Người dịch: Quýt
—
Điều mà trưởng lão Thu Sương chưa nói ra chính là, tất cả những ai từng trải qua thảm họa đó đều âm thầm cho rằng Thủy Thanh Nguyệt đã hy sinh cách đây hai mươi năm. Bởi vì lúc ấy, để che chắn cho những người còn lại rút lui, bà gần như đã chiến đấu quên mình, không màng đến sống chết. Chính nhờ vào sự hy sinh của Thủy Thanh Nguyệt mà sau khi thoát khỏi nơi này, họ mới đồng lòng quay trở lại, tiếp tục truyền thống của Thủy Vân Cung và thành lập một môn phái mới. Dù cho hành động này tiềm ẩn nhiều rủi ro, họ không biết liệu những kẻ đó có quay lại hay không, nhưng họ vẫn kiên định làm như vậy. Ngày nay, Thanh Phong Môn dù không trở thành một thế lực lừng danh nhưng cũng là một nơi hưng thịnh, tràn đầy sức sống.
“Haizz, thực ra chưởng môn mới là người theo cung chủ từ những ngày đầu, bà ấy biết nhiều hơn chúng ta.” Trưởng lão Thu Sương lắc đầu. Chỉ tiếc là chưởng môn có thành kiến quá sâu với Ngu Chiêu, không chịu nói chuyện với nàng.
Ngu Chiêu không đáp lời Thu Sương, chỉ hỏi: “Thủy Thanh Nguyệt có qua lại với nam nhân nào không?”
Trưởng lão Thu Sương nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ: “Đương nhiên là không. Cung chủ luôn giữ mình trong sạch, xưa nay không thích những chuyện tình cảm nhỏ nhặt.” Dù là trước kia của Thủy Vân Cung hay hiện tại của Thanh Phong Môn, đều chỉ thu nhận nữ đệ tử. Trước đây cũng từng có những tu sĩ đến gây sự, mắng Thủy Vân Cung là “am ni cô”.
Ngu Chiêu bỗng cảm thấy nhói lên ở lồng ngực. Nàng khẽ thở dài. Quả nhiên, muốn tìm được manh mối về thân thế của mình chẳng hề dễ dàng. Theo lời của Thu Sương trưởng lão, Thủy Thanh Nguyệt trên đời này ngoài người anh trai mất tích bặt vô âm tín, thì không còn người thân nào khác. Bà cũng không qua lại với nam nhân, nên không thể nào vô duyên vô cớ có thai, vậy nên mối quan hệ giữa nàng và Thủy Thanh Nguyệt vẫn là một bí ẩn. Có lẽ nàng chỉ còn cách tìm đến Tử Vi Chân Nhân để xem có thể tìm được thêm manh mối nào khác không. Về phần Tử Vi Chân Nhân có muốn gặp nàng hay không… Ngu Chiêu nghĩ, nàng có đủ cách để Tử Vi Chân Nhân không thể từ chối.
“Kẻ tấn công Thủy Vân Cung năm đó, mọi người có biết là ai không?” Ngu Chiêu hỏi câu cuối cùng.
“Không biết.” Trưởng lão Thu Sương cười khổ. Bọn họ chưa từng gặp những kẻ đó, càng không rõ tại sao chúng lại đến tấn công Thủy Vân Cung. Mọi chuyện ngày hôm ấy diễn ra bất ngờ, khiến họ không kịp trở tay.
Sau khi nắm đủ các thông tin cần thiết, Ngu Chiêu bèn xin phép rời đi. Trưởng lão Thu Sương lưu luyến nhìn nàng, ánh mắt không rời, mãi sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Ta có thể ôm con một chút được không?”
Ngu Chiêu hơi nghiêng đầu, rồi mở rộng vòng tay.
Khoảnh khắc sau đó, thân thể ấm áp với hương thơm thoang thoảng của nữ nhân ngã vào lòng nàng. Tiếng nức nở của trưởng lão Thu Sương vang lên bên tai Ngu Chiêu.
“Ngu Chiêu, cảm ơn con.”
“Không có gì.” Ngu Chiêu mỉm cười. “Con rất vui vì có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện, dì Thu.”
Ngu Chiêu rời khỏi sân của trưởng lão Thu Sương, lại chìm vào màn đêm, âm thầm tiến đến nơi ở của Tử Vi Chân Nhân. Nàng không biết pháp thuật ẩn thân, nhưng nhờ vào huyễn thuật mà đạt được hiệu quả tương tự, vì vậy suốt chặng đường không ai phát giác ra nàng. Nàng mất một chút thời gian để tìm kiếm nơi ở của Tử Vi Chân Nhân. Ngay khi cuối cùng xác định được vị trí, thì một bóng đen từ trong phòng của Tử Vi Chân Nhân lướt ra, lại tung người nhảy qua tường, lao nhanh về hướng cổng sau của Thanh Phong Môn.
Ngu Chiêu giật mình. Không ngờ lại có kẻ cùng nàng đột nhập vào Thanh Phong Môn trong đêm nay? Mang theo nghi vấn trong lòng, nàng lập tức đuổi theo. Đối phương di chuyển rất nhanh, dường như rất quen thuộc với đường lối trong Thanh Phong Môn, hầu như không gặp phải trở ngại nào, nhẹ nhàng rời đi qua cổng sau như chốn không người. Ngu Chiêu giữ một khoảng cách nhất định với hắn, không quá xa cũng không quá gần. Thông qua quan sát, nàng nhận ra kẻ bí ẩn vừa rời khỏi phòng của Tử Vi Chân Nhân thực ra là một nam nhân.
Theo quy tắc đầu tiên của Thanh Phong Môn, không cho phép nam nhân vào nội địa. Nhìn những động tác thuần thục của đối phương, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên người này ra vào Thanh Phong Môn. Một nam nhân đêm hôm khuya khoắt thường xuyên lui tới phòng của chưởng môn Thanh Phong Môn, không rõ Tử Vi Chân Nhân có biết hay không?
Trong mắt Ngu Chiêu thoáng hiện một tia hứng thú. Nam nhân bí ẩn chạy một mạch xuống núi, sau đó tiếp tục tiến đến một ngọn núi khác ở bên cạnh, không hề dừng lại. Ngu Chiêu im lặng bám theo sau. Nàng có linh cảm rằng mình có thể phát hiện ra một bí mật lớn lao nào đó…
---
Sáng sớm hôm sau, khi trời đã sáng tỏ.
Tiểu Hồng rón rén bước ra khỏi phòng, lén lút nhìn xung quanh rồi chạy nhanh về phía nhà bếp. Nàng ấy lôi hộp thức ăn mà mình giấu ra từ đống đồ ở góc tường. Nhân lúc mọi người còn đang ngủ, Tiểu Hồng ôm hộp thức ăn và rời khỏi Tiệm Trà Phiêu Hương qua cánh cửa nhỏ.
Trên đường về nhà, mắt Tiểu Hồng cong cong như vầng trăng non, nụ cười tươi tắn, để lộ hàm răng trắng đều. Trà gia gia dặn nàng ấy phải ngoan ngoãn ở lại tiệm trà một thời gian, không được đi lung tung, còn đệ đệ của nàng thì đã có Trà gia gia nhờ người chăm sóc. Thế nhưng, Tiểu Hồng vẫn không an tâm. Không có nàng bên cạnh, các đệ đệ chắc chắn sẽ thấy không quen. Nàng ấy chỉ muốn về thăm một chút, thật sự chỉ một chút thôi, đưa hộp thức ăn mà tiền bối để lại cho các đệ đệ rồi sẽ trở về ngay. Trà gia gia sẽ không biết đâu.
Tiểu Hồng sống ở khu Nam Phường của thành Nam Minh, nơi này cũng là khu vực tồi tàn và hỗn loạn nhất của thành Nam Minh. Nàng ấy quen thuộc từng ngóc ngách, tránh được những đồ vật vương vãi trong hẻm cũng như né được những hàng xóm có ý đồ xấu, không làm ai chú ý và về đến nhà an toàn. Nói là “nhà” nhưng thực ra chỉ là một căn phòng mục nát, có thể giúp bọn họ che mưa chắn gió, nhưng bốn phía đều rách nát, thường xuyên bị gió lùa vào, đôi khi trời mưa thì mọi thứ trong nhà đều ướt nhẹp. Tuy vậy, Tiểu Hồng vẫn rất hài lòng. Hiện tại điều kiện có thể còn khó khăn, nhưng đợi đến khi nàng ấy lớn thêm chút nữa, tìm được một công việc có thể kiếm nhiều linh thạch, cuộc sống gia đình sẽ đỡ hơn nhiều. Biết đâu, sau này đệ đệ của nàng ấy cũng có thể trở thành một tu sĩ lợi hại như tiền bối vậy.
“Tiểu Mao, Tiểu Đậu, Tiểu Tây, tỷ tỷ về rồi này! Mau nhìn xem, tỷ tỷ mang thứ gì tốt về cho các đệ đây!” Tiểu Hồng nâng niu hộp thức ăn nặng trĩu, mỉm cười rạng rỡ bước vào phòng.
Trong phòng trống không. Không có ai đáp lại tiếng gọi của nàng.
Tiểu Hồng đang cảm thấy kỳ lạ thì ba người đệ đệ của nàng từ phòng bên cạnh chạy ra, chỉ vào nàng với vẻ mặt phấn khích: “Đại nhân, nàng về rồi! Nàng chính là Tiểu Hồng!”
Nụ cười trên mặt Tiểu Hồng lập tức đông cứng lại. Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, theo phản xạ bản năng, nàng xoay người định bỏ chạy. Nhưng vừa chạy được hai bước, đôi chân nàng đã bị một lực vô hình trói chặt lại. Tuy nhiên, phần thân trên của nàng vẫn giữ nguyên tư thế đang chạy.
Bịch! Nàng ngã nhào xuống đất, hộp thức ăn trong tay cũng lăn ra ngoài. Tiểu Hồng cảm thấy đầu mình choáng váng và đau đớn, khi đưa tay lên sờ, nàng thấy một tay đầy máu.
“Tỷ, tỷ chạy gì thế! Đại nhân đến đây chỉ muốn hỏi tỷ vài câu thôi mà!”
“Tiểu Hồng tỷ tỷ, tỷ mau nói rõ với đại nhân mấy ngày qua tỷ đã đi đâu! Đại nhân sẽ thưởng cho chúng ta một khối linh thạch trung phẩm làm thù lao đấy!”
“Hừ, vụng về thật, thật chẳng ra gì cả!”
Ba đệ đệ của Tiểu Hồng quây quanh nàng, ngồi xổm bên cạnh ríu rít nói, chẳng ai chú ý đến dòng máu đang không ngừng chảy ra từ trán của nàng.
Xin chào! Đây là Blog của Bạn Quýt Nơi đăng truyện nhà dịch và blogs.
0 comments