm sao?

Anh hơi cúi xuống, đôi mắt dài hẹp ánh lên vẻ tinh nghịch, thì thầm bên tai Cố Kiều Kiều, như đang trêu đùa một con mèo nhỏ: “Em đoán xem?”

Cố Kiều Kiều quả thật như muốn dựng hết tóc gáy, định quay đầu lườm anh.

Không ngờ, Tư Cẩn Ngôn lại khẽ xoay mặt… và…

“Ưm!”

Cố Kiều Kiều trợn to mắt, hoàn toàn không tin nổi hai người lại… chạm môi rồi.

Cô vô thức nín thở, nhưng hương thuốc lá nhàn nhạt từ người anh vẫn len vào mũi.

Không khó ngửi… thậm chí có chút dễ chịu.

Tư Cẩn Ngôn cứ nhìn chằm chằm cô, thấy cô như hóa đá, cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Cảm nhận được sự mềm mại kia, khóe mắt anh lấp lánh ý cười. Anh cố tình không động đậy, muốn xem cô chịu được bao lâu.

Sắc mặt Cố Kiều Kiều bắt đầu đỏ bừng, hàng mi dài run nhẹ, vẻ mặt như bị ngộp thở mà càng thêm rực rỡ.

Xóa tan vẻ buồn rầu ban nãy.

Tư Cẩn Ngôn thầm nghĩ: phải thế chứ, người con gái xinh đẹp như thế này thì nên rực rỡ như một bông hoa.

Anh mới từ từ rời khỏi môi cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách cực gần, mũi chạm mũi, hơi thở quấn vào nhau.

Giọng anh khàn khàn, trả lời thẳng câu hỏi lúc nãy của Cố Kiều Kiều: “Anh muốn có em.”

Sắc mặt cô lập tức tái đi, nhưng ngay sau đó lại đỏ ửng.

Cô không dám to tiếng, chỉ dám rủ rỉ: “Đồ… đồ lưu manh!”

Tư Cẩn Ngôn bật cười trầm thấp, nhướng mày: “Anh chính là lưu manh đấy.”

Anh dùng một ngón tay nâng cằm cô lên, mềm yếu như thể chỉ cần dùng sức là sẽ gãy.

Chưa kịp để cô vùng ra, tay kia của Tư Cẩn Ngôn giơ lên búng hai cái vào khoảng không. Ngay sau đó, cả hàng vệ sĩ vừa nãy lập tức xuất hiện phía sau anh.

Bọn họ ai nấy cao lớn, lạnh lùng, đứng thẳng như đang đợi mệnh lệnh.

Cố Kiều Kiều lập tức không dám giãy nữa, ngoan ngoãn để mặc anh nâng cằm, đôi mắt ngây thơ vô tội, đầy ý: “Em ngoan rồi, tha cho em đi…”

Tư Cẩn Ngôn bật cười thành tiếng, đôi mắt đen dài ánh lên niềm vui. Áp lực quanh người cũng tan đi không ít.

Anh cong môi cười: “Tiểu Kiều Kiều, làm bạn gái anh đi.”

Câu khẳng định, không chút nghi ngờ hay cho phép từ chối.

Cố Kiều Kiều liếc về phía sau: cả hàng vệ sĩ đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, có người còn đưa tay sờ bên hông như đang định rút thứ gì đó…

Cô nuốt nước bọt. Nếu không đồng ý…

Mạng nhỏ này… có giữ được không?

Cố Kiều Kiều ngẩng mắt nhìn, tròn xoe và đáng thương: 

“Em… em không xứng với anh đâu. Hơn nữa, lần đầu gặp mặt, em không biết gì về anh, anh cũng chẳng biết gì về em… Em vừa xấu, vừa nghèo…”

Cô lải nhải nói một tràng lý do, nói mãi vẫn không dám từ chối thẳng.

Tư Cẩn Ngôn buông cằm cô ra, chọc nhẹ vào má cô còn hơi phúng phính, cảm giác mềm mềm lại vô cùng đàn hồi, thật thích.

Cô vội vàng che mặt lại.

Cả hàng vệ sĩ vẫn giữ gương mặt vô cảm, thực tế thì toàn đang cố nhịn cười.

Tư Cẩn Ngôn khẽ động tay, cả đám lại đồng loạt đưa tay ra sau lưng, như chuẩn bị móc gì đó ra.

Cố Kiều Kiều lại nuốt nước bọt, nhắm tịt mắt hét lên: “Em đồng ý! Em làm bạn gái anh! Em làm!”

Cô cúi đầu, vai còn run rẩy.

Tư Cẩn Ngôn khoái chí ôm bổng cô lên.

Cô nhẹ tênh, ôm một tay là được.

Anh lắc lắc cánh tay, cười đầy kiêu ngạo: “Đi theo anh, đảm bảo nuôi em trắng trẻo mũm mĩm.”

Anh ôm cô thẳng về phòng bệnh của mình, đặt cô lên đùi.

Cố Kiều Kiều đỏ mặt cũng không nổi, trắng cũng không xong, chỉ biết ngồi đơ như búp bê để anh muốn làm gì thì làm… chọc tay, véo má…

Tư Cẩn Ngôn thề là anh không có ý xấu, chỉ là quá tò mò thôi. Từ trước tới giờ chưa từng hứng thú với phụ nữ, đây là lần đầu tiên ôm cô gái mềm mại thơm tho như thế.

Trái tim anh như tan chảy, cảm thấy Cố Kiều Kiều thật sự nhìn đâu cũng thấy dễ thương.

Một lúc sau, Cố Kiều Kiều thấy toàn thân ngứa ngáy, giọng nhỏ nhẹ: “Em muốn về chăm bà.”

Tư Cẩn Ngôn tựa trán vào hõm cổ cô, nơi ngập tràn mùi hương ngọt ngào.

Anh hít sâu một hơi, như đang tận hưởng: “Chờ chút.”

Cô thấy anh thân mật nhưng vẫn chừng mực, nên không vùng vẫy nữa.

Chẳng mấy chốc, Tư Nhất gõ cửa bước vào, tay cầm một tập tài liệu.

Tư Cẩn Ngôn ra hiệu bằng cằm, Tư Nhất bắt đầu đọc như máy: 

“Tư Cẩn Ngôn, nam, 28 tuổi, cao 1m92, nặng 90kg, làm trong ngành tài chính, sở hữu bất động sản gồm…”

Ngoài những thông tin cơ bản, còn có danh sách tài sản dài đến hơn mười phút.

Cố Kiều Kiều nghe đến đỏ cả mắt.

Tư Cẩn Ngôn ra hiệu cho Tư Nhất rời đi, rồi dụi dụi mặt vào má cô:

“Tất cả… sau này đều là của em.”

Cố Kiều Kiều không biết đáp sao, đành im lặng, lấy tay đẩy mặt anh ra.

Anh hôn lên lòng bàn tay cô một cái, rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”

Cô khựng lại, do dự vài giây: “Ở… nhờ nhà bạn.”

Nếu anh biết cô đang bị bao nuôi thì chắc cô sẽ chết mất…

Ánh mắt cô lộ rõ sự chột dạ, vội cúi đầu che đi.

Tư Cẩn Ngôn không để ý, gật đầu: “Anh có một căn hộ cao cấp gần bệnh viện. Tý nữa bảo Tư Nhất mang chìa khóa tới.”

Sợ cô từ chối, anh nói trước: “Không được từ chối. Không đáng bao nhiêu đâu. Em cứ ở tạm, đợi anh xuất viện rồi mình chuyển sang chỗ khác.”

Cố Kiều Kiều ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu, nhắc lại: “Em phải về chăm bà, bà ở một mình trong phòng bệnh khiến em rất lo.”

Tư Cẩn Ngôn cũng không ngăn cản, cầm lấy điện thoại của cô, thêm bạn, lưu số.

Anh còn ghim tên mình lên đầu danh bạ, đổi tên thành:
“Bạn trai của Kiều Kiều – Tư Cẩn Ngôn.”

Khóe miệng cô co giật: cái kiểu cuồng yêu này có hợp với dáng vẻ sắc lạnh của anh không?

Tư Cẩn Ngôn cười ranh mãnh, nhét lại điện thoại vào tay cô, rồi tự lấy máy mình ra thao tác.

Rất nhanh sau đó, điện thoại Cố Kiều Kiều kêu một tiếng thông báo:

“Zhifubao đã nhận tiền: xxx xxx xxx xxx tệ.”

Cô bị sặc nước bọt, ho sặc sụa.

Tư Cẩn Ngôn vừa vỗ lưng vừa lơ đãng nói: “Đừng xúc động. Đợi cưới xong anh chuyển khoản thêm.”

Chương 468: Thế Thân Bị Cướp Mất Cuộc Đời 15

Buổi chiều khi mở cửa phòng bệnh, tim cô run lên từng nhịp… chỉ sợ lại bị người bên đối diện bắt gặp.

May mà cánh cửa phòng đối diện đóng kín, đám vệ sĩ cũng chẳng thấy đâu.

Cô nhanh chóng xuống lầu, cố ý rời viện từ cửa sau, rồi vòng một đoạn ra một con đường lớn khác. Sau đó, cô mới bắt máy gọi lại cho Lục Khải Minh.

“Alô, Kiều Kiều, anh gọi bao nhiêu cuộc mà em không bắt vậy?” Lục Khải Minh giọng có chút lo lắng.

Cô đeo khẩu trang, giọng có phần nghèn nghẹn: “Em vừa dọn dẹp phòng bệnh cho bà.”

Hắn cảm thấy giọng cô hôm nay lạ lạ, tuy vẫn mềm mại nhưng như thiếu đi phần sinh khí. Dù vậy, hắn vẫn không nghĩ nhiều.

Chiếc xe của hắn đã đỗ ngay trước cổng bệnh viện, mắt chăm chú tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong dòng người qua lại.

“Anh đang ở cổng bệnh viện rồi, em xuống chưa?”

“Dạ?” Cô ngập ngừng, liếc mắt nhìn bảng đường. 

“Em đang ở ngã tư đường Phủ Tây, vừa mua chút đồ.”

“Được rồi, anh tới ngay.”

Bên đường có một bà cụ đang bán sen tươi, đài sen còn xanh, trông mướt mắt.

Cô bỏ ra hai chục nghìn mua mấy bông, cầm trên tay như một bó hoa xanh lạ lẫm.

Khi Lục Khải Minh đến nơi, cô vừa lên xe liền đưa bó sen cho hắn: “Tặng anh đó. Cảm ơn anh mấy hôm nay vẫn đưa đón em.”

Cô tháo khẩu trang ra, nở nụ cười ngọt ngào với hắn.

Lục Khải Minh như hóa đá. Tim hắn đập liên hồi, cả người run lên vì xúc động.

Hắn vui mừng đón lấy, nâng niu nói: “Anh rất thích. Cảm ơn Kiều Kiều.”

Hắn cẩn thận đặt những đài sen vào chỗ an toàn nhất. Đây là món quà đầu tiên cô tặng hắn.

Và còn là lần đầu tiên cô cười với hắn ngọt đến thế.

Hắn tin chắc rằng Kiều Kiều đã bắt đầu cảm động bởi tình cảm chân thành của hắn, cô bắt đầu mềm lòng rồi.

Nghĩ đến kế hoạch tối nay, hắn càng phấn khích. Hắn tin, đêm nay sẽ là bước ngoặt để tình cảm hai người thăng hoa.

Lục Khải Minh lái xe như bay, quãng đường bình thường mất 20 phút nay chỉ cần 10 phút.

Hắn rất ga-lăng mà mở cửa xe cho cô, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc không giấu nổi.

“Kiều Kiều, anh có điều bất ngờ muốn tặng em, nhắm mắt lại đi, đừng lén nhìn nha.”

Cô nhẹ nhàng gật đầu, để hắn dắt đến phía sau xe.

Khi cốp xe bật mở, hắn phấn khởi nói: “Kiều Kiều, mở mắt ra nào!”

Cô mở mắt, ngẩn người… cốp xe đầy ắp hoa hồng đỏ rực.

Cô sững lại vài giây, sau đó che miệng, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc và vui mừng: “Là anh chuẩn bị sao, anh Khải Minh?”

Nhìn gương mặt rạng rỡ của cô, hắn thấy mọi công sức cả ngày trời đều đáng giá.

Tim hắn mềm lại vì hạnh phúc, đến mức hắn ước thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc ấy.

Điều khiến hắn bất ngờ hơn cả là cô gái vốn e dè hay xấu hổ ấy nay lại chủ động ôm lấy hắn.

Cô dịu dàng dựa đầu vào ngực hắn, giọng nhỏ nhẹ như nước chảy: “Anh Khải Minh, em thích lắm.”

Cảm nhận được thân thể mềm mại trong vòng tay, người hắn như cứng lại một giây rồi lập tức ngập tràn sung sướng!

Cô chủ động ôm hắn!

Giây phút này, hắn thấy mình như sở hữu cả thế giới. Những chuyện với Nam Cung Linh trong quá khứ bỗng dưng trở thành khói mây tan biến.

Hắn quá hạnh phúc đến nỗi đầu óc choáng váng, cùng cô trở về căn hộ mà hắn đã tỉ mỉ trang trí tựa khung cảnh cầu hôn. Sàn nhà rải đầy cánh hoa hồng.

Bữa tối dưới ánh nến do hắn thuê đầu bếp riêng chuẩn bị. Sau khi ăn xong, hắn mở một chai rượu đã được chuẩn bị sẵn.

“Kiều Kiều, mình uống một ly nhé?”

Hắn đã chuẩn bị cả lý do để dụ cô, vì trước đây mỗi lần hắn rủ, cô đều từ chối thẳng thừng.

“Dạ, được.”

Cô cầm ly rượu, khẽ cụng ly với hắn - kẻ đang ngây ra vì bất ngờ.

Hắn vội lấy lại tinh thần, trong lòng như nở rộ: chắc chắn Kiều Kiều cũng yêu hắn rất nhiều.

Hắn nhấp một ngụm, ánh mắt nóng rực nhìn cô uống cạn cả ly.

Bất chợt, mí mắt phải hắn giật mạnh như điềm báo điều gì đó.

Hắn chau mày, cố đè nén nỗi bất an đang trào lên trong lòng.

“Kiều Kiều, mình xem phim nhé?”

Cô là kiểu người uống rượu sẽ đỏ mặt. Chỉ một ly mà gò má cô đã ửng hồng, ánh mắt hơi mờ mịt.

Cô như ngẩn ra vài giây rồi gật đầu ngơ ngác, đi theo hắn vào phòng chiếu phim.

Hắn chọn đại một bộ phim tình cảm lãng mạn rồi ngồi theo dõi biểu hiện của cô mà chẳng buồn nhìn màn hình.

Cô ngả người lên ghế sofa, trông có vẻ yếu ớt. Cô ngẩn ngơ hỏi: “Anh Khải Minh, không mở điều hòa à? Sao lại nóng thế?”

Cô đưa tay quạt vài cái, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Hắn lảng tránh ánh mắt cô mà nói dối: “Chắc mới bật, chưa kịp mát.”

Cô nhíu mày, cảm giác nóng bức càng lúc càng khó chịu. Cô lắc lắc đầu, đầu óc quay cuồng, mơ màng nhìn lên màn ảnh.

Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, điều hòa vẫn chẳng hạ nhiệt.

Cô vùng đứng dậy: “Anh Khải Minh, em vào nhà vệ sinh chút.”

Hắn định đỡ cô nhưng bị cô tránh nhẹ: “Em đi được mà.”

Lục Khải Minh có phần chột dạ, nên cũng không ngăn cô.

Về đến phòng mình, cô vào nhà vệ sinh, mở vòi nước cho chảy ào ào.

Trên kệ cạnh bồn rửa, điện thoại của cô hiển thị đang trong cuộc gọi.

Giọng nam trầm ấm bên kia vang lên: “Kiều Kiều, sao không nói gì vậy?”

Lịch Thời Uyên không ngờ cô lại chủ động gọi anh vì trước nay anh nhắn tin, cô cũng chỉ đáp qua loa.

Lâu rồi chưa gặp cô, anh cũng khá nhớ.

Anh vừa cầm điện thoại vừa lên chiếc xe đen đơn giản.

Chuyến bay dài khiến vẻ mặt vốn lạnh lùng của anh thêm phần mệt mỏi. Nghe thấy tiếng nước chảy từ đầu dây bên kia, anh khẽ cau mày.

“Kiều Kiều?”

Vẫn không có hồi âm, chỉ có tiếng nước.

Anh cảm thấy có gì đó sai sai, vội dặn tài xế một địa chỉ, giọng dứt khoát: “Chạy nhanh nhất có thể.”

Anh tăng âm giọng, cố gọi: “Kiều Kiều? Em còn đó không?”

Lúc này tiếng nước ngừng lại, rồi là một tiếng “bộp” — giống như điện thoại rơi xuống sàn.

Sau đó là tiếng cô kêu đau — như va phải gì đó.

Lịch Thời Uyên nhíu chặt mày, không ngắt máy mà lấy thêm điện thoại gọi cho Lục Khải Minh.

“Cậu nhỏ?”

Bình thường Lục Khải Minh sẽ rất vui khi nghe điện thoại của anh, nhưng hôm nay...

Kiều Kiều quan trọng hơn cả cậu nhỏ.

Lịch Thời Uyên nghe ra sự khác lạ trong giọng điệu, siết chặt điện thoại, nhưng vẫn giữ giọng bình thản: “Khải Minh, cậu mới về nước, tối nay qua chỗ cháu ngủ tạm.”

Lục Khải Minh hơi sững người. Hắn nhìn cánh cửa phòng chiếu phim còn mở, trong mắt là chút do dự.

Tối nay... không tiện để cậu nhỏ ở lại...

Chỉ ngập ngừng vài giây, hắn ho khẽ: “Xin lỗi cậu nhỏ, tối nay cháu đi chơi nhà bạn rồi.”

Hắn thấy khó hiểu. Cậu nhỏ sở hữu bất động sản ở khắp nơi, khách sạn cũng có, sao lại đòi đến chỗ mình?

Sắc mặt Lịch Thời Uyên trầm xuống, chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng rồi cúp máy.

Ngay sau đó, trợ lý Lưu ngồi ghế phụ nghe thấy giọng lãnh khốc quen thuộc: “Bảo J lập tức tấn công công ty của Lục Khải Minh.”


  • Share:

You Might Also Like

0 comments