Chương 190: Ta Cảm Thấy Nàng Muốn Ăn Ta
“Vâng.”
Chu Kim Việt hùng hồn đáp.
Tễ Nguyên Tông chủ theo bản năng xoa xoa mặt mình, không đồng tình lắm mà nói: “Đánh người không đánh mặt, nhớ lần sau đừng ra tay vào chỗ dễ để lại dấu vết, tránh bị người khác gièm pha.”
Nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ rằng đệ tử của Chủ Phong đang ỷ thế hiếp người.
“Con cũng không muốn, chỉ là hắn quá đáng quá.”
Chu Kim Việt vốn định đến tìm sư tôn để bàn chuyện tỷ thí ba ngày sau, không ngờ khi vào viện lại thấy Phương Thành Lãng thất hồn lạc phách. Cảm giác mãnh liệt mách bảo nàng rằng nhất định đã có chuyện không hay liên quan đến Ngu Chiêu.
Quả nhiên, sau khi nàng liên tục ép hỏi, Phương Thành Lãng mới kể hết tiền căn hậu quả.
Chưa nghe xong, tay nàng đã không nhịn được mà vung lên tát hắn.
Sự ngu ngốc của Phương Thành Lãng lần này lại lần khác phá vỡ nhận thức của nàng.
Chu Kim Việt thật sự không thể hiểu được tại sao rõ ràng đây là ân oán giữa Phương Thành Lãng và Dược Vô Kỵ, vậy mà lại kéo Ngu Chiêu vào.
Thanh Diễn chân nhân vốn đã có thành kiến với Ngu Chiêu, giờ lại thêm hắn đổ dầu vào lửa, khiến tình cảnh của Ngu Chiêu tại Ngũ Hành Đạo Tông càng thêm khó khăn.
Phương Thành Lãng miệng thì luôn nói biết sai, áy náy, nhưng tại sao những việc hắn làm đều bất lợi cho Ngu Chiêu?
Hắn rốt cuộc có nhận ra vấn đề thực sự ở đâu, hay vẫn cố chấp hành động theo ý mình?
Cứ tiếp tục thế này chẳng phải sẽ sai lại càng thêm sai?
“Người ở Độc Nguyệt Phong hình như đều không tỉnh táo.”
Tễ Nguyên Tông chủ cũng nghĩ mãi không thông.
Bởi vì có Thanh Diễn chân nhân trấn thủ, các đệ tử được phân về Độc Nguyệt Phong đều là những mầm non xuất sắc nhất. Khi mới nhập tông, ai cũng có vẻ lanh lợi hơn người, vậy mà cuối cùng đều “lệch hướng”.
Người duy nhất không bị lệch hướng thì lại chạy khỏi Độc Nguyệt Phong.
Tễ Nguyên Tông chủ không nhịn được bắt đầu hoài nghi phải chăng phong thủy của Độc Nguyệt Phong có vấn đề.
“Sư tôn, tình hình của Ngu sư muội thế nào rồi? Nàng không sao chứ?”
“Ngu Chiêu chỉ bị ngoại thương, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Đúng rồi, có một việc cần con để tâm hơn.”
Nghe Ngu Chiêu không gặp nguy hiểm, nét mặt căng thẳng của Chu Kim Việt mới dịu đi đôi chút: “Xin sư tôn cứ nói.”
“Trên Phù Không Đảo có một cây tên là Trường Sinh Thụ , quả trên cây gọi là Trường Sinh Quả (长生果). Nếu con và A Tuấn may mắn gặp được, hãy nghĩ cách hái một quả hoặc giúp Ngu Chiêu hái. Có được Trường Sinh Quả, Thanh Diễn sẽ không tiếp tục làm khó Dược Vô Kỵ nữa.”
“Đệ tử đã nhớ kỹ.”
...
Phương Thành Lãng dìu Thanh Diễn chân nhân ngồi xuống nhuyễn tháp, ngập ngừng một chút, vừa định khom người rời đi.
Thanh Diễn chân nhân bỗng gọi hắn lại.
“Ngươi nói ta từng muốn giết Ngu Chiêu, lời ấy là từ đâu ra?”
Phương Thành Lãng cúi đầu hành lễ: “Đệ tử khi nãy nóng vội, ăn nói bừa bãi, mong sư tôn thứ lỗi.”
Thanh Diễn chân nhân không bảo hắn đứng dậy, chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm.
Phương Thành Lãng chỉ cảm thấy như có ngọn núi lớn đè lên người, áp lực khủng khiếp khiến hắn không thở nổi.
Nhưng hắn cắn răng chịu đựng, không hé một lời.
Hắn không dám mạo hiểm.
Hắn sợ nếu kể lại giấc mơ cho Thanh Diễn chân nhân, sẽ một lần nữa khơi dậy sát ý của người đối với Ngu Chiêu.
Hắn không thể lại một lần nữa đẩy Ngu Chiêu vào nguy hiểm.
“Lần này đi Phù Không Đảo, ngươi nhất định phải mang về Trường Sinh Quả. Đây là cơ hội sống duy nhất của Tứ sư đệ ngươi.”
May mắn là Thanh Diễn chân nhân không tiếp tục truy hỏi, mà chuyển sang chuyện khác.
Phương Thành Lãng nghiêm túc gật đầu: “Đệ tử nhất định sẽ tận lực.”
Thanh Diễn chân nhân phất tay, Phương Thành Lãng thức thời lui ra.
Những ngón tay thon dài có lực nhẹ nhàng xoa ấn giữa chân mày, Thanh Diễn chân nhân khẽ lẩm bẩm: “Ngu Chiêu, cảm giác quen thuộc mà ta dành cho ngươi rốt cuộc đến từ đâu, ngươi còn che giấu bao nhiêu bí mật?”
Chương 191: Ta Cảm Thấy Nàng Muốn Ăn Ta
Hiếm hoi có được ba ngày nghỉ ngơi, Bất Ngôn không ở trong phòng tĩnh dưỡng mà chạy đến thành Viêm Dịch để tuyên truyền Phật pháp.
Y tin rằng "Có công mài sắt, có ngày nên kim," chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ phát triển được thêm tín đồ cho Phật giáo.
Hiện tại, sự cố gắng của y đã có những kết quả bước đầu. Những tán tu trước đây khi thấy y luôn tỏ vẻ không kiên nhẫn, giờ đây đã thay đổi thái độ, trở nên lịch sự hơn nhiều. Dù mộc ngư* của hắn đã bị gõ đến mòn mỏi, nhưng cũng không uổng phí công sức của mình.
(*Mộc ngư: Một loại chuông gõ trong Phật giáo.)
Đáng tiếc, ngày mai lại phải tham gia tỷ thí tông môn, kế hoạch truyền bá Phật pháp của y đành phải hoãn lại một thời gian.
Bất Ngôn đi trên con đường nhỏ ở Vấn Đỉnh Các, một giọng nữ dịu dàng từ phía trước vang lên.
“Bất Ngôn pháp sư.”
Hắn nghe thấy giọng gọi, quay lại và nở nụ cười nhẹ: “Hóa ra là Diệp Sư Muội.”
Hôm nay, Diệp Tụng Tâm mặc một bộ váy vàng nhạt, đứng giữa rừng hoa dại rực rỡ, khiến người còn đẹp hơn hoa.
“Bất Ngôn pháp sư từ đâu trở về vậy?”
“Bần tăng chỉ đi dạo quanh đây thôi, làm phiền Diệp Sư Muội, giờ xin cáo từ.”
“Bất Ngôn pháp sư, ý ta không phải như vậy... Bất Ngôn pháp sư! Bất Ngôn!”
Tiếng gọi liên tiếp của Diệp Tụng Tâm không giữ chân được Bất Ngôn. Y càng đi nhanh, thoáng cái đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nụ cười rạng rỡ của Diệp Tụng Tâm cứng đờ lại trên mặt.
Chẳng phải người tu Phật dễ gần nhất sao? Vì sao người nàng để ý lại khó tiếp cận đến vậy, thậm chí còn không để nàng có cơ hội nói một lời.
Đáng ghét! Nàng đã lặng lẽ chờ cả buổi chiều!
Bất Ưu vừa bước ra khỏi phòng đã thấy sư đệ của mình chạy như bay từ bên ngoài vào. Phản ứng đầu tiên của hắn là: sư đệ lại gây chuyện bên ngoài.
Chủ trì trong chùa vốn đã đau đầu với cái danh tiếng "miệng thối" của Bất Ngôn. Nếu biết hắn lại gây họa, chắc chắn sẽ xử phạt hắn theo quy định của chùa.
Hắn định gọi Bất Ngôn lại để hỏi riêng.
Nhưng Bất Ngôn đã nhanh chân chạy đến trước mặt hắn, tố cáo trước:
“Sư huynh, có người đang đuổi theo ta.”
Bất Ưu thật muốn nói: Có người đuổi theo không phải là chuyện bình thường sao? Ai bảo ngươi suốt ngày ở ngoài chọc tức người ta, khiến họ giận đến phát điên, không đánh ngươi đã là may mắn rồi.
Nhưng là sư huynh, hắn phải duy trì hình tượng nghiêm túc.
Hắn nhàn nhạt hỏi: “Tại sao lại đuổi theo ngươi?”
“Ta không biết.” Bất Ngôn đưa tay xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình. “Nhưng từ ánh mắt nàng nhìn ta, ta cảm thấy nàng muốn ăn ta.”
Bất Ưu trừng mắt, đôi tai đỏ bừng lên:
“Hổ lang chi từ*! Bất Ngôn, ngươi lại phạm giới rồi!”
(*Hổ lang chi từ: Lời lẽ thô tục hoặc có ý không trong sáng.)
Bất Ngôn: ???
Hắn chỉ nói thật mà cũng là phạm giới?
Hắn thật sự cảm thấy ánh mắt của Diệp Tụng Tâm như muốn nuốt chửng hắn vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy trong mắt một người có nhiều cảm xúc tiêu cực đến vậy, khiến hắn sợ đến mức không dám dừng lại nói chuyện với nàng ta.
“Ngươi tự vào thiền phòng mà sám hối đi!”
“Ơ, sư huynh, sư huynh, nghe ta giải thích đã, sư huynh!”
Bất Ngôn bị Bất Ưu nhốt vào thiền phòng, buộc phải tự kiểm điểm.
Hắn ngồi xuống đệm bồ đoàn, ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật treo chính giữa bức tường, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa không hợp với thường ngày.
Diệp Tụng Tâm của Ngũ Hành Đạo Tông hoàn toàn khác xa với những gì đồn đại.
Theo lý mà nói, Diệp Tụng Tâm từ nhỏ đã lớn lên trong tông môn, được đồng môn yêu quý, lại có trưởng bối bảo vệ. Tính cách của nàng, nếu không phải là ngây thơ, lương thiện thì ít nhất cũng phải dịu dàng, hòa nhã.
Nhưng nàng lại mang trong mình sự méo mó, tối tăm, cố chấp và tàn bạo.
Hắn từng độ hóa rất nhiều kẻ máu nhuộm tay, nhưng chưa từng thấy ai có tâm tư quỷ quyệt khó lường như nàng ta.
Nàng ta như một vực thẳm sâu không thấy đáy, đang dụ dỗ người ta khám phá.
Người này thực sự nguy hiểm!
Bất Ngôn lại nhớ đến một người khác cùng tông môn với Diệp Tụng Tâm là Ngu Chiêu.
Nàng và Diệp Tụng Tâm từng là sư tỷ muội. Nàng có biết mặt tối của Diệp Tụng Tâm hay không?
Còn những người khác của Ngũ Hành Đạo Tông, họ biết được bao nhiêu?
Thiền phòng trở nên tĩnh lặng như tờ.
0 comments