Chương 98: Thanh Phong Môn
Người dịch: Quýt
—
“Thánh địa tông môn, kẻ lạ dừng bước!” Dưới ngọn núi uy nghiêm, hai nữ tu trẻ tuổi đứng trái phải chặn trước mặt Ngu Chiêu, vẻ mặt đầy cảnh giác. Ngu Chiêu nhìn ngọn núi giống hệt như trong bức tranh, ánh mắt phức tạp. Thủy Vân Cung đã bị hủy diệt, vậy mà nơi này lại xây dựng lên một tông môn mới, thậm chí ngay cả cổng núi cũng được dựng lên giống y hệt. Bảo rằng giữa hai bên không có liên quan, Ngu Chiêu thật không thể tin nổi.
“Xin hỏi hai vị, tông môn các vị gọi là gì?” Ánh mắt của hai nữ tu càng thêm cảnh giác, “Hồi bẩm tiền bối, tông môn chúng ta gọi là Thanh Phong Môn.”
“Thanh Phong Môn?” Ngu Chiêu gật đầu, nói tiếp, “Vậy phiền hai vị truyền báo một tiếng, ta muốn gặp chưởng môn của quý tông.”
“Tiền bối chờ ở đây một lát, ta sẽ trở lại ngay.” Hai nữ tu thấp giọng trao đổi, sau đó một người hành lễ với Ngu Chiêu rồi xoay người nhanh chóng bước vào trong cổng núi, để lại một người ở lại trông coi.
Ngu Chiêu vận dụng một ít tiểu thuật, nhanh chóng khai thác được nhiều thông tin từ nữ tu này. Hóa ra, Thanh Phong Môn được lập ra cách đây mười năm, chưởng môn là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ tên là Tử Vi Chân Nhân. Phần lớn đệ tử của Thanh Phong Môn, bao gồm cả chưởng môn, đều là đệ tử của Thủy Vân Cung trước kia. Khi Thủy Vân Cung bị diệt, bọn họ tứ tán bỏ trốn, mười năm sau lại tái hợp vì nhiều lý do khác nhau và lập nên tông môn mới. Hai nữ tu canh cổng này là người gia nhập Thanh Phong Môn sau này nên bị xem thường và bị phân phó đứng canh cổng núi.
Sau khi biết được những tin tức này, Ngu Chiêu vô cùng vui mừng. Nếu như chưởng môn hiện tại là đệ tử của Thủy Vân Cung, vậy thì nàng nhất định có thể biết thêm nhiều tin tức liên quan đến Thủy Thanh Nguyệt.
Không biết nữ tu kia đã nói gì với người trong Thanh Phong Môn, nhưng đợi một lúc, Ngu Chiêu liền thấy một nhóm hơn mười nữ tu lũ lượt đi về phía cổng núi. Thần sắc của họ nghiêm túc, toàn thân toát ra một luồng sát khí. Nữ tu canh cổng thấy vậy, lập tức lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Ngu Chiêu, lo sợ rằng hai bên sẽ giao chiến bất cứ lúc nào.
Thanh Phong Môn nhận được tin rằng có một nữ tu lai lịch không rõ muốn gặp chưởng môn ngay bên ngoài cổng núi, trông như kẻ không mấy thân thiện. Các trưởng lão Thanh Phong Môn nghe thấy, lập tức bảo chưởng môn ở lại chính điện, còn mình thì ra nghênh đón vị khách không mời mà đến này.
Thế nhưng khi đến cổng núi, nhìn thấy một nữ tu thanh nhã, cao ráo đứng đó, tất cả đều sững sờ.
“Cung… cung chủ?”
“Là ta hoa mắt sao? Sao ta lại thấy cung chủ?”
“Cung chủ! Đúng là cung chủ! Cung chủ đã trở về!”
“…”
Hơn mười nữ tu nghiêm nghị, mắt lập tức đỏ hoe, có vài người yếu mềm thậm chí bật khóc. Họ từng nghĩ rằng cả đời này không còn cơ hội được gặp lại cung chủ.
“Hu hu… cung chủ, chúng ta rất nhớ người, cuối cùng người đã quay trở về…” Một vị trưởng lão của Thanh Phong Môn khóc nức nở, đột nhiên thoát khỏi hàng ngũ, lao thẳng vào vòng tay của Ngu Chiêu. Các trưởng lão khác thấy vậy, trong lòng không khỏi thầm trách, cũng lập tức chen lên, sợ rằng mình sẽ bị bỏ lại phía sau.
“Khoan đã, các vị hiểu lầm rồi, ta không phải là Thủy Thanh Nguyệt…” Ngu Chiêu vừa né tránh vừa cố gắng giải thích. Tiếc rằng chẳng ai chịu nghe kỹ lời nàng nói, ai nấy đều dốc hết sức lao tới, tranh giành vị trí đầu tiên trong lòng nàng.
Ngu Chiêu muốn khóc mà không có nước mắt, cuối cùng đành phải dùng linh lực để áp chế mọi người, miễn cưỡng khiến họ bình tĩnh lại.
Hai đệ tử trẻ canh cổng núi đã ngơ ngác đến choáng váng. Không phải là người đến gây rối sao, sao lại trông giống như gặp lại cố nhân, mà không phải cố nhân bình thường chút nào.
“Ngươi nói ngươi không phải là cung chủ?” Một vị trưởng lão phong thái thanh nhã, tựa như đóa lan nơi thâm cốc, hồ nghi quan sát Ngu Chiêu vài lượt rồi đưa tay che miệng cười khẽ, “Cung chủ, người vẫn thích đùa giỡn với chúng ta như trước.”
“Đúng vậy, ngài chính là cung chủ, đừng phủ nhận nữa, ngài có hóa thành tro ta cũng nhận ra.”
“Cung chủ, phải chăng người vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm nên không muốn lộ thân phận?”
“…”
Hơn mười giọng nói của các nữ nhân cùng lúc vang lên bên tai khiến đầu Ngu Chiêu như muốn nổ tung. Bất đắc dĩ, nàng chỉ vào đuôi mắt của mình: “Các vị nhìn kỹ xem, đuôi mắt của Thủy Thanh Nguyệt có một nốt ruồi lệ, còn ta thì không.” Điều này đủ chứng minh thân phận của ta rồi chứ.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào đuôi mắt của Ngu Chiêu, ánh mắt họ trở nên khó đoán. Đột nhiên, một trưởng lão bừng tỉnh: “Cung chủ, để giấu thân phận, người đã xóa đi nốt ruồi lệ! Quả là không dễ dàng gì!”
Các trưởng lão khác nghe vậy liền đồng loạt bày tỏ vẻ xót xa.
Ngu Chiêu: …
Nàng quay sang nhìn vị trưởng lão đã phỏng đoán rằng nàng xóa nốt ruồi, “Ngươi tên là gì?”
Vị trưởng lão cười ngượng ngùng, giọng the thé nói: “Cung chủ, sao người lại quên tên của người ta rồi, người ta tên là Thu Sương, ngày xưa ngài hay gọi ta là Tiểu Sương Sương~”
“Được rồi, dì Thu.” Ngu Chiêu bình tĩnh đáp.
“Cái… cái gì? Ngài vừa gọi ta là gì?” Thu Sương kinh ngạc vô cùng.
“Dì Thu, và các vị trưởng bối, ta thực sự không phải là Thủy Thanh Nguyệt. Nhưng có lẽ giữa ta và Thủy Thanh Nguyệt có mối liên hệ lớn. Lần này ta đến là muốn thỉnh cầu các vị nói cho ta biết những chuyện về Thủy Thanh Nguyệt. Ngu Chiêu vô cùng biết ơn.” Ngu Chiêu chắp tay cúi người hành lễ với họ, vẻ mặt nghiêm túc.
Những trưởng lão Thanh Phong Môn vốn đang mừng rỡ lập tức lặng thinh, hồi lâu mới có người khẽ thở dài: “Tiểu Ngu Chiêu, ngươi quả là nhẫn tâm, không để lại chút hoài niệm nào cho chúng ta.”
Đúng vậy, dù có giống hệt nhau, nhưng ánh mắt và khí chất vẫn không thể lừa dối. Dù họ biết rõ Ngu Chiêu không phải là Thủy Thanh Nguyệt đã cùng họ chung sống suốt bao năm, nhưng vì tham luyến dung mạo ấy, họ chỉ muốn tự dối mình rằng Thủy Thanh Nguyệt vẫn còn sống, vẫn nhớ đến họ. Lời của Ngu Chiêu đã phũ phàng xé bỏ ảo tưởng ấy, buộc họ phải đối diện với sự thật.
Ngu Chiêu im lặng không đáp. Những người này dù có mối quan hệ sâu đậm với Thủy Thanh Nguyệt, nhưng với nàng họ vẫn chỉ là người xa lạ. Nàng đến đây chỉ để tìm kiếm sự thật, thêm vào đó, lòng nàng luôn bị vây quanh bởi một cảm giác nguy cơ, thúc giục nàng phải nhanh chóng hành động.
“Thôi, ngươi theo chúng ta vào chính điện, chưởng môn vẫn đang chờ tin tức của chúng ta.” Trưởng lão Thu Sương nói.
Ngu Chiêu gật đầu đồng ý. Mọi người cùng tiến vào núi, bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ. Ngu Chiêu có thể cảm nhận được nỗi buồn và sự cô độc sâu thẳm phát ra từ nội tâm của các trưởng lão Thanh Phong Môn. Nàng tự hỏi không biết Thủy Thanh Nguyệt là nữ tử thế nào mà lại khiến những trưởng lão với tính cách khác biệt này lưu luyến đến vậy.
Tại chính điện.
Chưởng môn Thanh Phong Môn, Tử Vi Chân Nhân đang bồn chồn đi đi lại lại trong điện, ánh mắt đầy nỗi sợ hãi không thể kìm nén. Thanh Phong Môn trước nay luôn hành xử thận trọng, không gây chuyện thị phi bên ngoài, càng không có lý do gì để kết oán với kẻ thù. Vậy mà tại sao bỗng dưng có người đến gây sự? Chẳng lẽ là nhóm người hai mươi năm trước đã trở lại, muốn máu rửa Thanh Phong Môn?
Nếu bây giờ bỏ trốn, liệu có kịp không? Bà ấy tuyệt đối không muốn ngốc nghếch như Thủy Thanh Nguyệt, vì che chắn cho các đệ tử mà một mình đối kháng với trăm người, lấy mạng đổi mạng. Mạng của bà ấy mới là quan trọng nhất!
Chỉ là, liệu bây giờ có quá muộn để rút lui không, lối lên xuống núi của Thanh Phong Môn có lẽ đã bị phong tỏa như lần trước rồi. Ôi, nếu biết thế, bà ấy đã chẳng tham quyền chưởng môn, mà quay lại rời bỏ nơi xui xẻo này! Giờ hối hận thì e rằng cũng muộn rồi.
0 comments