Chương 102 : Tỷ tỷ cứu mạng!
Người dịch: Trang nguyên
Beta: Quýt
—
Thiếu niên đang sục sôi tức giận, lời lẽ như đạn bắn ra tứ phía. Bỗng, ánh mắt hắn chợt dừng lại, lấp lánh tia ngạc nhiên khi thấy Ngu Chiêu xuất hiện. Cái miệng đang há họng để mắng chửi bỗng khép chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng vì ho sặc sụa. "Khụ! Khụ! Khụ!" Một tay nắm chặt song sắt giam giữ mình, hắn vừa ho sặc sụa vừa mở to mắt, nhìn chằm chằm Ngu Chiêu.
Một vệt ửng hồng len lỏi trên đôi má hắn, nhanh chóng lan rộng. Người thanh niên bí ẩn đứng dựa vào vách hang, đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn bằng ánh mắt khó đoán. Giọng hắn trầm ấm, pha chút trêu chọc: “Sao lại không cẩn thận thế! Lại khiến cho bản thân mình ho sặc sụa thế kia?” Cảm xúc trong lòng hắn lúc này thật phức tạp. Có chút thương hại cho kẻ ngốc nghếch kia, nhưng cũng không khỏi ghen tị với sự ưu ái mà Tử Vi chân nhân dành cho hắn.Thấy người thanh niên sắp ho ra nước mắt, hắn không nhịn được lên tiếng quan tâm.
Thiếu niên nóng nảy vẫn không nói nên lời, nhưng sự tức giận, không cam lòng trên mặt đều hóa thành một loại cảm xúc phức tạp hơn. Thì ra nữ tử cứu hắn lại có dung mạo thế này. Vậy thì hắn cũng không phải là không thể cân nhắc... Ừm, dù sao tục ngữ cũng nói đại ân đại đức, lấy thân báo đáp. Nhưng mà nương cũng nói con trai phải giữ mình một chút, không thể tùy tiện bị nữ nhân dỗ dành.
Thiếu niên nóng nảy cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại không nhịn được liếc nhìn Ngu Chiêu. Sao nàng ta còn chưa chủ động nói chuyện với mình chứ? Chẳng lẽ đang đợi hắn lên tiếng trước? Bây giờ hắn mở miệng có phải là hơi vội vàng không? Trong lòng thiếu niên nóng nảy vô cùng rối bời.
Người đàn ông bí ẩn dù chậm chạp cũng nhận ra ánh mắt khác thường của thiếu niên nóng nảy. Hắn bỗng quay đầu nhìn lại phía sau, sắc mặt đại biến: " Ngươi là ai?"
Sắc mặt thiếu niên nóng nảy cũng thay đổi.
"Ngươi và Tử Vi chân nhân có quan hệ gì?" Ngu Chiêu không đáp mà hỏi ngược lại.
Người đàn ông bí ẩn nghe thấy ba chữ Tử Vi chân nhân, lập tức ý thức được quan hệ của bọn họ đã bại lộ, không chút do dự chạy về phía lối đi khác.
"Quay lại đây cho ta!" Chênh lệch thực lực quá lớn, Ngu Chiêu không cần dùng đến ảo thuật, thần thức vừa động đã giam cầm người đàn ông bí ẩn tại chỗ.
Người đàn ông bí ẩn "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Tiền bối tha mạng! Ta chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, xin tiền bối tha tội!"
"Thả... Ngươi nói bậy! Ngươi đồng lõa làm bậy! Cùng người khác giam cầm ta! Tỷ tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng tha cho hắn!" Thiếu niên nóng nảy vừa nghe thấy, cũng mặc kệ xấu hổ, nhảy dựng lên hét, mái tóc đen dài phía sau lắc lư.
"Oan uổng! Ta, ta cũng là bị ép buộc!" Người đàn ông bí ẩn kêu oan.
Ngu Chiêu nhướng mày. Tỷ tỷ? Thiếu niên này xưng hô thân thiết với nàng như vậy sao?
"Nói thật tên ngươi và quan hệ với Tử Vi chân nhân, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng”
"Ta nói! Ta nói! Ta tên là Mã Thành Tài, là một tán tu ở thành Nam Minh. Bảy năm trước, tình cờ gặp Tử Vi rồi chúng ta nảy sinh tình cảm, quyết định song tu cùng nhau. Vì Tử Vi là chưởng môn một phái, không tiện ra ngoài, nên ta thừa dịp đêm khuya lẻn vào Thanh Phong môn gặp nàng. Ngoài ra, ta thật sự không làm chuyện xấu nào khác!"
Mã Thành Tài cam tâm tình nguyện thay Tử Vi chân nhân dụ dỗ những thiếu niên xinh đẹp, ngoài việc chênh lệch tu vi, quen dựa dẫm vào kẻ mạnh, còn bởi vì bản thân hắn nhu nhược, không chịu nổi sự uy hiếp. Ngay cả khi Ngu Chiêu chưa ra tay, hắn đã tự mình khai ra hết mọi chuyện.
Sự thật gần như trùng khớp với suy đoán của Ngu Chiêu. Giờ đây, nàng nắm trong tay nhược điểm của Tử Vi chân nhân, trong lòng lại bắt đầu do dự, có nên nói chuyện này cho những người khác ở Thanh Phong môn biết hay không? Tử Vi chân nhân thân là chưởng môn, biết rõ môn quy mà vẫn cố tình vi phạm, còn giam cầm nam tử vô tội trong hang động, từng chuyện từng chuyện đều phạm vào đại kỵ của Thanh Phong môn.
Nhưng Ngu Chiêu cũng chỉ mới gặp người của Thanh Phong môn một lần, nàng không dám chắc sau khi nói chuyện này ra, Thanh Phong môn sẽ phản ứng thế nào. Là trừng phạt Tử Vi chân nhân, hay là trách nàng lắm chuyện? Ngu Chiêu nhất thời không đưa ra được kết luận, nên trước tiên giải cứu thiếu niên đang bị nhốt trong lồng giam.
Thiếu niên hung hăng từ trong lồng bước ra, đôi mắt đen láy nhìn Ngu Chiêu, hàng mi cong vút chớp chớp: " Tỷ tỷ, ta tên là Quý Hàn Châu, cám ơn tỷ đã cứu ta."
Ngu Chiêu có chút bất ngờ trước sự ngoan ngoãn của hắn, giọng nói vô thức dịu dàng: " Ngu Chiêu."
"Là chữ Ngu nào, chữ Chiêu nào?" Quý Hàn Châu nghiêm túc hỏi.
Ngu Chiêu liền giảng giải cho hắn nghe, hắn cười rạng rỡ: " Tỷ tỷ, ta nhớ kỹ rồi."
Ngu Chiêu vừa định hỏi lai lịch của Quý Hàn Châu, thì nghe thấy một trận ầm ầm vang dội, mặt đất dưới chân bỗng chốc rung chuyển dữ dội, vách đá xuất hiện vết nứt, bụi đất từ trên đỉnh đầu ào ào rơi xuống.
Đồng tử Ngu Chiêu co rút lại. Không ổn, hang động này sắp sập rồi! Nàng nắm lấy cánh tay Quý Hàn Châu, không nói hai lời, phi nhanh về phía lối ra.
Mã Thành Tài quỳ trên mặt đất ngẩn người ra một lúc, vừa định kêu "Tiền bối cứu mạng", thì đột nhiên phát hiện thân thể mình cũng có thể cử động được. Hắn vội vàng chạy theo sau Ngu Chiêu.
Bay được nửa đường, Ngu Chiêu mới phát hiện cửa hang đã bị bịt kín hoàn toàn, lúc này còn có những tảng đá lớn không ngừng rơi xuống. Không thể đi đường này nữa! Nàng lan tỏa toàn bộ thần thức ra ngoài, rất nhanh đã phát hiện một lối đi khác, chỉ là lối đi đó cũng bị đá lớn chặn kín mít.
Ánh mắt nàng lóe lên hàn quang. Có kẻ muốn chôn sống bọn họ ở đây.
"Tỷ tỷ, tỷ trốn sau lưng ta, ta đi dò đường trước!" Quý Hàn Châu cũng nhận ra tình hình nguy cấp, hắn vùng vẫy muốn xông lên phía trước, bị Ngu Chiêu giữ lại. Hắn khó hiểu và lo lắng nhìn Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu khẽ cười: " Đệ đệ, ta còn chưa cần đệ mở đường cho ta đâu, nhìn cho kỹ, ta chỉ dạy đệ một lần."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Hàn Châu, Ngu Chiêu một tay chống lên một lớp linh lực hộ thể, tay kia ném ra hàng chục lá bùa. Những lá bùa màu vàng bay lơ lửng trong không trung, như một cơn mưa vàng.
"Nổ!"
Ầm ầm ầm!
Hàng chục lá bùa đồng thời phát nổ, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa bùng phát trong hang động, vô số đá vụn hóa thành bụi phấn trong cơn chấn động cuồng bạo.
Vút——
Giữa màn khói bụi mịt mù, một bóng người như tia chớp lóe lên rồi biến mất, sau đó men theo khe hở do vụ nổ tạo ra, bay vút lên trời.
Cảm nhận được ánh nắng chan hòa và không khí trong lành, Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu đều dâng lên cảm giác vui mừng như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
"Tỷ tỷ, chúng ta thoát ra rồi!" Quý Hàn Châu hưng phấn kêu lên.
Ngu Chiêu không đáp lời, ánh mắt nàng tập trung vào bóng người dưới bóng cây, từng chữ từng chữ nói: "Tử Vi chân nhân, quả nhiên là ngươi."
Tử Vi chân nhân từ chỗ tối bước ra chỗ sáng, vẻ mặt âm trầm: " Ngu Chiêu, ta đã biết ngươi sẽ phá hỏng chuyện tốt của ta."
"Cái chết của Thủy Thanh Nguyệt năm xưa có liên quan đến ngươi không?"
"Muốn biết? Hừ, kiếp sau đi!"
Tử Vi chân nhân đã bố trí lớn nhỏ gần trăm trận pháp ở gần hang động, ngay cả trong lối đi, không lâu sau khi Ngu Chiêu tiến vào hang động, bà ta đã phát hiện có người ngoài xâm nhập. Sự tồn tại của Mã Thành Tài và Quý Hàn Châu tuyệt đối không thể để lộ ra trước mặt người ngoài. Thế là nàng quyết định làm liều, trực tiếp cho nổ tung cả hang động. Nhưng vạn lần không ngờ rằng trong tình cảnh như vậy, Ngu Chiêu lại có thể mang theo Quý Hàn Châu thoát ra được. Nếu đã vậy, chỉ có thể do nàng đích thân giải quyết hai người bọn họ.
0 comments