Vo Tinh Dao Chuong 104

By Quyt Nho - tháng 11 16, 2024
Views

Chương 104 : Thuấn Di Châu

Người dịch: Lia Wang

Beta: Quýt

Dù đã qua hai mươi năm, Tử Vi Chân Nhân vẫn không quên được khuôn mặt này, khuôn mặt mà bà ta chỉ mới nhìn thấy một lần, nhưng giống như một cơn ác mộng, in sâu vào trong tâm trí bà. Bà ta đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa, không ngờ lần này hắn ta lại xuất hiện! Tử Vi Chân Nhân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, nôn nao khó chịu cả lên.

"Ngươi đã nhìn thấy ta? Vậy không thể giữ được nữa." 

Người đàn ông áo đen lạnh lùng liếc nhìn bà ấy, một tia sáng lóe lên từ ngón tay hắn.

“Không…”

Tử Vi Chân Nhân chỉ kịp thốt ra một âm thanh thì toàn thân đã hóa thành tro bụi, tan biến giữa trời đất. Người đàn ông áo đen ngước mắt nhìn về hướng Ngu Chiêu bỏ chạy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.

Hắn thích xem vở kịch về một người ngoan cố chống cự đến cùng trước khi chết, đặc biệt là sau khi cho họ hy vọng rồi lại từng chút một hủy hoại. Vẻ mặt tuyệt vọng và méo mó của họ là liều thuốc bổ tốt nhất dành cho hắn. Hắn còn cố tình đợi ở đó một lúc rồi mới chậm rãi, nhàn nhã tiếp tục đuổi theo.

"Ai ngăn cản ta, sẽ chết!"

Một luồng khí thế càng bá đạo hơn đột nhiên xuất hiện giữa trời đất, giống như Chiến thần sắp đến. Người đàn ông áo đen dừng lại, sợ hãi nhìn nữ tu mặc đồ đỏ trước mặt, đầu lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn.

Khí tức của người này còn mạnh hơn cả hắn, chẳng lẽ tu vi đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ rồi sao? Hắn chưa từng thấy người phụ nữ này trước đây. Sự xuất hiện của nàng ta ở đây là vô tình hay là cố ý đợi hắn?

Người đàn ông áo đen dừng lại, trong lòng dao động. Tu vi càng cao, hắn ngược lại càng sợ chết. Chính là bởi vì như vậy, hắn mới ép buộc người cá gieo dắt, thu hút tâm ma cho các tu sĩ có bối cảnh, tìm kiếm bí mật trường sinh khắp nơi. 

Hiện tại tình cờ gặp phải một tu sĩ cũng là Nguyên Anh kỳ cản đường, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là tiến lên chiến đấu, mà là nghĩ đến khả năng giải quyết hòa bình.

"Vị Đạo hữu này, tại sao lại ngăn cản ta?" 

Người đàn ông áo đen nắm chặt tay hỏi, thái độ không tính là nhún nhường, nhưng ít nhất cũng ôn hòa và lịch sự. Hắn ta nghĩ rằng mình đã đủ khiêm nhường, nhưng nữ tu mặc váy đỏ đối diện lại phớt lờ lời chào của hắn ta và nhìn hắn ta với vẻ khinh thường.

Trong mắt người đàn ông áo đen hiện lên một tia tức giận, nhưng lại bị hắn ta đè nén xuống, lạnh giọng nói tiếp: 

"Đạo hữu, ta không muốn đối đầu với ngươi. Xin hãy nhanh chóng tránh ra, đừng cản trở ta làm việc."

Câu trả lời anh nhận được vẫn là câu nói đó. 

"Ai ngăn cản ta đều phải chết!!!" 

Khí thế mạnh mẽ đến mức khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Người đàn ông áo đen không nhịn được muốn lui lại, trong lòng âm thầm kiếm cớ cho bản thân, một giao nhân không đáng để cùng một vị lão quái Nguyên Anh hậu kỳ khai chiến.

Chỉ là rời đi như vậy, khó tránh có chút bẽ mặt. Người áo đen ánh mắt lảng tránh, dáng vẻ giả vờ quay người rời đi, khoảnh khắc tiếp theo đã đánh ra một chiêu Hồi Mã Thương. Hắn đánh một chưởng vào nữ tu áo đỏ, chưởng này chứa đựng gần năm phần linh lực bên trong cơ thể hắn.

Khi vung tay, sóng khí cuồn cuộn, không gian vặn vẹo. Trong tưởng tượng của người đàn ông áo đen, đòn tấn công của hắn định là sẽ thất bại, sau đó sẽ dừng lại ngay khi có cơ hội, nhanh chóng rút lui, không chỉ giữ thể diện, lại sẽ không gây thù chuốc oán với đối phương.

Nhưng hắn không ngờ rằng, nữ tu áo đỏ kia thế mà lại không hề né tránh, một chưởng này không nghiêng không lệch vừa hay lại đánh vào trên ngực đối phương. Sau đó, hắn bất lực nhìn thấy lòng bàn tay mình xuyên qua ngực và đánh vào ngọn núi phía sau.

Đỉnh núi phát ra tiếng động ầm ầm, một nửa sườn núi bốc hơi trong chốc lát, một lượng lớn sỏi đá từ đỉnh núi lăn xuống, bụi mù mịt khắp bầu trời. Người đàn ông áo đen ngơ ngác quay đầu lại, nhìn bóng dáng của nữ tu áo đỏ dần dần mờ đi, cuối cùng hóa thành một làn khói biến mất.

Là giả? Ảo ảnh? Sau khi người đàn ông áo đen phản ứng lại, một cảm giác nóng rát xông thẳng lên trán. Thật là nhục nhã! Thật là nhục nhã! Hắn vậy mà lại bị một chút huyễn thuật lừa gạt! Nếu như nói trước kia người đàn ông áo đen coi Ngu Chiêu là một nhân vật nhỏ không biết trời cao đất dầy, thì bây giờ hắn thực sự hận Ngu Chiêu đến tận xương tủy.

Một Kim Đan tu sĩ nho nhỏ lại dám bỡn cợt Nguyên Anh lão quái, thật là chán sống rồi! Trong cơn tức giận, hắn không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa, liên tiếp tiến lên ba bước, người như sao băng di chuyển vị trí trong nháy mắt. Đằng sau ba bước, bóng dáng Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của hắn. 

"Ồ, thì ra vẫn là một đôi vịt trời chạy trốn để bảo toàn tính mạng!" 

Giọng hắn không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm rền bên tai Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu. Quý Hàn Châu gần như ngay lập tức bị thương nghiêm trọng, thất khiếu chảy máu. Ngu Chiêu cũng rên rỉ, giữa môi và lưỡi là nồng nặc mùi máu tanh.

Trong lòng nàng nặng trĩu, xem ra ấm Tử Kim đã không thể giúp họ trì hoãn quá lâu. Nghĩ lại cũng phải, ấm Tử Kim có thể lừa gạt người thường, nhưng muốn lừa gạt con mắt của Nguyên Anh lão quái thì lại quá khó khăn.

Trong thâm tâm Ngu Chiêu biết nếu không dùng đến con át chủ bài, tính mạng nhỏ của nàng sẽ triệt để bị chôn vùi ở đây, nàng không còn do dự nữa, lấy ra từ trong túi trữ vật một viên thạch châu tròn trĩnh. Viên thạch châu này chính là một trong những bảo vật mà nàng trao đổi từ trong tay Tô Minh trước đây, nó còn có một cái tên vang dội hơn là Thuấn Di Châu.

Nghiền nát hạt châu này có thể dịch chuyển ngẫu nhiên một người đến một địa điểm cách xa hàng ngàn dặm. Bởi vì tính không xác định quá lớn, có thể nói rằng rủi ro và cơ hội cùng tồn tại. Có người từng nghiền nát Thuấn Di Châu và bị đưa vào bên trong một ngọn núi lửa đang hoạt động, bị thiêu sống mà chết. Cũng có người vì Thuấn Di Châu vô tình xâm nhập vào một nơi bí mật chưa từng được khai phá qua, thu được vô số tài nguyên. 

Ví dụ trước là chuyện Ngu Chiêu nghe người ta bàn tán, ví dụ sau là chuyện nàng tận mắt chứng kiến qua. Người may mắn đó chính là Diệp Tụng Tâm, được gọi là người đẹp Đa Bảo. Khi Ngu Chiêu lấy viên Thuấn Di Châu đi từ trong tay Tô Minh, thật không hy vọng sẽ cướp mất cơ duyên của Diệp Tụng Tâm mà chỉ muốn chuẩn cho mình một con lối thoát.

Hiện nay chính là thời điểm tốt nhất. Rắc! Ngu Chiêu dùng lực nghiền nát viên Thuấn Di Châu. Một sức mạnh kỳ lạ bao trùm lấy Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu ở bên trong, tiếp theo là một cảm giác đè ép mạnh mẽ.

Một vết nứt lặng lẽ xuất hiện trước mắt Ngu Chiêu. Nàng không chút suy nghĩ, kéo Quý Hàn Châu nhảy vào trong vết nứt. Người đàn ông áo đen vội vã đuổi tới, vừa vặn thấy vết nứt trước mắt khép lại, đôi mắt đầy tơ máu, ngẩng đầu lên, không cam lòng gào thét.

"A! Chết tiệt! Chết tiệt!!!" 

Thuấn Di Châu, nàng ta thực sự có Thuấn Di Châu trên tay! Nàng ta rốt cuộc là thần thánh phương nào. Thế mà lại có nhiều bảo vật kỳ quái như vậy! Nghĩ đến đây, vẻ tức giận trên mặt người đàn ông áo đen lắng xuống, lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trẻ trung và triển vọng, giàu có và quyền lực, mang trên mình đủ loại bảo vật quý hiếm, đây chẳng phải chính là người mà hắn ta đang tìm kiếm sao. Người phụ nữ đó nhất định biết bí mật kéo dài tuổi thọ! Tệ nhất, trên người nàng ta nhất định phải có rất nhiều bảo vật! Giết nàng ta, tất cả đều là của hắn! 

Nơi xa nhất mà Thuấn Di Châu có thể dịch chuyển chỉ có vạn dặm. Chỉ cần tự mình dò xét hết một lượt toàn bộ khu vực trong phạm vi vạn dặm, trừ khi trong tay nàng ta còn có một viên Thuấn Di Châu khác, nếu không thì nàng ta tuyệt đối không thể trốn thoát! Một tia lạnh lẽo hiện lên trên môi người đàn ông áo đen.

Lại để ngươi sống vui vẻ thêm vài ngày nữa, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay ta. Hắn phân tán ý thức, chú ý kỹ lưỡng đến mọi động tĩnh trong phạm vi nhận thức của mình. Hắn muốn đảm bảo rằng ngay cả một con ruồi cũng không thể thoát khỏi mắt thần của hắn!.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments