Vo Tinh Dao Chuong 099

By Quyt Nho - tháng 11 10, 2024
Views

Chương 99: Để Ngu Chiêu ở lại

Người dịch: Quýt

Khi Tử Vi Chân Nhân còn đang hoang mang lo lắng, Thu Sương và các trưởng lão khác cùng Ngu Chiêu đã bước lên bậc thềm dẫn vào chính điện. 

“Phía trước chính là chính điện của Thanh Phong Môn, chúng ta sẽ vào bái kiến chưởng môn, sau đó ngồi xuống trò chuyện một chút.” Ngu Chiêu gật đầu tán thành.

Tử Vi Chân Nhân nghe thấy tiếng nói truyền từ bên ngoài, ánh mắt lóe lên một tia sáng, có vẻ như họ không phải đến để gây rắc rối cho Thanh Phong Môn. Vậy có khi nào nàng không cần phải chạy trốn nữa? Đang phân vân, Thu Sương cùng các trưởng lão tiến vào chính điện và hành lễ với nàng. Ngu Chiêu cũng được bao quanh ở giữa họ, cùng thực hiện lễ bái.

Ban đầu, Tử Vi Chân Nhân không để ý đến Ngu Chiêu, nàng định hỏi xem người nào muốn gặp mình thì đột nhiên Ngu Chiêu ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau và cả hai đều ngạc nhiên.

Ngu Chiêu kinh ngạc vì trước đây từng thấy vị chưởng môn hiện tại của Thanh Phong Môn này trong bức họa. Chủ nhân bức họa đã dồn hết tâm sức để vẽ cảnh Thủy Thanh Nguyệt truyền đạo, còn những người khác trong bức họa chỉ được phác thảo sơ sài. Duy nhất một người vì ở gần Thủy Thanh Nguyệt nhất nên lộ ra nửa khuôn mặt, chỉ nửa khuôn mặt đó đã đủ để Ngu Chiêu nhận ra người này chính là Tử Vi Chân Nhân.

Còn sự ngạc nhiên của Tử Vi Chân Nhân thì hoàn toàn dễ hiểu, ai đã từng quen biết Thủy Thanh Nguyệt khi nhìn thấy Ngu Chiêu đều không thể không sửng sốt. Hai người họ quá giống nhau. Dù Thu Sương và các trưởng lão biết rõ Ngu Chiêu không phải là Thủy Thanh Nguyệt, nhưng khi thấy dung mạo của nàng, đôi lúc họ cũng không khỏi ngẩn ngơ.

“Cung... cung chủ!” Tử Vi Chân Nhân thốt lên, sau đó vẻ mặt dần lạnh lùng lại, “Không đúng, ngươi không phải Thủy Thanh Nguyệt, ngươi là ai?”

“Tại hạ là Ngu Chiêu.” Câu trả lời của Ngu Chiêu không làm giảm bớt sự cảnh giác và dè chừng trong lòng Tử Vi Chân Nhân, ngược lại càng khiến nàng thêm đề phòng.

“Ngươi và Thủy Thanh Nguyệt có quan hệ gì? Mục đích đến Thanh Phong Môn là gì?” Lời nói của nàng đầy bất nhã, Thu Sương cùng các trưởng lão cau mày, định nói lại thôi.

“Phải chăng Tử Vi Chân Nhân đang sợ ta, tại sao? Chỉ vì ta và Thủy Thanh Nguyệt có dung mạo cực kỳ giống nhau? Chẳng lẽ chuyện năm xưa Thủy Vân Cung gặp nạn có liên quan đến người?” Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Tử Vi Chân Nhân nói năng cộc cằn, Ngu Chiêu cũng không việc gì phải tỏ ra dễ chịu. Hai người lần đầu gặp mặt mà bầu không khí đã căng thẳng như muốn bùng nổ.

“Đúng là ăn nói bừa bãi! Ta thấy ngươi có ý đồ bất chính! Xin mời rời khỏi đây, Thanh Phong Môn chúng ta không chào đón ngươi!” Tử Vi Chân Nhân giận dữ, phất tay quát.

“Chưởng môn xin bớt giận, Ngu Chiêu hoàn toàn không cố ý mạo phạm!” Trưởng lão Thu Sương vội vàng đứng ra xin giùm cho Ngu Chiêu. Các trưởng lão khác cũng lên tiếng đồng tình, còn có người ra hiệu cho Ngu Chiêu rằng nàng nên chủ động nhận lỗi. 

Ngu Chiêu trầm ngâm, không muốn để các trưởng lão khó xử, nàng chắp tay nói: “Tử Vi Chân Nhân, vừa rồi là do ta lỡ lời, xin hãy lượng thứ.”

“Hừ, không cần nói thêm, mau chóng rời đi!” Tử Vi Chân Nhân không hề giảm bớt lời lẽ gay gắt của mình.

Ngu Chiêu còn chưa kịp lên tiếng thì các trưởng lão đã thay nàng bênh vực: “Chưởng môn, Ngu Chiêu đã nhận lỗi, cớ gì phải đuổi người đi?”

“Đúng vậy, Ngu Chiêu có diện mạo tương tự cung chủ, chắc chắn là có quan hệ huyết thống, vậy cũng xem như có duyên với Thanh Phong Môn chúng ta, hãy để nàng ở lại đi.”

“Chưởng môn, xin ngài rộng lượng, để Ngu Chiêu ở lại!”

“Để Ngu Chiêu ở lại!”

Cuối cùng, tiếng của mọi người hòa thành một câu: để Ngu Chiêu ở lại.

Tử Vi Chân Nhân giận đến mức bật cười lạnh: “Hay lắm! Hay lắm! Các ngươi đúng là người tốt, lại để một mình ta làm kẻ ác! Chẳng lẽ các ngươi đã quên thảm họa cách đây hai mươi năm? Ta đã là chưởng môn của Thanh Phong Môn, thì phải chịu trách nhiệm cho an nguy của toàn bộ đệ tử trong môn! Người này lai lịch bất minh, không thể nói rõ quan hệ với Thủy Thanh Nguyệt, tuyệt đối không thể giữ lại!”

Lời nói của Tử Vi Chân Nhân khiến các trưởng lão tại đó lập tức hồi tưởng lại cơn ác mộng cách đây hai mươi năm. Đó vốn là một ngày bình thường, cung chủ đang ở trường luyện võ chỉ dạy họ tu luyện, đột nhiên mây đen phủ kín, từng lớp kẻ địch ồ ạt tràn vào từ mọi cửa vào của Thủy Vân Cung. Tiếng hò hét, chém giết, cho đến tiếng nổ vang lên không dứt. Cho đến ngày nay, khắp nơi trong Thanh Phong Môn vẫn còn lưu lại dấu vết của trận chiến ấy. Ban nãy còn cảm thấy chưởng môn có vẻ vô tình, nhưng giờ họ không thể cãi lại lời nàng, chỉ có thể nhìn Ngu Chiêu bằng ánh mắt đầy hối lỗi.

Ngu Chiêu lập tức hiểu ra rằng hôm nay nàng sẽ không thể ở lại Thanh Phong Môn. Nàng không nói gì thêm, lướt mắt nhìn mọi người một lần rồi kiên quyết rời đi. Trưởng lão Thu Sương vô thức bước lên hai bước, định đuổi theo. “Không được đi.” Tiếng quát của Tử Vi Chân Nhân theo làn gió nhẹ truyền đến tai Ngu Chiêu. Nàng khẽ nhếch môi đầy ẩn ý, bước chân càng nhanh hơn.

...

Đêm.

Thu Sương ngồi trên xích đu trong sân, tay cầm chén rượu, một mình uống. Nàng xinh đẹp, đôi gò má ửng hồng vì men say càng làm tăng thêm nét quyến rũ đặc biệt.

“Cung chủ… sao người vẫn chưa quay về gặp ta…?” Nàng nheo mắt, lẩm bẩm điều gì đó trong cơn mơ hồ.

Vù—— Một cơn gió đêm mát lạnh khẽ thổi qua, mang đến một luồng khí lạnh. Thu Sương khẽ rùng mình, ngửa cổ cầm bình rượu lên.

“Hửm?” Rượu như dự đoán lại không chảy xuống. Nàng cúi đầu, thì thấy một bàn tay dài và mạnh mẽ đang vững vàng giữ lấy bình rượu. Ngẩng lên, nàng nhận ra người trước mặt chính là Ngu Chiêu, người vừa bị đuổi ra khỏi núi không lâu trước đó.

Thu Sương lập tức tỉnh táo hơn, nàng hạ giọng, mừng rỡ hỏi: “Sao ngươi vào được đây?”

Ngu Chiêu mỉm cười, “Một vài mánh khóe nhỏ, không đáng để phô trương trước mặt trưởng lão.”

Thấy Ngu Chiêu không muốn nói thêm, trưởng lão Thu Sương cũng không hỏi nhiều, chỉ ra hiệu cho nàng cùng mình vào thư phòng.

“Ta biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước đó ta cũng muốn hỏi về thân thế của ngươi.”

Ngu Chiêu bèn kể qua hai ba sự kiện quan trọng, như việc nàng từ nhỏ không có cha mẹ, sau này gia nhập Ngũ Hành Đạo Tông mới may mắn sống sót đến ngày nay. Nghe thấy Ngu Chiêu là đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông, trưởng lão Thu Sương không khỏi vui mừng, nàng cảm khái nói: “Ngươi quả là người có phúc lớn, không ngạc nhiên khi tìm đến được Thanh Phong Môn. Chỉ là, có lẽ sẽ khiến ngươi thất vọng, ta là người gia nhập Thủy Vân Cung muộn nhất trong số các trưởng lão, nhưng ta có thể nói cho ngươi những điều ta biết, còn những gì khác, xin thứ cho ta lực bất tòng tâm.”

Rồi trưởng lão Thu Sương kể cho Ngu Chiêu nghe câu chuyện về việc nàng quen biết Thủy Thanh Nguyệt. Bỏ qua những lời ca ngợi dài dòng của trưởng lão Thu Sương về Thủy Thanh Nguyệt, câu chuyện thật ra là một nữ tu sĩ có dung mạo xuất chúng không muốn trở thành lò luyện đan cho người khác, bị truy sát khắp nơi, cuối cùng được cung chủ Thủy Vân Cung cứu giúp và cho ở lại.

“Cung chủ rất hiếm khi nói với chúng ta về thân thế của mình, nhưng chúng ta đều biết cung chủ có một người anh trai, nhưng họ đã thất lạc từ nhỏ và mất liên lạc từ lâu. Lý do cung chủ sáng lập Thủy Vân Cung, một là để tạo nơi trú ngụ cho những nữ tu không muốn phải phiêu bạt khắp nơi, hai là mong muốn nhờ vào ảnh hưởng của Thủy Vân Cung để tìm lại thân nhân. Đáng tiếc cung chủ chưa kịp thấy ngày ấy thì trận biến cố cách đây hai mươi năm đã hủy hoại toàn bộ tâm huyết của bà, từ đó cung chủ mất tích không rõ tung tích.”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments