Chương 103: Thảm họa đang đến
Người dịch: Trang nguyên
Beta: Quýt
—
Tử Vi chân nhân có thể trở thành chưởng môn Thanh Phong môn, ngoài việc bà ta là người đi theo Thủy Thanh Nguyệt lâu nhất, thì thực lực của bản thân cũng không thể xem thường. Bà ta bước chân trái lên trước, tay phải vung trong không trung, một cây phất trần cán đen như mây bay xuất hiện rơi vào tay. "Đi." Bà ta vung tay, mấy đạo bạch quang như mưa to gió lớn ập về phía Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu đẩy Quý Hàn Châu ra ngoài, một tay dựng lên linh lực hộ thuẫn, tay kia nhanh chóng kết ấn. "Di hoa tiếp mộc!" Phụt phụt phụt! Bạch quang toàn bộ đánh lên một tảng đá lớn, để lại vô số lỗ thủng, thân ảnh Ngu Chiêu đã lủi ra xa cả trăm trượng bên ngoài.
Tử Vi chân nhân sắc mặt khó coi. Bà ta cười lạnh một tiếng. "Ta xem ngươi trốn được mấy lần." Linh lực dâng trào, tua trắng trên cây phất trần màu đen kia trong nháy mắt xoay tròn, hướng vị trí Ngu Chiêu đang đứng ào tới.
Quý Hàn Châu ở một bên xem mà kinh hồn bạt vía. Muốn giúp đỡ nhưng thực lực có hạn, hắn căn bản không thể nhúng tay vào. Hắn chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, âm thầm cổ vũ cho Ngu Chiêu. Dù sao hắn chính là chết cũng tuyệt đối sẽ không khuất phục yêu nữ này!
Ngu Chiêu không biết đến lúc này Quý Hàn Châu còn lo lắng cho sự trong sạch của mình, nàng lui về phía sau lớn tiếng hô: "Tử Vi chân nhân, Mã Thành Tài còn đang ở trong động phủ chờ ngươi! Sao người có thể nhẫn tâm hại chết hắn!"
Tử Vi chân nhân ánh mắt lóe lên, hận ý ngập trời...
Mặc dù thực lực của Mã Thành Tài có chút thấp kém, nhưng hắn ta lại rất nghe lời, chưa từng cãi lại bà ta nửa câu. Tử Vi chân nhân đối với Mã Thành Tài vẫn khá hài lòng, nếu không cũng sẽ không để hắn ta trông coi Quý Hàn Châu. Nếu không phải Ngu Chiêu lỗ mãng xông vào hang động bí mật, bà ta cũng sẽ không nhẫn tâm xuống tay diệt cỏ tận gốc. Mã Thành Tài, ngươi muốn trách thì hãy trách ả Ngu Chiêu lắm chuyện kia, ả ta mới chính là kẻ hại chết ngươi!
"Tử Vi, Tử Vi cứu ta... Tử Vi..."
Đột nhiên, bên tai Tử Vi chân nhân vang lên một giọng nói quen thuộc. Đồng tử nàng co rút lại, nhìn về phía hang động với vẻ không dám tin. Mã Thành Tài vậy mà vẫn chưa chết? Sao có thể như thế được?
"Tử Vi, ta đau quá, nàng thương xót ta đi..." Tiếng kêu cứu của Mã Thành Tài càng lúc càng yếu ớt, nhưng vẫn một mực gọi "Tử Vi", tình cảm chân thành tha thiết, khiến người ta cảm động. Tử Vi chân nhân không nhịn được bước chân, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Việc cấp bách lúc này là giải quyết Ngu Chiêu. Sau khi Ngu Chiêu chết, nếu Mã Thành Tài còn cứu được, có lẽ bà ta sẽ cho hắn thêm một cơ hội. Ngu Chiêu không trừ, lòng bà ta khó yên. Sau đó, mặc cho tiếng kêu la thảm thiết trong hang động, bà ta vẫn không hề động lòng.
Ngu Chiêu âm thầm cảm thán, Tử Vi chân nhân quả nhiên là người tâm trí kiên định, không dễ dàng bị ảo cảnh mê hoặc. Tuy nhiên, ảo cảnh của nàng không chỉ có một tầng. Cứ để nàng xem Tử Vi chân nhân có thể kiên trì đến tầng ảo cảnh thứ mấy.
"Ha ha ha! Ngu Chiêu, ta đã sớm nói rồi, ngươi không nên tới!" Trong tầm mắt của Tử Vi chân nhân, Ngu Chiêu chạy trốn không được bao lâu thì bị phất trần đuổi kịp, bị vây trong thiên la địa võng, không thể thoát thân. Thắng bại đã phân! Tử Vi chân nhân vừa đắc ý vừa hả hê. Năm đó bà ta dù thế nào cũng không đuổi kịp Thủy Thanh Nguyệt, còn bị những kẻ ủng hộ Thủy Thanh Nguyệt chế nhạo, giờ đây máu mủ ruột thịt của Thủy Thanh Nguyệt sắp chết trong tay bà ta, coi như cũng báo được mối thù cùng Thủy Thanh Nguyệt năm xưa.
"Nạp mạng đi!" Tử Vi chân nhân hai tay đột nhiên chắp lại, lồng giam do râu trắng của phất trần tạo thành lập tức siết chặt, không chừa một khe hở. Thế nhưng, tiếng kêu thảm thiết và máu tươi trong tưởng tượng đều không xuất hiện. Tử Vi chân nhân sững người, sau đó nhận ra điều bất thường, thu hồi phất trần, lại thấy phất trần trắng tinh không dính một chút bụi bẩn. Đừng nói là máu, ngay cả một chút bụi cũng không có. Bà ta kinh hãi, trong lồng giam không phải Ngu Chiêu, vậy Ngu Chiêu đã đi đâu?
…
Ngoài thành Nam Minh. Một bóng đen đang thong dong bước đi trên không trung. Bước chân hắn không nhanh, mỗi bước tiến về phía trước, thân ảnh liền xuất hiện cách đó ngàn dặm, nơi cũ vẫn còn lưu lại tàn ảnh chưa tan. Nhìn từ xa giống như có hai người giống hệt nhau, đang đi gấp rút trên đường.
Từ Nam Minh thành đến Thanh Phong môn, Ngu Chiêu phải vội vàng rong ruổi suốt hai ngày đường, vậy mà tên hắc y nhân kia chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên không trung Thanh Phong môn.
"Hửm? Nơi này lại dám xây dựng thêm một tông môn nữa sao?" Hắc y nhân kinh ngạc nhướng mày, thần thức lập tức bao phủ khắp nơi. Hắn phải tìm ra ả đàn bà to gan dám để lại dấu vết trên người tiểu giao nhân, lột da rút gân mới hả giận!
Thanh Phong môn lúc này vẫn một mảnh yên bình, các trưởng lão và đệ tử đều đang bận rộn với công việc của mình. Bỗng nhiên, một luồng uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, gạch lát nền Thanh Phong môn vì không chịu nổi áp lực mà nứt vỡ. Những đệ tử có tu vi thấp kém của Thanh Phong môn thậm chí còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị chấn choáng váng, những người còn lại đều quỳ rạp xuống đất, miệng phun máu tươi, sắc mặt kinh hãi.
Các trưởng lão từng trải qua kiếp nạn hai mươi năm trước đều mặt mày xám xịt. Bọn chúng lại đến nữa rồi! Thanh Phong môn tiêu rồi!
Hắc y nhân khẽ nhíu mày. Hắn không tìm thấy khí tức đáng ghét kia trên người những nữ nhân này. Nàng ta không ở đây? Không, không đúng, hắn cảm nhận được một luồng khí tức yếu ớt, đối phương chắc hẳn vừa mới rời đi không lâu. Nghĩ đến đây, hắn liền lan tỏa thần thức ra xung quanh.
Một lát sau, hắn cười khát máu. "Tìm thấy rồi."
Lời còn chưa dứt, thân ảnh hắn đã biến mất khỏi chỗ cũ. Thanh Phong môn còn chưa biết nguy cơ đã được giải trừ, còn Ngu Chiêu ở đầu bên kia lại ý thức được đại họa sắp ập đến. Khí thế của lão quái Nguyên Anh quá mức bá đạo, lại không hề che giấu, từ xa Ngu Chiêu đã cảm nhận được sự nguy hiểm khiến tim đập nhanh, máu huyết sục sôi.
Lông tơ trên người nàng dựng đứng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Trốn! Nàng không còn tâm trí dây dưa với Tử Vi chân nhân nữa, hóa thành một đạo cầu vồng, phi thân bỏ chạy.
"Tỷ tỷ! Chờ ta với!" Quý Hàn Châu chẳng rõ tình hình hiện tại, chỉ dựa theo suy nghĩ trong lòng, quyết định đuổi theo sau Ngu Chiêu. Ngu Chiêu sắp bị thằng nhóc xui xẻo này làm cho tức chết. Nàng chạy một mình, lão quái Nguyên Anh sẽ chỉ chú ý đến nàng, Quý Hàn Châu còn có cơ hội thoát thân. Hiện tại hắn lại bám theo sau nàng, kẻ ngu cũng biết hai người là một phe, lão quái Nguyên Anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nghĩ vậy, Ngu Chiêu tiếp tục chạy trối chết, nhưng cứ thế này chẳng mấy chốc sẽ bị bắt. Nàng phải nghĩ cách kéo dài thời gian. Bóng nàng chợt dừng lại, lấy ra từ trong túi trữ vật chiếc ấm Tử Kim, có chút không nỡ vuốt ve, rồi kiên quyết ném nó ra ngoài. Quay người lại, nàng túm lấy cổ áo Quý Hàn Châu, cứ như xách một con chó con, lôi hắn cùng chạy thục mạng. Gió táp vào mặt Ngu Chiêu, nàng nheo mắt, trong mắt là một mảnh lạnh lùng. Làm đến nước này, nàng đã hết lòng quan tâm rồi, nếu Quý Hàn Châu xui xẻo chết trên đường bị truy sát thì cũng đừng trách nàng.
Xui xẻo hơn Quý Hàn Châu chính là Tử Vi chân nhân. Bà ta vẫn còn bị mắc kẹt trong ảo cảnh do Ngu Chiêu tạo ra, hoàn toàn không phát hiện Ngu Chiêu và Quý Hàn Châu đã chạy mất. Mãi đến khi lão quái Nguyên Anh càng lúc càng đến gần, uy áp đáng sợ bao trùm toàn thân, bà ta mới giật mình tỉnh giấc. Ngẩng đầu nhìn lên, máu trong người lập tức đông cứng. Là hắn!
0 comments