Vo Tinh Dao Chuong 105

By Quyt Nho - tháng 11 16, 2024
Views

CHƯƠNG 105:  Một hòn đảo hoang trên biển

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Màu đen, rất rất đen. 

Từ phần eo trở xuống giống như bị một chất lỏng đặc sệt bao vây lấy, kèm theo đó là mùi hôi thối. 

Ngu Chiêu cau mày. Nàng đây là đang bị truyền tống đến hố xác hay là đống rác? Mùi thật sự quá nồng. 

Nàng ngay lập tức phong bế khứu giác của bản thân. Tiện thể, liếc sang Quý Hàn Châu vẫn còn hôn mê bất tỉnh liền tiện tay nhét một viên đan dược vào miệng hắn. 

Thần thức tại bên trong hắc ám không gian bỗng tràn ngập ra.

Biểu cảm của Ngu Chiêu dần trở nên kỳ lạ.

Người người đều nói, vị trí truyền tống của Thuấn Di Châu đều là ngẫu nhiên, không cố định. Nhưng này thật quá ngẫu nhiên, tự nhiên truyền tống nàng ở cùng với Quý Hàn Châu vào trong bụng con hải thú. 

Bây giờ vị trí của nàng chắc hẩn ở đâu đó hải vực của Nam Minh. 

Xung quanh không chỉ có nước biển, mà còn có nhiều loại hải thú kỳ lạ dưới biển. 

Khí tức lúc mạnh, lúc yếu nhưng lại hài hòa đến bất ngờ.

Trong đầu Ngu Chiêu nghĩ cứ trực tiếp mổ bụng con hải thú mà ra. Nhưng nàng phát giá ra được dưới đáy biển có khí tức rất cường đại nên liền từ bỏ ý định.

Hằng năm, có vô số tu sĩ  đến Nam Minh để săn giết hải thú, có không ít người đã vùi thây tại đây. 

Đến ngay cả lão quái Nguyên Anh khi đặt chân đến vùng biển này cũng phải rất dè chừng, cẩn thận. 

Không ai biết rốt cuộc dưới đáy biển đang chôn giấu một khó báu do tiên nhân lưu lại hay là một con cự thú hung bạo.

Ngu Chiêu vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của bản thân mà cân nhắc, quyết định tạm thời cứ thành thật ở trong bụng con hải thú. Nàng trước tiên quan sát một lúc rồi hẵng đưa ra quyết định tiếp theo.  

Con hải thú mà nàng đang ẩn náu có hình dạng đầu to, đuôi nhỏ. Tỉ lệ dáng người còn khoa trương hơn cả nữ tử hoài thai. 

Có lẽ bởi hình thể quá lớn, nên cứ cách khoảng một nén hương là nó lại ăn. 

Phương thức nó ăn cũng rất đặc thù. Nó tìm đến khu vực các mãnh thú nhỏ khác sinh sống rồi ngoác cái miệng rộng, hút thật mạnh. 

Lực hút quá mạnh của nó đã tạo thành một lốc xoáy dưới đáy biển. Tại trung tâm vòng xoáy là toàn bộ các con hải thú nhỏ chui hết vào bụng nó. 

Việc ăn uống của nó trở thành nỗi khổ cho người đang náu tạm thời trong bụng nó như nàng. 

Nàng quan sát xung quanh và đồng thời dành chút thời gian để đối phó với mấy con hải thú bị hút vào còn chưa chết.

Tin tốt duy nhất lúc này là con hải thú này vì cần phải thu hoạch nhiều thức ăn nên nó sẽ phải di chuyển nhiều nơi trong hải vực. Ngu Chiêu nhờ nó mà đi xa hơn.

Sau mấy ngày, rốt cuộc nàng đã có cơ hội trốn thoát.

Một mảnh đá ngầm xuất hiện trước mặt hải thú không quá mười trượng. 

Tiếp tục đi về phía trước, xuất hiện trước mắt nàng là một hòn đảo hoang. 

Giờ phút này, nàng chưa bao giờ có cảm giác nhớ cái tư vị được đặt chân lên đất liền đến thế.

Nàng kiềm chế sự hưng phấn, tay nắm chặt thành quyền. Chí một lúc nữa thôi, chỉ cần con hải thú đến gần khu vực đó, là nàng sẽ cùng Quý Hàn Châu thoát thân. 

Nhưng mà, vui quá hóa buồn.

Hải thú bơi còn cách phía trước vài thước, bỗng nhiên nó thấy phía trước không phải vị trí lý tưởng để săn mồi nên đột nhiên quay hướng khác bơi đi.

Ngu Chiêu trợn mắt há hốc mồm.

Nàng thất vất vả mới tìm được hòn đảo nhỏ, nếu không nắm chắc cơ hồi lúc này thì không biết hải thủ sẽ còn đưa nàng đi đâu.

Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lên bờ này. 

Nàng giơ tay lên tạo thành một lớp bảo hộ cho bản thân, sau đó truyền linh lực vào chân, bước mạnh, toàn thân đâm vào thành bụng con hải thú như một mũi tên sắc nhọn. 

Bang! 

Thân thể con hải thú đang đung đưa chậm rãi đột nhiên cứng đờ lại. 

Bang bang bang! 

Dạ dày của con hải thú quằn quại. Nó không thể chịu đựng được nữa. Nó mở cái miệng lớn và phun ra một lượng lớn thức ăn chưa được tiêu hóa hết. 

Có những con cá nhỏ chỉ còn lại một nửa cơ thể, những con sò có vỏ thối rữa và... một quầng sáng màu lam nhạt? 

Con hải thú ngơ ngác nhìn quầng sáng bay đi, sau đó thu ánh mắt lại, há miệng hút hết những gì nó phun ra vào bụng. 

Cảm thấy một cảm giác no nê mạnh mẽ, nó bơi đi trong sự thỏa mãn. 

"Rít."

Ngu Chiêu lao ra khỏi nước và nhìn thấy cảnh tượng hải thú đang ăn uống. Nàng hít một hơi thật sâu và gần như chỉ muốn nôn mửa ra ngoài.

Nàng lắc đầu, buộc mình quên đi cảnh tượng vừa rồi, kéo Quý Hàn Châu đến một bãi cát.

 Những viên sỏi màu vàng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, tâm trạng của Du Chiêu cũng theo đó trở nên vui vẻ. 

Nàng đặt Quý Hàn Châu nằm ngửa trên cỏ, ngồi xuống bên cạnh hắn, thở một hơi dài, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.

Kể từ lúc thăm dò Thanh Phong môn vào buổi tối, tâm trí nàng vẫn chưa được thư giãn dù chỉ một khắc. Giờ đây cuối cùng nàng cũng có thể thư giãn và nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng Ngu Chiêu không thể ngồi yên.

Cảm thấy thể lực gần như đã hồi phục, nàng đứng dậy kiểm tra tình hình xung quanh hòn đảo.

Hòn đảo này có diện tích tương đương với  Nam Minh thành, tài nguyên cũng không phong phú lắm, chỉ có một ít hoa cỏ cây đơn giản, thậm chí không có một vật nào chứa đựng linh khí. Không trách được ở đây không hề có dấu tích người đặt chân đến.

Nếu đã lên đây rồi thì nàng sẽ cố gắng thích nghi vậy.

Nghĩ đến bên ngoài có một lão quái Nguyên Anh đang truy sát nàng khắp nơi, Ngu Chiêu cảm thấy tốt nhất nên ở lại hòn đảo nhỏ này để trốn tránh sự truy sát. 

Nàng kiểm tra vết thương của Quý Hàn Châu, sau khi xác nhận không nghiêm trọng, nàng tìm một tảng đá, khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ nhìn thủy triều lên xuống, điều này mang lại cho nàng cảm giác bình yên theo thời gian. 

Nửa nén hương sau, Ngu Chiêu đứng dậy. 

Phương pháp này có vẻ không phù hợp với nàng.

Lúc này, nàng liếc mắt thấy một dạo huỳnh quang đang lập lòe trên mặt biển. 

Nhìn kỹ, hóa ra là con cá bạc dài chừng cánh tay đang bồng bềnh trôi theo theo nước.

Ngay lập tức, nàng nhờ tới lúc thưởng thức mỹ vị ở lầu ba. 

Mặc dù trong túi trữ vật không gian của nàng còn không ít mỹ thực đã mua ở Giao Nhân các, nhưng đồ người khác chế biến chung quy cũng không tươi ngon bằng chính tay nàng bắt.  

Đôi mắt của Ngu Chiêu sáng lên và lông mày cong lên thành một nụ cười. 

Khi Quý Hàn Châu tỉnh lại, hắn vẫn còn choáng váng. Hắn nhìn lên bầu trời và trầm ngâm một lúc trước khi ý thức dần dần hồi phục. 

Nhớ lại cảnh tượng gay cấn trước khi hôn mê, hắn chợt ngồi dậy: “ Tỷ tỷ!"

“ Tỉnh rồi à?"

Cách đó không xa, giọng nói trong trẻo của một nữ tử truyền vào tai hắn rất rõ ràng. 

"Hộp thức ăn trước mặt có đồ ăn. Nếu đói thì cứ tự mình cầm lấy mà ăn."

Quý Hàn Châu ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngu Chiêu ngồi trên tảng đá cầm cần câu, hắn mím môi có chút bất bình. 

Chẳng phải hắn ta là một người sống sờ sờ lại không quan trọng bằng việc câu cá sao? 

Hắn ủy khuất mở hộp thức ăn, ủy khuất kẹp một miếng thịt viên, ủy khuất bắt đầu ăn rồi bật khóc. 

Mùi thơm quá! 

Quý Hàn Châu cao hứng trở lại, "tỷ tỷ, đây là tỷ tự mình làm sao? Ngon quá!"

"Không, ta mua nó ở Nam Minh thành."

Ngu Chiêu ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, không mặn không nhạt đáp lời. 

Quý Hàn Châu nhai miếng thịt viên chiên trong miệng, đột nhiên cảm thấy không ngon nữa. 

Thấy Ngu Chiêu đang chú tâm câu cá và không để ý đến mình, hắn ngừng nói chuyện với Ngu Chiêu và thành thật thiền định và điều chỉnh khí tức. 

Hầu hết các vết thương của hắn đã bình phục, nhưng sẽ mất một thời gian để bình phục hoàn toàn. 

Quý Hàn Châu nhắm chặt mắt, yên lặng niệm chú tâm pháp của tông môn, nhưng khi niệm khẩu quyết, suy nghĩ của hắn không khỏi trôi đi. 

Hình ảnh Ngu Chiêu xuất hiện trong sơn động ngày hôm đó như một vị thần, cứu hắn khỏi nguy hiểm, vẫn đọng lại trong tâm trí hắn rất lâu. 

Sau đó Ngu Chiêu cũng dẫn hắn thoát chết trong sơn động, đồng thời cũng dẫn hắn thoát khỏi sự truy đuổi của lão quái Nguyên Anh, tổng cộng hắn đã nợ Ngu Chiêu ba mạng sống. Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp. 

Ngu Chiêu đã cứu hắn ba lần, hắn nên báo đáp nàng thế nào đây?

  • Share:

You Might Also Like

0 comments