Vo Tinh Dao Chuong 101

By Quyt Nho - tháng 11 12, 2024
Views

Chương 101 : Bá vương cúi đầu

Người dịch: Trang nguyên

Beta: Quýt

---

Tiểu Hồng ngập ngừng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng đầu óc ong ong, khiến nàng một câu cũng nói không nên lời. Lúc này, nàng cảm thấy cổ áo mình bị người ta dùng sức nhấc lên. Nàng khó khăn ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt hiền từ phúc hậu đang mỉm cười.

"Cháu chính là Tiểu Hồng phải không?" Lão giả tuổi tác trông cũng gần bằng Trà gia gia, ngay cả nụ cười cũng vô cùng giống. Tiểu Hồng theo bản năng buông lỏng cảnh giác, ngây người gật đầu.

"Đứa trẻ ngoan, nói cho gia gia biết, hôm đó cô nương cùng cháu đến Giao Nhân Các, sau đó lại đi đâu, gặp ai. Chỉ cần nói cho gia gia, gia gia sẽ cho cháu một khối linh thạch trung phẩm, có khối linh thạch này, cháu và đệ đệ có thể dọn đến một căn nhà lớn ấm áp rộng rãi rồi." Lão giả ôn tồn dụ dỗ. Ba đứa trẻ con cũng vẻ mặt khát khao nhìn Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng dù sao cũng không phải đứa trẻ bảy tám tuổi, có thể nhận ra lão giả không có ý tốt. Nàng cụp mắt xuống, lắp bắp nói: "Cháu, cháu không biết."

Sắc mặt từ ái của lão giả trong nháy mắt âm trầm xuống, một luồng sát khí từ trong cơ thể bộc phát ra. Căn nhà vốn đã xiêu vẹo dưới sự va chạm của luồng khí tức ầm ầm sụp đổ, cuốn lên một trận bụi mù. Ba đứa trẻ con cũng mềm nhũn ngã xuống đất, run lẩy bẩy. Tiểu Hồng chỉ cảm thấy như bị người ta bóp cổ, hô hấp khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Tiểu hài tử, nói dối không phải là hành vi tốt." Lão giả uy hiếp, "Cháu cũng không muốn vì một người xa lạ mà chôn vùi ba mạng của đệ đệ mình chứ."

Tiểu Hồng đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: "Đại nhân, cầu xin ngài, tha cho đệ đệ của cháu, bọn họ vô tội."

"Vô tội hay không, không phải do hai ta quyết định." Lão giả vừa nói, vừa bước lên một bước, chân phải không lệch không nghiêng giẫm lên mu bàn tay của Tiểu Mao. Tiểu Mao lập tức phát ra tiếng khóc xé lòng, "Oa! Tỷ! Cứu đệ! Cứu mạng!"

Tiểu Hồng vừa đau lòng vừa sốt ruột, buột miệng nói: "Cháu nói! Ngài tha cho đệ đệ cháu!"

Tiểu Hồng sau khi nói ra câu này thì chính mình cũng ngẩn người. Nàng thật sự muốn bán đứng tiền bối sao? Nhưng tình hình trước mắt căn bản không cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ, lão giả chỉ cần dùng tính mạng của ba đệ đệ để uy hiếp, nàng liền tuôn ra như trúc, tất cả những gì nên nói không nên nói đều nói hết, ngay cả chuyện của Phiêu Hương trà lâu và Trà đại sư cũng không giấu giếm.

Lão giả hướng về phía xa ra hiệu, lập tức có người đi xác minh lời nói của Tiểu Hồng. Mà những điều này Tiểu Hồng đều không chú ý tới, nàng đang đỡ ba đệ đệ từ dưới đất dậy, đau lòng phủi bụi đất dính trên quần áo của bọn họ. Tiểu Tây mất kiên nhẫn bĩu môi, nhỏ giọng oán trách: "Tỷ sớm nói ra chẳng phải xong rồi, lề mề, thật mất sức."

Tiểu Hồng mím môi, vẻ mặt đau lòng, "Xin lỗi." Ba đệ đệ khịt mũi coi thường, chẳng ai để ý đến nàng ấy.

Một lát sau, người được lão giả phái đi đã trở về, bước nhanh đến trước mặt lão giả, bẩm báo kết quả điều tra. Lão giả gật đầu, ném xuống đất một khối linh thạch trung phẩm, rồi trực tiếp dẫn người rời đi. Ba đứa trẻ như chó dữ nhào vào nhau, tranh giành khối linh thạch trung phẩm đến mức đầu rơi máu chảy.

Lần đầu tiên Tiểu Hồng không đến can ngăn, cứ như một cái xác không hồn đứng chết trân tại chỗ, trong đầu không ngừng hiện lên vạt áo của người vừa đến báo tin với một mảng đỏ tươi chói mắt. Hình như nàng đã làm sai chuyện rồi...

...

Ở một nơi khác, Ngu Chiêu đi theo người đàn ông bí ẩn vượt núi băng rừng, cuối cùng dừng lại trước một thác nước. Người đàn ông điểm mũi chân, cả người lao vào trong thác nước, rồi không còn động tĩnh gì nữa. Ngu Chiêu đợi một lúc, thấy vẫn không có ai ra, bèn phủ lên người một tầng kết giới linh lực, cũng nhảy vào trong thác nước.

Ào ào ——

Ngu Chiêu xuyên qua màn nước, rơi vào một lối đi rộng rãi ẩm ướt, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy một loạt những dấu chân chưa khô. Nàng dẫm lên những dấu chân đó mà đi về phía trước, tốc độ không nhanh, nhưng mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận. Càng đi sâu vào trong, lối đi dần dần thu hẹp lại chỉ còn đủ cho một người đi qua.

May mà lối đi không dài lắm, Ngu Chiêu đi thêm một lúc, liền nghe thấy tiếng người nói chuyện.

"Tiểu huynh đệ, nghe ta khuyên một câu, đừng cố chấp nữa. Nàng ta bây giờ không ép buộc ngươi, chẳng qua là đang hứng thú nhất thời, ngươi nếu cứ không chịu đáp ứng, nàng ta sẽ không tiếp tục nuông chiều ngươi đâu. Nàng ta không phải là tiểu thư đài các yếu đuối, có rất nhiều sức lực và thủ đoạn đấy."

Ngu Chiêu dừng bước. Có chút nghi ngờ tai mình.

"Để ả ta chết tâm đi, ta dù có chết đói, đập đầu chết, cũng tuyệt đối sẽ không khuất phục ả ta!" Một giọng nói ngạo nghễ vang lên trong hang động.

Dù chưa nhìn thấy người, Ngu Chiêu cũng có thể tưởng tượng ra đối phương lúc này chắc chắn đang ngẩng cằm lên, vẻ mặt bất khuất.

"Tiểu huynh đệ, ngươi hà tất phải như vậy! Ngươi là nam nhi, làm chuyện này cũng không thiệt thòi gì. Huống hồ nếu không phải nàng ta nhặt được ngươi bị thương bên đường, ngươi đã sớm mất mạng rồi, lấy đâu ra sức lực ở đây mà gào thét!"

"Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của ngươi, làm sao có thể chống lại được tu sĩ Kim Đan, hay là ngươi cứ thuận theo đi!"

"Cái con khỉ khô nhà ngươi! Trước khi ngất đi ta đã kịp thời nuốt đan dược chữa thương, không có ả ta thì ta cũng không chết được! Ả ta rõ ràng là thừa dịp người ta gặp nạn! Hèn hạ! Vô sỉ! Tiện nhân! Nếu ả ta dám tới, ta sẽ liều mạng với ả!"

Nghe một lúc, Ngu Chiêu cũng coi như đã hiểu rõ sự tình. Trong sơn động này có hai người, một là nam tử thần bí vừa tiến vào không lâu, còn lại là nam tử đang bị giam cầm với tính tình nóng nảy. Nam tử thần bí lúc này đang khuyên nam tử nóng nảy cùng một nữ tu Kim Đan song tu, nam tử nóng nảy thề sống chết không theo, còn lớn tiếng muốn lấy mạng đổi mạng.

Nam tử thần bí này từ phòng của Tử Vi chân nhân đi ra, chẳng lẽ kẻ Kim Đan mà hắn nói muốn cưỡng ép chính là vị chưởng môn Thanh Phong môn luôn nghiêm nghị, chính trực kia sao? Chậc chậc chậc. Ngu Chiêu sờ sờ cằm. Không ngờ Tử Vi chân nhân lại có sở thích này.

Tu chân giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, nữ tu nếu thực lực không đủ, rất dễ trở thành lô đỉnh của nam tu, mà nếu nam tu thực lực không đủ, tự nhiên cũng sẽ trở thành đối tượng để nữ tu hấp thu dương khí. Ngu Chiêu đối với chuyện này cũng không lấy làm lạ. Chỉ là đã gặp phải rồi, nếu không ra tay giúp đỡ thì có vẻ hơi không ổn.

Ngu Chiêu lại dùng thần thức quét qua một lần nữa, xác định trong thạch động không còn ai khác, nàng bước vào trong. Bên trong sơn động không gian rất lớn, ở giữa là một khoảng đất trống, bốn phía đều được đục ra những hang động riêng biệt. Nam tử nóng nảy kia vừa lúc bị giam giữ trong hang động đối diện với cửa vào, lúc này đang kích động hướng về phía nam tử thần bí mà trút giận. Nam tử thần bí thì quay lưng về phía Ngu Chiêu, thỉnh thoảng gật đầu, nhìn như đang đồng tình, thực chất là cực kỳ qua loa.

Nam tử nóng nảy, à không, phải gọi là thiếu niên nóng nảy mới đúng, tuổi của hắn nhìn qua còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của Ngu Chiêu. Hắn nhíu mày, đôi mắt phượng hẹp dài chứa đầy vẻ bất khuất, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt không kiên nhẫn, có lẽ vì lâu ngày không chải chuốt nên mái tóc dài xõa ra sau lưng, tự có một khí chất ngạo nghễ, bất khuất.

Nhìn thấy hắn, Ngu Chiêu bỗng nhiên hiểu ra vì sao Tử Vi chân nhân lại muốn chiếm hắn làm của riêng.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments